Đọc truyện Nhật Ký Phản Công Của Hậu Phi – Chương 4
Edit – beta: Lengkeng_Sophie
Chờ nàng ngẩng đầu lại là một bộ dáng biểu hiện không kinh không gợn sóng, Thận Lang Hoa lạnh nhạt nói: “Nếu Đặng đại nhân vào cung, nói vậy là muốn qua đêm, vậy bánh hoa đào này, ta vẫn là một người độc hưởng đi.”
Thượng đại phu Đặng Thông, nguyên bản là hoàng đầu lang trong cung, chuyên trách chưởng quản đi thuyền trong cung. Sau đó bởi vì Lưu Hằng có một giấc mơ, hắn một bước lên trời thăng cấp thành nam sủng của Lưu Hằng, dựa vào sự sủng ái của Lưu Hằng thăng quan phát tài, có điều Lưu Hằng cũng không có cho hắn thường ở nội cung, mà là ở ngoài cung ban cho hắn một toà phủ đệ quy chế thân vương khác, có việc mới sẽ triệu hắn vào cung. Lưu Hằng xưa nay tiết kiệm, nhưng đối với Đặng Thông cực kỳ hào phóng, vàng bạc châu báu thưởng cho hắn đếm mãi không hết, phần vinh sủng này, liền ngay cả Thận Lang Hoa đều không có. Cũng bởi vì điều này, mới truyền ra tin đồn “Nam sủng”.
Thái giám cùng Sắc Nhi đều biết Thận Lang Hoa kiêng kỵ nhất chính là nói tới Đặng Thông, lúc này thấy vẻ mặt nàng nhàn nhạt, tuy không có sắc mặt giận dữ, nhưng đều suy đoán đây là điềm báo sắp nổi giận, cũng không dám lại nói thêm gì nữa, yên tĩnh không tiếng động lui xuống.
Đặng Thông…
Trong đầu Thận Lang Hoa hiện ra cái tên này, người này có quan hệ rất lớn tới cái chết kiếp trước của mình, không phải không hận hắn, thế nhưng… Chuyện lúc ban đầu, đến cùng làm sao phát sinh, nàng hoàn toàn không biết, nàng cùng Đặng Thông đều không có thân quen, ở trong cung gặp phải cũng chỉ là sơ giao, nàng còn không biết, nàng chết, đến cùng có quan hệ tới Đặng Thông hay không.
Nghĩ tới cái chết kiếp trước, trong lòng Thận Lang Hoa rối mù, nàng phiền muộn không ngớt ngửa đầu nhìn chằm chằm hoa đào trên đầu, từng đoá từng đoá, từng chùm từng chùm, hoa sum xuê treo đầy đầu cành cây, đón gió chập chờn, cánh hoa bay lượn khắp trời, mùi thơm say lòng người bay tới trước mặt, nàng vừa cảm giác rất thoải mái đồng thời lại có một loại ủ rũ mãnh liệt kéo tới, nhất thời không chống đỡ được liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại đã là chạng vạng, mặt trời lặn xuống phía tây, phía chân trời kia có một vòng ánh tà dương đỏ quạch như máu, làm bên trong Tuế Vũ điện rất ấm áp. Thận Lang Hoa miễn cưỡng ngồi dậy, nhưng thấy mình đã đang ở tẩm điện,
Sắc Nhi đứng bên người nàng, thấy nàng tỉnh rồi liền giải thích: “Mặt trời đã lặn xuống, buổi chiều gió lớn, nô tỳ sợ phu nhân bị lạnh, liền gọi người nhẹ nhàng khiêng phu nhân cùng với ghế nằm tiến vào tẩm điện.”
Thận Lang Hoa gật đầu, ánh mắt nhưng rơi vào trên bàn trước giường.
Trù nghệ Sắc Nhi rất được, đặc biệt là làm những điểm tâm nhỏ này, Thận Lang Hoa đến gần nhìn, thấy mấy khối điểm tâm được đặt chỉnh tề trong cái đĩa sứ trắng trạm trổ tinh mỹ, bánh hoa đào màu sắc trắng như tuyết bị cắt thành khối lập phương nhỏ, trên mặt lại dùng cánh hoa ghép ra một đóa hoa đào năm cánh, xem rất hợp mắt, làm người ta muốn ăn ngay.
Nàng duỗi bàn tay tinh tế trắng loáng ra, bốc lên một khối bánh hoa đào, đưa đến bên miệng nhỏ tinh tế cắn một cái, ngậm lấy hoa đào vẫn còn nguyên mùi hoa thanh đạm hợp lòng người, vị thơm ngọt nhẵn nhụi, vừa vào miệng liền tan ra. Thận Lang Hoa không tự chủ được liền ăn thêm mấy khối. Sắc Nhi vội vàng ngăn lại nói: “Phu nhân đừng dùng quá nhiều, cẩn thận trướng bụng.”
Thận Lang Hoa nhìn hai khối bánh ngọt còn lại trong đĩa, trong ánh mắt lộ ra tiếc nuối, không khỏi nói: “Ta ăn một khối nữa.”
Sắc Nhi muốn ngăn cản, mới vừa cầm lấy đĩa, Thận Lang Hoa nhưng tay mắt lanh lẹ cầm một khối đưa vào trong miệng, Sắc Nhi bất đắc dĩ nói: “Phu nhân, ngài đã ăn gần một đĩa, không thể ăn nữa.”
Thận Lang Hoa cười nói: “Ta cổ động như thế, không phải là đang nói thủ nghệ của em rất tốt sao!”
Miệng nhỏ của nàng chép chép, đã thấy vẻ mặt Sắc Nhi do dự, ôn nhu hỏi: “Đây là làm sao?”
Nghe nàng hỏi, Sắc Nhi vẫn cứ có chút do dự nói: “Nô tỳ cố ý để lại mấy khối ở nhà bếp nhỏ, nếu không phu nhân đưa đi Vị Ương cung cho bệ hạ đi.”
Thận Lang Hoa nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Không phải nói không đi sao? Tại sao lại nói ra?”
Sắc Nhi bối rối bẩm nói: “Đằng trước truyền lời đến, nói Đặng đại nhân xuất cung từ lâu.”
Từ khi phu nhân bệnh nặng, bệ hạ đã có mấy ngày chưa từng vào Tuế Vũ điện, hiện tại thân thể phu nhân khỏe hơn nhiều, đương nhiên phải đi Vị Ương cung kéo tâm bệ hạ trở về, cũng đỡ mắc công mấy tiểu nhân kia cả ngày ở sau lưng nói phu nhân đã thất sủng.
“Hả?” Thận Lang Hoa bóp bánh ngọt trong tay một cái, thấy sinh nghi, Đặng Thông vào cung, thường sẽ qua đêm, hôm nay trời còn chưa tối liền rời đi trước là lần đầu tiên.
“Em biết xảy ra chuyện gì sao?”
Sắc Nhi giảm thấp giọng nói, nói: “Ước chừng là quốc khố căng thẳng, bệ hạ vô tâm chơi đùa cùng Đặng đại nhân, phu nhân thông minh nhanh trí, chỉ cần có thể phân ưu cho bệ hạ, nhất định có thể giành lấy thánh sủng.”
Thận Lang Hoa nghe xong lời này, không khỏi mỉm cười, nói: “Em đúng là so với ta nóng ruột.”
Mặt Sắc Nhi đỏ lên, vội nói: “Nô tỳ thấy phu nhân đã khỏe, bệ hạ đã có vài ngày chưa từng đến trong cung chúng ta rồi.”
Thận Lang Hoa biết nàng là muốn tốt cho mình, chỉ là trải qua hai đời đau xót, nàng đã không muốn lại đi tranh cái gọi là “Thánh sủng” kia nữa, không phải đồ vật của nàng, như thế nào hao tổn tâm cơ đi nữa, cũng không thể là của nàng!
Trên mặt của nàng mang theo nụ cười nhu hòa, yếu ớt, nói: “Cũng không cần ta tự mình đi, em phân phó, ngay hôm nay tôi tớ trong cung quần áo không được mặc duệ địa, ngay cả màn trướng không được thêu hoa văn nữa.” Trong cung phi tần khác chỉ là giảm bớt chi phí hằng ngày, thế nhưng Hán cung to lớn, tôi tớ đông đảo, phi tần cũng nhiều, coi như dù tiết kiệm, cũng không tiết kiệm được bao nhiêu vàng bạc. Chẳng bằng noi theo Lưu Hằng, suy nghĩ trên chuyện ăn mặc.
Người trong cung ăn mặc đều là dùng gấm vóc thượng đẳng chế thành, mà quần áo, giày cùng với hoa văn trên màn trướng đều là dùng sợi tơ chất liệu thượng hạng do hơn mười vị tú nương tay nghề tinh xảo ngày đêm thêu ra, Lưu Hằng cảm thấy quá lao mệnh thương tài (tốn công tốn tài), liền chỉ mặc rất đơn giản.
Có điều cơ thiếp hậu cung thường nhật tẻ nhạt, đều chỉ có thể lấy trang điểm làm thú vui, nên hành động này của Lưu Hằng không người noi theo.
Chuyện này, kiếp trước nàng cũng đã làm, chỉ có điều làm chưa đầy hai tháng.
—Truyện được đăng tại: tieulienlien.wordpress.com—
Rất nhanh sẽ đến tiết hàn thực, ngày hôm đó vô cùng quan trọng đối với Đại Hán. Buổi sáng Đế Hậu cùng đi tới tông miếu tế tổ, buổi tối lại tổ chức cung yến ở tiền điện Vị Ương cung.
Đến giờ thân, cung yến đều đã chuẩn bị xong xuôi. Chờ cung nhân đem món ăn lần lượt bày lên bàn, phi tần hậu cung cùng với vương tôn quý tộc dựa theo thân phận cấp bậc mà ngồi vào bàn.
Trong cung phi tần có cấp bậc cao không nhiều, bàn Thận Lang Hoa ngồi ở dưới tay phải Hoàng hậu, Duẫn Cơ kém hơn, Quán Đào công chúa cùng Thái tử thì lại ngồi ở dưới tay trái của Hoàng đế, lần lượt là mấy vị Hoàng tử của bệ hạ.
Lẽ ra Quán Đào công chúa đã xuất giá, không được tham gia gia yến trong cung, thế nhưng công chúa nhận hết Đế hậu sủng ái, Lưu Hằng từng hạ chỉ, nói công chúa bất cứ lúc nào cũng có thể hồi cung ở lại, cho nên Quán Đào công chúa thường xuyên ôm đại nữ nhi A Kiều mới mấy tháng của nàng ta cùng vào cung, yến tiệc lớn nhỏ trong cung một lần nàng ta cũng đều không có vắng mặt.
Thận Lang Hoa đã tập mãi thành quen, nhưng Duẫn Cơ đặc biệt cảm giác khó chịu trong lòng, chỉ vì nữ nhi của nàng ta – Giáng Ấp công chúa không cách nào vào cung, nhìn thấy dáng vẻ Quán Đào công chúa đắc ý vô cùng, nàng ta không khỏi toát ra biểu hiện phẫn hận, cùng là nữ nhi của bệ hạ, cũng đều đã xuất giá, dựa vào cái gì Quán Đào có thể tùy tiện vào cung, Giáng Ấp của nàng ta liền vào cung liếc nhìn nàng ta một cái đều không thể?
Duẫn Cơ vào cung mấy chục năm, vẫn không biết che giấu vẻ mặt của mình, mới như vậy liền đem biểu hiện phẫn uất biểu lộ hết trên mặt.
Thận Lang Hoa nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Duẫn Cơ.”
Duẫn Cơ quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt bất mãn trên mặt còn chưa kịp thu hồi đi.
Thận Lang Hoa lại nói: “Hôm nay hàn thực tiết, Quán Đào công chúa là được bệ hạ ân chuẩn vào cung.”
Duẫn Cơ kìm nén một hơi, trầm giọng nói: ” Giáng Ấp công chúa của ta xuất giá mấy năm còn chưa từng tiến cung thăm ta, Quán Đào cũng đã gả cho người, dựa vào cái gì nó có thể mỗi ngày tiến cung! Lúc mang thai trực tiếp vào ở trong cung, sinh con xong còn muốn đem theo nữ nhi vào!”
Thận Lang Hoa khẽ cười một tiếng, từ từ nói: “Quán Đào công chúa là trưởng nữ của bệ hạ cùng Hoàng hậu, nhận hết sủng ái, mấy lần mang thai đều có ý chỉ vào cung đợi sinh, Giáng Ấp công chúa đúng là không thể so sánh. A Kiều là cháu gái ngoại của bệ hạ, bệ hạ cùng Hoàng hậu yêu thích, Quán Đào công chúa đương nhiên phải thường xuyên mang vào cung để ông bà nhìn thấy cháu gái!” Ý là, chỉ cần được sủng ái, ngươi đều có thể mang cái gì vào cung cũng được!
Duẫn Cơ cứng đờ, vô cùng hối hận tại sao chính mình nghĩ không ra lại đi tìm Thận Lang Hoa tố khổ như vậy.
Canh giờ còn sớm, Đế hậu đều chưa tới, Thận Lang Hoa cảm thấy vô vị liền cùng Duẫn Cơ bắt chuyện, nàng cẩn thận quan sát Duẫn Cơ một chút, tự đáy lòng khen: “Duẫn Cơ hôm nay ăn mặc đúng là đặc biệt có ý nhị, bệ hạ nhất định sẽ sáng mắt lên.”
Duẫn Cơ chỉ mặc một bộ xiêm du* màu thiên thanh, dài không chấm đất, trên quần áo cũng không có hoa văn hoa lệ gì, chỉ có ống tay thêu một đóa hoa sen tinh xảo, một mái tóc đen búi kiểu linh xà kế*, trên đầu dùng một đóa quyên hoa cùng một bộ diêu vàng ròng song loan điểm thúy*.
xiêm du (襜褕): là 1 loại áo đơn dùng cho nam nữ, có rất nhiều loại, rộng rãi, dùng tơ lụa hoặc vải dệt làm thành, không có thêu hoa văn, thường mặc vào mùa xuân hoặc mùa thu chống lạnh giữ ấm rất tốt.
linh xà kế -灵蛇髻
bộ diêu vàng ròng song loan điểm thúy-支赤金双鸾点翠步摇
Duẫn Cơ hiếm thấy nghe thấy Thận Lang Hoa khen người, dùng tay cẩn thận từng li từng tí một đè quyên hoa màu hồng tím nhạt trên đầu, nàng ta cười ha ha vài tiếng, nói: “Đây là quyên hoa Giáng Ấp tự tay làm cho ta, quần áo cũng là con bé tự tay may, tết đến sai người đưa tới, ta để ít ngày đều không nỡ mặc, thấy hôm nay tốt ngày, liền mặc ra ngoài.”
“Công chúa quả thật là thông minh khéo léo.”
Không đợi Duẫn Cơ vui vẻ xong, Thận Lang Hoa lại nói tiếp: “Nhớ tới lần trước nhìn thấy ngươi, ta thật muốn ngươi đem bộ diêu trên búi tóc lấy xuống, cái kia lít nha lít nhít vàng rực rỡ, làm ta đau hết mắt!”
Duẫn Cơ ý cười đầy mặt bỗng nhiên cứng đờ, mặt không hề cảm xúc quay mặt đi.
Đột nhiên, nàng ta cảm giác búi tóc mình buông lỏng, vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy Thận Lang Hoa lấy đi bộ diêu nàng ta yêu thích nhất, Duẫn Cơ đoạt lấy trang sức của mình, cả giận nói: “Ngươi làm cái gì?”
May là nàng ta kiêng kỵ cung yến, không dám nói quá lớn tiếng.
Thận Lang Hoa nhíu mày cười nói: “Mấy ngày trước đây bệ hạ ưu phiền vì quốc khố trống rỗng, Duẫn Cơ vẫn là mặc trắng trơn tốt hơn.” Nàng đến gần, nói nhỏ vào lỗ tai: “Ta bảo đảm, bệ hạ thấy ngươi mặc như lúc này, nhất định có thể cho phép Giáng Ấp công chúa vào cung.”
Đối với lời của Thận Lang Hoa, Duẫn Cơ nửa tin nửa ngờ, thế nhưng nàng ta không tin Thận Lang Hoa là thật sự suy nghĩ cho nàng ta, suy nghĩ muốn đem trâm cài của mình cài lên lại, nghe tiếng thái giám ngoài điện lanh lảnh cất cao giọng nói: “Bệ hạ giá lâm! Hoàng hậu giá lâm!”
Duẫn Cơ dương tay ở giữa không trung một trận, không thể làm gì khác hơn là cùng mọi người đứng dậy tiếp giá.
Thấy Đậu Y Phòng đi theo phía sau Lưu Hằng từ từ đi vào, một thân duệ địa dài màu đỏ dễ thấy, hoa lệ cao quý, thêu hoa văn kim tuyến rất phức tạp, hiển lộ hết phong vận mê người.
Lưu Hằng nắm tay Đậu Y Phòng cùng nàng ta đồng thời ngồi trên ghế, trước tiên nói bình thân, sau đó mới tuyên bố mở yến.
“Thiếp thân cung chúc bệ hạ Thánh thể khoẻ mạnh, phúc thọ lâu dài.” Đậu Y Phòng bưng chén rượu trong tay, cười tủm tỉm chúc rượu Lưu Hằng.
Lưu Hằng nhàn nhạt gật gật đầu, sau khi uống một chén rượu, Thận Lang Hoa cùng Duẫn Cơ cùng đứng lên, cùng nói: “Nguyện Thánh thể bệ hạ khoẻ mạnh, phúc thọ lâu dài.”
Lưu Hằng uốn hết nửa chén, lơ đãng vừa ngẩng đầu, thấy Thận Lang Hoa cùng Duẫn Cơ đều mặc đặc biệt mộc mạc, Thận Lang Hoa cũng thôi, ngay cả Duẫn Cơ bình thường đều yêu thích ăn mặc loè loẹt cũng không có đeo đồ trang sức cực kỳ quý trọng.
Hắn hơi sững sờ, ôn tồn dò hỏi: “Hôm nay ngày đại cát, các nàng làm sao mặc trắng trơn như thế?”
Duẫn Cơ rất lâu không có cùng Lưu Hằng nói chuyện nhiều, cơ hội lúc này cực tốt, nhưng đầu lưỡi nàng ta thắt lại, gập ghềnh trắc trở không biết nói cái gì.
Thận Lang Hoa cười yếu ớt nói: “Thiếp vốn là không thích những thứ quá nhiều màu sắc, thân quần áo này lần trước bệ hạ từng thấy, nói là nhã trí đơn giản, cho nên thiếp liền mặc vào. Còn Duẫn Cơ, vậy sẽ phải để bản thân nàng ấy nói rồi.”
Thận Lang Hoa làm nền cho Duẫn Cơ, Duẫn Cơ hòa hoãn tâm tình, liền nói: “Đây là quần áo cùng quyên hoa Giáng Ấp tự tay làm ra, hôm nay tế tổ, Giáng Ấp không cách nào đến đây, thiếp mặc đồ con bé làm ra, cũng coi như là một điểm tâm ý đi.”
Lưu Hằng vỗ tay cười nói: “Mặc kệ là nguyên do gì, ngày nay tất cả bách tính thiên hạ đều không thể ăn no mặc ấm, ta là vua của một nước, lẽ ra nên cùng bách tính đồng cam cộng khổ, hôm nay thấy hai người các nàng quần áo không duệ địa, không thêu hoa văn, mộc mạc tiết kiệm, lòng ta rất an ủi.” Lưu Hằng nói lời này, đơn giản chính là muốn cho vương tôn đại thần ăn mặc tiết kiệm giống như hắn.
Nhưng mà lời vừa nói ra, Đậu Y Phòng kinh ngạc quay mặt đi, bên trong điện ánh nến sáng rực, nhưng nàng ta chỉ có thể nhìn thấy cái bóng mơ hồ, nàng ta đột nhiên cảm giác thấy bóng người bên cạnh nàng ta kỳ thực cách nàng ta rất xa, có điều nàng ta thất thần chỉ có nháy mắt, liền một lần nữa ngồi xuống tư thế đoan chính, vẫn cao cao tại thượng bề nghễ nhìn mọi người.
Hoàng hậu xưa nay yêu thích loại duệ địa quần dài này, trong cung nàng ta tất cả quần áo đều là loại kiểu dáng này, phiền phức hào hoa phú quý, thế nhưng nàng ta không biết, từ khi Lưu Hằng đăng cơ, biết rõ dân gian bách tính rất khó khăn, chính hắn thân là đế vương cũng chỉ mặc vải trơn thô ráp, mà trong cung cũng nhiều lần giảm bớt phân lệ, hắn làm rõ ràng như thế, trang phục của Hoàng hậu nhưng vẫn hoa lệ mấy chục năm như một ngày.
Thêm vào Thận Lang Hoa lại âm thầm hạ lệnh, cung nhân Tuế Vũ điện không được mặc duệ địa, màn trướng không được thêu hoa văn. Chuyện này Thận Lang Hoa đã dặn dò cung nhân không được nói ra ngoài, thế nhưng Lưu Hằng chính là vua của một quốc gia, bất cứ chuyện gì chỉ cần hắn muốn biết, liền không thể nào không biết.
Biết hành động của Thận Lang Hoa, Lưu Hằng đặc biệt vui mừng tận đáy lòng.
Tuy rằng Tiêu Phòng điện thỉnh thoảng tiết kiệm phân lệ, thế nhưng tẩm điện của một quốc gia chi mẫu tiết kiệm như thế nào đi nữa cũng phải duy trì sự cao quý của Hoàng hậu. Đậu Y Phòng không làm mình thiệt thòi trong khâu ăn mặc, phụ nữ xinh đẹp vì trang điểm, Đậu Y Phòng đã thất sủng, con mắt cũng nửa mù. Hiện tại lạc thú duy nhất của nàng ta chính là ở trên trang phục, trên gương mặt của mình, thậm chí nàng ta còn chờ đợi Lưu Hằng có thể hồi tâm chuyển ý.
Thế nhưng có Thận Lang Hoa thuần phác đối nghịch, ở trong mắt Lưu Hằng, Hoàng hậu liền có vẻ đặc biệt xinh đẹp xa cách.
Thêm vào hôm nay ngay cả Duẫn Cơ cũng bắt đầu noi theo, liền càng có vẻ Đậu Y Phòng không biết tâm tư của hắn.
Thận Lang Hoa ngẩng đầu, ngữ điệu bằng phẳng, mở miệng nói: “Duẫn Cơ ăn mặc đều là do Giáng Ấp công chúa tự tay làm ra, có thể thấy được Công chúa lan tâm huệ chất, thiếp thấy hôm nay tất cả Hoàng tử Công chúa của bệ hạ đều tới tham gia cung yến, không bằng bệ hạ thưởng cái ân điển, tuyên Công chúa cùng vào cung yến, cũng để cho Duẫn Cơ gặp Công chúa, dù sao mẹ con các nàng đã lâu không gặp nhau.”
“Nói cũng đúng, ta đã chín tháng chưa gặp Giáng Ấp.” Lưu Hằng mỉm cười, cất cao giọng nói: “Người đến, tuyên Giáng Ấp công chúa vào cung yến.”