Bạn đang đọc Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ – Chương 10: Chết tâm
Tống Cẩn gật đầu, bà chọn Nhậm Hoài Quân làm luật sư cho mình, không phải vì ông là bạn bè, cũng chẳng phải ông nổi tiếng trong giới, mà quan trọng nhất là ông ở thành phố A.
Đây cũng là nguyên nhân bà ngàn dặm xa xôi, không tiếc tiền cũng phải mời được Nhậm Hoài Quân. Thậm chí bà còn không thể xác định được những luật sư ở thành phố C có bị người đứng sau màn mua chuộc hay không.
Cũng may lúc Tống Du còn sống đã sắp xếp chu đáo mọi thứ, tất cả công văn pháp luật về kế thừa di sản, gần như năm nào chị ấy cũng thêm vào. Bất kể sau này Triệu Hàm Như có làm gì, thì cả đời nó vẫn có thể sống vô tư. Trước đây bà còn chế giễu Tống Du lo bò trắng răng, bây giờ mới hiểu được tình mẫu tử lại có thể âm thầm tinh tế đến thế.
Để bảo vệ lợi ích cho con gái, mười mấy năm qua Tống Du chưa từng thả lỏng giây phút nào. Không ai cướp được những thứ chị ấy để lại cho con gái cả. Mắt Tống Cẩn ươn ướt. Con bé Triệu Hàm Như này, rốt cuộc có biết mẹ nó đã trả giá những gì vì nó không.
“Cháu gái của cô rất giống cô.” Nhậm Hoài Quân nhìn hai người đứng gần nhau như hai chị em thì cảm khái. Không hổ là cháu gái của Tống Cẩn, bình tĩnh lý trí y như nhau. Nếu là người khác, phải chịu cú shock trước cái chết của cha mẹ thế này, chỉ e là đã khóc thành sông, không gượng dậy nổi rồi.
Tống Cẩn thở dài, chỉ coi như ông đang đùa, “Nếu giống thật thì hay rồi. Bây giờ tôi phải dẫn nó qua Mỹ, chuyện sau này không có vấn đề gì chứ?”
“Tôi làm việc thì cô yên tâm đi.”
Triệu Hàm Như xách vali nhỏ gọn đứng sau Tống Cẩn, vẻ mặt vô cảm nhìn cửa lớn biệt thự nhà họ Triệu từ từ đóng lại, khóa chốt, cứ như tất cả chẳng liên quan gì tới cô cả.
Đúng, tất cả mọi thứ ở đây đã không liên quan gì tới cô nữa. Cô gái ngây thơ hồn nhiên, được cha mẹ cưng chiều đó đã chết vào bữa tiệc 16 tuổi của cô rồi.
Mọi thứ của trước đây, ví dụ như hôm qua, đều đã qua rồi. Cũng có nghĩa là từ hôm nay, cuộc sống mới sẽ bắt đầu.
Từ nay về sau, cô phải cố gắng chống đỡ trái tim đã vỡ tan tành, sống trong thế giới dơ bẩn, chỉ có một đức tin là báo thù.
Mối thù hại cha giết mẹ không đội trời chung! Cô sẽ không bỏ cho bất kỳ kẻ nào đã từng hại ba mẹ cô.
“Đi thôi.” Tống Cẩn nhìn chái gái, không muốn nán lại thành phố C thêm giây phút nào nữa. Thảm cảnh của Tống Du hiện rõ mồn một trước mắt, bà sợ mình chậm một bước sẽ bị những kẻ điên đó sẽ đuổi theo, chỉ có trở về địa bàn của mình mới là an toàn nhất.
Triệu Hàm Như không do dự nhấc chân đi, khiến Tống Cẩn hơi bất ngờ. Nhẽ ra con bé phải quỳ xuống đất khóc lóc thảm thiết, lắc đầu nói “Cháu không đi, cháu không đi…” chứ?
Đột nhiên quyết đoán như thế, quả nhiên làm dì út này không kịp trở tay. Đứa bé này thật sự đã thay đổi rồi sao?
Mấy ngày mệt mỏi liên tục, dù Tống Cấn vốn luôn được xưng là người đàn bà thép thì cũng không chịu nổi. Mười mấy tiếng bay đường dài càng làm bà mệt mỏi hơn. Vừa về đến nơi bà chẳng thèm quan tâm cháu gái, đi thẳng vào phòng ngủ.
Triệu Hàm Như vẫn ngồi im bất động trên sofa từ lúc mặt trời ngả về Tây đến khi màn đêm buông xuống, rồi lại đến tận lúc những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào nhà.
Tống Cẩn ngáp một cái, cảm thấy sung sức thì mới ra khỏi phòng, lại lập tức hốt hoảng vì thấy Triệu Hàm Như vẫn giữ nguyên tư thế, cứ như muốn ngồi đến lúc trời đất biến mất vậy.
“Cháu ngồi thế này cả đêm sao? Chẳng phải trước đó dì đã nói phòng nào của cháu rồi sao?” Tống Cẩn cau mày trách mắng, vào phòng bêp pha một ly cà phê, “Cháu đừng tưởng mình có thể giống như xưa, mặc có người lo, ăn có người đút. Lớn rồi, phải học được cách lo cho mình, dì không phải mẹ cháu, không rảnh dỗ dành cháu đâu…”
“Bao giờ dì rảnh? Cháu có chuyện muốn nói với dì.” Triệu Hàm Như dửng dưng cắt lời lải nhải của dì út.
“Nói chuyện gì?” Tống Cẩn hơi sốt ruột. Từ trước đến nay, bà chưa bao giờ thích trẻ con, bất kể là chăm sóc trẻ sơ sinh, hay giao tiếp với thiếu nữ dậy thì như Triệu Hàm Như thì cũng đều khiến bà cảm thấy phiền phức.
“Nói chuyện của cháu. Cháu biết dì cũng chẳng thích cháu ở cùng dì. Cháu nhớ ba mẹ cháu cũng có nhà ở Mỹ, cháu muốn dọn ra đó ở.”
Tống Cẩn cười châm chọc, “Dì còn mong mà không được. Chỉ tiếc cháu vẫn là trẻ vị thành niên. Theo pháp luật quy định, cháu phải ở chung với người giám hộ.”
“Cháu hiểu.” Triệu Hàm Như cau mày, cắn môi, nếm mùi máu lan ra, giọng điệu và vẻ mặt nói chuyện vẫn không thay đổi gì.
Tống Cẩn nhìn cô cháu gái với vẻ nghiền ngẫm, “Cháu thật sự muốn ở một mình?”
Triệu Hàm Như vô cảm ngồi đó, chẳng nói chẳng rằng.
“Yên tâm đi, chẳng bao lâu nữa sẽ như cháu mong muốn thôi. Chờ cháu khai giảng, dì sẽ dẫn cháu về nước, đến lúc đó cháu sẽ học ở thành phố A. Dì đã nhờ bạn chăm sóc cháu rồi, thế lực của đám người kia còn chưa mạnh tới mức đến tận thành phố A hại cháu. Huống chi mấy năm nay, cổ phần của cháu nằm trong tay dì, bọn họ hại cháu cũng chẳng được lợi lộc gì…”
“Cháu sẽ không về thành phố A học nữa.”
“Cháu nói gì? Chẳng phải cháu đã đỗ đại học A rồi sao? Dì nhớ mẹ cháu nói cháu vẫn luôn muốn học lịch sử ở đó cơ mà.”
“Cháu nói là cháu sẽ không về thành phố A, cũng sẽ không về nước vào lúc này.”
“Sợ?” Tống Cẩn nhướng mày, đúng là gỗ mục chẳng thể đẽo. Sao Tống Du và Triệu Minh Hoành lại sinh ra đứa con gái nhu nhược bất lực thế này?
“Cháu không học lịch sử mà sẽ học quản lý hoặc tài chính ở Mỹ. Trước khi chưa học thành tài, cháu tuyệt đối không về nước.” Triệu Hàm Như nhớ tới kỳ vọng của mẹ trước đây, sống mũi cay cay, nhưng đôi mắt khô cằn lại chẳng có giọt nước mắt nào.
“Cháu? Cháu ấy hả?” Tống Cẩn cười phá lên, “Con bé bánh bèo đơn thuần vô dụng giống cháu học cái này làm gì? Muốn về tiếp quả công ty nhà cháu sao? Cháu thế này chẳng lẽ không bị ăn tươi nuốt sống chắc?”
“Đó cũng là chuyện của cháu.” Triệu Hàm Như bình tĩnh nhìn dì út, rồi dời tầm mắt. Từ nay về sau, trừ mối thù cha mẹ, trái tim cô không thể chứa nổi bất cứ thứ gì nữa. Dù Tống Cẩn không ưa cô thì cũng chẳng liên quan gì đến cô nữa cả.
“Tùy cháu.” Tống Cẩn quả thật không quen nhìn đại tiểu thư được nuông chìu từ bé. Bà từng gặp rất nhiều cô chiêu chỉ biết cầm tiền cha mẹ cực khổ kiếm được để đi khắp nơi làm từ thiện, vơ lấy cái danh hay tiếng tốt cho mình, sau này lại tìm một chàng trai môn đăng hộ đối, sống cuộc sống của phu nhân. Đây cũng là con đường mà vợ chồng chị của bà đã trải sẵn cho nó. Ngay cả Triệu Hàm Như muốn học đại học nào, chị ấy cũng không can dự vào, vậy thì một dì út như bà có tư cách gì để xen vào?