Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 17: Ăn tối


Bạn đang đọc Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ – Chương 17: Ăn tối

“Khúc Nhạc hoàn toàn không để ý tới chuyện Triệu Hàm Như đang rối rắm, chỉ hỏi rất tự nhiên: “Muốn ăn gì? Em có ăn cay không?”

“Có ạ. Nhưng vị cay ở đây không giống trong nước lắm đâu, hơi ngọt nữa.”

Ông chủ béo gượng cười: “Nhập gia tùy tục, người nước ngoài thích ăn cay ngọt. Nhưng bọn tôi cũng có thể nấu theo yêu cầu của hai vị, đều là đồng hương, dễ nói chuyện ấy mà.”

Triệu Hàm Như uyển chuyển nhắc nhở Khúc Nhạc: “Anh gọi canh cá cay ạ? Canh cá cay ở đây có thể không giống tưởng tượng của anh đâu.”

“Nhập gia tùy tục.” Anh lại không nhận ý tốt của cô.

“Đúng rồi đúng rồi, vị tiên sinh này nói rất đúng, nhập gia tùy tục. Món canh cá cay của chúng tôi rất được ưa thích đấy.” Ông chủ béo vội đon đả hùa theo.

Cô bĩu môi, món canh cá cay được người phương Tây ưa thích thật đấy, nhưng đó là vì đây không phải món ăn dân tộc của bọn họ, có thể tưởng tượng canh cá chua ngọt kết hợp với canh cá cay thì vị nó khó tả thế nào rồi? Kể cả có lưỡi trâu thì sau khi thử canh cá cay ở đây một lần, cô cũng không dám thử lại lần thứ hai nữa. Cứ chờ đồ ăn lên, xem anh ăn thế nào.

Thôi được rồi, nếu đã mời anh ăn cơm thì phải nghe theo ý anh thôi. Triệu Hàm Như cắn môi, quyết định nhịn, cùng lắm thì cả bữa ngồi nhìn anh ăn thôi vậy.


Lúc canh cá được bày trong đĩa bưng lên, cô nhìn anh với vẻ khiêu khích. Anh nhìn đi, canh cá cay được vớt ra bày trong đĩa, quả nhiên rất hiếm thấy.

“Không nên kén ăn quá.” Anh ngẩng đầu thản nhiên nói, tiện tay gắp cho cô một miếng cá.

Cô kén ăn? Cô có thể coi là loại người không kén ăn nhất rồi đấy.

Triệu Hàm Như bèn phản kích, gắp lại cho anh mang một miếng cá: “Anh thấy ngon không? Thích thì ăn nhiều vào.”

Khúc Nhạc buồn cười nhìn cô, cũng không thèm cau mày mà ăn luôn miếng cá: “Ở nước ngoài, trừ phi tự nấu, bằng không thì đừng mơ được ăn vị đồ ăn như vị nhà làm, em phải tập làm quen đi.”

“Quen rồi, em qua Mỹ cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, tính ra cũng phải hơn một năm rồi, có món ăn Trung Hoa nào chưa thử qua đâu?” Cô thờ ơ đáp, thề không động vào món canh cá cay mùi vị quái gở kia, chỉ gắp những món khác: “Thật ra em cũng không bị coi là kén ăn đâu.”

Anh cau mày, lại gắp một miếng cá cho cô: “Vậy thì ăn nhiều cá vào, ăn cá bổ não.”

“Em tự gắp được rồi, cảm ơn. Anh thay đổi so với một năm trước nhiều quá, em không nói ngoại hình…” Cô cười giả lả, cảm thấy Khúc Nhạc thực sự không phải là người dễ chung đụng.

Áo sơ mi trên kẻ trên người anh vẫn là kiểu giống năm ngoái, phong cách ăn mặc của anh không thay đổi gì nhiều. Nhưng về tính cách, rõ ràng anh vốn là một thanh niên nhiệt huyết, lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui cơ mà, sao anh lại trở nên xấu xa độc miệng như bây giờ rồi?

Khúc Nhạc múc một bát canh, từ tốn uống, hơi nước phủ mờ kính, anh đành phải tháo mắt kính xuống: “Mỗi ngày, trong cơ thể con người có hàng vạn tế bào chết đi, hàng vạn tế bào mới sinh ra, mỗi ngày đều là một bản chất mới, huồng hồ còn là một năm. Bởi vậy, em cũng không giống một năm trước nữa.”

Khúc Nhạc nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý. Triệu Hàm Như ngẩn ra rồi chợt bừng tỉnh. Thì ra sau khi tháo kính xuống, trông anh sẽ như thế này. Đôi mắt trong suốt khiến cô chợt nhớ tới một câu – ôn hòa như ngọc.

Khúc Nhạc hợp với áo sơ mi trắng hơn áo kẻ caro. Với ánh mắt thuần tán thưởng, cô lén lút tưởng tượng, tiếc là bình thường lúc nào anh cũng mặc áo sơ mi, đeo kính gọng đen, uổng cho vẻ đẹp mã của anh.

“Em ngẩn người rồi.” Anh uống xong bát canh thì liếc nhìn cô, nói như tổng kết: “Nhìn anh đến ngẩn người, thật là khiến anh được được yêu chiều mà sợ.”


Triệu Hàm Như cũng rất bình tĩnh: “Đúng vậy. Anh thay đổi nhiều quá, em còn nghi ngờ liệu có phải em nhận nhầm người hay không.”

“Cũng đúng. Cô gái khóc sướt mướt mà anh nhặt được ở ven đường trước đây không ngờ sẽ có một ngày lại ngồi ở trước mặt anh, lạnh lùng chất vấn anh như vậy.”

Cô không nói gì nữa, anh cũng im lặng.

“Sao em lại muốn học tài chính?” Qua một lúc lâu đến mức ăn hết hơn nửa đĩa canh cá cay, anh mới ung dung hỏi.

“Tài chính là chuyên ngành đang hot mà, cũng là chuyên ngành mơ ước của phần lớn học sinh. Em chọn chuyên ngành này không phải rất bình thường à?”

“Không bình thường. Nhìn em không hề giống người theo ngành này.”

Triệu Hàm Như bật cười: “Sao lại không giống người theo nghề này? Anh đang chê em hay chê ngành tài chính vậy?”

“Vậy em thấy sao? Người theo ngành này phần lớn đều lạnh lùng kiên quyết. Anh sợ em sẽ khóc đến không tìm được đường về nhà.”

“Anh yên tâm, em không còn nhà nữa rồi.” Cô nhếch môi cười, cứ như thật sự đang nói đùa: “Còn anh thì sao? Tiến sĩ toán học của MIT tới trường bọn em làm gì?”


“Em đoán đi.” Giọng điệu của Khúc Nhạc cứng ngắc, hoàn toàn không có chút cảm giác thần bí nào.

“Ở trường bọn em, hoặc là tới bồi dưỡng, hoặc là tới dạy học, đúng là chẳng có gì hay để đoán. Em cũng không ngờ anh lại muốn đổi nghề, thật ra công ty khoa học kỹ thuật rất hợp với anh, ít ra thì rất hợp với bộ đồ này của anh.”

“Đoán đúng rồi.” Giọng anh đều đều, nhưng vẫn bất giác liếc qua quần áo của mình, áo sơ mi kẻ và quần jean, đồng phục của dân kỹ thuật trong truyền thuyết. Người ở đây ai ai cũng áo vest giày da, người ăn mặc giống anh quả thật không nhiều.

Triệu Hàm Như cười cười: “Nếu đoán đúng rồi thì cũng nên có thưởng chứ! Anh có thể nói thật, tại sao anh lại chọn rời khỏi TUS không? Anh là đại cổ đông, lại còn là người đã phát triển game chủ lực, sau khi đủ tuổi thành niên, anh hoàn toàn có năng lực cầm quyền, trở thành người chèo chống TUS. Nếu như anh còn ở TUS thì nó còn có thể được cơi là công ty có tiềm lực.”

“Nếu anh nói anh chỉ cần tiền, không quan tâm những thứ khác, đưaTUS lên sàn chỉ là công cụ lót đường cho anh mà thôi thì em tin không?” Khúc Nhạc ăn cơm rất chậm, khác hẳn vẻ ăn như hổ đói được hình thành trong một năm qua của Triệu Hàm Như. Cô đã đặt đũa xuống từ lâu, mà anh vẫn còn đang ăn rất từ tốn.

“Không tin.”

“Vậy em cho rằng tại sao anh lại phải rời đi?” Anh nhìn cô như thể cũng hơi bất ngờ.

Triệu Hàm Như cười tinh ranh: “Bởi vì anh sợ, TUS đã qua mấy lần kêu gọi vốn đầu tư, sau đó lại được lên sàn, cổ phần của mấy người sáng lập đã bị loãng từ lâu rồi, kể cả mấy người có liên hợp lại với nhau thì vẫn không chiếm được ưu thế. Lí tưởng của người sáng lập thường sẽ không giống của nhà đầu tư, huống chi mấy đại cổ đông của TUS đều là nổi tiếng là mạnh mẽ dứt khoát, nhất định sẽ can thiệp vào việc kinh doanh của các anh. Cho dù anh có cực khổ lấy được quyền quản lý thì chỉ e chưa được mấy tháng đã bị truất quyền. Vì thế, anh thà dứt khoát rời đi trước, như vậy ít ra vẫn còn giữ được thể diện.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.