Đọc truyện Nhật Ký Ma Cà Rồng – Chương 46Quyển 3 –
Cú trắng… chim săn mồi… thợ săn… cọp. Chơi đùa với mình như mèo vờn chuột. Mèo… loài mèo lớn… mèo con. Một con mèo con trắng tinh.
Tử Thần đang ở trong nhà.
Và con mèo con, con mèo con đã bỏ chạy khi thấy Damon. Không phải vì sợ, mà vì lo bị phát giác. Giống như khi nó đứng trên ngực Margaret mà rên rĩ khi nhìn thấy bóng Elena bên ngoài cửa sổ vậy.
Elena thốt lên một tiếng rên và suýt chút nữa đã tỉnh lại được, nhưng cô đã bị làn sương màu xám kéo tuột trở xuống trước khi kịp mở mắt ra. Những ý nghĩ lại quay cuồng xung quanh cô.
Tình yêu méo mó… Stefan, nó ghét cậu từ trước cả khi nó ghét Elena… Trắng và vàng… thứ gì đó màu trắng… thứ gì đó màu trắng dưới gốc cây…
Lần này khi Elena chật vật tìm cách mở mắt ra, cô đã làm được. Và ngay cả khi chưa kịp nhìn rõ trong ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ, cô đã biết rồi. Cuối cùng thì cô đã biết rồi.
Bóng người mặc chiếc váy trắng có đuôi dài quét đất quay lại khỏi ngọn nến mà ả ta vửa thắp lên, và Elena nhìn thấy khuôn mặt của chính mình trên đôi vai đó. Nhưng đó là một khuôn mặt đã bị biến đổi, trắng trẻo xinh đẹp như một pho tượng tạc ra từ băng giá, nhưng độc ác. Nó giống như dãy hình bóng phản chiếu vô tận mà Elena đã nhìn thấy trong giấc mơ có hành lang hai bên đầy guông soi. Méo mó, hau háu đói khát, và đầy vẻ nhạo báng.
“Chào Katherine,” cô thì thầm.
Katherine mỉm cười, một nụ cười xảo quyệt của kẻ săn mồi. “Hóa ra ngươi không ngu ngốc như ta tưởng.” Ả nói.
Giọng nói của ả ta rất nhỏ nhẹ và dịu dàng – trong vắt như bạc vậy, Elena nghĩ bụng. Cũng giống như hàng mi Katherine. Chiếc váy của ả cũng ánh bạc khi ả bước đi nữa. Nhưng mái tóc của Katherine thì ánh kim, một màu váng sáng gần như tóc của Elena. Đôi mắt ả giống như mắt mèo con: tròn và xanh biết như ngọc. Trên cổ, ả đeo một sợi dây chuyền có đính một viên đá cũng xanh biếc tương tự.
Cổ họng Elena đau rát, giống như mới la hét xong vậy. Khô ran nữa. Khi chầm chậm quay đầu sang bên, ngay cả chút cử động đó cũng khiến cô đau đớn.
Stefan đang sát ngay kế bên cô, người chúi về phía trước, tay bị trói vào những thanh sắt chạm trổ trên cánh cổng. Đầu anh gục xuống ngực, nhưng Elena có thể thấy khuôn mặt anh trắng bệt không chút sức sống. Cổ họng Stefan bị cào rách, máu đã nhỏ xuống và khô đi trên cổ áo.
Elena quay ngoắt về phía Katherine, “Tại sao chứ? Sao cô lại làm thế hả?”
Katherine mỉm cười, khoe những chiếc răng trắng nhọn. “Bởi vì ta yêu chàng,” giọng ả ngân nga như trẻ con. “Chẳng lẽ ngươi không yêu chàng sao?”
Mãi đến lúc đó, Elena mới hoàn toàn nhận ra vì sao cô không thể nhúc nhích được, và vì sao cánh ta lại đau như thế. Cô cũng bị trói như Stefan, cột cứng vào cánh cổng đóng. Đau đớn quay đầu sang phía kia, Elena nhìn thấy Damon.
Trông anh ta còn thê thảm hơn cả em trai mình. Áo khoác bị xé toạc, và hình ảnh vết thương khiến Elena xây xẩm hết mặt mày. Áo sơmi Damon rách tả tơi, và cô có thể thấy xương sườn anh ta thoáng chuyển động sau mỗi nhịp thở. Nếu không phải vì thế, chắc cô đã tưởng anh ta chết rồi. Máu bết lại trên tóc Damon và nhỏ vào đôi mắt nhắm.
“Ngươi thích chàng nào hơn?” Katherine hạ giọng thủ thỉ thân mật như thể hai người đang tâm sự. “Ngươi có thể kể ta nghe xem. Ngươi nghĩ chàng nào nhất?”
Elena nhìn ả, muốn phát bệnh. “Katherine,” cô thì thào “Làm ơn. Xin hãy nghe tôi…”
“Nói ta nghe đi mà.” Đôi mắt xanh như ngọc choáng hết tầm mắt Elena khi ả cuối xuống gần hơn,môi gần chạm vào cô. “Riêng ta thì nghĩ chơi với cả hai đều vui. Ngươi có thích vui vẻ không hả Elena?”
Elena ghê tởm, nhắm mắt lại là quay mặt đi. Phải chi đầu cô đừng quay cuồng nữa thì tốt biết mấy.
Katherine lùi lại, cười khanh khách. “Ta biết, thật khó để mà chọn lựa.” Cô ả khẽ quay một vòng, và Elena nhận ra cái mà cô tưởng là đuôi áo của Katherine thật ra là tóc của ả. Mái tóc sóng sánh như vàng lỏng tuôn xuống lưng và chạm đến tận sàn, kéo lê phía sau Katherine.
“Tất cả tùy thuộc vào khẩu vị của ngươi thôi,” Ả nói tiếp, nhún nhảy một vài bức duyên dáng và dừng lại trước mặt Damon, rồi đưa mắt tinh nghịch nhìn sang Elena .“Nhưng ta thì lại hảo ngọt.” Katherine túm lấy tóc Damon, giật ngửa đầu anh ta ra và cắn ngập răng vào cổ.
“Đừng! Đừng làm thế; đừng làm cho anh ấy đau đớn thêm nữa…” Elena cố gắng nhoài người tới trước, nhưng cô bị trói quá chặt. Cánh cổng làm bằng sắt đặc ruột bắt vào vách đá, còn những sợi dây thừng thì quá chắc. Katherine gầm gừ như loài thú trong lúc nhay nhay, gặm nhấm phần thịt ở cổ, và Damon rên lên ngay cả khi vẫn đang mê man vì bất tỉnh. Elena thấy người anh ta giật giật lên theo phản xạ vì đau đớn.
“Làm ơn thôi đi, thôi ngay đi cho!”
Ketherine ngẩng đầu lên, máu chảy ròng ròng xuống cằm. “Nhưng ta đói, mà chàng ta lại ngon lành quá,” ả bảo, rồi lại ngả đầu ra sau lấy đà táp thêm cú nữa. Người Damon nảy lên, Elena thét một tiếng.
Mình đã giống như thế, cô nghĩ bụng. Lúc đầu, đêm đầu tiên trong khu rừng, mình đã giống như thế. Đã làm Stefan đau đớn như thế, mình đã muốn giết anh ấy…
Bóng tối bao phủ lấy Elena, và cô thấy nhẹ nhõm khi được chìm vào đó.
*
Xe thầy Alaric trượt trên một mảng băng lúc tới được trường học, và suýt chút nữa Meredith đã tông thẳng vào nó. Cô và Matt nhảy khỏi xe họ, quên cả đóng cửa. Ở đằng trước, Bonnie và Alaric cũng làm y hệt.
“Vậy còn những người còn lại đang ở trong thị trấn thì sao?” Meredith la lớn trong lúc chạy về phía họ. Gió càng lúc càng thổi mạnh, mặt cô tê đi vì băng giá.
“Chỉ mình gia đình của Elena thôi – Dì Judith và Mararet,” Bonnie thét lên the thé và hoảng sợ, nhưng trong mắt cô lại đầy vẻ tập trung. Cô ngả đầu ra phía sau như cố nhớ lại điều gì, rồi bảo, “Đúng thế. Họ chính là mục tiêu mà bầy chó sẽ đuổi theo. Mang họ đi chỗ nào đi – xuống tầng hầm chẳng hạn. Giữ họ ở nguyên dưới đó!”
“Để mình làm cho. Ba người lo vũ hội đi!”
Bonnie quay lại chạy theo thầy Alaric. Meredith thì phóng về phía xe mình.
*
Vũ hội đã gần tàn, bởi vì số lượng các đôi các cặp ở ngoài đang đi về phía bãi xe cũng nhiều bằng số ở trong trường vậy. Thầy Alaric hét lớn về phía họ khi thầy cùng với Matt và Bonnie sầm sập chạy tới.
“Quay trở lại! Đem hết mọi người vào trong và đóng cửa lại!” Thầy la lên với mấy nhân viên cảnh sát.
Nhưng không kịp nữa. Thầy đến được chỗ nhà ăn vừa đúng lúc một hình dạng lẩn khuất trong bóng tối cũng tới đó. Một viên cảnh sát ngã xuống không tiếng động, thậm chí không kịp nổ súng.
Một người khác nhanh hơn, và một tiếng súng vang rền dội lại trên sân xi măng. Đám học sinh thét lên, bỏ chạy tán loạn về phía bãi xe. Thầy Alaric chạy theo hò hét, ráng tìm cách lùa cả bọn quay lại.
Những chiếc bóng khác nhảy ra khỏi bóng tối và chui ra từ giữa những chiếc xe trong bãi, từ mọi hướng. Hoảng loạn nổ ra. Thầy Alaric vẫn la hét, cố gắng tụ tập đám học sinh đang hồn vía lên mây lại để lùa về phía tòa nhà. Ở ngoài này, họ là những mục tiêu rất dễ dàng bị hạ gục.
Trong sân, Bonnie quay sang Matt. “Bọn mình cần đốt lửa lên!” cô nói. Matt phóng về phía nhà ăn và quay trở ra với một thùng đầy mấy tờ quảng cáo chương trình vũ hội.
Cậu ném chúng xuống đất, lục trong túi tìm mấy que diêm mà lúc nãy họ dùng để đốt nến.
Giấy bắt lửa cháy sáng rực, tạo thành một khu vực an toàn. Matt tiếp tục vẫy gọi mọi người bước vào cánh cửa nhà ăn phía sau vành đai lửa. Bonnie xông vào trong và nhìn thấy một quang cảnh cũng hỗn loạn chẳng kém gì bên ngoài.
Ở đây ồn ào khủng khiếp; có hét lên cũng chẳng có ai nghe nổi. Chật vật luồn lách qua những người đang tìm cách thoát ra ngoài, Bonnie đến được đầu kia của căn phòng. Caroline đang đứng đó, da dẻ tái mét vì thiếu nắng mùa hè, đầu đội vương miệng Nữ Chúa Tuyết. Bonnie kéo cô nàng ra chỗ micro.
“Cậu nói giỏi lắm mà. Bảo họ vào và ở yên trong này đi! Bảo họ tháo hết đồ trang trí xuống. Chúng ta cần tất cả những gì cháy được – ghế gỗ, rác trong thùng, bất cứ thứ gì. Nói với họ đây là cơ hội duy nhất của chúng ta đấy.” Cô nói thêm khi thấy Caroline hoảng sợ giương mắt nhìn mình, không hiểu đầu cua tai nheo ra hết. “Giờ cậu đội vương miệng rồi – liệu mà làm chuyện gì cho xứng đáng với nó đi chứ!”
Bonnie chẳng kịp đứng lại nhìn Caroline làm theo lời mình, cô lại lao mình vào đám đông hỗn độn trong phòng. Vài giây sau, cô nghe thấy giọng Caroline, thoạt nhiên hơi ngập ngừng nhưng dần dần trở nên gấp rút, vang lên trên loa.
*
Khi Elena mở mắt ra, chung quang lặng ngắt như tờ.
“Elena?”
Nghe tiếng ai đó thì thào khản đặc, cô cố định thần lại và nhìn thấy một đôi mắt xanh lục tràn đầy đau khổ.
“Stefan,” Elena đáp. Cô dùng hết sức bình sinh rướn người về phía anh, ước gì mình có thể cử động được. Nghe ra thì thật vô lý, nhưng Elena có cảm giác rằng nếu như họ có thể ôm lấy nhau thì mọi thứ sẽ đỡ tồi tệ đi rất nhiều.
Một giọng cười trẻ thơ cất lên. Elena không thèm quay lại nhìn, chỉ có Stefan. Cô nhìn thấy phản ứng của anh, thấy một chuỗi những xúc cảm lướt qua trên khuôn mặt anh nhanh đến nỗi gần như không xác định được là gì. Hoàn toàn choáng váng, sửng sốt, vỡ òa niềm vui – và rồi đến kinh hoàng. Một nỗi kinh hoàng khiến cho mắt anh mờ cả đi không nhìn thấy gì nữa.
“Katherine,” Stefan thốt lên. “Nhưng không thể như thế được. Không thể nào. Nàng đã chết rồi mà…”
“Stefan à…” Elena kêu, nhưng anh không đáp lại.
Katherine đưa tay che miệng và khúc khích cười.
“Chàng cũng dậy rồi sao,” ả nói, nhìn sang phía bên kia của Elena. Elena cảm thấy một đợt sóng Quyền năng dâng lên. Sau vài giây, Damon từ từ ngẩng đầu dậy, chớp mắt.
Khuôn mặt anh ta chẳng lộ vẻ gì kinh ngạc, Damon ngửa đầu ra sau, mắt nheo lại mệt mỏi quan sát kẻ đang cầm tù mình có đến cả phút. Rồi anh ta mỉm cười, một nụ cười yếu ớt và đau đớn, nhưng vẫn có thể nhận ra được.
“Nàng mèo con trắng bé nhỏ đáng yêu của chúng ta,” Damon thì thầm. “Lẽ ra ta phải biết trước chứ nhỉ.”
“Nhưng mà chàng đâu có biết, phải không nào?” Katherine nói, háo hức như một đứa bé đang chơi trò chơi. “Ngay cả chàng cũng không đoán ra được. Ta đã lừa được tất cả mọi người.” Ả lại bật cười. “Thật là vui quá chừng. Ta đã theo dõi chàng trong lúc chàng theo dõi Stefan, và chẳng có ai trong hai người biết có mặt ta ở đó cả. Thậm chí có lần ta còn quào cho chàng một phát nữa kia!” Khoằm ngón tay lại thành vuốt, ả ta bắt chước động tác mèo quào.
“Lúc ở nhà Elena. Ừ, ta nhớ rồi.” Damon chậm rãi đáp lời. Trông anh ta không giận dữ mà còn có vẻ thú vị một cách lơ đãng. “Nàng đúng là có tố chất của kẻ săn mồi thật. Vừa là một bậc đại tiểu thư, vừa là một nàng cọp, rõ ràng là thế.”
“Và chính ta đã ném Stefan xuống cái giếng đó,” Katherine khoe. “Nhìn hai chàng đánh nhau, ta rất thích. Ta bám theo Stefan đến bìa rừng, sau đó…” Ả vỗ hai bàn tay khum khum lại với nhau như kiểu người ta bắt một con muỗi. Rồi từ từ hé tay ra, Katherine nhìn xuống đó như thể thật sự vừa bắt được con gì và khúc khích cười bí hiểm. “Ta đã định giữ chàng lại để chơi đùa cho vui,” ả tiết lộ, rồi trề môi ra nhìn Elena vẻ hằn học. “Nhưng ngươi đã cướp mất chàng. Như vậy là chơi xấu, Elena à. Lẽ ra ngươi không nên làm thế mới phải.”
Vẻ xảo quyệt kiểu trẻ con đáng sợ biến mất khỏi khuôn mặt Katherine, và trong khoảng khắc, Elena đã thoáng nhìn thấy lòng căm thù sục sôi của một người đàn bà trưởng thành.
“Lũ con gái tham lam đáng bị trừng phạt,” Katherine nói, tiến về phía cô, “và ngươi chính là một đứa con gái tham lam.”
“Katherine!” Stefan đã bừng tỉnh khỏi cơn choáng váng, anh nói liến thoắng. “Chẳng lẽ nàng không định kể cho bọn ta nghe nàng còn làm gì ngoài những chuyện đó nữa sao?”
Bi phân tâm, Katherine bước lùi lại. Ả tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi phổng mũi.
“Ừ thì – nếu như thực sự chàng muốn thế,” ả nói, đưa tay lên ôm cùi chỏ rồi lại xoay một vòng, mái tóc vàng xoắn lại trên sàn. “Thôi,” Katherine vui tươi thốt lên, quay lưng lại và chỉ tay về phía họ. “Các ngươi đoán đi. Các ngươi đoán rồi ta sẽ trả lời là ‘đúng’ hay ‘sai’. Đoán đi nào!”
Elena nuốt khan, lén đưa mắt nhìn Stefan. Cô chẳng thấy có lý do gì để câu giờ, cuối cùng rồi kết cục cũng thế cả thôi mà. Nhưng một thứ bản năng nào đó đã mách bảo cô phải bám víu vào sự sống càng lâu càng tốt.
“Cô đã tấn công Vickie,” Elena thận trọng nói. Giọng nghe thì thều thào, nhưng trong lòng cô lại rất cả quyết. “Cô gái ở trong nhà thờ đổ vào cái đêm đó.”
“Giỏi lắm! Đúng thế!” Katherine la lớn. Ả lại khoằm tay giả mèo quào. “Nói cho đúng thì, con bé đó đang ở trong nhà thờ của ta,” ả lý luận. “Và mấy cái chuyện nó với thằng nhóc đó đang làm gì thì – người ta không được phép làm như thế trong nhà thờ. Cho nên, ta đã cào cho nó một phát!” Katherine thốt lên từ đó một cách cường điệu như đang kể chuyện cho con nít nghe. “Rồi… ta liếm sạch máu đi!” Ả thè lưỡi liếm đôi môi hồng nhạt, rồi chỉ vào Stefan “Đoán tiếp đi!”
“Và từ đó đến nay, nàng đã không buông tha cô ấy,” Stefan nói. Anh không tham gia vào trò chơi; mà chỉ bàng hoàng đưa ra một nhận xét.
“Đúng, nhưng chúng ta nói xong chuyện đó rồi mà! Qua chuyện khác đi!” Ketherine đanh giọng. Nhưng rồi ả lại nghịch nghịch mấy chiếc nút ở cổ áo, những ngón tay hấp háy. Và Elena chợt nghĩ tới cảnh Vickie, với đôi mắt nai ngơ ngác, đứng cởi đồ trong nhà ăn trước mặt bàn dân thiên hạ. “Ta đã bắt con bé làm nhiều trò ngớ ngẩn.” Katherine cười lớn. “Đùa nghịch với nó thật là vui.”
Cánh ta Elena tê rần vì chuột rút. Cô nhận ra nãy giờ mình đang kéo căng sợi dây thừng ra theo phản xạ vì quá bức xúc với những lời Katherine nói, không ngồi yên nổi. Elena dừng lại và cố ngả người ta sau, tìm lại chút cảm giác cho đôi bàn tay tê cứng. Cô không biết mình định làm gì nếu thoát ra được, nhưng cũng phải cố thử.
“Đoán tiếp đi,” Giọng Katherine đầy đe dọa.
“Sao nàng lại bảo đó là nhà thờ của nàng?” Damon hỏi. Giọng anh ta vẫn thoảng nét khôi hài, cứ như những chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến mình cả. “Vậy còn Honoria Fell thì sao?”
“Ôi, cái con ma già khọm đó!” Katherine độc địa đáp. Ả nhìn ra phía sau lưng Elena, môi trề ra, mắt long lên sòng sọc. Đến giờ Elena mới nhận ra họ đang xoay mặt về phía lối vào hầm mộ, ngôi mộ bị cướp phá thì ở sau lưng. Biết đâu bà Honoria sẽ giúp họ…
Nhưng rồi cô nhớ đến giọng nói khe khẽ từ từ lụi tắt. Đây là chuyện duy nhất mà ta có thể giúp được. Và Elena biết sẽ chẳng nhở cậy thêm được gì nữa.
Như thể đọc được suy nghĩ trong đầu Elena, Katherine nói, “Mụ ta chẳng được tích sự gì đâu, chỉ là một nắm xương tàn mà thôi.” Hai bàn tay duyên dáng làm điệu bộ như đang đập vỡ mớ xương.” Mụ ta chỉ làm được mỗi một chuyện là nói và nói, mà rất nhiều lần ta đã ngăn không cho ngươi nghe được tiếng của mụ.” Mặt Ketherine lại sa sầm, và Elena cảm thấy nhói lên cảm giác sợ hãi.
“Chính cô đã giết con chó của Bonnie, Yangtze.” Elena bảo. Đó chỉ là một câu đoán bừa để đánh lạc hướng Katherine, nhưng nó đã có tác dụng.
“Phải! Buồn cười chết đi được. Cả lũ các ngươi chạy túa ra khỏi nhà, rên rỉ khóc lóc…” Lời nói của Katherine gợi lên ký ức như một cuốn phim câm: Chú chó nhỏ nằm trước cửa nhà Bonnie, ba cô gái cuống cuồng xông ra và nhìn thấy xác nó. “Con chó có mùi vị dở tệ, nhưng kể ra cũng đáng. Ta bám theo Damon đến đó khi chàng ở trong lốt quạ. Ta cứ bám theo chàng suốt. Nếu muốn, ta có thể dễ dàng tóm lấy con quạ đó và…” Ả làm động tác bẻ oặt một phát.
Giấc mơ của Bonnie, Elena nghĩ thầm, lạnh cả người khi vỡ lẽ ra. Cô thậm chí còn không biết mình đã buột miệng thành tiếng cho đến khi thấy Stefan và Katherine đang nhìn. “Bonnie đã nằm mơ thấy cô.” Elena thì thào. “Nhưng cậu ấy cứ ngỡ đó là tôi. Bonnie kể rằng cậu ấy mơ thấy tôi đứng dưới gốc cây, trời thì nổi gió. Và cậu ấy thấy sợ tôi, bảo rằng trông tôi rất khác, nhợt nhạt nhưng gần như tỏa sáng. Rồi một con quạ bay qua, thế là tôi tóm lấy bẻ cổ nó.” Cổ họng Alena đắng nghét, cô phải nuốt nước bọt. “Nhưng hóa ra đó là cô.” Elena nói.
Katherine trông rất hoan hỉ, như thể Elena đã chứng minh lời ả ta nói không sai. “Thiên hạ hay mơ thấy ta lắm.” Ả vênh vang tự phụ. “Dì của ngươi – cô ta cũng từng nằm mơ thấy ta rồi. Ta bảo rằng tại cô ta mà ngươi mới chết. Cô ta cứ tưởng là ngươi nói những lời đó chứ.”
“Ôi, Chúa ơi…”
“Ta ước gì ngươi chết quách cho rồi,” Katherine nói tiếp, nét mặt trở nên cay cú. “Lẽ ra ngươi phải chết rồi mới đúng. Ta đã dìm ngươi dưới sông đủ lâu mà. Nhưng ngươi đúng là thứ đồ lẳng lơ, dám đi nhận máu từ cả hai người bọn họ nên mới sống lại được. Mà thôi.” Ả nở nụ cười bí hiểm. “Giờ thì ít ra ta có thể chơi đùa với ngươi lâu hơn. Hôm đó ta đã nổi giận, bởi vì ta thấy Stefan tặng ngươi chiếc nhẫn của ta. Nhẫn của ta!” Giọng Katherine the thé. “Của ta, thứ mà ta để lại cho họ có cái mà nhớ đến mình. Vậy mà chàng dám đem cho ngươi. Đến nước đó thì ta biết ta sẽ không chỉ đơn thuần là chơi đùa với chàng thôi. Ta phải giết chàng.”
Ánh mắt Stefan đầy vẻ khổ sở và bối rối. “Nhưng ta cứ tưởng nàng đã chết rồi.” Anh nói. “Mà nàng chết thật rồi mà, từ trăm năm về trước, Katherine à…”
“Ôi, đó là lần đầu tiên ta cho các chàng vào tròng,” Katherine đáp, giọng không hề có chút nào đùa cợt. Ả sưng sỉa. “Ta đã sắp xếp hết mọi chuyện với Gudren, nhũ mẫu của ta. Hai chàng đâu có chịu chấp nhận giải pháp mà ta đưa ra.” Ả bùng nổ, giận dữ hết nhìn Sefan lại nhìn sang Damon. “Ta đã muốn cả ba chúng ta đều hạnh phúc; ta yêu các ngươi. Ta yêu cả hai. Nhưng với các ngươi như vậy vẫn còn chưa đủ.”
Khuôn mặt của Katherine lại biến đổi, va qua đó Elena nhìn thấy đứa trẻ bị tổn thương của năm thế kỉ trước. Chắc là hồi đó Katherine nhìn giống như thế này đây, cô thầm thắt mắc. Đôi mắt xanh mở to thực sự là đang ngân ngấn nước.
“Ta đã muốn cả hai chàng thương yêu nhau,” Katherine nói tiếp, giọng ngỡ ngàng, “nhưng nào có như thế. Và ta cảm thấy thật tồi tệ. Ta cứ tưởng nếu hai người nghĩ ta chết rồi thì hai người sẽ chịu yêu thương nhau. Và ta cũng biết là đằng nào ta cũng phải ra đi, trước khi cha ta bắt đầu nghi ngờ.”
“Thế là Gurden và ta đã sắp xếp mọi chuyện.” Ả khẽ nói, chìm trong dòng hồi tưởng. “Ta cho làm một lá bùa chống ánh nắng mặt trời khác, và ta đưa cho nhũ mẫu cái nhẫn của mình. Bà ấy lấy bộ váy trắng của ta – bộ váy trắng đẹp nhất của ta – và tro trong lò sưởi. Bọn ta đem đốt mỡ để tro có mùi cho giống. Sau đó nhũ mẫu đem chúng để hết ra ngoài trời, nơi hai chàng sẽ tìm thấy, cùng với mấy dòng trăn trối của ta. Ta không chắc hai người có bị lừa hay không, nhưng hai người đã hoàn toàn mắc mưu.
“Nhưng rồi” – Khuôn mặt Katherine nhăn nhúm vì đau buồn – “các người làm cho mọi chuyện hỏng bét. Lẽ ra các người phải hối hận, khóc lóc và an ủi nhau. Ta làm điều đó vì các người mà. Nhưng mà thay vì vậy, mấy người lại chạy về nhà lấy kiếm. Tại sao lại làm thế hả?” Đó là một tiếng kêu từ tận đáy lòng. “Tại sao các người không chịu nhận lấy món quà của ta? Hai người đối xử với nó như rác rưởi. Ta đã nói trong di chúc là ta muốn hai người giải hòa. Thế mà các người không chịu nghe, lại đi rút kiếm đâm chết nhau. Tại sao lại làm như thế?”
Nước mắt rơi xuống má Katherine, khuôn mặt Stefan cũng ướt đẫm. “Bọn ta thật ngu ngốc,” anh nói, mải mê đắm chìm trong kí ức chẳng kém gì Katherine. “Bọn ta đổ lỗi cho nhau vì cái chết cuả nàng, và bọn ta đã thật ngu ngốc… Katherine, nghe ta này. Đó là lỗi của ta, ta là người tấn công trước. Và ta đã vô cùng hối hận – nàng không biết từ đó đến nay ta hối hận đến mức nào đâu. Nàng không biết bao nhiêu lần ta nghĩ đến chuyện đó và ước ao sao mình có thể làm được điều gì để thay đổi nó đâu. Ta sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được quay trở lại – mọi thứ. Ta đã giết chết anh mình…” Giọng Stefan vỡ òa, và nước mắt anh ứa ra. Elena, tim thắt lại vì đau buồn, nhìn sang Damon một cách vô vọng và nhận ra anh ta thậm chí còn không biết đến sự có mặt của cô. Vẻ khôi hài đã biến mất, Damon đang dán chặt mắt vào Stefan với sự tập trung tột độ.
“Katherine, làm ơn nghe ta nói,” Stefan lấy lại giọng, run run nói. “Chúng ta làm tổn thương nhau vậy là đủ rồi. Xin hãy thả bọn ta ra. Hoặc cứ giữ ta lại nếu nàng muốn, nhưng hãy để cho họ đi. Ta mới là người có lỗi. Hãy giữ ta lại và ta sẽ làm bất cứ điều gì nàng muốn…”
Đôi mắt long lanh như ngọc của Katherine rơm rớm và xanh biêng biếc, ngập tràn một nỗi buồn vô hạn. Elena nín thở, không dám phá vỡ bầu không khí khi cô gái thanh mảnh tiến về Stefan, khuôn mặt dịu đi.
Nhưng rồi sự lạnh lẽo bên trong Katherine lại dâng lên, khiến cho những giọt trên gò má đóng băng lại. “Lẽ ra chàng phải nghĩ đến chuyện đó từ lâu rồi mới phải,” ả nói. “Lúc đó, may ra ta còn nghe chàng. Ban đầu, ta rất hối hận khi thấy hai chàng giết nhau. Ta bỏ đi mà không mang theo cả Gurden, quay trở về nhà. Nhưng lúc đó ta chẳng còn gì, thậm chí không có cả áo mới, ta đói khát và lạnh lẽo. Chắc là ta đã chết đói rồi nếu Klaus không tìm ra ta.”
Klaus. Trong lúc thất vọng. Elena vẫn nhớ ra chuyện Stefan đã kể với cô Klaus là người đã biến Katherine thành ma cà rồng, người mà dân làng bảo là ác quỷ.
“Chinh Klaus đã dạy cho ta sáng mắt ra,” Katherine nói. “Lão cho ta thấy thế giới này thật sự là như thế nào. Phải mạnh mẽ để giành được cái mình muốn. Chỉ được nghĩ tới bản thân mà thôi. Giờ thì ta là người mạnh nhất rồi. Thật đó. Các người biết làm sao ta được như vậy không? Ả trả lời luôn không cần đợi những người xung quanh lên tiếng. “Sinh mạng. Rất nhiều sinh mạng. Cả người, cả ma cà rồng, tất cả bọn chúng giờ đây đều đã ở bên trong ta rồi. Sau một, hai thế kỷ gì đó thì ta đã giết luôn Klaus. Lão bất ngờ lắm. Lão đâu biết ta học hỏi được nhiều đế mức nào đâu.
“Ta đã sống rất hạnh phúc với việc tước đoạt mạng sống và nạp năng lượng cho mình. Nhưng rồi ta nhớ ra các người, và những gì các người đã làm. Cách các người đối xử với món quà của ta. Thế là ta biết ta phải trừng trị các người. Cuối cùng rồi ta cũng tìn ra cách.
“Ta đã mang cả hai người đến đây. Ta đưa ý tưởng đó vào trong đầu chàng, Stefan ạ, cũng giống như cách chàng ám thị con người bình thường vậy. Ta đưa lối dẫn đường cho chàng đến chốn này. Rồi ta tìm cách đảm bảo sao cho Damon đi theo chàng. Elena đang sống ở đây. Ta nghĩ con bé chắc phải có bà con họ hàng gì với ta đó, vì trông nó giống hệt ta. Ta biết chàng sẽ nhìn thấy nó và mang mặc cảm tội lỗi. Nhưng chàng đâu có được phép phải lòng nó!” Sự bực bội trong giọng nói Katherine biến thành sự giận dữ tột độ. “Đáng lẽ chàng không được quên ta, không được mang nhẫn của ta đem tặng nó mới phải!”
“Katherine…”
Katherine ngắt lời. “Ôi, chàng khiến cho ta tức điên. Và giờ thì ta sẽ khiến cho chàng phải hối tiếc, thực sự hối tiếc. Ta đã biết mình ghét ai nhất rồi, và đó chính là chàng, Stefan. Bởi vì ta yêu chàng nhất.” Dường như đã lấy lại được tự chủ, ả lấy tay lau đi những vệt nước mắt cuối cùng còn sót lại trên mặt và ưỡn thẳng người lên, cố tình ra vẻ kiêu hãnh.
“Ta không ghét Damon nhiều đến mức đó,” ả nói, “Thậm chí ta có thể để cho chàng ta sống.” Mắt Katherine nheo lại, rồi mở to ra vì chợt nảy ra sáng kiến. “Nghe đây, Damon,” ả làm giọng bí hiểm. “Chàng không ngu ngốc như Stefan. Chàng biết cuộc đời này thật sự là như thế nào. Ta có nghe chàng nói về chuyện đó. Ta cũng nhìn thấy những chuyện chàng làm.” Katherine chồm tới trước, “Ta đã sống cô độc từ lúc Klaus chết tới giờ. Chàng có thể bầu bạn cùng ta. Chỉ cần chàng nói là yêu ta nhất. Rồi sau khi giết hai đứa kia chúng ta sẽ cùng nhau ra đi. Thậm chí nếu muốn, chàng cũng có thể tự tay giết con bé nữa. Ta sẽ cho phép chàng. Chàng thấy thế nào?”
Ôi Chúa ơi, Elena nghĩ thầm và lại thấy muốn bệnh. Damon chăm chú dán mắt vào đôi mắt xanh mở to của Katherine, dường như đang dò xét khuôn mặt ả. Và rồi biểu hiện khôi hài thú vị quay trở lại với anh ta. Ôi, Chúa ơi, không, Elena nghĩ. Làm ơn, đừng…
Damon từ từ nở nụ cười.