Nhật Ký Nổi Tiếng Của Nữ Minh Tinh

Chương 51: Hơ Khô Thẻ Tre


Đọc truyện Nhật Ký Nổi Tiếng Của Nữ Minh Tinh – Chương 51: Hơ Khô Thẻ Tre


Hôn lễ của Bạch Oản diễn ra vào ngày 8 tháng 2.
Sau ngày cô ấy đưa thiệp mời đến tay Trình Hạ, mới thông báo tin tức ở trên mạng, ca hậu trẻ tuổi vừa nổi tiếng đột nhiên công khai tình yêu, vừa công khai chính là tin tức kết hôn.

Cho dù quần chúng không biết gì về mấy mối tình trước đó của cô, cũng không ảnh hưởng đến việc trong giới giải trí nổi lên một trận sóng lớn.
Cũng trong cảnh tượng náo nhiệt này, Một hạt bụi hoàn thành toàn bộ cảnh quay!
Đêm đó, Lý Dương hiếm khi bỏ tiền, mời toàn bộ nhân viên đoàn phim ăn cơm.
Trình Hạ vốn hơi mệt, không muốn đi, nhưng vừa nghe Lý Dương nói.

.

.

.

.

.
“Về sau không biết mọi người còn có thể gặp lại nhau hay không, cùng ăn buổi cơm tối thôi.”
“Em là nữ chính, em tính không đi dự tiệc hơ khô thẻ tre sao?”
“Lần này là anh bỏ tiền mời khách đó, bỏ qua lần này sẽ không có lần sau đâu.”
Trình Hạ gật đầu, “Em đi!” Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L [ê] Q =ú= y Đ (ô) n
Tiệc chúc mừng hơ khô thẻ tre.
Ninh Nhất Ngạn không có mặt, con tôm nhỏ Trình Hạ ngược lại cũng thành người lớn nhất trong đoàn phim.
Khi bữa cơm tối bắt đầu, tới tới lui lui có rất nhiều người qua mời rượu.

Những lời nịnh hót liên tục vang lên, nhưng sau khi lọc lại rồi nghe vào trong tai Trình Hạ, đơn giản chính là, “Trình Hạ cô thật giỏi”, “Hi vọng sẽ dìu dắt tôi nhiều hơn trong tương lai” .
Tranh thủ, Trình Hạ nhịn không được ngáp mấy lần, mắt nhìn điện thoại di động.
Cô gửi WeChat báo việc hơ khô thẻ tre cho Ninh Nhất Ngạn, anh vẫn chưa chúc mừng lại, không biết đang bận rộn gì.
Xuân mập nhìn Trình Hạ liên tục ngáp không ngừng nghỉ, không nhìn nổi, vươn tay ngăn một nam diễn viên lại muốn tới mời rượu.
“Trình Hạ hôm nay đã uống rất nhiều rồi, thật không thể uống nữa, tôi uống với anh.”
Nam diễn viên hiển nhiên đã uống không ít, đỏ mặt tía tai, lỗ chân lông trên mặt vốn cũng không khít khao giờ phút này hình như còn trở nên to hơn, lầu bầu nói: “Uống với người khác…, lại không uống với tôi?”
Mắt Trình Hạ mờ đi, vốn định đứng dậy, lại bình tĩnh ngồi trở lại.


Mệt mỏi vuốt vuốt huyệt thái dương, nhắm mắt, để không nhìn thấy, làm như không nghe được.
Xuân mập dĩ nhiên hiểu ý của Trình Hạ, bưng ly rượu lên, cười nói: “Trình Hạ hôm nay quay nhiều cảnh như vậy, quá mệt mỏi, để tôi uống với anh…, hay là nên nói anh xem thường tôi sao?”
Có lẽ rượu khiến con người dũng cảm hơn, hay do uống quá nhiều rượu nên đầu óc không còn tỉnh táo, hoàn toàn không nghe được những lời nói của Xuân mập, nam diễn viên ngày thường không hề có cảm giác tồn tại, lại đột nhiên nâng ly rượu đập lên bàn, quát: “Tại sao cô lại chĩa mũi nhọn vào tôi! Nếu không phải cô quyến rũ được Ninh Nhất Ngạn, cô làm gì có cơ hội ngồi ở đây rồi đối xử với ông đây như vậy!”
Trong nháy mắt, cả phòng yên lặng.
Ngồi xa một chút rối rít cúi đầu, chuyên chú nhìn một bàn món ăn trước mặt mình, tỏ vẻ tai tôi bị điếc.

Ngồi gần đó chỉ có thể nhắm mắt đứng lên, khống chế nam diễn viên lại.
Nhưng người say rượu lại cứng đầu giống như trâu điên, năm ba đấng mày râu cũng không khống chế được anh ta, ngược lại mạnh mẽ xông về phía Trình Hạ, đẩy Xuân mập đang chặn ở trước.
Người trước đó có quan hệ cũng không tệ với nam diễn viên ghé vào lỗ tai anh khuyên nhủ: “Anh điên rồi sao, nói bậy gì đó.”
“Tôi không có nói bậy!” Nam diễn viên rút tay ra, cho dù Trình Hạ còn nhắm hai mắt, vẫn làm một động tác vô ích, ngón tay chỉ vào mặt Trình Hạ, “Cô ta chính là một kỹ nữ chỉ biết dựa vào đàn ông để thăng tiến.”
“Bốp!”
“Leng keng leng keng.”
Nam diễn viên bất ngờ không phòng bị, thậm chí lúc ngã xuống đất ngón tay còn dựng thẳng.
“Mày thử nói thêm một câu nữa xem?”
Giọng của Ninh Nhất Ngạn?
Lúc này Trình Hạ mới mở mắt ra, nhìn thấy Ninh Nhất Ngạn đứng ở trước mặt anh ta, mà nam diễn viên trước đó gây chuyện đang ngã ở dưới chân anh.
Nam diễn viên hình như có hơi mơ hồ, ánh mắt mơ màng, lúng ta lúng túng không nói gì, vùng vẫy muốn bò dậy.
Anh em của anh ta đứng bên cạnh đỡ anh ta dậy, nhỏ giọng nói: “Còn không mau xin lỗi anh Nhất Ngạn và chị Trình Hạ.”
Nam diễn viên nhìn kỹ Ninh Nhất Ngạn, sau một hồi sửng sốt, mở miệng.
“Tôi không sai! Tôi thật sự ngu vcl ~, lúc đóng phim có thể thật sự dựa vào công việc mà dùng hai chân đạp cô, trong cuộc sống chó má này, sao tôi có thể có được cơ hội đạp ngôi sao lớn chứ! Đáng đời cô chĩa mũi nhọn vào tôi.”
Mặc dù anh ta nhìn Ninh Nhất Ngạn, nhưng, lời này hiển nhiên là nói với Trình Hạ.
Ninh Nhất Ngạn mím môi, không nói gì, tay nắm chặc thành quyền, đấm vào bụng nam diễn viên, vị trí giống trước đó.
Nam diễn viên được anh em tốt đỡ, giảm bớt lực khi ngã xuống, nhận một quyền này.

Không ngừng ho khan, rốt cuộc thì không còn tâm trạng để nói bậy nữa rồi.
“Ninh Nhất Ngạn.”
Trình Hạ đè cánh tay Ninh Nhất Ngạn đang muốn nâng lên xuống.
Ninh Nhất Ngạn nhìn Trình Hạ ở khoảng cách gần, gầy, ánh mắt ảm đạm, sắc mặt cũng không tốt, nhất định là ở đoàn phim chịu không ít khổ cực.
Anh đang định nói, Trình Hạ lại quay người sang, nhìn nam diễn viên được đỡ đứng lên, thản nhiên nói: “Anh nói không sai, vậy thì nhớ cho kĩ.

Trong vòng này, muốn sống anh chỉ có thể trở nên nổi tiếng hơn minh tinh đánh anh mà thôi.”

Giọng Trình Hạ rất nhỏ nhẹ, nhưng ảnh hưởng lại không nhẹ.
So với nam diễn viên gào đến khàn cả giọng, câu này, cô đã làm không khí xung quanh trầm xuống.
Trong lòng Ninh Nhất Ngạn không khỏi cảm thấy có hơi kỳ lạ, tại sao Trình Hạ lại nói như vậy? Hay là, chỉ do mình suy nghĩ nhiều?
Người xung quanh có lẽ đều suy ngẫm lại, cố tình, Trình Hạ nói với người kia, anh ta lại không hề suy ngẫm lại một chút nào.
“Phi, dựa vào Ninh Nhất Ngạn.

.

.

.

.

.”
Nửa câu sau bị anh em anh che miệng đành nuốt vào, sau đó, chính là “Ô ô” bị kéo đi.
Lý Dương đi ra ngoài đúng lúc này mới đi vào phòng, “Ôi chao ôi, sao mọi người yên lặng như vậy?”
“Ninh Nhất Ngạn, cậu về rồi?” Chạy chậm tới bên cạnh Ninh Nhất Ngạn, ôm bờ vai của anh, “Sao không nói trước một tiếng?”
Ninh Nhất Ngạn lạnh nhạt trả lời: “Lịch trình tạm thời.”
Lý Dương nhiệt tình ôm lấy Ninh Nhất Ngạn, hăng hái nói, “Duyên phận, cậu phải thật sảng khoái cùng tôi uống hai ly.

Cậu biết không, tôi quay phim điện ảnh rất là cực khổ.

.

.

.

.


.”
Mọi người không cần thầy dạy cũng biết ý, cạn ly giao bôi, nói chuyện phiếm đùa giỡn, giống như sự việc ồn ào mới vừa rồi, hoàn toàn không có xảy ra.
Khi cảm xúc của Trình Hạ khôi phục lại, lúc muốn tìm Ninh Nhất Ngạn nói chuyện, mới phát hiện, bất tri bất giác, giữa mình và anh đã bị vài vòng người ngăn cách.

Vẫn như năm đó trước khi chia tay, khung cảnh lúc mình tự đi tìm anh.

Đã nhiều năm như vậy, mọi chuyện vẫn như thế.
Khóe miệng nở nụ cười khổ, lời nói đầy bụng muốn nói với Ninh Nhất Ngạn cũng chỉ có thể nén về trong bụng, Trình Hạ lại xoa xoa huyệt thái dương đang giật mạnh, rốt cuộc cũng yên tĩnh, có thể nghỉ ngơi, nhưng cô vẫn cảm thấy mệt chết đi, mệt mỏi hơn.
Sau khi kết thúc buổi tiệc, Ninh Nhất Ngạn và Trình Hạ cùng nhau đi dạo trên đường phố.
Đêm hôm khuya khoắt, trên đường không có ai.
Ninh Nhất Ngạn lặng lẽ vươn tay tìm kiếm bên người Trình Hạ, chạm phải tay Trình Hạ, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ở trong lòng bàn tay của mình, nhỏ giọng hỏi: “Anh vừa mới kêu em, tại sao em không đáp lại anh?”
Trình Hạ sững sờ, “Quá nhiều người quá ồn ào, em không nghe thấy.”
“À.” Ninh Nhất Ngạn vui vẻ chấp nhận, đột nhiên, nghiêng đầu đến trước mặt Trình Hạ, “Hôm nay lúc nhìn thấy anh, có phải đặc biệt vui vẻ hay không, đặc biệt bất ngờ?”
Đầu óc Trình Hạ kinh ngạc với lời nói của anh, choáng váng ba giây: “.

.

.

.

.

.

Bất ngờ, vui vẻ.”
“Không cảm thấy như vậy.” Ninh Nhất Ngạn oán giận nói, “Anh phải cố ý điều chỉnh lịch diễn hai ngày này để bay trở về, chính là muốn trở thành người đầu tiên tặng em bó hoa chúc mừng hơ khô thẻ tre, nhưng không ngờ lại bất ngờ xảy ra chút việc, về trễ, mất cơ hội.”
Trình Hạ kinh ngạc, không phải thuận tiện có việc, “Anh vì chuyện này mà cố ý bay trở về sao?”
Ninh Nhất Ngạn mím môi cười gật đầu, “Có phải đặc biệt cảm động hay không?”
Nhìn khuôn mặt ngây thơ của Ninh Nhất Ngạn, Trình Hạ: “May mà bây giờ em không còn là người đại diện của anh.”
Ninh Nhất Ngạn mong đợi nhìn vào mắt của Trình Hạ: “Trừ điều này, em không còn cảm nhận gì khác?”
Trình Hạ suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Về sau anh thật sự không cần vì những chuyện như vậy mà cố ý quay về, làm chậm trễ chuyện của anh, cũng sẽ làm xáo trộn kế hoạch của em.

.

.


.

.

.”
“Trình Hạ.” Ninh Nhất Ngạn cắt ngang lời cô, “Bây giờ anh cũng đã trở lại, em chắc chắn muốn dùng tất cả thời gian để nhắc nhở anh không cần làm những chuyện như vậy nữa sao?”
Sao tsrong tiểu thuyết lại nói nước mắt lưng tròng, cảm động khóc lớn, nữ chính xúc động chui vào trong ngực nam chính vậy? Cho dù không có gì cả, ít nhất cũng không phải là cảnh tượng hiện tại của hai người bọn họ.
“Anh đã trở về, em không vui mừng chút nào sao?”
Trình Hạ phản bác: “Ý của em không phải như vậy.”
Ninh Nhất Ngạn không trả lời.

Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L [ê] Q {ú} y Đ (ô) n
Trình Hạ cắn môi dưới, cảm giác mình thật sự đang cố tình gây sự, nhưng lại không nhịn được cố tình gây sự, không nhịn được nghĩ về cảnh tượng Ninh Nhất Ngạn phát tiết hết sự tức giận, “Hôm nay em rất mệt mỏi.”
“Ninh Nhất Ngạn, anh có thể ôm em một cái hay không?”
Ninh Nhất Ngạn vừa mới rồi còn cứng rắn trong nháy mắt trái tim đã mềm đi, vươn tay, ôm Trình Hạ vào trong ngực.
Trình Hạ vùi đầu ở trong ngực Ninh Nhất Ngạn, mùi rượu, mùi thức ăn, nhưng vẫn là mùi của Ninh Nhất Ngạn.

Trái tim đang đập nhanh không khỏi bình tĩnh lại, “Bạch Oản sắp kết hôn rồi.”
Ninh Nhất Ngạn nhỏ giọng: “Anh biết.”
“Nếu anh muốn đi, em lấy thiệp mời giúp anh.”
“Không cần, cô ấy đã đưa cho anh rồi.”
Ninh Nhất Ngạn thầm nghĩ, vốn ngày đó thật sự không rảnh, nhưng nếu Trình Hạ đã nói ra khỏi miệng như vậy, anh nhất định sẽ đi.
Ngược lại, Trình Hạ thầm nghĩ, thiệp của anh và thiệp của em không giống nhau.

Đến cuối cùng, tấm thiệp của cô vẫn không cần dùng đến.

.

.

.

.

..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.