Đọc truyện Nhật Ký Mang Tên Anh – Chương 20
Nhà trường tổ chức một cuộc thi ca hát, nhảy múa nên Ngọc Khánh và Phương My kéo nó lên phòng giáo viên để đăng ký tham gia nhưng trong lúc vô tình gặp một cô gái xinh xắn tên Quỳnh Trang. Ngọc Khánh đã rất xúc động và rất vui khi nhìn thấy cô gái Quỳnh Trang ấy nhưng niềm vui của nhỏ chẳng được kéo dài vì Quỳnh Trang tỏ ra rất lạnh lùng, làm như không quen biết cô bạn Ngọc Khánh chúng ta vậy. Thái độ lạnh lùng của Quỳnh Trang đã khiến cho Ngọc Khánh bật khóc và bỏ chạy đi. Phương My với nó lo lắng đuổi theo.
Ngọc Khánh, nhỏ vừa chạy vừa khóc. Nhỏ khóc vì điều gì chẳng ai biết cả, chẳng ai hiểu trong lòng nhỏ đang buồn chuyện gì? Chạy thẳng ra sau sân cỏ của trường thì Ngọc Khánh ngồi xuống bên góc cây và ôm mặt khóc. Phương My và nó vội chạy đến. Nhìn Ngọc Khánh khóc nức nở như thế càng lo lắng hơn. Nó khẽ nhìn Phương My và nói nhỏ.
“My, mày đến hỏi bạn ấy có chuyện gì đi”
Phương My nhẹ gật đầu và bước đến gần Ngọc Khánh. Cô lo lắng hỏi
“Khánh có chuyện gì vậy…có thể chia sẻ với tụi mình không?”
Ngọc Khánh từ từ ngước mặt lên nhìn với hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má. Nhỏ nhẹ lắc đầu
“không, không có gì?”
nó bước đến trước mặt Ngọc Khánh và hỏi giọng bực mình.
“thật ra Khánh có xem tụi tôi là bạn không vậy. Nếu đã là bạn thì phải cùng chia sẻ buồn vui chứ?”
Phương My lo lắng
“mày đang làm gì vậy Lâm Lâm”
nó nhìn Ngọc Khánh và nói khẽ
“Lâm thật lòng quan tâm Khánh mà…”
Những lời đó của nó khiến cho Ngọc Khánh khẽ ngạc nhiên, và rồi…
“Lâm Lâm…”
Ngọc Khánh bỗng lao đến ôm lấy nó. Phương My và nó đều bất ngờ. Ngọc Khánh vẫn ôm nó và khóc hichic.
“Khánh à thật ra có chuyện gì vậy”
nó hỏi khẽ. Ngọc Khánh nhẹ nhàng buông nó ra và vừa khóc vừa nói
“Quỳnh Trang là bạn thân cùa Khánh…. Ngày xưa bọn mình cũng giống My và Lâm như bây giờ vậy, rất thân thiết”
Phương My khẽ ngạc nhiên và buột miệng hỏi
“bạn thân…sao ánh mắt của bạn ấy nhìn Khánh lại lạnh lùng như vậy”
Ngọc Khánh lắc đầu liên tực
“Khánh cũng không biết nữa… Hai năm trước bạn ấy tự nhiên bỏ đi qua nước ngoài không một lời tạm biệt…”
nó nhìn Phương My, rồi ôm vai Ngọc Khánh và nói khẽ
“chắc là bạn ấy hiểu lầm chuyện gì đó. Khánh đừng buồn nữa, tụi mình sẽ giúp Khánh mà”
Phương My khẽ bước đến và cười nhẹ
“phải rồi đó. My và Lâm Lâm sẽ tìm cách giúp Khánh mà”
Ngọc Khánh cảm thấy rất cảm động. Nhỏ nhẹ gật đầu và cố cười
“Khánh cảm ơn hai người nha”
Phương My cười nhẹ và lắc đầu
“thôi chúng ta về lớp đi, sắp tới giờ học rồi”
Thế là cả ba cùng nhau quay lai lớp. Nhưng nó có cảm giác hình như Ngọc Khánh đang giấu một điều gì đó, chưa chịu nói thật với nó và Phương My…
–11 Giờ Trưa–
Sau mấy tiếng mệt mỏi cuối cùng cũng tan học. Phương My và nó tình vô nhà gửi xe thì lại chạm mặt với Quỳnh Trang từ trong dẫn xe đạp ra. Nó vội chặn đầu xe cô ta lại. Quỳnh Trang ngạc nhiên hỏi
“Xin lỗi, cậu là ai”
nó nhìn và nói
“Chúng ta đã gặp nhau lúc nãy mà”
Quỳnh Trang nhìn nó một hồi thì mới nhớ ra, vừa gặp nó ở trước cửa phòng giáo viên. Cô ta vui vẻ hỏi
“Là cậu hả? Tìm tớ có chuyện gì không?”
lúc này Phương My bước đến nói
“Tụi mình là bạn của Ngọc Khánh”
Vừa nghe đến Ngọc Khánh thì nụ cười trên môi Quỳnh Trang bỗng biến mất.
“Nếu chuyện liền quan đến con người hai mặt ấy thì tớ không có gì để nói hết. Xin lỗi, bây giờ tớ phải về rồi”
Nói vừa đứt câu thì Quỳnh Trang leo lên xe chạy đi.
“Mình phải làm rõ chuyện này mới được”
nó lẩm bẩm rồi chạy đi lấy xe đạp của mình đuổi theo. Vì nhanh quá Phương My không kịp phản ứng.
“Này Lâm Lâm”
Cô vội gọi nhưng nó đã đạp chạy đi mất bóng rồi. Cô thở dài và dẫn xe ra. Mới ra trước cổng trường thì chiếc xe hơi màu xanh của Vũ Trí bỗng chạy đến. Anh chàng Vũ Trí khẽ bước xuống và nhìn xung quanh.
“Anh đang kiếm Lâm Lâm, phải không?”
Phương My nhìn và hỏi. Vũ Trí bật cười và gật đầu
“Ừ phải rồi. Lâm Lâm đâu mất rồi My”
Phương My cười cười
“Ờ…ờ…. Lâm Lâm…đi công việc rồi anh”
Vũ Trí ngạc nhiên hỏi
“Công việc gì và ở đâu”
nhìn vẻ mặt Vũ Trí lo lắng như vậy Phương My dành kể đầu đuôi câu chuyện của Ngọc Khánh và Quỳnh Trang lại cho anh ta nghe.
….
Nó đang chạy theo sau xe Quỳnh Trang. Cố đạp nhanh hơn lên phía trước.
“Quỳnh Trang, bạn dừng xe lại nói chuyện với mình chút đi”
nó cố chạy gần và nói. Quỳnh Trang quay mặt lại nhìn, thấy nó thì liền ngạc nhiên hỏi
“Tại sao lại là cậu”
nó cứ chạy theo và nói
“Dừng xe lại nói chuyện với mình đi mà. Ngọc Khánh thật sự rất buồn khi bạn tỏ ra không quen biết bạn ấy”
Quỳnh Trang bực mình nói
“Chuyện người đó buồn thì liên quan gì đến tớ chứ? Tớ không muốn nghe tới tên của người đó nữa”
Nói xong cô ta đạp nhanh hơn, bỏ nó lại phía sau.
“Quỳnh Trang. Quỳnh Trang”
Nó với gọi theo. Nhưng càng gọi thì cô ta chạy càng nhanh hơn. Nhìn xung quanh trên đường thì nó thấy đang ít người qua lại. Nó bắt đầu chạy chậm lại, rồi từ từ chạy nhanh thẳng. Chẳng biết nó đã làm gì mà xe và người bay lên cao, ra phía trước Quỳnh Trang, chặn đường cô ta lại. Nhưng bánh xe trước của nó bỗng nhiên dụng trúng cục đá nhỏ khiến cho nó té ngã xuống đường thật mạnh. Quỳnh Trang dừng xe lại và hoảng hốt nhảy xuống xe, chạy đỡ nó dậy.
“Cậu có sao không?”
nó nhẹ lắc đầu
“Mình không sao?”
….
Quỳnh Trang đỡ nó đến công viên gần đó, rồi cô ta cùng nó ngồi xuống ghế băng đá và hỏi
“Cậu làm gì liêu mạng dữ vậy”
nó ôm cánh tay của mình và nói
“Chỉ tại mình muốn biết giữa Khánh và bạn đã có chuyện gì? Trang, bạn có thể cho mình biết được không?”
Quỳnh Trang nhìn tên trên áo nó và cười nhẹ
“Cậu tên Ngọc Lâm hả?”
nó nhẹ gật đầu. Quỳnh Trang nhìn và hỏi.
“Nếu tớ không nói cho cậu biết thì cậu sẽ không để tớ yên đâu, đúng không?”
nó gật đầu
“Đúng!”
Quỳnh Trang bỗng thở dài
“Khánh đã cướp mất người tớ yêu”
“Cái gì?”
Đôi mắt nó tròn to vì bất ngờ…
—Nhà Nó—-
Vũ Trí đang đi qua, đi lại ở trước sân nhà nó với vẻ mặt lo lắng. Bỗng nhiên anh ta nghe tiếng bước chân. Nó đang dẫn xe đạp bước vào với vẻ mặt buồn bã. Vũ Trí buột miệng kêu khẽ
“Lâm Lâm”
Nó theo tiếng gọi mà ngước mặt lên nhìn.
“Anh Ken”
Vũ Trí vội chạy đến hỏi
“Lâm Lâm, em đi đâu mà lâu quá vậy”
nó chưa kịp trả lời thì Vũ Trí nhìn thấy cánh tay nó đang chảy máu. Anh hoảng hốt cầm lấy nhẹ cánh tay nó và lo lắng hỏi
“Lâm Lâm, tay em bị sao thế này. Sao chảy máu nhiều quá trời vậy. mau vào nhà đi”
Vũ Trí dịu nó vào nhà, để nó ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách và chạy đi tìm hộp thuốc y tế. Nó ôm nhẹ tay mình và nói thầm
“Khánh đã cướp mất người yêu của Trang ư… Không thể nào, mình sẽ hỏi rõ Khánh lại mới được”
Lúc này Vũ Trí cầm hộp y tế ra và ngồi xuống bên nó.
“Đưa tay em cho anh…”
Rồi anh ta sửa vết thương cho nó với vẻ mặt lo lắng.
“À đau quá”
nó kêu khẽ. Vũ Trí hoảng hốt nói
“Anh xin lỗi, anh sẽ nhẹ tay hơn. Em cố chịu chút nha Lâm Lâm”
Nó ngước mặt lên nhìn, thấy Vũ Trí lo lắng cho mình như vậy, nó cố cười nói
“Em không sao đâu, chỉ là bị thương ngoài da thôi mà”
Vũ Trí im lặng không nói gì hết, vẫn cẩn thận băng bó vết thương cho nó… Sau vài phút vết thương của nó được băng bó thật cẩn thận từ bàn tay ấm áp của Vũ Trí. Nó hỏi
“Anh sao thế? Sao nãy giờ lại im lặng không nói gì vậy”
Vũ Trỉ nhìn nó rồi nhẹ lắc đầu
“Anh thấy lòng ngực mình rất đau”
Nghe vậy nó liền hỏi
“Sao lại đau, anh thấy không khỏe á. Ken, anh không sao chứ?”
nó thật sự lo lắng. Vũ Trí cầm tay nó lên và nói khẽ
“Anh không sao? Chỉ là anh thấy em bị thương nên trái tim anh hơi nhói thôi…”
Những lời của Vũ Trí vừa thốt lên khiến cho nó thật sự rất bất ngờ…
***************hết chương: 19*****************
Ngọc Khánh và Quỳnh Trang có thể làm hoà với nhau, trở lại là bạn thân của nhau như xưa không. Sứ mời mọi người đọc tiếp nhé