Đọc truyện Nhật Ký Ma Cà Rồng – Chương 38Quyển 3 –
“Cô ấy đã lựa chọn rồi mà. Chính mắt anh đã nhìn thấy khi anh “xen ngang” giữa hai chúng tôi còn gì. Em đã lựa chọn rồi, phải không Elena?” Stefan nói những lời đó không phải với vẻ tự mãn hay ra lệnh, mà giống như một sự cứng cỏi giả vờ trong tuyệt vọng.
“Em…” Elena ngẩng lên. “Stefan, em yêu anh. Nhưng anh không hiểu sao, nếu buộc em phải chọn lúc này em sẽ phải chọn cách cả ba chúng ta cùng ở bên nhau. Chỉ lúc này thôi. Anh có hiểu không?” Khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng trơ đá trên khuôn mặt Stefan, cô quay sang Damon. “Anh có hiểu không?”
“Ta nghĩ là hiểu.” Anh ta nở nụ cười bí hiểm và chiếm hữu. “Ta đã bảo Stefan ngay từ đầu rằng, nó thật là ích kỷ khi không chịu chia sẻ cô em với ta. Anh em thì phải biết nhường cơm sẻ áo chứ.”
“Ý tôi không phải như thế.”
“Thật sao?” Damon lại mỉm cười.
“Không,” Stefan kêu lên. “Chính anh mới không hiểu, và anh không biết sao em có thể đề nghị anh hợp tác với anh ta được. Anh ta là kẻ xấu xa. Anh ta giết chóc chỉ để cho vui, anh ta là kẻ tán tận lương tâm. Chính miệng Damon nói đâu có quan tâm gì đến Fells Church. Anh ta là một thứ quái vật…”
“Hiện giờ anh ấy đang tỏ ra hợp tác hơn anh đấy.” Elena bảo. Cô vươn tay nắm lấy tay Stefan, tìm cách thuyết phục cho anh hiểu. “Stefan, em cần anh. Và cả hai ta đều cần anh ấy. Anh không ráng chấp nhận điều đó được hay sao?” Khi anh không trả lời cô nói thêm, “Stefan, bộ anh thực sự muốn hai anh em xem nhau như tử thù mãi mãi ư?”
“Bộ em thực sự nghĩ anh ta muốn là cái gì khác sao?”
Elena cúi xuống đăm đăm nhìn hai bàn tay họ đang nắm lấy nhau, chỗ phẳng, chỗ lồi lõm. Cô im lặng cả phút không trả lời, rồi lên tiếng rất khẽ.
“Anh ấy đã ngăn không cho em giết anh đấy thôi.”
Cô cảm nhận được lửa giận trong Stefan bùng lên, rồi từ từ nguội đi. Vẻ gì đó giống như cam chịu thúc thủ từ từ xâm chiếm lấy anh, Stefan cúi đầu.
“Đúng là như thế thật.” Stefan nói. “Vả lại, anh là ai mà dám bảo anh ấy xấu xa? Có cái gì Damon làm mà chính bản thân anh chưa làm đâu?”
“Vậy anh có đồng ý không?” Elena ngập ngừng hỏi. “Stefan, nói em nghe điều anh nghĩ đi.”
“Hiện giờ anh chỉ nghĩ là lúc nào em cũng làm cho được điều em muốn. Lúc nào cũng vậy, phải không Elena?”
Elena nhìn vào mắt Stefan, cô để ý thấy đồng tử mắt giãn rộng đến nỗi chỉ còn một vòng tròn mỏng manh màu xanh lục bên rìa con ngươi mà thôi. Trong đôi mắt chẳng còn giận dữ, chỉ có mệt mỏi và cay đắng.
Nhưng đâu phải em làm điều này chỉ vì mình đâu, cô nghĩ thầm, gạt đi sự ngờ vực đối với chính bản thân vừa chực trào lên. Em sẽ chứng minh cho anh thấy điều đó, Stefan à. Đây là lần đầu tiên em làm gì đó không phải vì lợi ích của mình.
“Vậy anh có đồng ý không?” Elena khẽ hỏi.
“Được. Anh… đồng ý.”
“Ta cũng đồng ý.” Damon nói tiếp, chìa tay ra với điệu bộ rất màu mè. Anh ta nắm lấy tay Elena trước khi cô kịp nói gì. “Thực ra, có vẻ như tất cả chúng ta đều đang đồng lòng nhất trí đến phát điên đây.”
Đừng có như thế chứ, Elena nghĩ bụng, nhưng lúc này đây khi đang đứng trong ánh hoàng hôn lạnh lẽo nơi gác lưng của dàn đồng ca, cô cảm thấy điều Damon nói hoàn toàn đúng, rằng cả ba thực sự nối kết với nhau, hoà hợp, và hùng mạnh.
Rồi Stefan rút tay ra. Trong những giây phút im lặng tiếp theo sau, Elena có thể nghe thấy tiếng động từ bên ngoài và bên trong nhà thờ – phía bên dưới. Vẫn còn tiếng khóc và thỉnh thoảng có tiếng la hét, nhưng nhìn chung thì sự khẩn cấp đã không còn. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy người ta phải tìm đường băng qua bãi xe ướt át bằng cách len lỏi giữa những nhóm nhỏ người đang túm tụm bên cạnh các nạn nhân bị thương. Bác sĩ Feinberg di chuyển từ nhóm này sang nhóm khác, rõ ràng là đang phân phát những lời khuyên bảo về mặt y khoa. Những nạn nhân trông như người vừa sống sót sau cơn bão hay động đất vậy.
“Chẳng có ai giống như vẻ bề ngoài của họ cả.” Elena nói.
“Cái gì cơ?”
“Đó là điều Bonnie nói trong tang lễ. Cậu ấy lại lên cơn ấy mà. Em nghĩ điều đó có thể có ý nghĩa quan trọng.”
Cô ráng tìm cách sắp xếp những suy nghĩ của mình cho trật tự. “Em nghĩ trong thị trấn này có những người mà ta phải dè chừng. Như Alaric Saltzman chẳng hạn.” Elena nói vắn tắt cho hai người kia nghe những gì cô đã lén nghe được hồi sáng ở nhà thầy Alaric. “Thầy ấy là người không giống như vẻ bề ngoài, nhưng em không biết chính xác là như thế nào. Em nghĩ chúng ta cần theo dõi thầy. Và bởi vì rõ ràng là em không thể xuất hiện ở nơi công cộng, hai anh sẽ phải đảm trách chuyện đó. Nhưng không được để cho thầy ấy nghi ngờ là hai anh biết…” Elena ngưng bặt khi Damon chợt giơ bàn tay lên.
Dưới chân cầu thang có ai đó đang gọi: “Stefan? Cháu có trên đó không?” Rồi người đó quay sang nói với một người khác, “Sao tôi thấy cậu ta chạy lên đó mà.”
Nghe giống giọng của bác Carson. “Đi đi” Elena rít lên gần như không nghe được với Stefan. “Anh phải ráng tỏ ra bình thường hết mức có thể để được tiếp tục ở lại Fells Church. Em không sao đâu.”
“Nhưng em sẽ đi đâu mới được?”
“Tới nhà Meredith. Em sẽ giải thích sau. Anh đi đi.”
Stefan do dự, rồi chạy xuống cầu thang, nói lớn, “Cháu xuống đây.” Chợt anh ngoái lại. “Anh không để em lại với anh ta đâu.” Anh tuyên bố thẳng thừng.
Elena bức xúc giơ hai tay lên trời. “Vậy thì cả hai anh đi đi. Hai người vừa mới đồng ý là sẽ hợp tác với nhau, giờ định nuốt lời sao?” Cô nói thêm khi thấy Damon có vẻ như không chịu nhượng bộ.
Anh ta lại nhún vai. “Thôi được. Chỉ có điều là… cô có đói không?”
“Tôi – không.” Bụng đói cồn cào, Elena nhận ra anh ta vừa hỏi gì. “Không, không đói chút nào.”
“Vậy thì tốt. Nhưng rồi cô sẽ đói thôi. Nhớ lấy điều đó.” Damon lách qua người Stefan chạy xuống cầu thang, lãnh đủ một cái nhìn hằn học. Nhưng Elena nghe thấy giọng Stefan vang lên trong óc khi cả hai người họ đã đi mất.
Anh sẽ đến đón em sau. Ráng đợi anh.
Cô ước gì mình cũng có thể đáp lại bằng suy nghĩ, nhưng chợt để ý thấy một chuyện. Giọng nói bằng tư tưởng của Stefan yếu hơn nhiều so với lúc anh đánh nhau với Damon bốn ngày trước. Nghĩ lại thì, trước ngày Lễ Những Người Sáng Lập anh có bao giờ nói chuyện bằng tư tưởng được đâu. Lúc tỉnh dậy ven bờ sông, đầu óc Elena quá lộn xộn nên chẳng hề nhận ra điều đó, nhưng giờ thì cô thấy thắc mắc. Chuyện gì đã xảy ra khiến cho Stefan mạnh như vậy? Và tại sao giờ đây sức lực của anh lại giảm đi?
Elena có thời gian để ngẫm nghĩ chuyện đó trong lúc ngồi trên căn gác trống không, ở dưới thiên hạ đã lục rục rời khỏi nhà thờ, và bên ngoài bầu trờ vốn u ám càng lúc càng tối hơn.
Cô nghĩ về Stefan, về Damon, và tự hỏi không biết mình chọn cách có đúng hay không. Cô đã thề không để hai người họ đánh nhau vì mình, nhưng lời thề đó đã bị phá vỡ. Elena có điên rồ không khi cố tìm cách bắt họ chung sống trong thoả hiệp, dù chỉ là một thoả hiệp tạm thời?
Khi ngoài trời đã đen kịt, cô lần mò bước xuống cầu thang. Nhà thờ chẳng còn ai. Elena đã không tính đến chuyện ra khỏi đây bằng cách nào, cũng may cánh cửa hông chỉ bị chốt ở phía trong. Cô mừng húm lần vào trong màn đêm.
Elena chưa bao giờ nhận ra rằng ở bên ngoài vào ban đêm dễ chịu như thế nào. Ở trong nhà khiến cô ngột ngạt, còn ánh sáng bên ngoài thì làm đau mắt cô. Như thế là tốt nhất, tự do, thoải mái – và không bị ai trông thấy. Những giác quan của Elena vui mừng đón chịu thế giới sống động chung quanh. Trong bầu không khí yên bình như thế này, những mùi hương lưu lại rất lâu và cô có thể đánh hơi thấy vô số sinh vật sống về đêm. Một con cáo đang lục lọi kiếm thức ăn thừa trong thùng rác nhà ai đó. Lũ chuột nâu nhai rau ráu trong bụi rậm. Bướm đếm dùng mũi mời gọi lần nhau.
Elena dễ dàng tìm đến nhà Meredith mà không bị ai nhìn thấy. Mọi người dường như ở yên trong nhà cả. Nhưng khi đã đến đó rồi, cô chỉ biết đứng đó hậm hực nhìn lên ngôi nhà kiểu trang trại với hàng hiên được che chắn. Elena không thể cứ thế mà xông đến cửa trước bấm chuông được. Meredith có thực sự nghĩ rằng cô sẽ đến hay không? Nếu có thì liệu cô bạn có đứng chờ sẵn bên ngoài?
Trong trường hợp Meredith không biết Elena sẽ đến, hẳn cô sẽ rất sốc. Elena thầm nghĩ, đưa mắt ước lượng khoảng cách lên nóc hàng hiên. Cửa sổ phòng Meredith ở ngay trên đó, chỗ khúc quanh. Sẽ phải rướn người ra một chút, nhưng Elena nghĩ cô có thể làm được.
Leo lên nóc hiên thì dễ, ngón tay ngón chân trần của cô tìm thấy kẽ hở giữa những viên gạch để đu lên. Nhưng nhoài người qua khúc quanh để nhìn vào cửa sổ phòng Meredith thì phải cố gắng nhiều. Elena chớp chớp mắt vì ánh sáng tràn ngập hắt ra ngoài.
Meredith đang ngồi ở mép giường, chống cùi chỏ lên đầu gối nhìn chằm chằm vào khoảng không. Chốc chốc cô lại luồn tay vào mái tóc đen. Một chiếc đồng hồ trên bàn chỉ 6:43.
Elena dùng móng tay gõ lên mặt kính cửa sổ.
Meredith giật bắn mình nhìn về phía cửa ra vào. Cô bạn đứng dậy co người thủ thế, một tay túm chặt chiếc gối định ném. Khi cửa không mở ra, cô ngập ngừng tiến một, hai bước về phía đó, vẫn lom khom trong thế phòng thủ. “Ai đó?” Meredith hỏi.
Elena lại gõ lên mặt kính.
Meredith quay ngoắt về phía cửa sổ, hơi thở dồn dập.
“Cho mình vào với,” Elena nói. Cô không biết Meredith có nghe thấy tiếng mình hay không, nên nhép miệng rất chậm và rành rọt. “Mở cửa sổ ra.”
Meredith thở hổn hển, đưa mắt nhìn quanh phòng như mong có ai đó đến giúp mình. Khi chẳng có ai hết, cô bạn tiến về phía cửa làm như thể Elena là thú dữ vậy. Nhưng cô không mở cửa ra.
“Cho mình vào với,” Elena lập lại. Rồi cô sốt ruột nói thêm, “Nếu cậu không muốn mình đến thì cậu hẹn mình làm gì?”
Elena nhìn thấy sự thay đổi khi Meredith thả lỏng vai ra. Lóng ngóng một cách khác thường, cô bạn chầm chậm mở cửa sổ và bước lùi lại.
“Giờ thì hãy mời mình vào trong đi. Không thì mình không vào được đâu.”
“Vào…” Giọng Meredith tắt giữa chừng và cô phải nói lại. “Vào đi!” Khi Elena đã lấy đà leo qua ngưỡng cửa và đang nhăn nhó co duỗi mấy ngón tay bị chuột rút, Meredith nói thêm, gần như choáng váng. “Chắc chắn là cậu rồi. Chả có ai khác ra lệnh theo cái kiểu đó cả?”
“Là mình đây.” Elena đáp. Cô ngừng xoa bóp tay và nhìn vào mắt bạn. “Thật sự là mình đây mà, Meredith.”
Meredith gật đầu và nuốt nước bọt. Ngay lúc đó Elena ước gì cô bạn sẽ ôm chầm lấy mình. Nhưng Meredith không phải kiểu thích ôm ấp, và lúc này cô đang từ từ lùi lại ngồi xuống giường.
“Cậu ngồi đi.” Meredith nói bằng giọng cố tỏ ra bình thản. Elena kéo chiếc ghế bàn học ra và vô tình ngồi đúng tư thế lúc này của Meredith, cùi chỏ chống lên gối, mặt cúi gằm. Rồi cô ngẩng lên. “Sao cậu biết thế?”
“Mình…” Meredith nhìn cô không chớp mắt một lúc, rồi rùng mình. “Ừ thì, chẳng ai tìm thấy xác cậu, tất nhiên. Chuyện đó rất lạ. Rồi mấy vụ tấn công nhằm vào Vickie, thầy Tanner – rồi Stefan và mấy chuyện lặt vặt liên quan đến cậu ta mà mình đã xâu chuỗi lại được – nhưng mình đã không biết. Không biết chắc. Cho tới lúc này.” Meredith kết luận gần như thì thầm.
“Cậu đoán trúng phóc.” Elena đáp. Cô đang cố tỏ ra bình thường, nhưng cái tình cảnh này có gì gọi là bình thường được chứ? Meredith đang xử sự cứ như không dám nhìn thẳng vào mặt Elena. Chuyện này khiến cho cô thấy mình đơn độc hơn bao giờ hết.
Có tiếng chuông cửa dưới nhà. Elena nghe thấy nhưng Meredith thì rõ ràng là không. “Ai tới vậy?” cô hỏi. “Có ai đó đứng trước cửa nhà kìa.”
“Mình có bảo Bonnie đến vào khoảng 7 giờ, nếu mẹ cậu ấy cho phép. Chắc là cậu ấy đấy. Mình đi xem sao.” Meredith tỏ vẻ hăm hở được rời khỏi đó đến mức bất lịch sự.
“Khoan đã. Cậu ấy có biết không?”
“Không… À, ý cậu là mình nên thông báo tin này cho Bonnie một cách nhẹ nhàng thôi chứ gì.” Meredith lại ngập ngừng nhìn quanh phòng, thế là Elena tắt phụt ngọn đèn đọc sách kế bên giường ngủ.
“Tắt hết đèn đóm trong phòng đi. Đằng nào thì ánh sáng cũng khiến mình chói mắt mà.” Cô khẽ bảo. Khi Meredith làm theo, phòng ngủ trở nên mờ ảo đủ để cho Elena giấu mình trong bóng tối.
Cô đứng trong góc, tay ôm lấy cùi chỏ chờ Meredith quay lại dắt theo Bonnie. Có lẽ lôi Meredith và Bonnie vào chuyện này không phải là ý kiến hay. Nếu một người kiên cường như Meredith còn không kham nổi tình cảnh này thì Bonnie sẽ làm sao đây?
Meredith báo trước sự trở lại của mình bằng cách cứ thì thào lặp đi lặp lại câu “Đừng hét lên nhé, đừng có mà hét lên đấy. ” khi xô Bonnie qua ngưỡng cửa.
“Cậu bị sao thế hả? Cậu đang làm cái gì đấy?” Bonnie thở hổn hển đáp lại. “Buông mình ra. Cậu có biết mình đã phải làm những gì để xin mẹ cho mình được ra khỏi nhà vào tối này hay không? Mẹ muốn mình đến bệnh viện ở Roanoke đấy.”
Meredith đưa chân sập cửa phòng lại. “Được rồi.” cô bảo Bonnie. “Giờ thì cậu sắp sửa nhìn thấy một thứ sẽ khiến cho cậu… uhm, nói chung là sẽ bị sốc. Nhưng cậu không được la lên, có hiểu không? Mình sẽ buông cậu ra nếu như cậu chịu hứa.”
“Tối quá chả nhìn thấy gì hết, mà cậu đang làm mình sợ đấy. Cậu làm sao thế hả Meredith? Thôi được rồi, mình hứa, nhưng cậu đang muốn nói cái…”
“Elena.” Meredith kêu lên. Elena cho rằng đó là một lời mời gọi nên bước ra.
Phản ứng của Bonnie không giống như cô tưởng tượng. Cô bạn nhíu mày, chồm tới trước nhìn chằm chằm vào bóng tối mờ ảo. Khi nhìn thấy hình dáng của Elena, cô kêu lên. Nhưng sau đó, khi chăm chú quan sát khuôn mặt Elena, Bonnie chắp hai tay vào nhau ré lên vì vui sướng.
“Mình biết mà! Mình biết là họ đã nhầm rồi mà! Thấy chưa, Meredith – vậy mà cậu với Stefan cứ làm như biết rõ ba cái vụ chết đuối này lắm ấy kia. Nhưng mình biết ngay là các cậu nhầm rồi mà! Ôi, Elena, mình nhớ cậu biết bao nhiêu! Mọi người chắc chắn sẽ rất…”
“Yên lặng đi, Bonnie! Yên lặng!”. Meredith hấp tấp nói. “Mình đã nói cậu không được la lên mà. Nghe đây đồ ngốc, bộ cậu nghĩ nếu thực sự Elena không sao thì cậu ấy sẽ xuất hiện ở đây lúc đêm hôm khuya khoắt mà không cho ai biết hả?”
“Nhưng cậu ấy không sao mà, nhìn mà xem, Elena đang đứng ngay đây chứ còn gì. Là cậu mà, phải không Elena?” Bonnie định nhào về phía Elena, nhưng Meredith đã tóm cô nàng lại.
“Ừ, đúng là mình đây.” Elena có cảm giác kì cục như thể đang lạc vào mọt vở hài kịch không thực, có thể là một vở do Kafka viết, chỉ mỗi chuyện là cô không biết lời thoại của mình. Cô không biết phải nói gì với Bonnie, cô bạn lúc này đang sướng phát điên lên.
“Là mình, nhưng mà… Mình không hẳn là bình thường.” Elena lúng búng, cô ngồi lại xuống ghế. Meredith huých Bonnie bảo ngồi xuống giường.
“Hai cậu làm gì mà cứ úp úp mở mở thế? Elena đang ở đây, nhưng cậu ấy là không ổn.
Thế nghĩa là sao?”
Elena không biết nên khóc hay nên cười. “Nghe này, Bonnie… ôi, mình chẳng biết phải nói sao đây nữa. Bonnie, bà ngoại thầy bói của cậu có bao giờ kể cho cậu nghe về ma cà rồng chưa?”
Im lặng giáng xuống như một lưỡi búa nặng nề. Thời gian cứ tích tắc trôi quan, Bonnie trợn mắt còn to hơn nữa rồi liếc sang Meredith. Thêm vài phút không ai nói với ai tiếng nào, rồi Bonnie khẽ dịch về phía cửa ra vào. “Uhm, các cậu này,” cô nàng lí nhí. “Chuyện này càng lúc càng trở nên kì cục rồi đấy. Ý mình là rất, rất, rất, rất…”
Elena sục sạo trong trí óc tìm giải pháp. “Cậu có thể xem thử răng mình này,” cô bảo, vạch môi trên ra, đưa ngón tay vào gõ gõ một chiếc răng nanh. Cô có thể cảm nhận được chiếc răng dài ra mà thu ngắn lại theo phản xạ, như những chiếc móng vuốt mèo lười nhác. Meredith lại gần xem rồi vội vàng nhìn đi chỗ khác. “Mình hiểu vấn đề rồi,” cô bạn nói, nhưng giọng chẳng còn chút kiêu hãnh ngấm ngầm nào đối với sự nhạy bén của mình như mọi khi. “Bonnie, xem này.” Meredith gọi.
Tất cả mọi vui sướng hứng khởi đã bốc hơi khỏi người Bonnie. Cô nàng trông như muốn bệnh đến nơi. “Thôi. Mình không muốn xem đâu.”
“Cậu phải xem. Cậu phải tin chuyện này, không thì bọn mình chẳng đi đến đâu được cả.” Meredith túm lấy Bonnie lúc này đang gồng cứng người không chịu đi. “Mở mắt ra, đồ ngốc. Cậu thích ba cái thứ siêu nhiên này lắm cơ mà.”
“Mình đổi ý rồi.” Bonnie gần như nấc lên. Giọng cô thực sự kích động. “Để mình yên, Meredith, mình không muốn xem mà, cô bạn giằng ra.
“Chẳng ai bắt cậu xem đâu.” Elena sững sở thì thầm. Thất vọng dâng lên trong lòng, mắt cô ngân ngấn nước. “Đây chẳng phải ý kiến hay chút nào, Meredith à. Mình sẽ đi vậy.”
“Đừng. Ôi, đừng đi mà.” Bonnie quay ngoắt lại cũng nhanh như lúc quay đi, cô nàng lao vào vòng tay Elena. “Mình xin lỗi cậu, Elena; mình xin lỗi. Mình không quan tâm cậu là thứ gì, cậu quay lại là mình mừng rồi. Không có cậu mọi chuyện thật kinh khủng quá.” Cô nức nở.
Những giọt nước mắt Elena đã giữ kín trong lòng lúc còn bên cạnh Stefan vỡ oà. Cô ôm lấy Bonnie bật khóc, cảm thấy vòng tay Meredith choàng qua cả hai người bọn họ. Cả ba đều khóc, Meredith lặng lẽ, Bonnie ồn ào, còn bản thân Elena thì rung người lên bần bật. Cô thấy giống như mình đang khóc cho tất cả những gì đã xảy ra với bản thân, cho tất cả những gì mình đã mất, tất cả những nỗi đau đớn, cô đơn và sợ hãi trong lòng.
Sau cùng, họ mới ngồi bệt xuống sàn, đầu gối sát cạnh nhau, y như hồi còn nhỏ qua nhà nhau ngủ và lên kế hoạch cho những âm mưu bí mật vậy.
“Cậu thật can đảm.” Bonnie sụt sịt bảo Elena. “Mình chả hiểu sao cậu có thể can đảm như vậy.”
“Cậu đau có biết bên trong mình đang cảm thấy như thế nào. Mình chẳng can đảm gì đâu. Nhưng mình vẫn phải đương đâu với hoàn cảnh thôi, bởi vì biết làm gì khác được bây giờ.
“Tay cậu đâu có lạnh.” Meredith siết lấy những ngón tay Elena. “Hơi mát mát thôi. Mình tưởng phải lạnh hơn cơ chứ.”
“Tay Stefan cũng đâu có lạnh.” Elena bảo, cô đang định nói tiếp thì chợt Bonnie ré lên.
“Stefan hả?”
Meredith và Elena quay sang nhìn cô.
“Suy nghĩ một chút đi, Bonnie. Đâu phải tự nhiên người ta trở thành ma cà rồng được. Phải có người biến đổi mình chứ.”
“Nhưng ý cậu là Stefan…? Cậu muốn nói cậu ấy là…?” Bonnie nghẹn giọng.
“Mình nghĩ là,” Meredith bảo, “có lẽ đã đến lúc cậu kể cho bọn mình nghe mọi chuyện rồi đó, Elena. Như những chi tiết râu ria mà cậu đã bỏ qua cái lần trước bọn mình bảo cậu kể lại mọi chuyện ấy.”
Elena gật đầu. “Cậu nói đúng. Rất khó giải thích, nhưng mình sẽ cố gắng.” Cô hít một hơi thật sâu. “Bonnie, cậu có nhớ cái ngày đầu năm học không? Đó là lần đầu tiên mình nghe cậu dự đoán tương lai. Cậu xem chỉ tay mình rồi bảo rằng minh sẽ gặp một anh chàng da ngăm, một người xa lạ. Rằng anh ta không cao nhưng đã từng có thời rất cao. Thế đấy” – cô đưa mắt nhìn Bonnie rồi nhìn Meredith – “Stefan bây giờ không cao lắm. Nhưng anh ấy đã từng cao… so với những người khác sống ở thế kỷ mười lăm.”
Meredith gật đầu, nhưng Bonnie kêu lên một tiếng yếu ớt và ngã ngửa ra sau, vẻ mặt choáng váng. “Ý cậu là…”
“Ý mình là anh ấy sống ở nước Ý thời Phục Hưng, và chiều cao trung bình của người thời đó thấp hơn. Cho nên so với họ thì Stefan nhìn cao hơn. Và, khoan, trước khi câu lăn ra xỉu, còn có chuyện này cậu cũng nên biết. Damon là anh trai của Stefan.”
Meredith lại gật đầu. “Mình cũng đoán đoán như vậy. Nhưng vậy thì tại sao Damon lại cứ nói mình là sinh viên đại học?”
“Hai người đó không được hoà thuận với nhau lắm. Từ lâu rồi, Stefan thậm chí còn không biết Damon có mặt ở Fells Church nữa kìa.” Elena ngập ngừng. Cô đang sắp kể đến quá khứ riêng tư của Stefan, mà trước giờ cô vẫn luôn cho rằng đó là bí mật chỉ mình anh mới có quyền nói ra. Nhưng Meredith nói đúng; đã đến lúc công khai mọi thứ. Nghe đây, chuyện là thế này.” Elena nói. “Thời Phục Hưng, cả Stefan và Damon đều cùng yêu một cô gái. Cô này người Đức, tên là Katherine. Lí do hồi đầu năm học Stefan tránh né mình là vì mình khiến anh ấy nhớ đến cô ta; Katherine cũng có mắt xanh và tóc vàng mà. À, và đây là nhẫn của cô ấy.” Elena buông tay Meredith ra và chìa cho họ xem chiếc nhẫn vàng chạm khắc tinh xảo nạm một viên ngọc lam duy nhất.
“Vấn đề nằm ở chỗ Katherine là ma cà rồng. Một gã tên là Klaus đã biến cô ấy thành như thế hồi Katherine còn sống dưới quê bên Đức, để cứu cô ấy thoát chết vì bệnh hiểm nghèo. Stefan và Damon đều biết chuyện này, nhưng họ không quan tâm. Họ bảo cô ấy hãy chọn ra một người mà mình muốn lấy làm chồng.” Elena ngừng lại khẽ nhếch mép cười, nghĩ rằng thầy Tanner nói đúng thật, lịch sử quả nhiên lặp lại. Cô chỉ mong chuyện của mình sẽ không kết thúc giống như Katherine. “Nhưng cô ta lại chọn cả hai. Katherine trao đổi máu với cả hai, rồi nói rằng ba người họ có thể trở thành bạn đồng hành mãi mãi.”
“Nghe quái quái.” Bonnie lẩm bẩm.
“Nghe ngu ngốc thì có.” Meredith nói.
“Cậu hiểu vấn đề rồi đấy.” Elena bảo. “Katherine dễ thương nhưng không được thông minh cho lắm. Stefan với Damon vốn đã không ưa nhau sẵn rồi. Họ nói là cô ấy phải chọn, rằng họ sẽ không đời nào chịu chia sẻ cô ấy với nhau đâu. Thế là Katherine khóc lóc chạy đi. Ngày hôm sau – hôm sau họ tìm ra xác cô ấy, chính xác hơn là những gì còn lại của cái xác. Hiểu không, ma cà rồng phải cần một thứ bùa như chiếc nhẫn này mới tiếp xúc được với ánh sáng mặt trời mà không chết. Katherine bước ra ngoài sáng và tháo nhẫn của mình ra. Cô ấy nghĩ rằng, nếu cô ấy không còn tồn tại nữa. Damon và Stefan sẽ làm hoà lại với nhau.”
“Ôi Chúa ơi, thật là lãng m…”
“Không, không hề.” Elena ngắt lời Bonnie một cách thô bạo. “Không hề lãng mạn chút nào hết. Stefan đã phải sống với mặc cảm tội lỗi từ lúc đó đến nay, và mình nghĩ Damon cũng thế, mặc dù còn lâu anh ta mới chịu thừa nhận. Hậu quả tức thời là hai người đó rút kiếm ra giết nhau. Đúng thế, giết chết nhau. Đó là lí do họ trở thành ma cà rồng như bây giờ, đó là lý do họ căm thù nhau như thế. Và đó cũng là lí do minh sắp phát điên lên vì nghĩ cách khiến cho hai người hợp tác với nhau đây.”