Edit + beta: Tiểu Lăng Tình (Ngân Lam)
Một bóng dáng be bé nhẹ chân nhẹ tay chuồn vào trong phòng bếp nhỏ, nhón chân lên, mặt nhỏ bẩn bẩn vừa vặn cụng vào cạnh bàn, nhìn thấy trên bàn có một mâm lớn, trên mâm bày đầy một đống bánh, nóng hổi thơm lừng, giống như đang vẫy gọi hắn, đúng lúc này bụng hắn cũng vang lên vài tiếng “ọt ọt”, nuốt nước miếng, hắn lau đôi tay nhỏ cũng bẩn bẩn vào y phục, đưa tay về phía bánh, lúc vừa đụng đến… “Giỏi cho tiểu tử, thì ra là ngươi, cứ bảo làm sao mà bánh nương nương của ta tự làm lại thiếu nhiều như vậy, hóa ra đều là do ngươi ăn.” Cửa mở ra, một nam hài (bé trai) không lớn hơn hắn nhiều lắm đã ngồi xe lăn tiến vào rồi, theo sau còn có một hài tử lớn hơn một chút đẩy xe lăn. Sau khi cửa mở, tiểu hài (đứa trẻ) này liền vội vã đưa tay lấy một chồng bánh to nhét vào trong tay áo của mình, bởi vì quá khẩn trương nên không cất kỹ, bánh cứ liên tiếp rơi ra, tiểu hài quá luống cuống, nhìn bánh rơi trên mặt đất, lại nhìn mấy người ngăn ở cửa, hắn “oa” một tiếng liền khóc. “Con chính là Bát a ca sao.” Một thanh âm ôn nhu (hiền dịu) truyền tới, sau đó ôm lấy hắn, Như Quân mặc dù chưa từng thấy Bát a ca, nhưng mà hài tử lớn gần bằng hảo bảo nhà mình, lại cũng không được sủng ái, trừ Bát a ca ra, chỉ sợ cũng không còn người nào khác. Hài tử kia toàn thân trên dưới cũng đều bẩn hề hề, nhìn cũng cực gầy, không có dáng vẻ mượt mà của tiểu Thất. Như Quân đi lên ôm lấy Bát hoàng tử, cảm thán nói, không biết vì sao, thấy hài tử đáng thương, lòng đồng tình của mình thoáng cái đã bị gợi lên (Ngân: tấm lòng người mẹ của tỷ bao la quạ…) Nhìn ngạch nương ôm lấy hài tử nghe nói là Bát đệ của mình đi ra khỏi nhà bếp nhỏ đến sảnh chính, tiểu Tứ và tiểu Thất cũng lập tức đuổi theo, tiểu Thất để lại một câu, “Hỉ Nhụy cô cô, nhớ là tý phải lấy bánh trong nồi ra, lát nữa ta và Tứ ca muốn ăn.” Nói đến điều này phải trở lại mấy ngày trước, thời gian này thân thể của Hoàng thái hậu không tốt, Mẫn phi luôn dẫn Thành tần đi tẫn hiếu (làm tròn phận hiếu của con cái) với Hoàng thái hậu. Thiên điện chỉ có một mình tiểu Thất học tập rèn luyện mỗi buổi chiều, mà Như Quân cũng sẽ làm bánh mà hai hài tử thích ăn nhất trước khi đi ra ngoài, cho tiểu Thất ăn bữa điểm tâm thứ hai, cũng để cho tiểu Tứ tan học về ăn chút gì đó lót bụng trước cơm tối. Vài ngày sau, tiểu Thất phát hiện bánh đậu đỏ luôn luôn vô duyên vô cớ ít đi, bên trên thỉnh thoảng còn có dấu bàn tay đen sẫm. Buổi tối tiểu Tứ trở về, tiểu Thất bèn đem “sự kiện bánh trái bị trộm” nói cho Tứ ca của hắn. Cuối cùng hai hài tử thỏa thuận với nhau, muốn nhìn xem là ai trộm bánh của bọn họ. Hôm này là thời gian tiểu Tứ nghỉ, bọn hắn thiết lập cạm bẫy, dự định sẽ đem thực hành “bắt ba ba trong rọ”, nhưng lại chuyển thành “bắt kẻ trộm bánh trong bếp”. Nói đến tiểu Tứ, tuy rằng khi đó hắn đã trở thành bánh trái thơm ngon mà Hoàng Quý phi và Đức phi tranh đoạt, nhưng quan trong nhất là người ra quyết sách Khang Hi, cũng không phải là người ngu: Thân là Hoàng đế, hắn có thể tính kế người khác, nhưng người khác không thể tính kế hắn, huống chi hiện tại Đức phi vẫn là mũi giáo hắn dùng để đối phó Đông Giai thị. Tấm lòng từ mẫu cái gì, một người có tiểu nhi tử rồi liền vứt bỏ trưởng tử, một người khác đã có hài tử thân sinh thì cũng ruồng bỏ dưỡng tử (con trai nuôi) đã nuôi dạy nhiều năm. Hiện tại con mình đã chết lại muốn đem hài tử đã bị ruồng bỏ kia về, các nàng thực cho là mình sẽ để cho các nàng hài lòng như ý sao, thật sự là trèo lên địa vị ngày càng cao rồi thì cũng liền quên mình đã từng là người nào đấy. Vốn đã rất xin lỗi hài tử Dận Chân này, bản thân làm sao có thể tùy ý để cho những nữ nhân muốn gì làm nấy, đừng cho là muốn thì sẽ có. Vì vậy cuối cùng Khang Hi đế ra lệnh một tiếng, ban một đạo thánh chỉ nói sau này quyền nuôi dưỡng Tứ hoàng tử là của Thành tần, lập tức dẹp đi cuộc chiến tranh đoạt bánh trái thơm ngon này. Mà hai vị tranh đoạt kia cũng hạ tâm tư này xuống, lại tính toán mang thai một nhi tử, dù sao ấy thì, nhi tử muốn sinh lại thì sinh thôi, cần gì phải dán ở trên một thân cây, đây cũng không phải là do ngay sau đó hai người được xưng là “có thể sinh nhiều nhất” ở hậu cung – Đức phi và Nghi phi lại mang bầu, ngoài ý muốn đó là Mẫn phi nhiều năm không con cũng hoài thai, khiến nàng (Đức phi) hưng phấn, nhìn ai cũng cao hứng sao, cũng không đâm chọc Như Quân như trước nữa. Tiểu Tứ ở lại, tiểu Thất và Như Quân đều rất cao hứng, vì thế đã đặc biệt mở tiệc ăn mừng. Ánh mắt lại quay về trên thân tiểu Bát, Như Quân lại bảo Hỉ Mạn bưng nước lên rửa sạch mặt và tay giúp hài tử này, thay cho hắn bộ y phục mới mà tiểu Thất chưa mặc qua. Mới đầu tiểu Bát vùi ở trong lòng Như Quân, cho dù thế nào cũng không chịu xuống, Như Quân khuyên hắn rất nhiều lần, liên tục cam đoan nàng sẽ không trách phạt hắn, hắn mới ngừng khóc. Tiểu Tứ và tiểu Thất vừa ăn bánh, vừa nhìn đệ đệ đang khóc sướt mướt còn chiếm lấy cái ôm ấm áp thơm ngát của nương nương và làm dơ y phục của nương nương, cảm thấy vô cùng khó chịu và cảm giác được nguy cơ chưa từng có từ trước đến nay. Mà Như Quân nhìn thấy ánh mắt của hài tử này không ngừng nhìn chằm chằm vào bánh mà tiểu Tứ và tiểu Thất đang ăn, bộ dáng khao khát kia, giống như một con mèo nhỏ tham ăn vậy. Thở dài một hơi, sắp xếp cho Hỉ Nhụy đi làm cho tiểu Bát ít đồ ăn. Lại phái người đi Chung Túy cung nói với Lương quý nhân một tiếng, nói mình trên đường gặp tiểu Bát, liền dẫn hắn đi chơi cùng tiểu Thất và tiểu Tứ một lát, buổi tối sẽ phái người đưa tiểu Bát trở về. Nói đến Lương quý nhân, nàng cũng là một người có chuyện xưa. Vào một ngày năm Khang Hi thứ hai mươi, Khang Hi vừa cãi nhau với Đông Giai thị, về vấn đề con nối dõi, về vấn đề Đức tần, hẵn cũng không rõ tại sao nữ hài (bé gái – ở đây chỉ Đông Giai thị) xinh đẹp khả ái lúc mới gặp gỡ kia sẽ biến thành bộ dạng bây giờ, chẳng lẽ hoàng cung này thật sự có thể thay đổi dạng người sao, trở thành cái dạng mà người ta hoàn toàn không thể nhận ra, hắn bị tức đến váng đầu càng lúc càng chạy đến nơi vắng vẻ hơn, Tam Đức Tử theo sau hắn nhìn thấy Hoàng thượng tức giận như vậy cũng dám mở miệng, chỉ đành nhanh chân đi theo. Cách Tân giả khố không xa, một nữ tử trẻ tuổi đang chữa trị giúp một con thỏ bị thương, hơn nữa đang cùng con thỏ kia lặng lẽ nói chuyện, một màn đó đã cảm động Khang Hi vốn đang thất vọng với nhân tính, mà khi nữ tử kia ngoái đầu nhìn lại, quả thật xứng với câu “Nhất tiếu khuynh nhân thành” kia (một nụ cười nghiêng thành đổ nước), Khang Hi ngây người, cho dù hắn đã nhìn qua vô số mỹ nữ, cũng chưa từng gặp nữ tử giống như tiên giáng trần như vậy, hắn nghĩ, nhất định là trời cao đã phái một tiên tử đến làm bạn với hắn. Tối hôm đó, Khang Hi liền sủng hạnh nữ tử đi ra từ Tân giả khố này, mới đầu mọi người đều cho là Hoàng đế muốn giận dỗi với Quý phi, để cho nữ nhân này làm Quý phi tức giận, thế nhưng chẳng ai ngờ rằng Khang Hi lại sủng nữ tử này những mấy tháng, để cho những nữ tử có chút địa vị trong hậu cung đều cảm nhận được cảm giác nguy cơ. Mà Lương quý nhân này, đúng, là Lương quý nhân, tất cả mọi người đều không rõ, tại sao Hoàng thượng lại sủng ái một nữ tử như vậy mà lại không nâng phân vị của nàng lên. Tất cả những nữ nhân hậu cung, kể cả Quý phi cũng không giữ được bình tĩnh mà ra tay với Lương tần, mà những vị có đạo hạnh (công phu tu luyện – ý châm biếm) tương đối cao như Đức tần hay Vinh tần, mặc dù không đối chiến chính diện với Lương quý nhân, nhưng cũng đã không ngừng bày mưu tính kế sau lưng rồi. Có lẽ nếu không có phát sinh cái sự kiện kia, Lương quý nhân nói không chừng đến bây giờ cũng sẽ là nữ nhân Khang Hi sủng ái nhất, tiền đồ không thể hạn lượng.