Đọc truyện Nhật Ký Ma Cà Rồng – Chương 54Quyển 4 –
Nhà Vickie nằm ngay góc đường, nên cả nhóm chọn con hẻm bên hông để tiep1 cận. Lúc này bầu trời đã bị bao phủ bởi những đám mây tím nặng nề. Ánh sáng mờ mờ như chiếu qua một lớp nước.
“Hình như trời sắp bão.” Matt nói.
Bonnie liếc nhìn Damon. Cả anh ta lẫn Stefan đều không thích ánh sáng mạnh. Và cô có thể cảm nhận được quyền năng đang tỏa ra từ người anh ta như một nốt trầm ngay bên dưới làn da. Damon mỉm cười, chẳng thèm nhìn sang cô, “Cô thấy thế nào nếu tuyết rơi vào tháng Sáu?”
Bonnie cố ngăn một cơn rùng mình.
Lúc trong kho thóc, thỉnh thoảng cô có nhìn sang phía Damon và thấy anh ta lắng nghe câu chuyện với vẻ dửng dưng, làm như chẳng liên quan gì đến mình. Không như Stefan, vẻ mặt anh ta không hề biến đổi khi nghe Bonnie nhắc đến Elena – hay khi cô kể về cái chết của Sue. Tình cảm thực sự của Damon với Elena là như thế nào nhỉ ? Anh ta đã có lần tạo ra bão tuyết và bỏ mặc cô bạn suýt chết cóng trong đó. Giờ đây, Damon đang cảm thấy gì? Liệu anh ta có quan tâm chút nào đến việc tóm cổ kẻ sát nhân không?
“Phòng ngủ của Vickie kìa.” Meredith nói. “Cánh cửa sổ màu hồng phía sau nhà ấy.”
Stefan nhìn sang Damon “Trong nhà có cả thảy bao nhiêu người?”
“Hai. Một đàn ông, một đàn bà. Người đàn bà đang say rượu.”
Tội nghiệp bà Bennett, Bonnie nghĩ thầm.
“Tôi cần cả hai người bọn họ ngủ say.” Stefan bảo.
Bonnie không thể ngăn được cảm giác phấn khích trước Quyền năng dâng tràn cô cảm nhận được từ Damon. Trước đây, khả năng ngoại cảm của cô chưa bao giờ đủ mạnh để nhận ra tính chất cốt lõi của nó, nhưng giờ thì có. Lúc này, Bonnie có thể cảm thấy Quyền năng đó rõ ràng, chẳng khác gì nhìn thấy ánh sáng màu tím đang tắt dần, hay ngửi thấy mùi hoa kim ngân mọc dưới cửa số phòng Vickie vậy.
Damon nhún vai “Họ ngủ rồi đấy.”
Stefan gõ nhẹ vào lớp kính.
Chẳng có tiếng trả lời, ít ra là theo thính giác của Bonnie. Nhưng Stefan và Damon lại nhìn nhau.
“Cô ta dở ngây dở dại rồi.” Damon nói.
“Cô ấy sợ quá thôi. Để tôi làm, cô ấy biết tôi.” Stefan bảo. Cậu ta chạm đầu ngón tay lên mặt kính cửa sổ. “Vickie. Là Stefan Salvatore đây,” Stefan gọi. “Tôi tới để giúp cậu. Cho tôi vào với.”
Giọng cậu ta rất khẽ, tưởng như không tài nào nghe được từ phía bên kia lớp kính. Thế nhưng sau vài giây, tấm màn chợt lay động và một khuôn mặt xuất hiện.
Bonnie buột miệng kêu lên một tiếng.
Mái tóc dài nâu nhạt của Vickie rối bù, nước da trắng bệch như vôi. Dưới mắt cô là hai quầng thâm đen sì, bản thân đôi mắt thì đờ đẫn và ngây dại. Đôi môi Vickie khô nẻ.
“Nhìn cậu ta như đang hóa trang chuẩn bị diễn cảnh Ophelia hóa dại ấy.” Meredith thì thào. “Mặc áo ngủ, rồi đủ thứ.”
“Nhìn cậu ta như bị ma nhập thì có.” Bonnie thì thầm căng thẳng đáp lại.
Stefan chỉ nói “Vickie, mở cửa ra đi.”
Một cách máy móc như búp bê được lên giây cót, Vickie mở một cánh cửa ra, và Stefan hỏi “Tôi vào được không?”
Ánh mắt lờ đờ của Vickie quét qua đám đông bên ngoài. Trong một thoáng Bonnie tưởng như cô bạn chẳng nhận ra ai trong số họ. Nhưng rồi cô chớp chớp mắt và chầm chậm nói. “Meredith.. Bonnie… Stefan? Cậu đã quay lại? Cậu làm gì ở đây vậy?”
“Mời tôi vào đi, Vickie.” Giọng Stefan như có ma lực.
“Stefan …” ngừng lại một lúc, và rồi: “Cậu vào đi”.
Vickie lùi lại trong lúc cậu ta đặt tay lên thành cửa, lấy đà nhảy qua. Matt cũng vào theo, rồi tới Meredith. Bonnie đang mặc váy ngắn nên đành phải ở lại bên ngoài với Damon. Cô ước phải chi hôm nay mình mặc quần jeans đi học, nhưng lúc đó cô đâu biết sẽ có cuộc thám hiểm này.
“Lẽ ra cậu không nên ở đây,” Vickie nói với Stefan, gần như bình thản. “Hắn sắp đến bắt tôi. Hắn sẽ bắt luôn cả cậu nữa.”
Meredith choàng tay qua ôm lấy cổ Stefan chỉ hỏi “Ai?”
“Hắn. Hắn đến tìm tôi trong giấc mơ. Hắn đã giết Sue.” Cái giọng thản nhiên của Vikie còn đáng sợ hơn bất kỳ cơn kích động nào.
“Vickie, bọn mình đến để giúp cậu đây!” Meredith dịu dàng bảo. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. Bọn mình sẽ không để hắn ta hại cậu, mình hứa đấy”
Vickie quay ngoắt nhìn sang Meredith chòng chọc từ trên xuống dưới, như thể Meredith mới biến thành thứ gì đó ngoài sức tưởng tượng. Rồi cô bạn bắt đầu phá lên cười.
Đó là một tràng cười khủng khiếp, khàn đục như những tiếng ho khô khốc. Nó cứ kéo dài mãi không dứt đến nỗi Bonnie muốn bịt tai lại. “Vickie, thôi đi!”
Tràng cười tắt ngúm thành những tiếng nấc, và khi Vickie ngẩng đầu lên trở lại, nhìn cô bớt đờ đẫn hơn mà có vẻ khổ sở thực sự. “Các cậu sẽ chết hết thôi, Stefan à,” cô lắc đầu nói “Chẳng ai có thể chống lại hắn mà sống sót đâu.”
“Chúng tôi cần biết về hắn mới có thể chống lại hắn được. Chúng tôi cần cậu giúp.” Stefan nói “Nói tôi nghe xem trông hắn như thế nào?”
Trong giấc mơ tôi không thể nhìn thấy hắn. Hắn chỉ là một cái bóng không có khuôn mặt thôi.” Vickie so vai thì thầm.
“Nhưng cậu đã nhìn thấy hắn ở nhà Caroline mà.” Stefan cứ khăng khăng. “Vickie, nghe tôi nói này,” cậu ta nói thêm khi cô bạn quay ngoắt đi. “Tôi biết cậu sợ, nhưng chuyện này quan trọng lắm, quan trọng hơn cậu có thể hiểu được nhiều. Chúng tôi không thể chống lại hắn trừ khi biết mình đang đương đầu với cái gì, và cậu là người duy nhất,người duy nhất hiện nay có được những thông tin mà chúng tôi cần.Cậu phải giúp chúng tôi với.”
“Tôi không nhớ mà..”
Giọng Stefan vẫn không lay chuyển. “Tôi có cách giúp cho cậu nhớ,” cậu ta bảo “Cậu cho phép tôi thử nhé?”
Nhiều giây trôi qua,rồi Vickie thở dài đánh thượt,vai rũ xuống. “Cậu muốn làm gì thì làm,” cô trả lời lạnh nhạt. “Tôi không quan tâm.Đằng nào cũng vậy thôi.”
“Cậu can đảm lắm.Giờ thì nhìn tôi đi,Vickie.Tôi muốn cậu thư giãn.Chỉ nhìn tôi và thư giãn thôi.” Stefan hạ giọng thì thầm như ru ngủ có đến vài phút.Rồi mi mắt Vickie sụp xuống.
“Ngồi xuống đi” Stefan dắt cô đến ngồi xuống giường.Cậu ta ngồi xuống cạnh Vickie,nhìn vào khuôn mặt cô. “Vickie,cậu đang thấy rất thanh thản và thoải mái.Những gì cậu nhớ sẽ không thể làm hại cậu,” giọng Stefan vỗ về. “Bây giờ tôi muốn cậu nhớ lại tối hôm thứ Bảy.Cậu đang ở trên lâu,trong phòng ngủ chính của nhà Caroline.Sue Carson đang ở cùng cậu,và còn một người khác nữa.Tôi muốn cậu nhìn xem…”
“Không!” Vickie vặn vẹo người như muốn thoát khỏi cái gì đó “Không! Tôi không thể…”
“Vickie,bình tĩnh lại.Hắn ta không thể hại cậu đâu.Hắn không thể hại cậu đâu.Hắn không thể nhìn thấy cậu,nhưng cậu thì có thể thấy hắn.Nghe tôi này.”
Khi Stefan nói,những tiếng rên rỉ của Vickie từ từ tắt,nhưng cô vẫn vùng vẫy và uốn éo mình mẩy.
“Cậu phải nhìn hắn,Vickie.Giúp chúng tôi chống lại hắn đi.Trông hắn như thế nào?”
“Trông hắn giống như quỷ dữ!”
Câu nói đó gần như là một tiếng hét.Meredith ngồi phía bên kia Vickie và nắm lấy tay cô bạn.Cô ngó qua cửa sổ nhìn Bonnie,Bonnie trợn mắt nhìn lại và khẽ nhún vai.Cô chẳng hiểu Vickie đang nói cái gì.
“Kể cho tôi nghe thêm đi,” Stefan điềm tĩnh nói.
Miệng Vickie méo xệch,lỗ mũi nở rộng như vừa ngửi thấy mùi gì khủng khiếp lắm.Khi cất tiếng ,cô bật ra từng chữ như thể chúng khiến cô muốn bệnh.
“Hắn mặc…một chiếc áo mưa cũ.Gió thổi nó tung bay phần phật.Hắn khiến cho trời nổi gió.Mái tóc màu vàng.Gần như bạch kim,dựng đứng trên đầu hắn.Mắt hắn xanh lơ – xanh như điện vậy.” Vickie liếm môi và nuốt nước bọt,nhìn như sắp nôn tới nơi. “Màu xanh là màu chết chóc.”
Sấm chớp ầm ì trên trời.Damon thoắt ngẩng lên nhìn,rồi nhíu mày,mắt nheo lại.
“Hắn rất cao.Và hắn phá lên cười.Hắn thò tay về phía tôi.Nhưng Sue đã hét lên “Không,không” và cố lôi tôi trở lại.Cho nên hắn bắt cậu ấy.Cửa sổ bị vỡ,và ban công ở ngay đó.Sue kêu lên , ‘Làm ơn đừng mà’ Và rồi tôi đứng nhìn hắn – đứng nhìn hắn ném cậu ấy…” Hơi thở Vickie đứt quãng ,giọng cô thất thanh đầy hoảng loạn.
“Vickie,không sao đâu mà.Cậu đâu có thực sự ở đó.Cậu an toàn mà.”
“Làm ơn đừng mà – Sue ! Sue ! Sue! ”
“Vickie,ở lại với tôi.Nghe đây.Tôi chỉ cần biết một điều nữa thôi.Hãy nhìn hắn.Nói xem có phải hắn đeo một viên ngọc xanh…”
Nhưng Vickie đang gục gặc đầu như điên từ sau ra trước,nức nở càng lúc càng kích động . “Không! Không! Tôi là người tiếp theo.” Bất chợt cô mở bừng mắt ra như khi tự mình tỉnh dậy khỏi cơn thôi miên, miệng hớp hớp không khí rồi cô nhìn quanh quất.
Trên tường, một bức ảnh đang rung lên.
Tiếp theo là chiếc gương có khung bằng tre, những lọ nước hoa và những cây son trên chiếc bàn bên dưới. Rồi bông tai trên giá nổ tung như bắp rang. Tiếng rung lắc càng lúc càng lớn. Một chiếc mũ rơm văng khỏi móc. Hình ảnh rớt như mưa. Băng Cattsette và đĩa CD từ trên giá túa ra sàn như những lá bài đang được chia.
Meredith đứng bật dậy, và Matt cũng thế, tay cậu thu lại thành nắm đấm.
“Dừng nó lại ! Dừng nó lại đi!” Vickie gào thét.
Một tiếng sét nổ ngay phía trên ngôi nhà.
Bonnie nhảy dựng khi nhìn thấy một tia chớp hình zigzag rạch ngang bầu trời. Theo bản năng, cô túm lấy ngay một thứ để bám vào. Khi chớp lóe lên, một tấm poster trên tường phòng Vickie bị rạch chéo một đường như một lưỡi dao vô hình chém qua. Bonnie cố ngăn tiếng thét và túm chặt hơn.
Rồi, đột ngột như có ai đó tắt công tắc, tất cả mọi âm thanh ngừng bặt.
Phòng Vickie lặng ngắt như tờ. Những chiếc tua đèn ngủ khẽ rung rinh. Tấm poster đã cuộn lại thành hai nửa bất thường, nửa trên nửa dưới. Vickie từ từ bỏ tay ra khỏi lỗ tai.
Matt và Meredith run run nhìn quanh.
Bonnie nhắm mắt lại và lẩm bẩm cầu nguyện. Đến khi mở mắt ra, cô mới nhận thấy, nãy giờ mình bám vào cái gì. Đó là lớp áo khoác da mềm mại, mát lạnh trên cánh tay Damon.
Tuy vậy, anh ta đã không né khỏi Bonnie. Ngay cả bây giờ anh ta vẫn đứng yên, người hơi khẽ nghiêng về phía trước, mắt nheo lại, đăm đăm nhìn vào căn phòng.
“Nhìn tấm gương kìa.” Damon nói.
Mọi người quay lại nhìn, và Bonnie hít vào một hơi, những ngón tay lại bíu chặt. Nãy giờ cô không trông thấy, nhưng chắc chuyện đó sảy ra lúc mọi thứ trong phòng đang loạn xạ lên.
Trên mặt kính của chiếc gương, bốn từ được nghệch ngoạc viết lên bằng màu son đỏ cam của Vickie.
Ngủ ngon, em yêu.
“Ôi, Chúa ơi!” Bonnie thì thào.
Stefan rời mắt khỏi tấm gương, quay sang nhìn Vickie. Nhìn cậu ấy có cái gì đó khang khác, Bonnie thầm nghĩ… người vẫn thả lỏng nhưng lại trong tư thế sẵn sàng hành động, như một chiến sỹ nhận được lệnh hành quân ra mặt trận. Giống như cậu ta nhận được một lời thách thức nào đó nhằm vào cá nhân vậy.
Stefan lấy những thứ gì đó trong túi sau và mở ra, để lộ những nhành cây có lá xanh dài và hoa màu tím nhạt bé xíu.
“Đây là cây roi ngựa còn tươi,” cậu ta khẽ nói, giọng rất trầm tĩnh và tập trung. “Tôi hái ở ngoại thành Florence, ở đó đang trong mùa hoa nở.” Stefan cầm lấy tay Vickie, nhét gói giấy vào. “Tôi muốn cậu giữ nó bên mình. Bỏ vào mỗi phòng trong nhà một ít, và nếu có thể thì nhét vài nhánh vào trong quần áo của bố mẹ cậu luôn, để lúc nào họ cũng có cây roi ngựa trong người. Chừng nào cậu còn mang theo nó thì hắn sẽ không điều khiển được tâm trí cậu. Hắn có thể làm cậu sợ hãi, Vickie ạ, nhưng hắn sẽ không sai khiến cậu làm gì được, ví dụ như mở cửa sổ hay cửa lớn cho hắn vào chẳng hạn. Và nghe đây, Vickie, bởi vì chuyện này rất quan trọng.”
Vickie đang run rẩy, mặt mày rúm ró. Stefan nắm lấy cả hai bàn tay cô bạn và bắt cô phải nhìn mình, nói chậm rãi và rành rọt từng tiếng một.
“Nếu như tôi đoán đúng, thì hắn không thể vào đây trừ khi cậu cho hắn vào, Vickie à. Cho nên hãy nói chuyện với bố mẹ cậu. Bảo họ rằng họ nhất quyết họ không được mời người lạ mặt nào vào nhà. Thực ra, tôi cũng có thể nhờ anh Damon cài suy nghĩ đó vào trong đầu họ ngay bây giờ.” Cậu nhìn sang Damon. Anh ta khẽ nhún vai, làm như đang chú tâm đến chuyện gì khác. Bonnie ngượng ngập buông tay khỏi áo khoác của Damon.
Vickie cúi gục đầu phía trên mớ cây roi ngựa. “Kiểu gì thì hắn cũng sẽ vào được thôi.” Cô khẽ nói với sự quả quyết đến đáng sợ.
“Không đâu, Vickie, nghe tôi này. Kể từ giờ trở đi, chúng tôi sẽ thay phiên nhau canh gác nhà cậu. Chúng tôi sẽ đón lõng hắn.”
“Chẳng ích lợi gì.” Vickie đáp “Các cậu không thể ngăn nổi hắn đâu.” Cô bắt đầu khóc khóc cười cười cùng một lúc.
“Chúng tôi sẽ cố.” Stefan bảo. Cậu ta nhìn sang Meredith và Matt, hai người kia gật đầu. “Được rồi. Kể từ giây lúc này trở đi, cậu sẽ không phút nào phải ở một mình cả. Sẽ luôn có ít nhất một người bọn tôi ở bên ngoài canh chừng cậu.”
Vickie vẫn cúi gằm mặt, lắc đầu. Meredith siết chặt tay cô bạn và đứng dậy khi thấy Stefan hất đầu về phía cửa sổ.
Lúc cả Meredith và Matt đã ra nhập bọn, Stefan hạ giọng nói với cả nhóm. “Tôi không muốn bỏ cô ấy lại đây mà không có ai canh chừng, nhưng bản thân tôi thì lúc này không thể ở lại. Tôi có chuyện phải làm, và tôi muốn một bạn nữ đi chung với tôi. Nhưng mặt khác tôi cũng không muốn đê Bonnie hay Meredith ở lại đây một mình.” Cậu ta quay qua Matt. “Matt, liệu cậu có thể …”
“Để ta ở lại cho” Damon nói.
Mọi người giật mình nhìn anh ta.
“Thì, đó là giải pháp hợp lý nhất mà, đúng không?” Damon tỏ vẻ thú vị. “Xét cho cùng, mày nghĩ mấy con người này làm được cái gì để chống lại tên kia đây?”
“Họ có thể gọi tôi. Ở khoảng cách đó tôi vẫn có thể theo sát được suy nghĩ của họ mà.” Stefan đáp, không chịu nhún nhường.
“Em trai à,” Damon chớt nhả “nếu anh gặp rắc rối, thì anh cũng gọi mày được vậy. Đằng nào anh cũng chán ngấy ba cái màn điều tra của mày rồi. Ở đây hay ở chỗ khác thì cũng vậy thôi.”
“Vickie cần sự bảo vệ, chứ không phải lạm dụng.” Stefan đáp.
Damon cười tươi như hoa “Cô ta ấy hả?” anh ta hất đầu về phía cô gái đang ngồi ôm mớ cây roi ngựa đong đưa trên giường. Từ mớ tóc rối bù cho đến đôi chân trần. Vickie chả phải một hình tượng đẹp đẽ gì. “Tin lời anh đi em trai, anh mày có thể làm tốt hơn vậy nhiều.” Trong khoảnh khắc, Bonnie dường như bắt gặp ánh mắt đen đó khẽ đánh sang mình. “Lúc nào mày cũng nói rằng muốn đặt niềm tin nơi anh này nọ.” Damon nói thêm “Có cơ hội rồi đó, chứng minh đi.”
Stefan trông có vẻ như thực lòng muốn tin tưởng, thực lòng bị ý tưởng đó lôi kéo. Nhưng trông cậu ta cũng có vẻ ngờ vực. Damon chẳng nói gì mà chỉ nhếch mép nở nụ cười bí hiểm, châm chọc. Chẳng khác chi bảo người ta chớ có tin mình vậy, Bonnie tự nhủ.
Hai anh em trai cứ thề đứng nhìn nhau trong bầu không khí yên lặng và căng thắng kéo dài. Chỉ đến lúc đó, Bonnie mới nhận ra những nét giống nhau giữa hai anh em ruột thịt trên khuôn mặt họ. Một bên thì căng thẳng và nghiêm trang, một bên thì thờ ơ và có phần châm biếm, nhưng cả hai đều đẹp đẽ đến mức phi phàm.
Stefan từ từ thở ra “Thôi được.” cuối cùng cậu ta khẽ bảo Bonnie. Matt và Meredith đều quay sang nhìn Stefan chòng chọc nhưng dường như cậu chẳng thèm để ý. Cậu ta nói với Damon như thể chỉ có hai người họ ở đó với nhau. “Anh ở lại đây, bên ngoài ngôi nhà để đừng bị ai nhìn thấy. Tôi sẽ trở lại thế chỗ khi nào tôi làm xong chuyện định làm.”
Mắt mũi Meredith trợn ngược nhưng cô chẳng nói gì, Matt cũng vậy. Bonnie cố gắng kềm chế cảm giác bất an trong lòng. Stefan chắc biết rõ cậu ấy đang làm gì mà, cô tự nhủ. Nếu không thì cậu ta liệu hồn.
“Đừng đi lâu quá đấy.” Damon nói như xua.
Thế là họ rời đi khỏi đó, bỏ lại Damon đứng lẫn vào trong bóng tối dưới tán cây óc chó trong sân sau nhà Vickie, trong khi chính Vickie thì đang ngồi đung đưa không ngừng nghỉ trong phòng mình.
Khi vào trong xe, Meredith hỏi “Đi đâu tiếp đây?”
“Tôi cần kiểm tra một giả thuyết.” Stefan nói cụt ngủn.
“Rằng kẻ sát nhân là ma cà rồng?” Matt nói vọng lên từ băng ghế sau, nơi cậu đang ngồi cạnh Bonnie.
“Stefan liếc nhanh về phía cậu ta. “Ừ.”
“Đó là lý do cậu bảo Vickie đừng mời ai vào.” Meredith chen lời, nhất quyết không để ai qua mặt trong khoản suy đoán. Ma cà rồng không thể vào nơi con người sinh sống và ngủ lại trừ khi được mời. Bonnie chợt nhớ ra “Và cũng là lý do cậu hỏi xem gã đó có đeo một viên đá xanh hay không.”
“Đó là bùa hộ mệnh để chống lại ánh sáng ban ngày.” Stefan đáp, duỗi bàn tay phải ra. Trên ngón áp út là một chiếc nhẫn bạc đính lam ngọc. “Không có nó thì ánh sáng mặt trời trực tiếp có thể giết chết chúng tôi. Nếu kẻ sát nhân là ma cà rồng thật thì hắn sẽ mang một viên đá như thế này đâu đó trên người.” Theo bản năng, Stefan thoáng đưa tay lên chạm vào vật gì đó bên dưới lớp áo thun. Sau vài giây, Bonnie chợt nhận ra nó là gì.
Chiếc nhẫn của Elena. Ban đầu chính Stefan tặng nó cho cô bạn, và sau khi cô chết, cậu ta đã mang xỏ nỏ vào dây chuyền đeo quanh cổ. Để một phần của Elena luôn ở quanh cậu ấy, Stefan đã nói thế.
Khi Stefan nhìn sang Matt đang ngồi bên cạnh, cô thấy cậu ta đang nhắm mắt.
“Vậy làm sao để biết hắn ta có phải ma cà rồng hay không?” Meredith hỏi.
“Tôi chỉ nghĩ ra được có một cách, mà cách này chẳng dễ chịu gì. Nhưng cũng phải làm thôi.”
Tim Bonnie như hẫng xuống. Đến cả Stefan mà còn nghĩ cách đó không dễ chịu gì thì chắc chắn cô sẽ cảm thấy tệ hơn nhiều. “Cách gì thế?” cô hỏi không chút hào hứng.
“Tôi cần phải xem qua thi thể của Sue.”
Im lặng chết chóc, Meredith bình thường điềm tĩnh là thế mà còn tỏ vẻ thất kinh. Matt ngoảnh đi chỗ khác, tựa trán vào kính cửa sổ xe.
“Cậu đùa đấy hả?” Bonnie kêu lên.
“Tớ ước gì là thế.”
“Nhưng – thánh thần ơi, Stefan. Bọn mình không thể. Chẳng ai cho đâu. Ý mình là bọn mình biết phải nói làm sao? ‘Xin lỗi, cho tôi kiểm tra xem cái xác này có lỗ không’ hả?”
“Thôi đi, Bonnie.” Meredith kêu.
“Mình không thể không nói,” Bonnie run run nạt lại. “Đó là một ý tưởng kinh khủng. Hơn nữa, cảnh sát đã khám nghiệm thi thể cậu ấy rồi. Trên đó chẳng có dấu vết gì ngoài những vết thương do cú ngã gây ra cả.”
“Cảnh sát không biết phải tìm gì đâu.” Stefan bảo. Giọng cậu ta vô cùng sắt đá. Bonnie bất chợt nhớ ra một chuyện Bonnie vẫn có khuynh hướng quên đi mất. Stefan là một trong số chúng. Một trong số những kẻ săn mồi. Cậu ta đã trông thấy người chết trước đây rồi. Thậm chí có khi còn giết vài người nữa kìa.
Cậu ta uống máu cơ mà, Bonnie rùng mình nghĩ thầm.
“Sao?” Stefan hỏi “Các cậu vẫn theo tôi chứ?”
Bonnie cố thu mình lại ở băng sau. Meredith siết chặt vô lăng. Chính Matt là người quay mặt khỏi cửa sổ lên tiếng.
“Bọn tôi làm gì có sự lựa chọn, đúng không?” cậu cất giọng mệt mỏi.
“Nhà tang lễ cho viếng xác từ bây giờ đến mười giờ đấy,” Meredith hạ giọng nói thêm.
“Vậy thì mình phải đợi đến khi buổi viếng xác kết thúc, sau khi họ đã đóng cửa nhà tang lễ. Lúc đó, chúng ta mới có thể ở một mình với xác cô ấy được.” Stefan bảo.
***
“Đây là chuyện đáng sợ nhất mà mình từng phải làm.” Bonnie nghiến răng thì thào. Nhà nguyện rất lạnh và tối. Stefan đã thực hiện màn nạy ổ khóa cửa ngoài bằng một thanh kim loại mỏng.
Phòng viếng xác được trải thảm dày, tường ốp gỗ sồi màu tối. Căn phòng này mà có thắp đèn lên thì vẫn u ám như thường. Trong bóng tối, nó trông kín bưng, ngột ngạt và chất đầy những hình thù kỳ dị. Như thể bất kỳ giá đặt vòng hoa nào cũng có thể có người núp đằng sau vậy.
“Mình không muốn ở cái chỗ này đâu.” Bonnie rên rỉ.
“Cố gắng làm đại cho xong đi.” Matt nói qua kẽ răng.
Khi cậu ta bạt đèn pin lên, Bonnie ngoảnh đi chỗ khác, nhất quyết không chịu nhìn theo hướng ánh đèn. Cô không muốn nhìn thấy cái quan tài, không muốn. Cô dán mắt vào những bông hoa, vào lẵng hoa hình trái tim kết bằng hoa hồng. Ngoài trời sấm vọng ì ầm như một con vật đang ngái ngủ.
“Để tôi mở nó ra cho – rồi đó.” Stefan cất tiếng. Mặc dù đã quyết không nhìn nhưng cuối cùng Bonnie cũng đưa mắt về hướng đó.
Chiếc quan tài màu trắng, bên trong lót vải satin hồng nhạt. Mái tóc vàng óng của Sue nổi bật trên đó như tóc công chúa ngủ trong rừng trong chuyện cổ tích. Nhưng nhìn Sue thì không giống như đang ngủ chút nào. Trông cô quá nhợt nhạt và bất động. Y như tượng sáp vậy.
Bonnie rón rén bước đến gần hơn, mắt dán vào khuôn mặt Sue.
Đó là lý do vì sao trong này lạnh như thế, cô khăng khăng tự nhủ lòng. Để cho sáp khỏi chảy ra. Cũng có đôi chút tác dụng.
Stefan đưa tay chạm vào chiếc áo hồng cô cao Sue đang mặc và cởi nút áo trên cùng ra.
“Trời đất ạ, vừa vừa phải phải thôi.” Bonnie thì thào dận dữ.
“Chứ cậu nghĩ chúng ta đến đây để làm cái gì?” Stefan rít lên đáp lại, nhưng cậu ta dừng tay ở chiếc nút thứ hai.
Bonnie đứng im nhìn một lúc rồi đưa ra quyết định. “Cậu tránh ra đi,” cô bảo, và khi Stefan chần chừ không chịu lùi ra ngay, cô bèn huých cho cậu ta một phát. Meredith cũng tiến lên đứng sát cạnh Bonnie, cả hai lập thành một hàng rào chắn giữa Sue và các cậu trai. Mắt họ nhìn nhau đầy nhất trí. Nếu như thực sự cần cởi áo ra thì lũ con trai phải ra ngoài hết.
Bonnie cởi những chiếc nút nhỏ xíu trong lúc Meredith cầm đèn. Làn da của Sue khi chạm vào cũng giống như sáp, mát lạnh bên dưới đầu ngón tay Bonnie. Cô lóng ngóng lật chiếc áo sang bên, để lộ ra lần áo lót ren bên trong, rồi miễn cưỡng vén mái tóc vàng óng của Sue ra khỏi chiếc cổ trắng nhợt. Mái tóc được xịt keo cứng đơ.
“Không có lỗ.” bonnie nhìn cổ họng Sue và nói, thấy tự hào rằng giọng mình gần như không hề run chút nào.
“Đúng là không có.” Giọng Stefan rất lạ. “Nhưng có cái khác. Nhìn này.”
Cậu ta vòng tay qua người Bonnie, chỉ vào một vết cắt cũng nhạt màu như làn da xung quanh nhưng có thể nhìn thấy rõ, như một đường mảnh chạy từ xương đòn tới ngực. Phía trên chỗ trái tim. Ngón tay dài thanh mảnh của stefan vạch trong không khí ngay trên nó và Bonnie cứng người lại, sẵn sàng hất nó ra nếu cậu ta dám đụng vào.
“Cái gì thế?” Meredith thắc mắc.
“Một điều bí ẩn.” Stefan trả lời. Giọng cậu ta nghe vẫn rất lạ. “Nếu tôi nhìn thấy một dấu vết tương tự trên người một ma cà rồng, thì có nghĩa là ma cà rồng đó đã cho một con người uống máu mình. Đó là cách thức tiến hành. Răng người bình thường không thể xuyên qua da chúng tôi được, nên chúng tôi phải tự rạch da mình nếu muốn trao đổi máu. Nhưng Sue đâu phải là ma cà rồng?”
“Tất nhiên là không rồi.” Bonnie đáp. Cô cố xua đi hình ảnh đang hiện lên trong đầu. Elena cúi xuống một vết cắt tương tự như thế trên ngực Stefan, uống máu…
Bonnie rùng mình nhận ra mình đang nhắm mắt. “Cậu có cần xem gì nữa không?” cô mở mắt ra hỏi.
“Không. Vậy là đủ rồi.”
Bonnie cài nút áo và sửa sang lại tóc tai cho Sue. Rồi trong lúc Meredith và Stefan đóng nắp quan tài lại, cô vội vã bước ra khỏi phòng về phía cửa ngoài. Bonnie đứng đó vòng tay ôm lấy người.
Một bàn tay khẽ chạm vào khuỷu tay cô. Là Matt.
“Cậu mạnh mẽ hơn bề ngoài nhiều.” cậu ta nói.
“Ừ thì..” Bonnie định nhún vai, nhưng rồi tự nhiên cô bật khóc nức nở. Matt quàng tay qua người cô.
“Tôi hiểu.” cậu bảo. Chỉ vậy thôi. Chẳng phải “Đừng khóc!” hay “Bình tĩnh đi nào!” hay “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà.” Chỉ đơn giản là “Tôi hiểu.” giọng Matt cũng thấm đẫm nỗi cô độc, tuyệt vọng mà chính cô đang cảm thấy trong lòng.
“Họ xịt keo lên tóc cậu ấy.” Bonnie nức nở, “Sue có bao giờ xịt keo đâu. Thật kinh khủng.” Chẳng hiểu sao, vào lúc này dường như đó mới là điều tồi tệ nhất.
Matt chỉ ôm cô, không nói gì.
Một lúc sau, Bonnie bình tĩnh lại. Cô nhận ra mình đang siết chặt lấy Matt đến phát đau, nên vội nới lỏng tay ra. “Tôi làm ướt hết áo cậu rồi.” Bonnie sụt sịt giọng hối lỗi.
“Chẳng sao đâu.”
Trong giọng nói của cậu có cái gì đó khiến cô phải bước lùi lại một bước để nhìn cho rõ. Trông Matt cũng giống như lúc ở bãi xe. Thật lạc lõng, thật… vô vọng.
“Matt, sao vậy?” cô thì thào “Làm ơn nói tôi nghe đi!”
“Thì tôi đã nói rồi mà,” cậu ta đáp, ngoảnh mặt nhìn vào khoảng không. “Sue đang nằm chết trong đó, trong khi lẽ ra cậu ấy phải còn sống. Chính cậu cũng nói đấy thôi, Bonnie. Cái thế giới kiểu gì mà lại để cho một chuyện như thế sảy ra chứ? Đê cho một cô gái như Sue bị người ta giết giải trí, hay trẻ em ở Afghanistan chết đói, hay hải cẩu con bị lột da sống? Nếu thế giới này mà là một nơi như thế thì trên đời còn có gì quan trọng nữa đâu.” Matt ngừng nói, có vẻ như đã lấy lại được tự chủ. “Cậu có hiểu điều tôi muốn nói không?”
“Tôi cũng không chắc lắm.” Bonnie thậm chí không nghĩ rằng mình muốn hiểu. Thật quả là đáng sợ. Nhưng thôi thúc muốn an ủi Matt, muốn xóa đi ánh nhìn lạc lõng trong mắt cậu ta chợt xâm chiếm lấy cô. “Matt à, tôi…”
“Chúng ta xong rồi đó.” Stefan lên tiếng sau lưng họ.
Khi Matt nhìn về phía giọng nói phát ra, ánh mắt lạc lõng đó dường như càng rõ ràng hơn. “Đôi lúc tôi nghĩ, tất cả chúng ta đều xong rồi.” Matt bảo và lùi ra khỏi Bonnie, nhưng không chịu giải thích như vậy nghĩa là sao. “Đi thôi nào.”