Đọc truyện Nhật ký nuôi vợ của thế tử – Chương 7:
Edit: Malbec
14.
Tần Nghênh Du phản ứng, nghe hai người ấp úng bổ sung, sắc mặt sớm đã là một mảng ửng đỏ, nàng còn nhớ rõ nàng trong nước lớn mật ôm lấy eo hắn, chủ động cắn môi hắn. Trùm chăn thật sự là không muốn nói chuyện.
Không đúng, đêm nay động thủ.
Linh Trúc và Từ Hàn nghe được lời nói của mấy người kia, chạy nhanh đi tìm Tần phu nhân thương lượng.
Buổi tối, Hoàng Hậu uống một chút đậu xanh bách hợp để hòa tan hỏa khí của mình, chỉ chốc lát cảm thấy có chút mệt, lên giường nghỉ ngơi thật sớm. Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, có người nhanh chóng tiến vào. Trong phòng có ánh nến, ánh đao hiện lên, trực tiếp chạy về phía người trên giường.
Người nằm trong chăn trở mình. Không phải Hoàng Hậu.
Khó trách một đường không có trở ngại, chuyện đã bại lộ, phải nhanh chóng rút lui. Ngoài phòng đã vang tiếng binh kiếm va chạm.
Tần Nghênh Du và mẫu thân ngồi uống trà, ở nơi này cũng có thể nghe thấy những tiếng động đó. Tối nay thật sự không yên ổn.
Ngày thứ hai, trong kinh truyền đến tin tức, hái hoa tặc đã bị bắt. Khi áp giải đụng phải Tần gia Thiếu tướng quân. Nhất thời, không biết từ nơi nào xuất hiện những kẻ cướp ngục. Một trận đại náo, nhưng đám cướp ngục kia đổi mục tiêu, toàn quân công kích Tần gia Thiếu tướng quân công.
Tần nghênh hiên cùng người của mình đánh lại gần tên tội phạm, hái hoa tặc không biết từ nơi nào móc ra một gói thuốc bột, ném về phía bọn họ. Lại không nghĩ đến võ công của Tần gia Thiếu tướng quân lại cao như thế, dùng ống tay áo cản lại, thuận tay cầm lấy cột trụ dài bên đường, đẩy lùi bọn cướp ngục. Nhi tử Binh Bộ Thượng Thư Quân Hàm từ trà lâu bên cạnh xông ra, trong hoàn cảnh lộn xộn dùng giẻ lau của người bán thịt heo bên đường nhét vào miệng hắn ta, không để hắn ta tự sát.
Kinh thành lòng người hoang mang rối loạn, bất an hơn mười ngày, cuối cùng cũng có thể yên ổn.
Hôm nay Uy Vũ tướng quân bãi triều, nhìn nữ nhi của mình. Thở dài. Lần này, chắc chắn là nhắm vào Tần gia.
Chuyện ám sát trong cung cũng có tin tức, điều tra ra được là Nhu Phi trong hậu cung, một mình nàng ta gánh chịu hết. Mà Nhu Phi, nguyên là quận chúa hòa thân Nam Quốc đưa đến. Hái hoa tặc kia cũng đã khai ra, là Nhu Phi trước khi tiến cung được phụ thân đưa cho một thế lực giang hồ. Điều tra những chuyện trước đó mới biết vì tranh sủng, nên ra tay với Hoàng Hậu. Hoàng đế trước mặt Nam Quốc Thái lý luận một hồi, lại ra mệnh lệnh bảo Nam Quốc phải đưa những người liên quan áp giải đến Minh Nhạc.
“Trận đánh này xem ra là không thể tránh.”
Mọi chuyện đằng sau đã sáng tỏ, Nam Quốc lòng lang dạ thú cũng không phải một ngày hai ngày. Hai việc này liên hệ với nhau, một phần là hướng về phía Hoàng Hậu, một phần rõ ràng là tính kế Tần gia bọn họ. Hái hoa tặc khiến Tần Nghênh Du dưới tình thế ép buộc phải đi chùa Hộ Quốc, một khi Nam Quốc thuận lợi, Tần gia không tránh được chịu trách phạt. Mà hái hoa tặc bị bắt. Lại thuận lợi gặp phải Tần Nghênh Hiên, còn đánh nhau, cũng may, đối phương xem nhẹ võ công của Tần Nghênh Hiên.
Còn có một chuyện, Binh Bộ Thượng Thư Quân Hàm, hắn không thể dùng vải chặn miệng hái hoa tặc, để hắn ta tự sát. Sợ là khó tránh khỏi Hoàng Đế không vui. Chuyện này chuyện kia, thật sự làm khó bọn họ.
Đoàn đi sứ Nam Quốc yên ổn một tháng, cả ngày trừ việc thương lượng quốc sự, thì là đi dạo ở kinh thành. Trông thấy sắp phải về nước, lại bắt đầu gây rắc rối.
Tỷ tỷ Hạ Hầu Hạ Âm – Hạ Hầu Liên Âm hôm nay cùng phu quân Công Tôn Tín rảnh rỗi đến kinh thành dạo chơi, Thượng thư Hạ Hầu Vũ Bác, hai người vào cung yết kiến..
Địa vị Hạ Hầu Vũ Bác ở Nam Quốc không thể thiếu Công Tôn gia ủng hộ, có thể nói đây là lá bài chủ chốt trong tay mà hắn đắc ý nhất. Mà Công Tôn Tín kia từng học nghệ ở Vô Ưu các, tuy không bằng An Hoài Cẩn, nhưng đệ tử hoàng thất tiến vào Vô Ưu vốn rất thưa thớt, hắn cũng coi người xuất sắc trong Vô Ưu các. Mà hắn và Hạ Hầu Liên Âm quen biết không phải ở Nam Quốc, mà là ở Vô Ưu các. Người có thể tiến vào Vô Ưu các tất nhiên tư chất không tệ, nàng tuy phải là nữ tử ưu tú nhất, nhưng cũng có trình độ nhất định, không thể khinh thường.
Mà đôi phu thê này ở Nam Quốc rất được hoan nghênh, song kiếm hợp bích càng khó có địch thủ.
Nếu nói Tần Nghênh Du không biết mục đích của nàng ta, chính là nói đùa. Nàng trên đại điện đánh muội muội nàng ta một trận, nàng ta có thể buông tha nàng?
Trắng trợn táo bạo ngay ngày đầu đến đã nói muốn gặp tiểu thư Tần gia. Bị hoàng Đế lấy lý do đi lại mệt mỏi, đẩy đến bangày sau. Bọn họ có chuẩn bị mà đến, Hoàng Đế cũng không thể để ái nữ Tần tướng quân chịu ủy khuất. Chỉ ba ngày này, có thể chuẩn bị ít hay nhiều, phải xem bản lĩnh nàng của nàng.
“Mẫu thân, lần này Du Nhi gặp được đối thủ.”
“Lời này không sai, chỉ là thiên hạ lớn như vậy, người tài giỏi không chỉ có ở Minh Nhạc.” Tần tướng quân thở dài, Tần phu nhân cũng rất lo lắng, liếc mắt nhìn nhi tử một cái.
“Hiên Nhi, Hạ Hầu Liên Âm kia từng theo Công Tôn Tín cùng nhau du ngoạn sơn thủy, luận võ cùng giang hồ nhân sĩ, ta lo lắng Du Nhi tuổi còn nhỏ, không nhiều kinh nghiệm thực chiến như Hạ Hầu Liên Âm kia.”
“Không được, ta muốn đi qua nhìn muội muội chút.”
“Hiên Nhi, lúc này không cần làm phiền nàng, đứa nhỏ này, mỗi lần có chuyện gì, chỉ thích ở trong hoàn cảnh yên tĩnh.”
Tần Nghênh Hiên suy nghĩ, muội muội hắn vốn là thế này, nếu hắn đến nhất định sẽ bị vài câu qua loa đuổi đi.
An Hoài Cẩn sau chuyện ở suối nước nóng hôm đó không còn lúc ẩn lúc hiện trước mặt Tần Nghênh Du, chờ nàng nguôi giận. Khi hắn tới, nàng mặc một bộ váy dài đơn giản màu lam, đứng ngẩn người ở hành lang.
Trời mưa, nước mưa chảy xuống, cây trúc trước đình đung đưa theo gió. Hành lang gió lạnh thổi từng trận, lúc này đã vào thu, gió lạnh này cũng không thể đùa giỡn. An Hoài Cẩn duỗi tay nhận lấy áo choàng trong tay Tiếu Hà, lại gần khoác áo cho nàng.
Tần Nghênh Du chỉ yên tĩnh nhìn hắn một cái, tiếp tục ngẩn người. Hắn không vội không giận, cùng nàng hóng gió ở hành lang.
“Sao An thế tử không khuyên tiểu thư trở về?”
“Tướng quân nói, không chừng An thế tử có thể giúp tiểu thư. Ít nhất ngài ấy còn phủ thêm áo choàng cho tiểu thư, vừa rồi tiểu thư còn không muốn, đứng đó hừng gió lạnh. Không có chuyện gì, chúng ta đi thôi.”
Mưa nhỏ dần, lúc này Tần Nghênh Du mới nghiêng người nhìn hắn một cái. Lại yên tĩnh quay trở về.
An Hoài Cẩn cười vô lại “Ta còn tưởng nàng sẽ hỏi ta? Nếu không thì sẽ tính sổ với ta.”
Tần Nghênh Du không để ý đến hắn. Hôm nay nàng thật sự khó chịu.
Nàng không nói gì, An Hoài Cẩn cũng không nói lời nào. Vạt áo hai người bị gió thổi quấn vào nhau, rồi lại tách ra. Tới tới lui lui, từ từ yên phận.
Hết mưa rồi, gió ngừng thổi.
“Thoải mái không?”
“Ừ?”
Thấy trong mắt nàng đã dần bình tĩnh lại, không còn không ổn định như vừa nãy, An Hoài Cẩn cầm lấy hai thanh kiếm, đưa cho nàng.
“Còn có thể thoải mái hơn.”
Mỗi lần hắn bồi nàng múa kiếm luận võ, nàng luôn thật sự vui vẻ dù thua hắn mấy chiêu, nàng cũng vô cùng dễ dàng thỏa mãn.
Tần Nghênh Du không lay chuyển được hắn, cầm lấy kiếm. Đánh mấy chiêu, thủ pháp của hắn hôm nay không giống với ngày thường. So với những chiêu thức trước đó, càng thêm…… Dịu dàng. Không sai, dịu dàng.
Ngẩng đầu nhìn hắn. An Hoài Cẩn nhướng mày cười cười, đuôi mắt vểnh lên, thần thái sáng láng. Người thông minh không cần nhiều lời.