Đọc truyện Nhật Ký Nụ Hôn Đầu FULL – Chương 29: Mình Sẽ Quay Cảnh Hôn Với Kỷ Thời Diễn!
Thậm chí trong phút chốc, cô quên mất phải hít thở như thế nào.
Cho đến khi người đàn ông buông tay ra, kết thúc cái ôm, lùi về sau nửa mét.
Kỷ Ninh hoảng hốt, luống cuống, không dám nhìn vào mắt anh, sờ tay lên mũi rồi mới nói: “Em… Em nói là tờ báo… Chẳng phải lúc trước quay cảnh phá án trong 《Tội Lỗi Vô Danh》 ở đây sao? Là cảnh tìm ra được hung thủ thực sự nhờ vào dấu chân trên tờ báo…”
“…………”
Người đàn ông nhíu mày sâu hơn, cuối cùng sau khi cô nói hết mọi thứ thì hàng lông mày đã xoắn thành nút thắt.
Cô nuốt nước miếng, định sửa sai nhưng lại không biết nói gì cho ổn, “Nhưng mà, cái đó, lúc nãy trong hoàn cảnh đó, cái ôm cũng rất…”
Kỷ Thời Diễn quay đầu lại, “Tờ báo ở đâu?”
Đề tài bị thay đổi, Kỷ Ninh vội vàng đi theo, duỗi tay ra, “Được treo bên ngoài căn nhà đó.”
Anh nhìn chằm chằm một hồi, có lẽ cũng muốn cứu vãn bầu không khí, lúc này mới xoay người lại nói: “Trước đây đoàn làm phim quay xong phân cảnh đã mang đạo cụ về, có lẽ chỉ cầm lấy miếng lót nên thành ra bị gió thổi đi.”
Kỷ Ninh gật đầu mạnh, “Đúng, anh nói đúng.”
Sau một lúc, thuyền tiếp tục chạy.
Có một cơn gió nóng thổi qua dưới ánh nắng chói lóa, cô phát hiện anh lắc đầu và khẽ cười, không biết đang cười cái gì.
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
“Chẳng qua cảm thấy…” Nói tới đây, Kỷ Thời Diễn lại im bặt, không nói nữa.
Có một tia sáng yếu ớt chiếu vào mũi thuyền, đong đưa theo sóng nước ở đằng xa.
Sau khi xuống thuyền, hai người tìm kiếm một quán ăn sáng.
Ông chủ quán trông có vẻ hiền lành.
Kỷ Ninh thấy các cô ấy nặn bánh bao rất thú vị nên đi tới gần hỏi: “Tôi có thể thử không?”
“Được chứ, tôi dạy cho cô.”
Bà chủ quán đưa nước rửa tay tới, “Cô rửa tay trước đi.”
Rửa tay xong, Kỷ Ninh cầm bột lên, học theo phương pháp nhào bột của bà chủ quán, bỏ nhân vào, sau đó bóp lại.
Đây là lần đầu cô học làm bánh bao, bên cạnh lại là bậc thầy lão luyện.
Khi đem so sánh, mấy cái bánh bao mà cô nặn trông rất trẻ con, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Kỷ Ninh thầm nghĩ nếu không thể làm một cái đẹp nhất, vậy thì làm một cái đáng yêu nhất, “Có thể trang trí cho nó không?”
Quả nhiên có thể, ông chủ quán lấy khuôn đúc ra, “Ở đây có mũi heo và sừng dê, cô xem cô muốn làm gì.”
Làm hơn nửa tiếng, dán mắt và mũi heo lên, rồi lại dán thêm mấy cái sừng dê, lúc này Kỷ Ninh mới xong việc.
Lúc cô bận làm bánh, Kỷ Thời Diễn cũng không hề nghỉ ngơi.
Gọi đồ ăn sáng xong, anh lại làm nước ép trái cây.
Lúc Kỷ Ninh ngồi vào bàn, hai ly nước trái cây cũng được bưng ra.
Chẳng bao lâu sau, bánh bao đã được hấp xong.
Mở vỉ hấp ra, đập vào mắt là các tác phẩm nghệ thuật với hình thù quái lạ của cô.
Kỷ Ninh cũng bật cười, thấy Kỷ Thời Diễn cầm đũa lên định gắp mấy cái cô làm thì vội vàng cản lại, “Đừng đừng đừng, anh ăn cái khác đi, cái này là do em làm.”
Ai ngờ người đàn ông thản nhiên ngẩng đầu lên, “Nhân gì?”
Cô hơi ngạc nhiên, “Đậu đỏ hoặc là trứng sữa, hình như là vậy.”
“Những cái khác thì sao?” Anh chỉ vào mấy cái bánh đẹp mắt.
“Thịt.”
“Buổi sáng tôi không thích ăn thịt.”
Người đàn ông đưa đũa qua, gắp mấy cái bánh cô làm lên, cúi đầu ăn từ tốn.
Ăn gần mười phút, Kỷ Ninh cảm thấy gần giống như lúc bị chuyên viên trang điểm gọi đi dặm lại lớp trang điểm, nói là lúc nãy ở trong phòng hấp bánh bao quá nóng, đường kẻ mắt bị nhòe.
Lúc Kỷ Ninh đi ra ngoài sau khi dặm lại lớp trang điểm xong, một vỉ bánh bao đã được chén sạch hơn phân nửa.
Không phải phân nửa cô làm, phân nửa ông chủ quán làm, mà là ——
Ăn sạch tất cả bánh cô làm, phần của ông chủ vẫn còn trên giấy.
…
Chơi đến chiều, buổi ghi hình hôm nay kết thúc.
Mới vừa xong việc, Kỷ Ninh nhận được tin nhắn, nói là 《Nơi Này Có Ngôi Sao》 có phân cảnh phải quay thêm.
Cô vội vàng ngồi xe về trong đêm, quay đến rạng sáng.
Đợi đoàn làm phim quay xong bộ phim theo hình thức khép kín gần hai tuần, cô lại phải quảng bá với Kỷ Thời Diễn, ghi hình show truyền hình 《Khi Bùng Cháy Cấp Tốc》.
《Khi Bùng Cháy Cấp Tốc》 cũng là một chương trình rất đặc biệt.
Các chương trình khác đều chăm sóc khách mời, nhưng chương trình này lại lấy việc gây khó dễ cho khách mời làm thú vui.
So với các show truyền hình khác, show này đòi hỏi động não và mệt mỏi.
Nhưng do chương trình hay và rất nổi tiếng, toàn bộ điểm cháy khắp mọi nơi đều bị đảo ngược, vì vậy có rất nhiều nghệ sĩ muốn nịnh hót để được lên chương trình này.
Có tổng cộng bốn khách mời trong tập 《Khi Bùng Cháy Cấp Tốc》 lần này.
Ngoài Kỷ Ninh và Kỷ Thời Diễn còn có nữ chính trong 《Thời Thu》 là Phó Huyên, cùng với diễn viên đông fan, nổi tiếng là Lục Hồi.
Tính cách của năm MC cố định trong chương trình rất ngay thẳng.
Tất nhiên tiếng gào thét to nhất vẫn là Nhiếp Giang Lan đẹp trai nhất.
Kỷ Ninh biết Tống Du từng có lần si mê anh ta.
Hôm nay cô mặc áo trễ vai, Kỷ Thời Diễn thấy vậy thì hỏi với giọng điệu nặng nề: “Mặc ít vải vậy?”
“Cái này mà ít à?” Kỷ Ninh nhìn thử chính mình, “Hôm nay trời rất nóng.”
Anh nhìn về xa xăm, khuôn mặt không cảm xúc, “Vậy sao?”
Hai người nói vài câu, các MC thường trú đã đến đông đủ.
Chương trình bắt đầu ghi hình.
“Hôm nay thời tiết đã ấm trở lại, vô cùng nóng bức.
Để mọi người cảm nhận thử những người hành nghề đang làm việc dưới ánh nắng thiêu đốt, chủ đề hôm nay của chúng ta là trải nghiệm sinh tồn dưới ánh nắng chói chang.
Chúng tôi đã chuẩn bị bốn công việc cho mọi người: giáo viên dạy lái xe, nhân viên chuyển phát nhanh, nhân viên giao hàng tận nơi, nhân viên dọn sông.”
Nhân viên dọn sông là người dọn dẹp rác thải trên sông, dường như có nhiều yêu cầu chung sống hài hòa với nước hơn những công việc khác.
“Lúc nãy mọi người đều tiện tay lấy một miếng bánh quy, bây giờ hãy tách nó ra, bên trong sẽ có nhiệm vụ mà mọi người rút được.”
Kỷ Ninh mở bịch bánh ra, rút ra một tờ giấy.
Cô rút được nhân viên chuyển phát nhanh.
Kỷ Thời Diễn cũng rút được giống vậy.
“Trong show truyền hình khác là cặp đôi, đến với chúng tôi vẫn là cặp đôi.” MC thường trú Khang Nam mỉm cười, mở tờ giấy mà mình tự viết là chuyển phát nhanh ra, “Ngại quá, tôi phải làm kỳ đà cản mũi của hai người rồi.”
Kỷ Ninh còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng nói hờn dỗi của Phó Huyên bên kia, “Hả? Tôi là nhân viên dọn sông hả?”
“Tổ chương trình ác quá đi.
Nữ khách mời tới sao không giao chuyển phát nhanh mà lại là dọn sông, thiệt là vất vả.” Khang Nam liên tục lắc đầu.
Phó Huyên đổi hướng mục tiêu sang Khang Nam, “Anh Nam, hay là chúng ta đổi nhé? Em bị say nước.”
Say nước? Cách say thật mới mẻ, độc đáo.
Khang Nam ngẩn người ra, “Mới bắt đầu mà muốn đổi với anh rồi? Anh nói cho em biết trước, chương trình của bọn anh không có công việc nào tốt hết.
Nhìn nhàn vậy thôi chứ nói không chừng cực khổ nhất đấy.”
“Không sao, chỉ cần không để em dọn sông là được.”
MC Ngụy Bắc đề nghị: “Hay là đổi với tôi đi, tôi là nhân viên giao hàng.”
Phó Huyên do dự, “Nhưng em chỉ muốn gửi chuyển phát nhanh thôi, vì bình thường em hay mua.”
Nhâm Hành đeo kính mát ngồi bên cạnh bật cười, “Bình thường em không gọi giao hàng sao? Cũng chẳng có gì khác nhau.”
Bị hai người khách mời oán giận, Phó Huyên lại nhìn về phía Khang Nam, bắt đầu nói õng ẹo: “Đổi đi mà anh Nam.”
“Em đừng như vậy, anh không chịu nổi ——” Làm sao mà trai thẳng Khang Nam chịu nổi chuyện này, liên tục lùi về sau nhường chỗ, “Đổi đổi đổi, em gửi chuyển phát nhanh đi.”
Phó Huyên cười chớp mắt, “OK!”
///
Vì vậy nhóm chuyển phát nhanh đã trở thành tổ hợp đôi Kỷ và Phó Huyên.
Ban đầu Kỷ Ninh không suy nghĩ nhiều.
Lúc đi tới phân phối hàng hóa, cô thấy Phó Huyên liên tục đi tìm Kỷ Thời Diễn nói gì đó, ngay lúc này mới hiểu ra chút ít.
Trước đây Phó Huyên dựa hơi Kỷ Thời Diễn rất nhiều lần, lần này hao tâm tổn trí muốn gửi chuyển phát nhanh, có lẽ vì thấy sao hạng A cũng ở đây.
Mỗi người bọn họ được phân chia 100 đơn hàng chuyển phát nhanh.
Phó Huyên mới nhận được một đơn đã than khổ, nhìn ánh nắng chói chang rồi chu môi, “Cái gì đây, trông không vui chút nào.”
Ngay cả Kỷ Ninh không xem show truyền hình này cũng biết làm gì có cái gì vui trong《Khi Bùng Cháy Cấp Tốc》.
Nếu không bị giày vò tinh thần thì cũng bị hành xác.
Sau khi phân chia hàng chuyển phát nhanh, mỗi người có một chiếc xe máy để đi gửi chuyển phát nhanh.
Phó Huyên nhìn đôi giày cao gót dưới chân rồi giậm chân một cái, nhìn về phía Kỷ Thời Diễn, “Làm sao đây, giày của em làm đau chân quá, đau quá đi.”
Lên sóng chương trình vận động này không mang giày thể thao đàng hoàng mà lại mang giày cao gót cho xinh đẹp, sao không đau chân cho được.
Phó Huyên nhìn Kỷ Thời Diễn ngồi đằng sau: “Hay là anh chở…”
Kỷ Ninh nhướng mày, phát hiện sự việc không đơn giản tí nào.——
Phó Huyên muốn bảo Kỷ Thời Diễn chở cô ta hả?
Dĩ nhiên “Vợ Chưa Cưới Giấu Mặt Ngoài Ngành Của Kỷ Thời Diễn” không cho phép chuyện này xảy ra.
Vì vậy Kỷ Ninh mở túi xách ra, lấy ra một thứ màu xanh rồi đưa qua.
Phó Huyên ngạc nhiên, “Đó là gì vậy?”
“Sáp chống phồng rộp chân.” Kỷ Ninh mỉm cười, “Thoa cái này lên là hết đau.”
“…”
Phó Huyên nghẹn lời, mím môi, không thể nói được những gì mình muốn nói, chỉ có thể thỏa hiệp, “Vậy cũng được.”
Ba người phân phối hàng chuyển phát nhanh ở các hướng khác nhau.
Kỷ Ninh và Kỷ Thời Diễn đang chuẩn bị lên đường thì nghe thấy Phó Huyên nói: “Hai người đợi tôi một lát nhé, tôi đi đổi giày!”
Mặc dù không biết tại sao không đi chung đường mà phải đợi cô ta, nhưng hai người vẫn đứng đợi theo phép lịch sự.
Lúc Phó Huyên đổi giày xong còn tiện thể cầm theo tờ giấy trong tay.
Cô ta “làm ra vẻ cực khổ” đẩy xe máy đến bên cạnh xe của Kỷ Thời Diễn, “Xe nặng quá… Anh không biết đâu, hôm nay em thấy rất khó chịu, mới ngủ dậy đã bị sốt nhẹ, sau đó còn ho khan…”
Có thể do bông liễu bay ngang qua, Kỷ Ninh hắt xì hai cái.
Kỷ Thời Diễn quay đầu lại nhìn cô, “Bị cảm à?”
“… Không phải.” Cô xoa mũi.
“Đã bảo là em đừng mặc ít vải như vậy.”
“Bộ này làm gì ít vải chứ.” Kỷ Ninh nói, “Anh mới mặc nhiều vải, không nóng à?”
“Không nóng.”
Nói xong, Kỷ Thời Diễn hơi gật đầu với cô xem như là tạm biệt, sau đó nổ máy chạy về phía trước, không đáp lại Phó Huyên, cũng không ngó ngàng gì tới cô ta.
Sau khi lái ra ngoài được một lúc, Kỷ Ninh mới nghĩ về chuyện này, quay đầu lại nhìn điểm xuất phát, hình như Phó Huyên vẫn còn đứng ngây người ra tại chỗ, không thấy rõ nét mặt.
…
Tới trưa đã gửi được hơn 40 đơn hàng, giữa đường còn gặp nhiều rắc rối với khách hàng, không biết có phải là sự sắp đặt của tổ chương trình hay không.
Kỷ Ninh đã khô cổ, rát họng, tay chân mỏi nhừ.
Đơn hàng tiếp theo ở tòa nhà trước mặt, Kỷ Ninh định tìm máy bán hàng tự động để mua chai nước.
Mới vừa giao hàng xong, đi xuống thì phát hiện Kỷ Thời Diễn cũng đang đứng trước máy bán hàng tự động.
Kỷ Thời Diễn ngước nhìn cô.
“Tới mua nước à?” Kỷ Ninh nghiêng đầu hỏi.
“Ừ.”
Kỷ Thời Diễn mua hai chai nước, mở nắp đưa cho cô theo bản năng.
Cô còn chưa kịp nhận lấy thì một bàn tay khác đã duỗi tới cầm lấy chai nước.
Phó Huyên cầm chai nước uống ừng ực, “Sao hai người cũng ở đây vậy?”
“Gửi chuyển phát nhanh.” Mặc dù biết mở nắp chai chỉ là hành động lịch sự của Kỷ Thời Diễn, nhưng mà chai nước đột nhiên bị người ta cướp lấy, Kỷ Ninh vẫn có cảm giác khó nói thành lời.
Hình như Phó Huyên lại muốn nói gì đó với Kỷ Thời Diễn, Kỷ Ninh chỉ vào cái thùng của cô ta, “Trong thùng của cô là đồ ăn đông lạnh, phải ưu tiên giao, nếu không giao sẽ bị hư.”
“Ôi mẹ ơi.” Phó Huyên nhìn vào giấy ghi chú trên nắp thùng, vỗ đầu một cái, “Sao tôi lại không thấy cái này chứ! Bây giờ tôi phải nhanh chóng đi giao đây!”
Lúc đi vào tòa nhà, rõ ràng Phó Huyên đã hơi cáu kỉnh, “Không vui chút nào, chạy tới chạy lui trôi hết lớp trang điểm, giao xong còn bị chửi.”
Thấy Phó Huyên vất vả đi vào tòa nhà, Kỷ Ninh ra khỏi tòa nhà, đi đến bên cạnh chiếc xe phía đối diện mình, lấy kem chống nắng từ trong túi xách ra.
Kem chống nắng, băng cá nhân, sáp chống phồng rộp chân là ba phụ kiện không thể thiếu trong túi xách cô.
Cô tháo dù buộc trên xe mình xuống, nhưng mà giơ dù lên sẽ không thể thoa kem chống nắng.
Vì vậy cô đành phải ngồi xổm kẹp dù, cực khổ thoa kem chống nắng lên cánh tay.
Nữ nghệ sĩ tuyệt đối không thể đụng vào khu vực cấm là đen da.
Còn chưa kịp thoa, chiếc dù đã bị người lấy đi.
Kỷ Thời Diễn thuận tiện đứng bên cạnh cô, “Em làm gián điệp à? Rụt người thành như vậy.”
“Em thoa thêm kem chống nắng.” Kỷ Ninh thoa xong thì đưa cho anh, “Anh có muốn thoa không?”
Hai người cuộn tròn ở cái nơi bé nhỏ này, suy nghĩ không biết lúc nào Phó Huyên sẽ xuất hiện, có lẽ đi ra ngoài sẽ không tìm được bọn họ.
Cô cảm thấy đắng miệng, tim đập nhanh hơn.
Cảm giác giống như… đang yêu đương vụng trộm.
—— Dừng lại Kỷ Ninh, dừng lại dừng lại.
Ai yêu đương vụng trộm với mày chứ.
Mày thật là to gan, dám xúc phạm idol!
Thoa kem chống nắng xong, hai người đứng dậy chuẩn bị lên đường.
Kỷ Ninh sờ vào yên xe của mình, nóng cháy như mới lấy ra từ trong nồi.
Kỷ Thời Diễn thông minh hơn, anh đậu xe dưới bóng râm, yên xe vẫn ở nhiệt độ bình thường.
Cô nhìn anh ba giây với vẻ ghen tị và hơi tự trách mình.
Người đàn ông đi tới, ném hàng chuyển phát nhanh sau xe cô vào trong thùng của mình.
Kỷ Ninh chớp mắt, “Gì vậy?”
“Ngồi lên xe tôi, tôi còn ba món hàng là xong.”
“Sau đó anh chở em đi giao à?”
“Nếu không thì sao?” Anh cụp mắt xuống, lời ít ý nhiều như rất vô tình, “Nếu em muốn ngồi lên chiếc xe này để bị phỏng thì tôi cũng không cản em.”
Kỷ Ninh lại sờ vào yên xe của mình, rõ ràng bị cảm xúc khuyên nhủ, “Thôi bỏ đi.”
Kỷ Thời Diễn ngồi đằng trước yên xe, ra hiệu cô lên xe.
Trong lúc hốt hoảng, hình như Kỷ Ninh thấy Phó Huyên đi ra khỏi tòa nhà, híp mắt lại, “Vậy Phó Huyên…”
Người đàn ông khởi động xe bỏ đi.
“Quan tâm cô ta làm gì?”
///
Vì vậy mấy tiếng sau đó, Kỷ Ninh hoàn toàn không thấy Phó Huyên nữa.
Bảy giờ, hai người gặp lại Phó Huyên vào lúc tập trung ghi hình.
Trên mặt của Phó Huyên không còn nét rạng rỡ nữa, sắc mặt hơi xấu, nghe nhân viên nghiệp vụ nói là rất mệt mỏi.
Khang Nam ở bên kia nói gì đó với cô ta, cô ta liền thúc vào xương sườn của Khang Nam, “Đều tại anh, lúc đó anh không đồng ý đổi với em là tốt rồi.
Gửi chuyển phát nhanh mệt quá đi, chỉ ăn được vài muỗng cơm, còn bị mắng chửi nữa.”
“Chị gái của tôi ơi, dọn sông cũng rất mệt mà ——” Khang Nam vô tội, “Hơn nữa chẳng phải lúc đó em muốn đổi với anh sao?”
Phó Huyên rung chân, phồng má lên, “Nhưng nếu anh không đồng ý với em thì chẳng phải sẽ tốt sao?”
“Chẳng phải em bị say nước sao?!” Khang Nam cảm thấy choáng váng, “Anh đổi thì em nói anh không nên đổi, anh không đổi thì em nói anh vô tình.”
Vẻ mặt của Phó Huyên giống như anh làm gì được em nào, “Hết cách rồi, con gái là vậy đấy.”
“Vậy anh phải làm gì đây, anh phải ráng chịu à?”
“Đúng vậy, ráng chịu đi.”
Bận rộn cả ngày, mọi người phải tìm kiếm các vỏ sò trên đường làm nhiệm vụ, đó là yếu tố quyết định thành công hay thất bại.
Trước khi đưa ra quyết định, mọi người có một cơ hội cuối thu thập vỏ sò.
—— Vỏ sò được giấu bên cạnh công trình kiến trúc đặc biệt trong công viên.
Mọi người tự động chia thành bốn nhóm dựa theo thứ tự công việc trước đó.
Kỷ Ninh vốn dĩ đứng chung với Kỷ Thời Diễn, nhưng do cô chuyên tâm tìm công trình kiến trúc đặc biệt nên tạo một khoảng cách lớn với Kỷ Thời Diễn.
Phó Huyên đã chen vào, chỉ muốn trò chuyện với Kỷ Thời Diễn.
Kỷ Ninh cảm thấy mình không có liều mạng theo đuổi thần tượng giống như Phó Huyên.
Kỷ Ninh nheo mắt đảo một vòng, đưa ra kết luận, “Các tác phẩm điêu khắc khác đều có hai góc, cái này chỉ có một, chắc là ở gần đây.”
“Tìm được rồi, tìm được rồi!” Phó Huyên quay đầu về phía Kỷ Thời Diễn tranh công, “Ở bên cạnh kiến trúc một góc này!”
Kỷ Ninh đau đầu vì tiếng hét của cô ta, cúi người xuống tìm một lúc lại bị cô ta quấy rầy bởi tiếng gọi “Kỷ Thời Diễn”.
Cô dứt khoát chạy qua bên kia lượm.
Vỏ sò cũng được chia thành vỏ thật và vỏ nhựa.
Sau khi nhặt xong, Kỷ Ninh đi đến vòi nước và rửa chúng sạch sẽ, phân loại vỏ sò thật rồi mang về.
Mỗi người bỏ vỏ sò của mình vào trong túi, sau đó xáo trộn lẫn lộn, chọn lại túi dựa theo thứ tự rút thăm.
Người thông minh đưa ra quyết định dựa vào trí nhớ, phân tích túi nào có thể có nhiều nhất; IQ không cao thì dựa vào sự may mắn và chọn đại, lỡ như chọn đại mà đúng thì sao.
Rút thăm ngẫu nhiên xong còn có cơ hội âm thầm trao đổi, Phó Huyên chạy đến bên cạnh Nhiếp Giang Lan, “Em có thể đổi túi với anh không?”
Nhiếp Giang Lan nhìn cô ta, trả lời dứt khoát: “Không thể.”
“IQ của anh rất cao, đổi với em thì em còn có thể đi đổi với người khác.
Nhưng nếu em không thể đổi với anh thì không được chơi tiếp nữa.”
“Vậy thì đừng chơi nữa.” Nhiếp Giang Lan đáp, “Đây vốn dĩ không phải là chương trình từ thiện.”
Phó Huyên tức giận đi tìm Lục Hồi, bóng lưng giống như bị thương.
Thấy vậy, Kỷ Thời Diễn bật cười, không rõ cảm xúc, “Ế dựa vào thực lực.”
“Anh nói anh ấy à?” Kỷ Ninh chỉ vào Nhiếp Giang Lan.
Người đàn ông gật đầu, Kỷ Ninh tiếp tục phổ cập kiến thức, “Nhưng anh ấy kết hôn rồi mà.”
—— “Xin lỗi, tôi đã có vợ.”
Câu nói làm sáng tỏ và phổ cập kiến thức của Kỷ Ninh gần như phát ra cùng một lúc.
Kỷ Thời Diễn nghẹn lời, liếc nhìn Kỷ Ninh rồi nhìn Nhiếp Giang Lan vừa lên tiếng.
Anh lại nhíu mày, thầm nghĩ sao người này giống Bùi Hàn Chu vậy.
Có vợ là chuyện ngon lắm à? Có cần phải khoe khoang ngay trước mặt mình không?
Không lâu sau, Phó Huyên mang về một túi đầy vỏ sò từ Lục Hồi, đung đưa trước mặt Kỷ Thời Diễn.
“Anh thích không? Em cho anh hết nhé?”
Kỷ Thời Diễn không đáp lại.
Cuối cùng phân phát các loại thẻ bài.
Qua một hồi động não, phân tích và chuyển đổi, trong chế độ chơi một người, Phó Huyên bị ép buộc ghép đội với Kỷ Thời Diễn.
Quả nhiên không đấu lại số đông, một mình thì sao địch lại hai người.
Mọi người chẳng muốn tranh luận với Phó Huyên, nói “Chúc mừng, chúc mừng” rồi kết thúc ghi hình.
Mặc dù Kỷ Thời Diễn thắng, nhưng cũng không ngước mắt lên, không chào đón lễ chiến thắng cuối cùng đã đi về trước.
Khi tập này được phát sóng, ê kíp của Phó Huyên lại mua nhiều thông cáo báo chí “Vợ chồng Song Kích có kết cục bi thảm, tuyên bố cặp đôi đang chiếm xu hướng.”
Tuyên bố tuyên bố, Phó Huyên và Kỷ Thời Diễn, ê kíp cũng rất biết cách đặt tên.
Tập 《Khi Bùng Cháy Cấp Tốc》 này không có nhiều cảnh giữa Kỷ Ninh và Kỷ Thời Diễn.
Vì buổi chiều Kỷ Ninh tìm được xe mới trong lúc gửi chuyển phát nhanh nên hai người đã tách ra.
Sau khi chương trình được phát sóng, ê kíp của Phó Huyên đã làm thì làm cho trót, tự ra tay mua hot search thứ sáu #Phó Huyên Kỷ Thời Diễn#.
Các cô bé Chuột Máy Tính ẩn nấp trong nhóm cặp đôi trước đây xem xong show đều rất tức giận, mong đợi đôi Kỷ đứng chung khung hình rất lâu lại bị Phó Huyên phá đám, không tương tác được bao nhiêu.
Bây giờ ê kíp Phó Huyên còn công khai chia cắt vợ chồng Song Kích, coi các cô chết rồi hả?!
Thế là mấy nghìn người hùng hổ lao vào Weibo, “thế lực bí ẩn” đang núp trong bóng tối xuất hiện với lòng chiến đấu đầy nhiệt huyết, tàn sát Weibo:
【Đệch mợ nó, tôi đã chờ đường cả tuần lễ, mọi thứ lại bị Phó Huyên phá rối, bây giờ còn mua hot search tuyên bố nữa chứ.
Tuyên bố liên tục tục dựa hơi nhưng chưa bao giờ được để ý lại hả??】
【Không muốn bị chửi nên không lên Weibo tham gia bất kỳ chủ đề nào của đôi Kỷ, nhưng bây giờ đã leo lên đầu chúng tôi ngồi thì còn sợ cái gì nữa.
Xin hỏi chị đại Phó Huyên, chị có biết cái gì gọi là chính thức sánh đôi không? Gỡ cái hot search của chị xuống ngay!】
【Thấy Song Kích không có fan nên tới công khai phá đám hả? Hôm nay các chị gái Chuột Máy Tính của em sẽ dạy em biết cái gọi là phép tắc và thể thống.
Giả vờ õng ẹo, chen chân vào mà đếch biết ngượng, mở to mắt ra xem hai người đứng cạnh nhau có hợp nhau không?】
【Mấy cô không thấy tởm nhưng tôi lại thấy mắc ói! Thứ gì đâu!】
Trên cùng đều là các cô bé Chuột Máy Tính lên tiếng, phía dưới cũng có rất nhiều người qua đường xem xong chương trình hoặc vì nguyên nhân khác:
【Éo chịu nổi thái độ nói chuyện của Phó Huyên với Khang Nam.
Lúc đầu khóc thút thít nói mình không dọn sông được, đổi sang gửi chuyển phát nhanh lại luôn mồm nói mệt quá.
Kỷ Ninh có nhiều đơn hàng cũng chả nói gì.
Làm thì làm đi, lại còn nói con gái là vậy.
Vốn dĩ con gái cũng không giống như cô ta nói.】
【Nhận tiền có thú vị không? Từ thảm đỏ đến phim điện ảnh rồi đến show truyền hình, đây là cái thứ hỗn tạp gì vậy? Muốn nổi mà không nghĩ cách nâng cao thực lực, mà lại nghĩ cách đú fame hả?】
【Ơ đù… Mấy ngàn bình luận phía trên đều là… fan cặp đôi của… Kỷ Thời Diễn và Kỷ Ninh hả?】
【Thật hay giả vậy? Trước đó trong siêu chủ đề của bọn họ chỉ có mấy trăm người điểm danh, bây giờ bỗng dưng nổi lên nhiều vậy? Có phải là thủy quân không?】
Trong lúc đối chọi, các cô bé Chuột đã biến thành chị đại Chuột Máy Tính siêu hổ báo: 【Cô đã từng thấy đội thủy quân nào trông xinh đẹp như vậy chưa? Hàng thật chính gốc 100% đấy! Nếu không phải do bầu không khí Weibo quá í ẹ thì chúng tôi có phải vào trong nhóm chat không? Chẳng qua chúng tôi lười điểm danh siêu chủ đề thôi, không thì dọa chết mấy người rồi.】
【Song Kích không có fan cặp đôi? Xin lỗi, không chỉ có, mà còn có rất nhiều.
Gần sáu nghìn thành viên mời bạn tham quan.】
【Tôi lại không biết mình tầm thường đến vậy.
Quỳ lạy các chị em cho tôi vào nhóm.
Tôi đã tìm được tổ chức rồi, tôi không còn lang thang nữa, cảm động quá đi.】
Lúc quần chúng hóng chuyện kinh ngạc vì có quá nhiều fan cặp đôi của vợ chồng Song Kích, bỗng dưng có một trang web được lập ra với tên gọi 【Diễn Một Lòng Vì Ninh】, để tấm hình chín ô vuông cạnh nhau.
Trong hình là bọn họ cùng che chung cây dù vào buổi trưa hôm đó.
Hình được chụp rất đẹp, khung cảnh bên ngoài hai người đã được làm mờ.
Bọn họ dựa rất gần nhau, ánh nắng chói chang, ngay cả cúi đầu cười cũng tràn ngập bầu không khí lãng mạn khó diễn tả, giống như góc nhỏ này chỉ có bọn họ.
Dòng chú thích trên Weibo: 【Tại nơi hẻo lánh không bóng người / Có chuyện bí mật rất lãng mạn.】
Mười phút sau, bài đăng đó đã vượt mốc ba nghìn lượt chuyển tiếp:
【Nắng hạn gặp mưa rào, cảnh tượng thật đẹp.】
【Mị không cho phép có người không thưởng thức vẻ đẹp của trai xinh gái đẹp này trên trang chủ của mị.
Mãi yêu.
[bật ngón cái]】
【Cặp đôi của mị có thật! Song Kích vô địch!】
Kỷ Ninh bị Nặc Nặc kêu gào lên Weibo thì thấy cảnh tượng đặc sắc như vậy, thoát ra khỏi hot search.
Newsfeed tài khoản phụ của cô còn có vài fan chân thành của Thời Diễn bắt đầu yêu thích Song Kích.
Cô bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ khiến đầu óc trống rỗng.
Sau vài giây trống rỗng, dường như cô vẫn không tìm được từ thích hợp để bày tỏ cảm xúc của mình, lướt qua khu bình luận, “Bọn chị lại… có nhiều fan cặp đôi thế à?”
“Chị nhìn nhầm rồi, không chỉ có hàng nghìn người trong khu bình luận.” Nặc Nặc lập ra vài hội vợ chồng Song Kích mà mình mới vừa thêm vào vì chị ấy, hỏi ngược lại: “Chị cho rằng sao hạng A là chuyện đùa à?”
Kỷ Ninh há miệng, “Nhưng chị…”
“Nhưng cái gì mà nhưng, chị hoàn toàn không biết hai người rất xứng đôi thế nào đâu!”
“…”
///
Không kịp thưởng thức tiếp màn phát biểu cực đỉnh của các chị gái Chuột Máy Tính, Kỷ Ninh xem đồng hồ thấy đã gần 12 giờ, vội vàng bảo Nặc Nặc đi về chuẩn bị đồ đạc, sáng mai còn phải quay quảng cáo của CE.
CE là công ty trước đây đã đưa cho cô hai bản hợp đồng.
Do sau này thay đổi người quản lý có thái độ rất tốt, hơn nữa luật sư của Kỷ Thời Diễn đã thảo luận qua bản hợp đồng nên Kỷ Ninh mới nhận.
Nhà này là một thương hiệu trang sức sang trọng giá mềm, độ nhận biết khá tốt, lấy pha lê làm chủ đạo.
Nhẫn và dây chuyền thiết kế rất được các cô gái trẻ yêu thích.
Quảng cáo cô quay được chia làm hai phần.
Phần đầu là chủ đề tiệm bánh ngọt ngào, phần hai là chủ đề tiệm bán hoa theo phong cách đơn giản và tinh khiết.
Có lẽ nhà đại diện cũng nhìn trúng sự quý phái, vừa lạnh lùng vừa đáng yêu của cô, cho nên mới để cô làm người phát ngôn.
Ngày mai, 《Ngôi Sao》 bắt đầu quay lúc 12 giờ trưa.
Cô được rảnh buổi sáng nên nhín chút thời gian quay quảng cáo.
Hôm sau thức dậy lúc bốn giờ rưỡi để tạo kiểu tóc, Kỷ Ninh rất buồn ngủ, năm giờ rưỡi đến địa điểm quay vẫn còn ngáp, nhân lúc trang điểm đã nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hiểu Chu bố trí trường quay dặn dò người mới: “A Giai, em đưa cà phê đen này cho Kỷ Ninh đi.”
Thấy chỗ Kỷ Ninh trang điểm cách đây khá xa, A Giai ngập ngừng, “Cô ấy đã nhắm mắt rồi còn cần cà phê làm gì? Hơn nữa, cô ấy cũng không yêu cầu chúng ta… Ngược lại chúng ta thức cả đêm mới cần cà phê hơn, ở đây chỉ có vài ly.”
Hiểu Chu nhìn A Giai một hồi, bỗng bật cười, “Sao lại nói như vậy? Em có thành kiến với Kỷ Ninh à?”
Mặc dù A Giai là người mới, nhưng trước đây giao việc gì là cô ấy đều đi làm, không có cãi lại.
Không biết hôm nay bị cái gì, gót chân như dính chặt trên mặt đất, sống chết không chịu đến gần Kỷ Ninh.
A Giai nghĩ đến 【Trọng Phi】 cùng với tài khoản anti và tin đen đã từng lên hot search, gật đầu suy đoán, “Em cảm thấy cô ấy… rất giả tạo.”
Hiểu Chu nghiêng đầu, “Hửm?”
“Không phải sao? Luôn giả vờ hiền lành với mọi người, mỗi ngày giả vờ cúi đầu cảm ơn khắp nơi, thực tế thì chẳng biết như thế nào, dù sao vẫn cảm thấy rất giả tạo.” Làm sao người bình thường có thể tươi cười mọi lúc, không tức giận chứ? Đối với ai cũng luôn lịch sự, còn mua đồ cho nhân viên nghiệp vụ, chẳng phải là vì hình tượng sao?
A Giai tự cho rằng mình nhìn rất thấu, vì đã gặp nhiều người bủn xỉn nên hơi đắc ý.
“Phép tắc cúi đầu cám ơn cơ bản cũng là vấn đề à?” Hiểu Chu cầm ly cà phê và hỏi: “Lúc xong việc em cũng nói thầy vất vả rồi, em cũng là vì khoe mẽ hình tượng à?”
A Giai sửng sốt.
Hiểu Chu đã xem qua các tài khoản anti Kỷ Ninh, cái người tên là 【Trọng Phi】 chỉ biết dùng các kiểu ăn vạ mới mẻ mỗi ngày.
Ngoài hẹn hò tình một đêm và mối quan hệ nam nữ phức tạp, nhân phẩm của Kỷ Ninh cũng là một trong những vết nhơ để bàn tán hăng say.
Chẳng hạn như đang tận tâm với nghề nhưng lại tìm người đóng thế, mặc dù sau này được Kỷ Ninh cải chính tin đồn, nhưng nhiều người vẫn giả vờ không thấy.
Chẳng hạn như không chịu nổi Kỷ Ninh tương tác với các nghệ sĩ khác thì nói không có ai dẫn cô đi chơi, mặc dù mối quan hệ ngầm giữa Kỷ Ninh và Thịnh Thiên Dạ rất tốt.
Sau này không thể bôi nhọ được gì thì nói Kỷ Ninh là người giả tạo, đi theo hình tượng đối xử với ai cũng rất tốt, đằng sau sự hoàn mỹ quá mức là nhân phẩm thấp kém và có nhiều khuyết điểm.
—— Suy luận của tài khoản anti đúng là không thể tưởng tượng nổi, nhưng lúc nào cũng có người bị tẩy não.
Nghĩ tới đây, Hiểu Chu sờ đầu A Giai, “Bớt xem mấy tài khoản anti đó lại.
Những người đó đều làm việc lấy tiền, lấy cộng đồng mạng làm chốt thí.
Huống hồ trải qua những hot search đó, nếu không có sự triển khai hoạt động của đối tác và nhà đầu tư thì hoàn toàn không vực dậy nổi.”
“Vả lại cho dù có giả tạo thì cô ấy cũng làm tròn trách nhiệm nghề nghiệp, miễn là có thể chỉ dẫn những điều tốt cho fan, cho thế giới bên ngoài.
Chẳng phải điều đó tốt hơn nhiều so với các blogger tốt tính nhưng luôn làm chuyện xấu sao?”
A Giai quay đầu lại, “Chị, chị là fan của Kỷ Ninh à?”
“Dĩ nhiên không phải, tụi chị không hợp tác nhiều.” Hiểu Chu trả lời: “Nhưng chị từng ghé qua phòng làm việc của một đối thủ của cô ấy.”
Cho nên cô biết cảm xúc kích động của dân mạng như thế nào.
Mua vài hot search bịa đặt, vài tin đen chưa làm sáng tỏ, cán cân chửi rủa sẽ lập tức mất thăng bằng, phía Kỷ Ninh sẽ ngã xuống.
Mọi người đều cho rằng tin đen của Tôn Hà là do Kỷ Ninh thêu dệt.
Nhưng mà không chỉ có vậy, Tôn Hà chịu tội chỉ là bề nổi, những thứ thâm độc trong bóng tối lại khó mà đề phòng.
Một số người luôn đi liền với hình tượng ngây thơ, trong sáng trước ống kính, nhưng sau lưng lại giở các thủ đoạn còn kinh tởm hơn cặn bùn.
Bạn sẽ hoàn toàn không ngờ những chuyện đó lại bắt nguồn từ tay họ, vả lại còn do họ sắp đặt.
Bây giờ, văn hóa đại chúng của một bộ phận hầu như vẫn còn đang trong thời kỳ nổi loạn.
Có người thấy nó rất tốt, rất hoàn mỹ, tích cực thì sẽ cảm thấy nếu không trở nên cao quý sẽ khó mà mở miệng.
Còn những người thấy nó u ám, tiêu cực, hoang đường sẽ khư khư cố chấp.
Ê kíp đối thủ cũng nắm được điểm này, xuyên tạc nhân phẩm của Kỷ Ninh thành khái niệm “giả tạo”, thêm chút mắm muối, thế là đã ra đời một vết nhơ mà thậm chí không được xem là vết nhơ.
Giới giải trí là một vòng giam giữ và cũng là cái cân.
Các sao có địa vị thấp sẽ bị mắng chửi nhiều hơn, các đối thủ cạnh tranh bên kia sẽ bớt khẩu nghiệp.
——
Chỉ là thủ đoạn tẩy trắng kinh tởm, bẩn thỉu mà thôi.
A Giai không hiểu lắm, nhưng vẫn nói: “Vậy chúng ta mua thêm vài ly cà phê đi.”
Hiểu Chu cười, “Được, đi thôi.”
Tiệm cà phê chỉ cách đây 20 phút, hai người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến tiệm cà phê.
Vừa đi vào, Hiểu Chu thấy trợ lý của Kỷ Ninh thì giơ tay lên chào hỏi: “Chào Nặc Nặc.”
Nặc Nặc đang giơ điện thoại lên, không biết đang gọi video với ai, giơ tay rảnh rang kia lên chào hỏi, “Hai người tới đây làm gì thế?”
“Mua cà phê.”
“Không cần đâu, đã đóng gói xong hết rồi.” Nặc Nặc kiểm tra, “Còn thiếu 47 ly phải không?”
“Tính luôn tất cả nhân viên nghiệp vụ à?” Hiểu Chu gật đầu, “Vậy thì đúng rồi.”
A Giai nheo mắt, nhìn thấy hình như Nặc Nặc đang gọi video cho Kỷ Ninh, khẽ hỏi: “Kỷ Ninh bảo mua à?”
“Tất nhiên rồi.” Hiểu Chu nhướng mày, “Làm gì có trợ lý nào rộng rãi như vậy.”
“Vậy chúng ta tự mua chút gì đó đi.” A Giai xoa bụng, “Em thấy hơi đói, mua hai miếng bánh ngọt đi.”
Kỷ Ninh đang gọi video với Nặc Nặc, A Giai lại đứng xếp hàng trả tiền đằng sau Nặc Nặc, lúc cô tỉnh dậy thì thấy Nặc Nặc quay đầu lại nói chuyện, chú ý đến bánh ngọt trong tay A Giai nên hỏi Nặc Nặc: “Đằng sau là đi chung à?”
“Đúng vậy, người bố trí và trợ lý.” Nặc Nặc trả lời.
“Thanh toán tiền bánh ngọt chung đi, em mua thêm vài phần cho nhân viên nghiệp vụ ăn luôn.”
“OK.”
A Giai thấy nét mặt tỉnh bơ của Nặc Nặc, chính mình lại hơi bất ngờ.
Kỷ Ninh lại mời người qua đường bôi nhọ mình ăn uống sao? Hay là dưới tình huống này không nhận được bất kỳ ám hiệu gì? Nữ minh tinh này không có mắt à?
Kỷ Ninh vừa nói xong thì bị người khác vỗ vai, nói là trời mưa phải thay đổi lều.
Trong tiếng ồn ào thay đổi địa điểm, cô đứng dưới ánh đèn và hỏi Nặc Nặc: “Trời mưa rồi, các cô ấy có mang theo dù không?”
“Hình như là không… Sao bỗng dưng trời mưa vậy?! Lúc nãy còn sáng, đẹp trời mà.”
“Chỉ có hai người đó thôi sao?” Kỷ Ninh vừa đeo vòng tay, vừa nói thản nhiên: “Vậy ngồi chung xe của chúng ta về đi.”
“Vâng.”
Nặc Nặc vẫn không phản đối, bởi vì đây vẫn là hành động bình thường.
Sau khi xách bánh ngọt và cà phê lên xe, Nặc Nặc ló đầu ra từ trong xe, “Lên đây đi, chở hai người về!”
A Giai không ngờ thực sự được mời, nhìn Hiểu Chu, “Kỷ Ninh lấy xe RV của mình đưa chúng ta về sao?”
Ôi trời ơi, đây đúng là chị gái hiền lành nói là làm, không nói mấy lời xã giao.
“Ừ.” Hiểu Chu mỉm cười, đặt tay lên vai A Giai, “Vì vậy bây giờ em còn cảm thấy cô ấy giả tạo không?”
Quả nhiên thực tiễn sẽ cho ra nhận thức chính xác.
Ở đây không có ống kính, chỉ có hai người, Kỷ Ninh không chỉ mời bánh ngọt, mà còn chủ động đưa các cô về vì trời mưa.
A Giai lắc đầu, cắn môi, “Em không bao giờ tin các tài khoản anti ngu ngốc kia nữa.”
Chị ấy rất chân thực, thế giới này mới dối trá.
///
Quay quảng cáo xong, Kỷ Ninh lại chạy về phim trường, quay một cảnh kéo dài từ chiều đến đêm, xong việc trở về đã là một giờ sáng.
Cô xoa đôi mắt cay xè, ném mấy viên bom tắm* vào bồn tắm.
Nhìn mấy viên bom tắm xanh xanh hồng hồng sủi tan trong nước, lúc này cô mới cảm thấy thoải mái, rót ly nước chanh, chuẩn bị ngâm mình rồi nghỉ ngơi.
*Bom tắm: một sản phẩm tạo cảm giác thư giãn và thoải mái cho cơ thể khi ngâm mình trong bồn tắm.
Thành phần chủ yếu là Axit Citric và muối nở (Baking Soda).
Với 2 thành phần cấu tạo chính này, bom tắm khi gặp nước sẽ sủi bọt sinh ra muối hữu cơ và lượng khí CO2 rất ít không gây hại đến cơ thể.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Bom tắm (hình minh họa)
Ngày mai còn phải dậy sớm quay phim.
Vừa ngâm mình trong nước đã bật điện thoại lên, phát hiện biên kịch của 《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》 nhắn tin cho cô: 【Trước đây chị đã nói gì? Chị nói em và Kỷ Thời Diễn rất hợp nhau mà hai người không tin.
Xem thử đi, chương trình thông báo phát sóng lúc tám giờ, chị mới lướt một cái đã thấy có rất nhiêu fan cặp đôi.
Hai người đúng là tuyệt vời, thật đấy.】
Trước đây, top 5 lượt thích bài đăng của tổ chương trình vẫn luôn là kiểm soát bình luận của chị gái Muối Biển, sau này bắt đầu có fan của Kỷ Ninh luôn tham gia.
Mà mấy tiếng trước, tổ chương trình vừa đăng bài, top 5 vẫn là fan của Kỷ Thời Diễn, nhưng mà hạng 7 lại là fan cặp đôi…
Mọi người phía sau cũng ngang tài ngang sức.
Trong top 5 bình luận, bọn họ duy trì ba câu của Kỷ Thời Diễn, một câu của Kỷ Ninh, một câu của fan cặp đôi CP.
Hơn nữa, ba nhà còn chiến đấu với nhau, thiết lập kỷ lục mới về để lại lời nhắn trong khu bình luận.
Biên kịch lại nhắn tin cho Kỷ Ninh: 【Chị cảm thấy ổn thỏa rồi, chị có một ý tưởng.】
Kỷ Ninh: 【Vâng?】
【Sự việc cũng đang tiến triển, em cảm thấy lần sau quay cảnh hôn sẽ như thế nào? 】 Biên kịch “hờ hững” nói ra.
Kỷ Ninh đang cầm ly lên muốn uống nước, bất ngờ bị sặc, vịn vào bồn tắm ho khan.
Cái gì mà như thế nào?
Ai lại muốn từ chối quay cảnh hôn với idol chứ?
Mặc dù có thể bị các chị gái Muối Biển tàn sát siêu chủ đề… cũng có thể bị cắt hết do mình mặt đỏ tía tai…
Nhưng lúc này cô đã choáng váng do ngâm mình.
Giật gân đấy, cấp độ thực hành khó đấy, hoàn toàn không muốn nghĩ về nó.
Cô chỉ cảm thấy sớm muộn phải quay cảnh hôn, lần đầu tiên hôn nhau cũng xem như là một kỷ niệm tươi đẹp.
Cô tin anh sẽ không bao giờ làm chuyện khiến mình thất vọng, cho nên bất cứ lúc nào nhớ lại cũng sẽ không hối hận.
Cô giả vờ bình tĩnh, trả lời biên kịch: 【Theo ý chị đi, dù sao em cũng là diễn viên chuyên nghiệp.】
Ngay sau đó, cô lướt đến khung đối thoại với Tống Du, ngón tay hơi run rẩy: 【Mình có thể sẽ quay cảnh hôn với Kỷ Thời Diễn!!!】HẾT CHƯƠNG 29.