Bạn đang đọc Nhật ký mang thai khi 17 – Chương 11: Thèm được nói ra
Ngày 6 tháng 2
Sáng, tôi xuống dưới nhà với dáng vẻ uể oải cùng đôi mắt bầm đen do đêm qua thức khuya “nhai đề cương” mang thai. Nhiều khi nghĩ, riết rồi mình giống mấy nhân vật trong phim Kim Dung, chăm chỉ luyện ngũ âm chân kinh. Luyện thành đâu chưa thấy mà muốn tẩu hoả nhập ma với mấy cái từ: bầu-bì-que-thử-thai-bao-cao-su-phòng-tránh…
“Trời ơi con! Mày sao vậy?” – Mẹ giật mình kinh ngạc bởi bộ dạng man rợ của con gái.
“Dạ, con học bài khuya.” – Tôi lừ đừ ngồi vào bàn, đáp.
“Tiên sư cha mày! Học để sống chứ có phải để chết đâu! Chắc lại lên mạng khuya chat nữa chứ gì? Coi chừng tao cắt hết! Con với cái…”
Vừa nghe mắng vừa nhìn mẹ xới cơm là tôi khổ tâm ghê gớm. Lòng muốn nói hết ra.
Ngày mốt con phải dùng que thử thai. Con sợ lắm mẹ ạ!
Đúng lúc, giọng cha vang lên đồng thời có cả tiếng kéo ghế ở ngay bên cạnh kèm theo:
“Mới sáng mà bà đã mắng con rồi. Nó lên mạng học chứ có phải chơi đâu.”
“Ông chiều mãi, nó hư.”
“Không có đâu. Cha biết con gái ngoan lắm, phải không nào?”
Tôi khẽ quay qua nhìn cha rồi gật đầu. Nghe cha bảo thế, lòng tôi càng buồn da diết hơn.
Min Min hết còn là con gái rồi cha ơi!
Con sẽ dùng que thử thai đó.
“Nhưng mà học đến mức mắt bầm đen vậy thì cũng nên xem lại đi con.”
Dứt lời, cha vớ lấy tờ báo sáng mở ra xem tin tức. Và y như rằng đúng giờ, thằng Vinh với thằng Hoàng kéo nhau đi xuống. Vứt cặp lên ghế sofa xong cả hai nhảy phốc vào bàn ăn.
“Lại canh súp ạ?”
“Mày đừng đòi hỏi nữa. Ăn sáng mà mày mặt nhăn như bị táo bón.”
“Ba ngày liền ăn súp rồi!” – Thằng Vinh gào.
“Dzậy mày đừng ăn! Cấm la!” – Thằng Hoàng phát mạnh vào đầu em trai.
Nhìn cuộc cãi lộn chí choé của hai thằng em, tôi giấu tiếng thở dài. Nỗi đau thêm sâu sắc.
Hai thằng khốn nạn kia! Chị mày đang điên đầu với mấy cái que thử thai đấy!
Chúng mày không lo mà tào lao về món súp. Mốt, tao bảo mẹ cho cả hai ăn canh tàu hủ.
Đầu chúng mày không có não sao mà ngu đần thế???
Giờ tôi muốn sà vào lòng ai đó trong gia đình, để chia sẻ và gào khóc kể hết mọi thứ tệ hại mà bản thân đã lo sợ chịu đựng suốt mười mấy ngày qua. Nhưng, tôi không thể. Cả nhà vẫn vô tư, vẫn ồn ào như cái chuồng gà chuồng lợn.
“Hai thằng trời đánh! Im mồm không hả?” – Mẹ quơ muỗng múc canh, gắt.
“Tại anh Hoàng đánh con trước.” – Thằng Vinh méc.
“Mày bố láo đã còn nói!” – Thằng Hoàng xưng xỉa.
“Còn la là tao đá hai đứa bây qua nhà ông Sang để ổng dùng kiềm cắt cu hết nha!”
Đặt tờ báo lên bàn rất nhẹ nhàng, tiếp cha liền đập vào đầu hai thằng con nghe bốp bốp.
“Hai tên mất dạy, ăn uống mà la lối như đàn bà mắc đẻ! Nhìn chị Min Min tụi mày ngoan chưa kìa. Lần sau, mẹ nó cứ nấu món con Min Min thích đi! Còn hai đứa này thì miễn!”
“Ừ, vậy thôi. Min Min, mai con thèm ăn gì thì nói mẹ nấu nhé.”
Quan sát mọi người dùng bữa sáng và nói chuyện rôm rả là tôi muốn ứa hết nước mắt.
Con không thèm ăn gì cả.
Con chỉ thèm…
Được nói ra hết thôi.