Đọc truyện Nhật Ký Ma Cà Rồng – Chương 73Quyển 5 –
Kim chiếc đồng hồ kiểu cổ chỉ 3 giờ sáng khi Meredith đột ngột tỉnh dậy từ giấc ngủ chập chờn.
Cô mím chặt môi để khỏi kêu lên.Một khuôn mặt cứ chập chờn ẩn hiện trước mặt cô.
Điều cuối cùng cô còn nhớ là cô đang nằm trong chăn nói chuyện với Bonnie về Alaric.
Giờ Bonnie vẫn ở đó nhưng khuôn mặt xoay ngược lại,hai mắt nhắm nghiền.Cô phủ phục trên đỉnh gối của Meredith , chóp mũi gần như chạm vào mũi Meredith . Kì lạ hơn là gò má của Bonnie tái nhợt, hơi thở gấp gáp nóng hổi của cô phả vào gáy Meredith nhột nhột .Trong tình huống này – Meredith tự trấn an – bất kì ai cũng phát hoảng mà hét lên thôi.
Cô chăm chú nhìn vào đôi mắt đã khép chặt một cách kì quái của Bonnie ,đợi bạn cô mở miệng nói .
Nhưng thay vào đó,Bonnie nhổm dậy,đứng tại chỗ một lúc rồi tiến về phía bàn học – nơi Meredith đang sạc pin cho điện thoại , cô cầm nó lên.Hẳn cô vừa bật chế độ quay video , miệng cô há ra để chuẩn bị nói.
Thật đáng sợ !
Không thể nhận ra Bonnie đang ám chỉ điều gì: Tất câu cú đều đảo ngược.Trong giọng nói xen lẫn giọng mũi nghèn nghẹt mà ta vẫn bắt gặp trong các bộ phim rùng rợn. Không người bình thường nào có thể tạo ra thứ âm thanh như thế này.
Meredith cảm nhận được một thứ kì quái đang cố giao lưu bằng tâm trí với họ,cố vươn tới họ thông qua cách thức không thể tưởng tượng nổi này.
“Có thể nó phát ra từ đằng sau chăng ?” – Meredith cố làm mình xao lãng trong khi âm thanh khủng khiếp kia tiếp tục vang lên… “..Có lẽ nó nghĩ là chúng ta có thể hiểu…có lẽ chúng ta chưa thực sự..giao tiếp được với..”
Meredith không nghĩ là cô có thể trụ được thêm nữa.Cô bắt đầu bị ảo giác rằng cô nhận ra những từ ngữ trong chuỗi âm thanh kia,nhưng không từ ngữ nào trong số chúng quen thuộc cả.
“Làm ơn , khiến nó..dừng lại..”
Cô bắt đầu thút thít,mồm lẩm bẩm …
Hai hàm răng Bonnie khép lại , âm thanh kia lập tức biến mất.Và rồi,như một cuốn băng video quay ngược , cô đi giật lùi trở về giường,nằm xuống,duỗi người ,đầu đặt lên gối – tất cả được cô thực hiện mà không cần mở mắt ra để nhìn.
Đó là một trong những việc đáng sợ nhất mà Meredith từng nhìn thấy hay nghe thấy,dù cô đã trải qua không biết bao nhiêu thứ đáng sợ khác.
Và Meredith cũng không thể đợi đến sáng hôm sau để xem đoạn băng vừa được quay .
Cô nhổm dậy , nhón chân tiến lại bàn học và mang chiếc điện thoại di động sang phòng khác.Sau đó cô kết nối nó với máy tính để chạy lại thông điệp vừa rồi nhưng với trình tự đảo ngược.
Sau khi ngâm cứu bản đảo ngược của cuốn băng một hay hai lần gì đó,cô chắc chắn rằng Bonnie chưa từng nghe thấy điều gì tương tự. Chuyện này có thể sẽ làm Bonnie sợ hãi nếu biết được và nó sẽ làm kinh động tới những người bạn “đặc biệt”của Elena nữa.
Hiển hiên giọng nói đó không phải của Bonnie , đó thậm chí còn không phải giọng của con người.Trong giọng nói có pha lẫn âm thanh của động vật, kết hợp với lối nói đảo ngược và hỗn loạn.Thậm chí khi nghe nó theo trình tự đúng còn kinh khủng hơn khi nghe lúc đảo ngược – cũng có nghĩa : dù bất – cứ – cái – gì đã phát ra thông điệp này , nó cũng thường nói ngược.
Trong mớ hỗn độn của những tiếng cười méo mó ,rên rỉ và tiếng động vật ồn ào,Meredith tách ra những âm thanh ít ỏi nghe có vẻ giống của con người nhất.Dù chúng làm cô sởn tóc gáy , cô vẫn cố gắng chắp nối các từ vô nghĩa lại với nhau. Và khi đặt chúng cạnh nhau ,cô có được một dải từ :
“Aaahhh…ti..nh..tỉnh…s..ẽ..gi..lậ..p..VÀ…có..ó.o..x..ả.y..ra..Ngươiii…tay.và…ta…phải….Ở..đó….ti..nh..Chúngt..se..sẽ…ở..đóchooo.o…o..đâ…y..y.y…” (cô tự hỏi từ tiếp theo là “ở đây” hay chỉ là một tiếng rên kéo dài?)….“Sau. ..đó…o..oooo.ahhh…Đó…cho..ôt…sẽlà…”
Meredith dùng bút sắp xếp lại các từ ngữ ra giấy :
Sự thức tỉnh sẽ đến đột ngột và gây shock.
Ta và ngươi sẽ ở đó ,vì sự thức tỉnh của cô ấy.Sau đó chúng ta sẽ rời đi(vì cô ấy?).Việc tiếp theo hãy để người khác lo.
Meredith khẽ đặt bút xuống cạnh thông điệp bí ẩn .
Sau đó Meredith khẽ khàng trở về giường ngủ , cô lặng ngắm Bonnie đang nằm cuộn tròn như một con mèo trong ổ , cho tới khi sự mệt mỏi khiến cô thiếp đi.
“Mình đã nói Cái Gì cơ?” – Bonnie ngơ ngác hỏi lại vào sáng hôm sau,một tay cô rót nước bưởi ép,một tay xúc ngũ cốc trong lúc Meredith đang tráng trứng trên bếp.
“Mình đã nói với bồ ba lần rồi , mình thề là không còn gì để kể nữa đâu”
“Ừ thì..” — Bonnie đột nhiên chuyển đề tài — “..nó rất rõ ràng là Sự Thức Tỉnh sẽ xảy ra với Elena.Bởi thứ nhất là vì mình và bồ phải có mặt ở đó,tiếp theo là vì cô ấy là người duy nhất cần thức tỉnh ở đây.”
“Chính xác” – Meredith đáp.
“Cô ấy cần nhớ lại cô ấy thực sự là ai”
“Hẳn rồi” – Meredith gật gù.
“Và chúng ta sẽ giúp cô ấy nhớ lại”
“Không!” – Meredith vừa nói vừa lật trứng “Không Bonnie à,đó không phải là những gì bồ đã nói,và mình không nghĩ chúng ta có thể làm thế. Chúng ta có thể..uhm..dạy Elena một vài điều giống Stefan đang làm :dạy cô ấy cách buộc dây giày,cách đánh răng v.v..Nhưng từ những điều “chính bồ” nói đêm qua thì Sự Thức Tỉnh sẽ đến đột ngột và gây shock – và bồ không đả động gì về những điều chúng ta phải làm.Bồ chỉ nói là khi chuyện đó xảy ra,chúng ta phải ở bên cô ấy và sau đó, bằng cách nào đó chúng ta sẽ không ở đấy nữa.”
Bonnie nghĩ ngợi rồi lặng đi : “ Không ở đấy ? ..Giống như là,không ở bên Elena nữa á ? Hay không ở đấy có nghĩa là..không ở bất cứ đâu?”
Meredith liếc nhìn bữa sáng mà đột nhiên cô không muốn ăn nữa rồi đáp : “Mình không biết”
Bonnie vớt vát : “Stefan đã nói hôm nay chúng ta có thể đến nữa mà”.
“Stefan chỉ cố tỏ ra lịch sự sau khi bị dọa đến chết khiếp thôi.”
“Mình biết…” – Bonnie nhanh chóng chêm vào “..Hay là gọi cho Matt và chúng mình có thể đến thăm Caroline .Ý mình là,nếu đến thăm cô ấy chúng ta có thể biết được hôm nay cô ấy đã khác chút nào chưa.Sau đó bọn mình sẽ đợi đến buổi chiều mới gọi cho Stefan và hỏi xem có thể đến chỗ Elena được không.”
Khi tới nơi , mẹ Caroline chạy ra báo là hôm nay cô bị ốm và muốn ở lai trên giường .Vì vậy cả nhóm 3 người:Matt,Meredith và Bonnie quyết định trở về nhà Meredith.Lúc đi Bonnie cứ cắn cắn môi ,thi thoảng lại quay đầu nhìn con đường dẫn về nhà Caroline.Cô thấy mẹ Caroline cũng như đang ốm ,mắt bà hiện rõ quầng thâm ; và cái cảm giác áp lực trước cơn bão lại kéo đến ,xoay vần quanh ngôi nhà của Caroline.
Tại nhà Meredith,trong lúc Matt hí húi sửa cái xe cà tàng của mình thì Bonnie và Meredith lục trong tủ quần áo của Meredith xem có gì cho Elena mặc không.Quần áo của Meredith có thể hơi rộng ,nhưng còn hơn đồ của Bonnie – chúng quá bé.
Họ gọi cho Stefan lúc 4 giờ chiều và được anh đồng ý . Vì vậy họ chạy ngay xuống nhà để đưa Matt theo.
Lần này khi tới khu nhà trọ ,Elena không còn lặp lại nghi thức hôn hít như lần trước nữa (Matt có vẻ khá thất vọng).Thay vào đó cô đang bị cuốn hút vào mớ quần áo mới với những lí do đương nhiên là không giống với lí do của Elena ngày xưa.Cô giữ chúng trong tay , đưa lên mặt hít hà vẻ hạnh phúc trong khi vẫn lơ lửng cách sàn nhà 3 feet và cười rạng rỡ với Meredith. Bonnie cũng thử cầm lên một cái áo phông lên nhưng cô chẳng ngửi thấy gì kể cả mùi nước hoa của Meredith , ngoại trừ chất liệu mềm mại của nó.
“Thành thực xin lỗi ” – Stefan nói vẻ ngại ngùng khi Elena đột nhiên hắt xì hơi trong lúc đang quấn quanh tay một chiếc áo ngắn màu xanh da trời và vuốt ve nó như thể đó là một con mèo con. Vẻ mặt anh khá nghiêm túc khiến Meredith cũng hơi ngượng ,cô giải thích cho anh rằng cô rất vui được làm điều này.
Stefan giải thích : “Cô ấy có thể biết được những thứ này từ đâu đến . Cô ấy sẽ không mặc bất cứ thứ gì do những công xưởng bóc lột công nhân tàn tệ làm ra.”
“Tôi chỉ mua quần áo từ những nơi được liệt kê trên trang web Không Bóc Lột Sức Lao Động thôi” – Meredith đáp thản nhiên,cô nói thêm: “..Bonnie và tôi có chuyện cần bàn với anh”.
Trong lúc Meredith thuật lại lời tiên tri đêm qua cho Stefan,Bonnie đã đưa Elena vào phòng tắm và giúp cô thay chiếc áo ngắn màu xanh da trời .Nó khá vừa, mỗi tội quai hơi dài .
Mặc áo vào làm tóc Elena bị rối nhưng màu xanh da trời rất hợp với màu tóc của cô .Bonnie đã mang theo một chiếc gương nhỏ với bề mặt cũ kĩ được chùi sạch bong.Khi Elena nhìn vào gương,trông cô hệt như một chú cún con lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.Bonnie cứ giữ chiếc gương trước mặt Elena trong khi cô hết quay bên này lại nhìn ngó bên kia giống một đưa bé con đang chơi trò ú òa.Bonnie thấy rất thỏa mãn khi được ngồi chải mái tóc vàng mĩ lệ của Elena – điều mà Stefan chắc chắn không biết làm.Khi mái tóc Elena đã hoàn toàn suôn mượt,Bonnie mới đưa cô ra ngoài để khoe.
Và cô nhanh chóng cảm thấy hối hận.Ba người kia đang nói chuyện gì đó khá nghiêm trọng,vẻ mặt họ tối sầm.Bonnie miễn cưỡng để Elena bay về phía Stefan rồi cô cũng nhập cuộc cùng họ.
Meredith đang nói dở “…Đương nhiên là tụi này hiểu..Kể cả lúc chuyện Caroline chưa xảy ra..cuối cùng thì đâu còn lựa chọn nào khác phải không.Nhưng—-”.
“Cái gì là “lựa chọn khác” hửm ?” – Bonnie chen ngang,vừa nói vừa ngồi xuống giường bên cạnh Stefan “Mấy bồ đang nói về cái gì thế ?”
Đó là một khoảng lặng trước khi Meredith vòng tay quanh Bonnie, khẽ đáp “ Chúng mình đang nói về lí do tại sao Elena và Stefan cần đi khỏi FellChurch – đi thật xa.”
Đầu tiên Bonnie không có phản ứng gì – cô biết cô nên cảm thấy điều gì đó ,nhưng cô quá shock để có thể nhận ra đấy là gì.Và,khi cô bắt đầu tỉnh táo trở lại , điều đầu tiên cô nghe thấy là chính cô đang buột miệng hỏi một cách ngu ngôc :“Đi thật xa ? Tại sao?”
“Bồ hiểu tại sao mà,chuyện xảy ra.. ngày hôm qua ..ở đây”-Meredith đáp ,đôi mắt đen láy của cô chìm trong nỗi đau,khuôn mặt cô một lần nữa lại biểu lộ nỗi xót xa không thể kiềm nén nổi. Nhưng trong giây phút đó,Bonnie không thể thấy gì ngoài nỗi đau của chính cô.
Cảm giác này , giống như một trận lở núi vừa lấp cô dưới một lớp tuyết màu đỏ nóng hôi hổi. Đúng vậy , tuyết – băng giá và thiêu đốt.Bằng cách nào đó,cô cố thoát khỏi cảm giác đó đủ lâu để lên tiếng : “Caroline sẽ không làm gì đâu mà.Bạn ấy đã kí vào khế ước.Bạn ấy biết là nếu phá vỡ khế ước…, đặc biệt là khi người-mà-ai-cũng-biết ấy cũng đã kí thì..”
Hẳn Meredith đã kể với Stefan về con quạ vì thấy anh chỉ thở dài và lắc đầu.Anh nhẹ nhàng tránh Elena – người đang cố kiễng lên để nhìn vào mặt anh.Rõ ràng là cô cảm nhận được bầu không khí không vui trong nhóm nhưng hiển nhiên là cô không hiểu nguyên nhân thực sự gây ra điều này.
“Người cuối cùng tôi muốn để lượn lờ quanh Caroline chính là anh trai tôi”- Stefan vừa nói vừa cáu kỉnh hất một lọn tóc đen đang che quanh mắt như thể anh nhận ra trông chúng rất giống tóc của…
Anh tiếp tục :“Và tôi cũng không nghĩ là lời dọa dẫm của Meredith về hội nữ sinh Đại học sẽ có hiệu quả.Cô ấy đã dấn thân quá sâu vào bóng tối.”
Bonnie rùng mình.Cô không thích cái suy nghĩ được khơi dậy khi những từ “dấn thân vào bóng tối” được nói ra.
Matt lên tiếng : “Nhưng mà…” , và Bonnie nhận ra cậu cũng đang cảm thấy giống cô :choáng váng và muốn bệnh – như thể họ vừa bị tống lên một chiếc xe chở hàng rẻ tiền.
Stefan cắt lời “Nghe đây , có những lí do khác giải thích tại sao chúng tôi không thể ở lại đây.”
“Những lí do nào nữa ?”- Matt chậm rãi hỏi lại.Bonnie chẳng buồn mở lời nữa.Sâu thẳm trong vô thức ,cô đã nghĩ về những lí do đó rồi,nhưng cô luôn gạt chúng sang một bên mỗi khi cô nghĩ tới chúng.
Stefan nhìn cô “Tôi nghĩ là Bonnie cũng hiểu ra rồi”.Cô nhìn lại anh , đôi mắt ngân ngấn lệ.
“FellChurch.. “ – Stefan từ tốn giải thích một cách buồn bã “..được xây dựng nằm trên giao điểm của rất nhiều luồng sức mạnh.Mọi người còn nhớ nguồn sức mạnh thô sơ toát lên từ lòng đất chứ ?.. Tôi không biết đó là do cố tình hay vô tình nhưng..có ai ở đây biết họ nhà Smallwood đã làm gì quanh khu vực này không?”
Không ai biết gì cả .Cuốn nhật kí cũ của Honoria Fell không đả động gì đến việc một gia đình người sói là một trong số những gia đình sáng lập nên thị trấn.
“Well,nếu chỉ là ngẫu nhiên thì đó là một sự ngẫu nhiên vô cùng không may.Như tôi đã nói , thị trấn này được xây dựng đúng ở nơi các luông sức mạnh giao nhau.Nó giống như như một ngọn đèn chuyên dẫn dụ các sinh vật siêu nhiên , ác có ,không ác lắm cũng có…” – trông anh hơi xấu hổ và Bonnie nhận ra là anh đang ám chỉ chính mình. “..Như mọi người đã biết ,tôi và các vampire khác đã bị hút về đây .Và với mỗi lần như thế, ngọn đèn lại trở nên rực rỡ hơn ,càng thu hút những con người có sức mạnh hơn.Đó là một vòng tròn luẩn quẩn.”
Meredith tiếp lời :“Cuối cùng một trong số chúng sẽ biết đến sự tồn tại của Elena.Hãy nhớ rằng ,còn rất nhiều kẻ giống Stefan và Bonnie nhưng không được tử tế như thế này đâu.Khi bọn chúng thấy Elena…”
Nghĩ đến đấy thôi Bonnie đã muốn bật khóc.Dường như cô có thể thấy trước mặt cảnh những chiếc lông vũ màu trắng bị bứt tung,chầm chậm rơi xuống nền đất…
Matt cứng đầu cãi lại “Nhưng..khi cô ấy mới tỉnh dậy cô ấy có thể này đâu .Lúc đó cô ấy nói được,bình thường và không hể ..lơ lửng thế này.”
“Dù nói được hay không nói được, dù đi bộ hay lơ lửng, cô ấy vẫn mang trong mình Sức Mạnh” – Stefan tiếp lời – “..một sức mạnh đủ khiến bất cứ vampire nào cũng phải phát điên – phát điên đến độ muốn tổn thương cô ấy để đoạt lấy.Mà cô ấy không thể giết người hay làm ai đó bị thương – hay ít nhất là tôi không thể tưởng tượng ra cảnh cô ấy làm thế .Điều tôi mong muốn.. là tôi có thể đưa cô ấy tới một nơi mà cô ấy sẽ được..bảo vệ” – khuôn mặt anh trầm xuống.
“Nhưng anh không thể mang cô ấy đi như thế được,” Bonnie nói , không thể ngăn giọng mình không run rẩy “Meredith chưa kể với anh điều tôi đã nói à?Cô ấy SẼ tỉnh lại .Và Meredith và tôi cần ở bên cô ấy khi chuyện đó đến.”
Và cô nghĩ : “Mọi thứ đã rõ : lí do tại sao sau đó chúng tôi không thể ở bên cô ấy”.Chuyện này thậm chí còn tồi tệ hơn lúc trước khi cô lí giải “không ở bên” là “không – ở – đâu – cả” .
Stefan trấn an : “Tôi sẽ không nghĩ đến việc đem Elena đi,ít nhất là cho tới khi cô ấy có thể đi lại được”.Và rồi anh làm Bonnie ngạc nhiên khi anh nhẹ vòng tay qua vai cô. Anh cho cô cảm giác hơi giống cái ôm của Meredith nhưng mạnh mẽ hơn,chắc chắn hơn.
“Bạn không biết tôi vui đến cỡ nào khi biết cô ấy sẽ tỉnh lại , cả việc bạn sẽ ở bên để hỗ trợ cô ấy nữa.”
“Nhưng…” – Bonnie thoáng hiện suy nghĩ : những sinh vật kia sẽ tiếp tục kéo tới Fell Church,và Stefan sẽ không ở đây để bảo vệ bọn họ nữa sao ?
Ngẩng đầu lên ,cô hiểu Meredith biết chính xác cô đang nghĩ gì.
Meredith đáp lại với tông giọng thận trọng và đắn đo nhất của cô : “Mình chỉ có thể nói là..Stefan và Elena đã phải trải qua quá nhiều thứ để đổi lấy sự yên ấm cho thị trấn nên..”
Không ai có thể phủ nhận điều đó ,và hiển nhiên không ai còn phàn nàn về quyết định của Stefan.Ý anh đã quyết.
Họ tiếp tục trò chuyện tới khuya về nhiều thứ ,cân nhắc các tình huống dựa theo lời tiên tri của Bonnie.Họ chưa chính thức quyết định điều gì nhưng ít nhất họ đã thảo ra một kế hoạch khả thi. Bonnie nhấn mạnh rằng họ cần giữ liên lạc với Stefan , và cô đã đề nghị anh cho cô một ít máu cùng tóc để dùng khi cần triệu hồi anh cho đến khi anh khéo léo nhắc cô rằng giờ anh đã có điện thoại di động.
Đã đến lúc phải về nhà . Những con người ở đây đang đói và Bonnie đoán là Stefan cũng vậy.Trông anh có vẻ nhợt nhạt hơn thường lệ khi anh ngồi với Elena đang tựa vào đùi.
Khi họ nói lời tạm biêt ở đầu cầu thang,Bonnie phải tự nhắc mình rằng Stefan đã hứa sẽ để Elena ở lại đây vì cô ấy còn cần Bonnie và Meredith hỗ trợ.Anh sẽ không mang cô ấy đi mà không nói trước với họ.
Đây không phải là lời vĩnh biệt.
Nhưng sao họ cứ cảm thấy như thế?