Nhật Ký Mang Tên Anh

Chương 23


Đọc truyện Nhật Ký Mang Tên Anh – Chương 23

Hôm nay là ngày nghỉ, bầu trời không xanh lắm. Những cánh hoa giấy màu hồng đang bay cùng gió khắp sân nhà nó, một bóng dáng chàng trai cô đơn đang khẽ bước.

“Anh Ken”

Một giọng quen thuộc bỗng vang lên. Là nó, nó từ trong nhà bước ra.  Vũ Trí xoay mặt lại nhìn và nở nụ cười vui mừng.

“Lâm Lâm”

Rồi cả hai cùng bước tới đối diện nhau. Nó thấy vẻ mặt của Vũ Trí xanh xao thì liền lo lắng hỏi

“Ken, anh sao thế,  sao sắc mặt anh khó coi quá vậy”

Hai tay nó cầm nắm lấy cánh tay Vũ Trí,  nhìn nó lo lắng cho mình như vậy thì Vũ Trí thật sự vui lắm. Vũ Trí chưa kịp nói gì thì nó hỏi tiếp 

“Có phải vì hôm qua anh đứng ngoài trời nắng chờ em, mà anh bị cảm nắng rồi không?”

Vũ Trí nhẹ lắc đầu và tươi cười.

“Anh không sao?   Em đã hết…giận anh rồi sao?”

Giọng Vũ Trí hơi yếu.  Rồi bỗng nhiên Vũ Trí gục ngã xuống.

“ANH KEN”

Nó thét lớn lên, và bước tới đỡ Vũ Trí dậy.

“Anh Ken, anh bị làm sao vậy…anh Ken à,  hay là em đưa anh đến bệnh viện nha”

Vũ Trí cố mở mắt và nhẹ lắc đầu.

“Không,  anh không đến…bệnh viện đâu…”

“Nhưng mà…”

nó lo lắng nhìn.  Vũ Trí vẫn cố cười nói

“Anh không sao đâu, em đừng lo… Anh chỉ chóng mặt chút thôi, em đỡ anh vào nhà ngồi nghỉ là được rồi”

nó nhẹ gật đầu và quay mặt vào nhà rồi lớn tiếng gọi

“Bà Tám…bà Tám, ra giúp con với”

bà Tám trong nhà nghe tiếng nó gọi thì liền vội chạy ra, ra tới thấy Vũ Trí bị ngã dưới đất thì bà hoảng hốt chạy đến cùng nó đỡ Vũ Trí vào nhà,  nó và bà Tám cẩn thận dìu Vũ Trí vào ngồi ghế sofa ở phòng khách. Bà Tám lên tiếng nói

“Hay là tôi vào làm ly nước chanh cho cậu Trí uống cho khỏe nha”


Nói xong thì bà vội chạy xuống bếp.  Nó nhẹ đỡ lưng Vũ Trí tựa vào ghế sofa và lo lắng hỏi

“Ken, có thật là không cần đến bệnh viện không?”

Vũ Trí vội lắc đầu và giơ tay vuốt ve mặt nó dịu dàng.

“Anh không sao thật mà, em đừng làm bộ mặt này nữa, cười lên mới đẹp”

nó nhẹ gật đầu và cười mỉm.

“Vậy được chưa?”

Lúc này bà Tám bưng ra một ly nước chanh và đưa cho nó.

“Nè Ken, anh mau uống đi”

nó dịu dàng đỡ Vũ Trí dậy và cho anh ta uống một chút nước chanh, sau Vũ Trí uống xong thì liền nhìn sang qua bà Tám,

“Con cảm ơn bà Tám nhé, làm phiền bà Tám quá”

Bà Tám vội lắc đầu và lễ phép nói

“Phiền gì đâu, cậu Trí đừng nói thế. Đây là việc của tôi mà”

nó để ly nước chanh xuống bàn và hỏi khẽ

“Ken, anh thấy khỏe hơn chưa?”

Vũ Trí gật đầu và cố cười

“Anh đã khỏe rồi…”

bà Tám nhìn và nói

“Sắc mặt của cậu chưa khỏe hẳn đâu, hay là cậu ở lại ăn cơm rồi về”

Vũ Trí nhẹ lắc đầu và nói

“Thôi khỏi, con không sao? Bà Tám cứ đi làm việc của mình đi”

“Dạ vâng, tôi xin phép”

bà Tám cúi đầu rồi quay lưng đi vào trong.  Nó ngồi kế bên lên tiếng hỏi

“Sao anh không chịu ở lại ăn cơm vậy Ken”

Vũ Trí cười nhẹ

“Cha em đâu có thích anh…”

nó khẽ ngạc nhiên nhìn Vũ Trí.

“Làm sao anh biết được”

Vũ Trí thở ra và nói khẽ

“Người ta có thế giả vờ vui vẻ, nhưng ánh mắt thì chẳng thể nói dối. Dù cha em luôn cười nói vui vẻ, tỏ ra quý mến anh nhưng mà qua ánh mắt của bác ấy, anh có thể nhận ra bác ấy rất ghét anh”

Nghe những lời của Vũ Trí nói thì nó thật lòng rất buồn, không ngờ anh ta lại để ý đến như vậy,  thế mà người bạn như nó chẳng hay trong lòng anh ta buồn tủi.  Nó khẽ nắm tay Vũ Trí và nói

“Em xin lỗi anh,  em chẳng biết anh đã nhận ra điều đó.  Cha em vì gia đình anh là xã hội đen mới dúng ánh mắt xem thường anh như thế.  Anh đừng buồn em nhé Ken”

Nhìn bàn tay nhỏ bé của nó đang nắm tay mình và nghe giọng đầy quan tâm của nó, Vũ Trí cảm thấy hạnh phúc trong lòng lắm. Anh ta nhẹ lắc đầu và giơ tay vuốt ve mặt nó dịu dàng.

“Ngốc à anh không quan tâm mọi người nghĩ gì hay xem thường anh thế nào cả…. Chỉ cần em vẫn làm bạn, không tránh xa anh là được rồi, đối với anh vậy là đủ”

Mặt nó bỗng ứng đỏ lên vì những lời của Vũ Trí, nó cố cười nói tự nhiên.

“À phải rồi, trường em có một cuộc thi ca hát nhảy múa. Em cũng được tham gia nữa đó anh”

Vũ Trí nở nụ cười tươi.

“Thật à,  khi nào vậy Lâm Lâm”

Nó cười nói 


“Dạ 3 tuần sau nữa.  Đến lúc đó anh phải tới xem nhé”

Vũ Trí gật đầu và tươi cười 

“Tất nhiên rồi”

–Qua Hôm Sau. Ở Trường Học–

Phương My và nó đang vừa cười nói vui vẻ vừa bước vào trường thì Ngọc Khánh với Quỳnh Trang chạy tới.

“Ngọc Lâm. Phương My, chào buổi sáng”

Tụi nó quay lại với nụ cười tươi trên môi.

“Chào buổi sáng”

Quỳnh Trang nhìn nó và nói khẽ

“Cảm ơn cậu nha Ngọc Lâm…nếu không nhờ cậu thì tới giờ tớ vẫn hiểu lầm Khánh”

Ngọc Khánh cũng cười nói

“Phải đó. Khánh cảm ơn Lâm nhiều lắm”

Nó cười cười và lắc đầu

“Có gì đâu chứ?”

Quỳnh Trang bước tới gần và nói nhỏ với nó.

“Tớ không bao giờ quên những lời đó của cậu”

Nó cười mỉm và nháy mắt một cái.

“Sự thật mà”

Phương My và Ngọc Khánh quay lại nhìn nhau với ánh mắt tò mò.

“Này, hai người đang to nhỏ gì vậy”

Ngọc Khánh ôm cổ Quỳnh Trang và hỏi. Quỳnh Trang cười nói

“Bí mặt của tớ với Ngọc Lâm, không nói cho cậu biết đâu. Kaka”

Phương My và nó rất mừng khi nhìn thấy Ngọc Khánh, Quỳnh Trang vui vẻ với nhau như thế, không vì sự hiểu lầm nhỏ mà đánh mất tình bạn đáng quý. Rồi tới giờ học thì Quỳnh Trang vội chạy về lớp của mình, còn Ngọc Khánh và nó với Phương My thì cũng vui vẻ vào lớp.

Ngồi xuống bàn, nó vô tình thấy dưới ghê của Hoàng Minh có vật gì đó. Vì tò mò nên nó cúi người xuống lượm lên, thì ra là một cái bóp tiền. Chắc là của Hoàng Minh quá, nghĩ thế nó liền bỏ cái bóp trên tay xuống góc bàn, chỗ của Hoàng Minh. Ngay lúc này Hoàng Minh vội bước vào, tới bàn nhìn thấy cái bóp tiền của mình thì anh liền vui mừng nói

“Thì ra mày ở đây”

nó đang lấy tập sách từ cập ra, vô tình ngước đầu lên nhìn. Nó thấy mặt Hoàng Minh bị thương thì liền buột miệng hỏi

“Mặt anh bị làm sao thế”

Hoàng Minh lạnh lùng nói


“Không liên quan đến cô”

Phương My nghe vậy liền xoay mặt qua nhìn, thấy mặt Hoàng Minh quả thật là bị thương.

“Anh Minh, sao anh lại bị thương như vậy”

Phương My chạy qua hỏi. Hoàng Minh khẽ giật mình và nhẹ lắc đầu

“À…chỉ bị té thôi, không sao đâu em đừng lo”

nó và Phương My nhìn nhau, vì cả hai đều nhận ra vết thương trên mặt Hoàng Minh không phải bị té…

—Giờ Ra Chơi—

Tính đến phòng nhạc luyến tập chút, đang trên đường đi thì nó gặp Hải Nam cũng đang đến phòng nhạc.  Nó lên tiếng gọi.

“Anh Nam”

Hải Nam theo tiếng gọi quay đầu lại nhìn.

“Ủa Ngọc Lâm, em đi đâu vậy”

Nó chạy đến gần Hải Nam và nói

“Dạ em tính đến phòng nhạc chút thôi”

Hải Nam cười nhẹ

“Anh cũng đến đó nè. Cùng đi nha”

“Dạ”

Nó nhẹ gật đầu và bước đi cùng Hải Nam, đang đi thì nó bỗng lên tiếng hỏi

“Anh Nam nè,  tại sao hòm nay mặt Hoàng Minh lại bị thương vậy”

Hải Nam khẽ ngạc nhiên xoay mặt qua nhìn nó, rồi bất chợt thở dài.

“Là cha đánh đó”

Nó bất ngờ, đứng lại và hỏi

“Anh nói sao? Anh ta bị cha đánh thật hả?” 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.