Nhật Ký Ma Cà Rồng

Chương:8Quyển 2 -


Đọc truyện Nhật Ký Ma Cà Rồng – Chương 28Quyển 2 –

Một giọng nói cất lên khi Elena với lấy lon đồ hộp trên kệ cửa hàng.

«Mới giờ này đã mua sốt nam việt quất rồi sao?”

Elena ngẩng lên nhìn. «Chào Matt. Ừ, Dì Judith thích có một buổi diễn tập vào ngày Chủ Nhật trước Lễ Tạ Ơn, anh nhớ không? Nếu thực hành trước, dì sẽ ít có khả năng gây tai họa hơn mà.”

“Ví dụ như quên mua sốt nam việt quất cho đến khi chỉ còn mười lăm phút là dọn bữa tối?”

“Cho đến trước bữa ăn tối năm phút”, Elena vừa xem đồng hồ vừa đáp, còn Matt thì bật cười. Đó là một âm thanh dễ chịu đã lâu lắm rồi Elena mới được nghe. Cô đến chỗ quầy thu ngân, nhưng sau khi đã trả tiền cô lại thấy do dự, bèn ngoái nhìn lại. Matt đang đứng cạnh sạp báo, rõ ràng đang mải mê đọc, nhưng cái cách bờ vai anh thõng xuống có gì đó khiến cho Elena muốn tiến lại bên anh.

Cô đưa ngón tay chọc tờ báo Matt đang đọc.”Tối nay anh có làm gì không?” Elena hỏi. Khi Matt đưa mắt do dự nhìn ra phía trước cửa hàng, cô bèn nói thêm, “Bonnie đang đợi trong xe, tối nay cậu ấy sẽ đến. Ngoài ra cũng chỉ toàn người nhà thôi. Dĩ nhiên có cả chú Robert; giờ này chắc chú ấy cũng đến rồi.»Ý Elena nói Stefan sẽ không đến. Cô vẫn không chắc lắm về mối quan hệ giữa Matt và Stefan những ngày gân đây. Ít ra họ cũng chịu nói chuyện với nhau.

«Tối nay anh tự lo. Mẹ anh thấy không hào hứng chuyện nấu nướng cho lắm», anh nói. Nhưng rồi như để chuyển chủ đề, Matt nói tiếp, «Còn Meredith?”

«Dì với gia đình thăm họ hàng hay sao ấy», Elene nói năng úp mở bởi vì chính Meredith cũng nói năng úp mở với cô, cô bạn ít khi nói về gia đình mình. «Thế anh nghĩ sao? Có muốn liều mình thử tài nấu nướng của dì Judith không?”

«Vì những ngày xưa tươi đẹp?”

«Vì tình bạn cũ tươi đẹp», Elena đáp sau một thoáng do dự; cô mỉm cười với Matt.

Anh chớp mắt nhìn đi chỗ khác. «Sao anh có thể từ chối một lời mời như thế chứ?” Matt đáp bằng giọng nghèn nghẹn lạ lùng. Nhưng khi đặt tờ báo trở lại và đi theo Elena, anh cũng mỉm cười.

Bonni tươi cười chào Matt, và khi họ về đến nhà, dì Judith mừng rỡ ra mặt khi thấy Matt bước vào nhà bếp.

«Bữa tối sắp xong rồi đấy», dì nói, đón lấy túi đồ từ tay Elena. «Chú Robert mới đến cách đây vài phút. Sao các cháu không vào phòng ăn đi? À mà Elena này, nhớ lấy thêm một cái ghế. Thêm Matt nữa là bảy người.

«Sáu chứ dì Judith?” Elena thấy buồn cười. «Dì với chú Robert này, cháu với Magaret này, Matt với Bonnie này.”

«Đúng thế, cưng à, nhưng chú Robert còn mang theo một người khách nữa. Họ đã ngồi vào bàn ăn rồi.”

Những lời đó lọt vào tai Elena vừa lúc cô bước qua ngưỡng cửa phòng ăn, nhưng phải mất vài giây não bộ mới phản ứng với chúng. Tuy nhiên, cô đã biết rồi; ngay khi bước qua cánh cửa đó, Elena đã biết điều gì đó đang chờ đón mình.

Chú Robert đang đứng mân mê chai rượu vang trắng, trông rất hoan hỉ. Và ngồi tại bàn ăn, ở phía xa tít bên kia vật trang trí chủ đề mùa thu đặt ngay giữa bàn cùng những ngọn nến dài đã thắp, là Damon.

Elena nhận ra mình đã đứng chựng lại khi Bonnie đâm sầm vào cô từ đằng sau. Thế là cô bắt tay chặn mình phải hoạt động. Tâm trí Elena thì lại chẳng chịu nghe theo, nó vẫn như đông cứng thành đá.

«A, Elena», chú Robert chìa tay ra. “Đây là Elena, cô bé mà tôi đã kể với cháu”, chú nói với Damon. “Elena, đây là Damon…à…”

“Smith”, Damon tiếp lời.

“À, đúng rồi. cậu ấy cũng học trường ngày xưa chú học, William & Mary. Chú vô tình gặp cậu ta ngoài cửa tiệm tạp hóa. Nhân tiện Damon đang tìm chỗ ăn, chú rủ cậu ấy về đây ăn bữa cơm gia đình luôn. Damon, đây là mấy người bạn của Elena, Matt và Bonnie.”


«Chào anh», Matt nói. Bonnie chỉ nhìn lom lom, rồi trợn mắt ngó Elena.

Elena đang cố gắng kiềm chế bản thân. Cô chẳng biết mình nên thét lên, đùng đùng rời khỏi phòng, hay cô sẽ hất ly rượu chú Robert đang rót vào cái bản mặt của Damon. Ngay bây giây phút này đây, cô giận đến nỗi chẳng còn thấy sợ hãi nữa.

Matt vào phòng khách lấy thêm một chiếc ghế. Elena thấy thắc mắc về chuyện anh chấp nhân Damon thật dễ đàn, rồi nhận ra rẳng Matt đã không có mặt trong bữa tiệc của thầy Alaric. Hẳn anh không biết chuyện gì đã xảy ra giứa Stefan và «vị khách đến từ trường đại học» này.

Bonnie tuy vậy lại trông có vẻ như sắp hoảng loạn đến nơi. Cô nàng đang nhìn Elena với ánh mắt van nài, Damon đã đứng dậy và kéo ghế mời cô ngồi.

Trước khi Elena nghĩ ra cách xử sự, cô nghe tiếng Magaret líu lo ở cửa. «Anh Matt, anh muốn xem con mèo con của em không? Dì Judith nói em có thể nuôi nó. Em sẽ gọi nó là Bóng Tuyết đấy.”

Elena quay người lại nung nấu một ý tưởng.

«Nó dễ thương quá nhỉ», Matt gượng gạo nói, cúi xuống quan xát mớ lông trắng tinh Magaret đang ôm trong lòng. Anh hoảng hồn khi bị Elena thô bạo giật lấy con mèo ngay trước mũi.

«Mageret này, để chị khoe với khách của chú Robert con mèo nhé!” cô nói và chìa mớ lông xù ra trước mặt Damon, thiếu điều ném luôn vào người hắn ta.

Một cuộc hỗn loạn nổ ra. Bông Tuyết lông lá dựng đúng, phình ra gấp đôi cỡ bình thường. Nó rít lên nghe như tiếng nước nhỏ trên sắt nung đỏ, rồi biến thành một cơn lốc xoáy gầm ghè, phun phì phì, cào cấu Elena, tát Damon rồi bắn dội vào tường trước khi phóng ra khỏi cửa.

Trong khoảnh khắc, Elena hả hê nhìn thấy đôi mắt đen như màn đêm của Damon thoáng mở to hơn thường lê, rồi hắn ta lại cụp mí mắt xuống. Lúc này cô mới quay lại nhìn phản ứng của những người trong phòng.

Magaret há miệng gào toáng như tiếng động cơ hơi nước. chú Robert cố chặn họng con bé lại bằng cách dắt nó đi tìm con mèo. Bonnie dính sát vào tường với vẻ mặt tuyệt vọng. Còn Matt và dì Judith, lúc này đang đứng trong bếp nhìn ra, thì hoảng vía hồn kinh.

«Tôi đoán là anh không có duyên với loài vật rồi», cô bảo Damon, rồi ngồi xuống bàn. Elena gật đầu ra hiệu cho Bonnie, cô bạn miễn cưỡng nhấc lưng khỏi tường, hấp tấp bước về phía chỗ ngồi của mình trước khi Damon kịp chạm vào cái ghế. Đôi mắt nâu của Bonnie dõi theo hắn ta cho đến khi hắn ta ngồi vào chỗ.

Vài phút sau, chú Robert xuất hiện cùng với bé Magaret mặt mũi tèm nhem nước mắt. Chú cau mày nghiêm khắc nhìn Elena. Matt đẩy chiếc ghế của mình vào không một tiếng động, nhưng lông mày lại nhướng lên hết cỡ.

Khi dì Judith bước vào vã bữa tối bắt đầu, Elena đưa mắt nhìn khắp bàn ăn. Một màn sương lấp lánh như đang che phủ mọi thứ, và cô có cảm giác không thực chút nào, nhưng bản thân quang cảnh trước mắt lại trông có vẻ hoàn hảo đến mức khó tin, y như trong một đoạn phim quảng cáo vậy. Một gia đình hết sức bình thường đong cùng ngồi ăn món gà tây, Elena nghĩ bụng. Một bà dì chưa chồng cuống quýt lên vì lo món đậu quá mềm hay bánh mì quá khét, một ông-dượng-tương-lai đang tỏ ra rất thoải mái, một cô cháu gái tóc vàng tuổi thiếu niên cùng với đữa em nhỏ đầu thắt bím. Một chàng trai mắt xanh hiền lành tử tế, một cô bạn gái nhỏ nhắn dễ thương, một ma cà rồng đẹp trai không tưởng đang chuyển đi đĩa khoai lang tẩm đường. Một gia đình Mỹ điển hình.

Suốt nữa đầu bữa ăn, Bonnie cứ dùng mắt bắn sang chỗ Elena thông điệp «Mình phải làm gì đây?”. Khi tất cả những gì Elena nhắn gửi lại chỉ là «Không làm gì cả», thì cô nàng có vẻ như quyết định phó mặc mọi chuyện cho số phận và bắt đầu đụng nĩa.

Elena chẳng biết phải làm gì nữa. Bị dồn vào thế kẹt như thế này thật là bẽ mặt, và Damon biết điều đó. Tuy vậy, hắn ta đã khiến cho dì Judith và chú Robert hoa mắt vì những lời khen ngợi bữa ăn cùng những câu chuyện phiếm nhẹ nhàng về trường William & Mary. Ngay Magaret cũng cười với hắn ta, và chẳng mấy chốc sẽ tới lượt Bonnie cho xem.

«Tuần sau thị trấn Fell’s Church sẽ tổ chức lễ Những Người Sáng Lập,” dì Judith thông báo với Damon, đôi gò má xương xương thoáng ửng hồng. «Phải chỉ cháu quay lại tham dự được thì hay quá».

«Cháu rất muốn», Damon niềm nở đáp.

Dì Judith trông có vẻ hài lòng. «Năm nay Elena sẽ giữ vai trò quan trọng trong lễ hội. Em nó được chọn làm đại diện cho linh hồn Fell’s Church đấy».

«Chắc hẳn cô chú rát tự hào về Elena», Damon nói.

«Ừ, đúng thế», dì Judith đáp. «Vậy cháu ráng thu xếp đến chơi nhé?”


Elena ngắt lời, tay trét bơ vào bánh mì một cách đầy giận dữ. «Cháu mới nghe tin về Vickie», cô bảo. «Anh còn nhớ không, cái cô gái bị tấn công ấy», cô nhìn xoáy vào Damon.

Một thoáng im lặng. Rồi Damon bảo «Hình như tôi không biết cô ấy»

«Tôi chức là anh có biết mà. Cao cỡ tôi, mứt nâu, tóc nâu nhạt…mà dù sao đi nữa, tình hình cô ấy giờ càng lúc càng tệ»

«Chúa ơi!” dì Judith kêu lên.

«Đúng thế đấy ạ, rõ ràng bác sĩ không thể hiểu nổi vì sao. Càng lúc Vickie càng tệ đi, cứ như thể vẫn còn chịu ảnh hưởng của cuộc tấn công ấy». Khi nói, Elena vẫn không rời mắt khoit khuôn mặt Damon, nhưng hắn ta chẳng biểu lộ gì ngoài sự chú ý xã giao. «Anh ăn thêm nhân nhồi gà đi». Cô kết thúc câu chuyện, tay đẩy một cái tô về phí Damon.

«Thôi, cảm ơn cô. Nhưng tôi sẽ ăn thêm món này», hắn ta giơ một muỗng đầy sốt nam việt quất đặc lên trước ngọn nến để ánh lửa chiếu xuyên qua nó. «Màu sắc mới hấp dẫn làm sao.”

Bonnie cũng ngước nhìn ngọn nến như tất cả mọi người khác quanh bàn khi Damon làm vậy. Nhưng Elena để ý thấy cô bạn không cúi xuống lại mà cứ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang nhảy múa, mọi biểu hiện cảm xúc trên khuôn mặt từ từ biến mất.

Ôi, không, Elena kêu thầm trong bụng, mọt cảm giác râm ran lan ra khắp tứ chi khi hiểu ra sự việc. Cô từng nhìn thấy vẻ mặt đó rồi. Elena cố tìm cách lôi kéo sự chú ý của Bonnie, nhưng cô bạn dường như chẳng nhìn thấy gì ngoài ngọn nến.

“…rồi bọn con nít cấp một sẽ diễn một hoạt cảnh về lịch sử của thị trấn», dì Judithđang nói chuyện với Damon. «Nhưng phần kết thúc buổi lễ do những học sinh lớn đóng. Elena này, năm nay bao nhiêu học sinh lớp 12 sẽ biểu diễn đọc thơ hả cháu?”

«Chỉ ba người chúng cháu thôi», Elena phải quay sang trả lời dì, và ngay khi đang nhìn vào khuôn mặt tươi cười của dì Judith thì cô nghe thấy giọng nói đó.

«Tử Thần»

Dì Judith khẽ bật tiếng kêu. Chú Robert khựng lại khi đang chuẩn bị đưa nĩa lên miệng. Elena cuống cuồng ao uocs một cách tuyệt vọng rằng phải chi có Meredith ở đây.

«Tử Thần», giọng nói đó lại cất lên. «Tử Thần đang ở trong ngôi nhà này.”

Elena nhìn quanh bàn và thấy rằng chẳng có ai để giúp mình. Tất cả họ đều đang sững sờ nhìn Bonnie, bất động như người trong tranh.

Bản thân Bonnie cứ nhìn chằm chằm vào ngọn nến, khuôn mặt sạch trơn cảm xúc, mắt mở thao láo, y như những lần trước mỗi khi giọng nói này vang lên từ miệng cô. Rồi đôi mắt vô hồn đó quay sang Elena. «Cái chết của ngươi», giọng đó nói. «Cái chết của ngươi đang đợi, Elena. Nó đang…”

Bonnie có vẻ như bị mắc nghẹn. Rồi cô chúi người về phía trước , suýt chút nữa đập mặt vào đĩa thức ăn của mình.

Trong khoảnh khắc mọi người gần như tê liệt, rồi cũng chuyển động một lúc. Chú Robert bật dậy chụp lấy vai Bonnie, kéo cô lên. Da Bonnie tái mét, mắt nhắn nghiền. Dì Judith nhặng xị chung quanh, lấy khăn ướt chạm chạm khuôn mặt cô. Damon nheo mắt quan sát với vẻ đăm chiêu.

«Cô bé không sao đâu», chú Robert ngước lên nói, nhẹ nhõm ra mặt. «Anh nghic nó chỉ bị ngất thôi. Chắc đó là một dạng kích động bộc phát ấy mà». Nhưng mãi khi Bonnie mở đôi mắt chuếnh choáng hỏi mọi người đang nhìn gì vậy thì Elena mới hít thở lại được.

Bữa tối thế là kết thúc nhanh gọn. Chú Robert khăng khăng bảo Bonnie phải được đưa về nhà gấp, và trong bầu không khí chộn rộn tiếp theo sau đó, Elena tìm ra cơ hội để thì thào vài tiếng với Damon.

«Xéo đi!”


Hắn ta nhướng mày hỏi lại, «Gì cơ?”

«Tôi bảo, xéo đi! Ngay bây giờ! Đi ngay. Không thì tôi sẽ bảo với họ anh là kẻ giết người đấy»

Damon làm ra vẻ trách móc, «Chẳng lẽ cô không nghĩ là khách khứa cần được đối xử tưt tế hơn sao?” Hắn ta nói, nhưng rồi nhún vai nhe răng cười khi trông vẻ mặt của cô.

«Cảm ơn cô đã mời cháu ăn tối», Damon nói to với dì Judith khi dì đi ngang, tay ôm cái chăn để mang ra xe. «Cháu mong sẽ có dịp đền đáp» Rồi quay sang Elena, hắn ta nói thêm, «Gặp lại cô em sớm nhé.”

Nói vậy là đã quá rõ Elena nghĩ bụng, khi chú Robert lái xe chở theo Matt ủ rũ và Bonnie ngái ngủ. Dì Judith đang nói chuyện điện thoại với bác McCullough gái.

«Tôi cũng chả hiểu chuyện gì xảy ra với mấy đứa con gái», dì nói. Đầu tiên là Vickie, giờ lại đến Bonnie…cả con bé Elena dạo gần đây cũng khác thường lắm…”

Trong dì Judith nói chuyện và Magaret tìm con Bóng Tuyết nãy giờ biến đâu mất, Elena cứ đi đi lại lại.

Cô phải gọi điện cho Stefan, chẳng còn cách nào khác. Cô không lo lắng cho Bonnie, những lần trước chuyện này xảy ra chẳng bao giờ để lại hậu quả lâu dài. Và đêm nay Damon cũng sẽ có nhiều chuyện hay ho để làm hơn là quấy phá bạn bè của Elena.

Hắn ta sẽ đến đay, để được đền ơn vì «ân huệ» hắn ta đã làm cho cô. Cô không chút nghi ngờ rằng đó chính là ý nghĩ đằng sau những loid cuối cùng của Damon. Vậy tức là Elena phải kể cho Stefan nghe mọi chuyện, vì đêm nay cô cần anh, cần sự che chở của anh.

Chỉ là, Stefan có thể làm gì đây chứ? Mặc cho tuần trước cô hết năn nỉ lại lí sự, anh đã từ chối uống máu cô. Stefan cứ khăng khăng rẳng quyền năng của mình sẽ phục hồi mà không cần làm việc đó, nhưng Elena biết hiện giờ anh vấn còn yếu. ngay cả khi Stefan có ở đây, liệu anh có ngăn được Damon? Liệu anh có làm được việc đó mà không bị giết?

Nhà của Bonnie không còn là nơi trú ẩn nữa rồi, Meredith thì đã đi mất. Không một ai giúp nổi cô, chẳng có ai để cô có thể tin tưởng. Nhưng cái ý nghĩ đêm nay phải một mình đợi ở đây, biết chắc Damon sắp đến, thật không thể nào chịu đựng nổi.

Elena nghe tiếng dì Judith gác máy. Theo phản xạ, cô bước về phía nhà bếp, số điện thoại của Stefan bật ra trong óc. Rồi cô dừng lại, chầm chậm quay lưng nhìn căn phòng khách mình vửa bước rời khỏi.

Elena quan sát những khung cửa sổ cao chạm trần nhà và lò sưởi tinh xảo có đường nét trang trí đẹp đẽ. Căn phòng này là một phần của ngôi nhà cũ đã cháy gần hết trong thời Nội Chiến. Còn phòng ngủ của Elena ngay bên trên nó.

Một tia sáng bắt đầu lóa lên cuối đường hầm. Elena ngước nhìn lên đường chỉ trang trí bao quanh trần nhà, nhìn nơi nó tiếp giáp với phòng ăn hiện đại hơn. Rồi cô gần như ù té chạy về phía cầu thang, tim đập thình thịch.

“Dì Judith?” Dì dừng bước ở lưng chừng cầu thang. “Dì Judith, nói cháu nghe chuyện này. Damon có vào trong phòng khách không?”

“Gì kia!” Dì Judith chắp mắt nhìn cô vẻ ngơ ngác.

“Chú Robert có dẫn Damon vào phòng khách không? Làm ơn nhớ lại đi dì! Cháu cần phải biết!”

“Tại sao chứ, không, dì không nghĩ thế. Không có. Hai người đó vào thẳng phòng ăn luôn. Elena, chuyện trời ơi đất hỡi gì…?” Dì chỉ nói đến thế khi bị Elena bất thình lình ôm chầm lấy.

«Xin lỗi, dì Judith. Chỉ là cháu vui quá», Elena đáp. Cô tươi cười chạy xuống cầu thang lại.

«Ừ, dì cũng mừng là có người còn vui nổi, sau khi bữa ăn tối thành ra như thế. Mặc dù cái cậu nhóc dễ thương đó, Damon ấy, có vẻ rất thoải mái. Cháu có biết không, Elena, hình như cậu ta khá thích cháu đấy, ngay cả với cách xử sự của cháu»

Elena quay người lại, «Vậy thì sao hả dì?”

«Ừ thì, dì chỉ nghĩ cháu nên cho cậu ta một cơ hội, vậy thôi. Dì thấy cậu ta rất dễ gần. Đúng kiểu con trai dì thích đến nhà chơi.”

Elena trợn mắt nhìn dì vài giây, rồi nuốt nước miếng xuống để ngăn một tràng cười kích động bật ra. Dì Judith đang đề nghị cô cặp với Damon thay vì Stefan…bởi Damon an toàn hơn. Kiểu con trai dễ thương mà người dì nào cũng thích. «Dì Judith ơi», Elena kêu lên», nhưng rồi nhận ra có làm vậy cũng vô ích. Cô lặng lẽ lắc đầu, giơ hai tay đầu hàng và đứng nhìn dì bước lên cầu thang.

Mọi khi Elena ngủ với cửa phòng đóng kín. Nhưng đêm nay cô để cử ngỏ và nằm trên giường nhìn ra hành lang tối om. Cứ chốc chốc, cô lại liếc nhìn những con số dạ quang in trên mặt đồng hồ đặt bở bàn trang điểm trên đầu giường.


Sẽ không thể có chuyện Elena ngủ thiếp đi mất. Mỗi phút giây trôi qua, cô lại ước gì mình có thể chợp mắt.

Tời gian chuyển động với sự chậm chạp muốn phát điên lên được. Mười lột giờ…mười một giờ rưỡi…nửa đêm. Một giờ sáng. Một giờ rưỡi. Hai giờ.

Lúc hai giờ mười phút cô nghe có tiếng động.

Elena nằm im trên giường, dỏng tai nghe ngóng tiếng động mơ hồ dưới tầng trệt. Cô đã biết thế nào hắn ta cũng tìm được cách vào, nếu muốn. Nếu Damon đã quyết, chẳng có ổ khóa nào cản nổi bước hắn ta.

Điệu nhạc cô đã nghe cái đêm ở nhà Bonnie vang vọng trong tâm trí Elena, ngập tràn những giai điệu thánh thót buồn thảm. Bnr nhạc đánh thức những cảm xúc kì lạ trong cô. Đờ đẫn như chính mình cũng đang mơ, Elena ngồi dậy và bước ra đứng chỗ ngưỡng cửa.

Hành lang không chút ánh sáng, nhưng mắt cô đã thấy một bóng đen đang bước lên cầu thang. Khi chiếc bóng bước đến bậc trên cùng, Elena thoáng nhìn thấy nụ cười chết chóc của hắn ta lóa lên.

Cô đứng đợi, mặt lạnh tanh, cho đến khi hắn ta bước đến và đứng đối mặt với mình, chỉ cách một thước sàn gỗ. Ngôi nhà hoàn toàn im ắng. Magaret đang ngủ phía bên kia hành lang, còn ở cuối lối đi, dì Judith đang đắn mình trong cơn mơ, không hề biết chuyện gì đang diễn ra trước cửa phòng mình.

Damon không nói gì, nhưng hắn ta nhìn Elena, thu vào mắt hình ảnh chiếc váy ngủ dài trắng có cổ cao lót ren. Elena đã chọn nó bởi vì đây là chiếc váy kín đáo nhất mà cô có, nhưng rõ ràng Damon lại nghĩ nó rất hấp dẫn. Cố ép mình đứng yên nhưng miệng lại khô khốc, tim thì đập thình thình. Thời khắc đã tới. Chỉ phút chốc cô sẽ biết ngay.

Elena lùi lại, không hề lên tiếng hay ra dấu mời mọc, để khung cửa trống không. Cô thấy một tia lửa lóe lên trong đôi mắt thăm thẳm không đáy của Damon, và đứng nhìn hắn ta hăm hở bước về phía mình. Rồi nhìn hắn đứng sững lại.

Damon dừng ngay trước cửa phòng cô, rõ ràng rất lúng túng. Hắn ta cố bước tới thêm một lần nữa nhưng vẫn không được. Giống như có thứ gì đó đang ngăn không cho hắn ta di chuyển xa hơn. Trên khuôn mặt Damon, nét sửng sốt nhường chỗ cho thắc mắc và cuối cùng là giận dữ.

Hắn ta ngẩng đầu lên, lia mắt nhìn thanh rầm phía trên, quan sát trần nhà ở cả hai bên ngưỡng cửa. Rồi khi nhận thức ập đến, hắn ta nhẹ gầm gừ như một con thú dữ.

An toàn bên phía ngưỡng cửa cửa của mình, Elena bật cười khẽ. Đã có tác dụng.

«Phòng tôi và phòng khách bên dưới là tất cả những gì còn sót lại của ngôi nhà cũ», cô bảo Damon, «Và dĩ nhiên, nó là một nơi trú ẩn khác rồi. Nơi mà anh sẽ không bao giờ được mời vào.”

Ngực hắn phồng lên vì giận dữ, lỗ mũi nở rộng, mắt ánh lên hoang dại. Những đợt sóng đen cuồng nộ tỏa ra từ người Damon. Trông hắn ta giống như đang muốn phá sập bức tường bằng đôi tay hiện đang vặn vẹo và siết chặt lại trong cơn tức giận.

Nhẹ nhõm và đắc thắng khiến Elena cao hứng. «Anh nên biến đi thì hơn», cô nói, «Ở đậy chả có gì cho anh đâu»

Đôi mắt đầy đe dọa đó thiêu đốt mắt cô thêm cả phút, rồi Damon quay người lại. Nhưng hắn ta không đi về phía cầu thang mà bước thêm một bước sang phía đối diện hành lang, đặt tay lên cánh cửa dẫn vào phòng Magaret.

Elena nhào tới trước khi nhân ra hắn ta đang làm gì. Cô đứng lại chỗ ngưỡng cửa, bíu chặt lấy gờ trang trí, thở gấp.

Damon quay ngoắt lại và mỉm một nụ cười ung dung, tàn bạo. Hắn khẽ xoay tay nắm cửa mà chẳng thèm nhìn nó. Đôi mắt đen như gỗ mun dạng lỏng đó vẫn dừng trên mặt Elena.

«Cô em chọn đi», hắn nói.

Elena đứng im không nhúc nhích, cảm giác như thể cả mùa đông đang ngự trị trong lòng. Magaret chỉ là một đứa trẻ. Damon không thể nào có ý định làm thế được. Chẳng ai có thể tàn ác đến mức đi hại một đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi.

Nhưng khuôn mặt Damon chẳng mảy may tỏ vẻ động lòng. Hắn ta là một kẻ săn mồi, một sát thủ, và những người yếu thế chính là con mồi của hắn ta. Cô nhớ lại nét ghầm ghè như dã thú đã làm méo mó những đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt Damon, và biết rằng mình sẽ không bao giờ để cho hắn ta cơ hộichạm vào bé Magaret.

Mọi thứ diễn ra như một thước phim quay chậm. Elena nhìn thấy bàn tay của Damon đặt trên ngưỡng cửa. Cô thấy đôi mắt nhẫn tâm của hắn ta. Cô đang bước qua ngưỡng cửa, bỏ lại đằng sau nơi chốn an toàn duy nhất mà cô biết.

Tử Thần đang ở trong nhà, Bonnie đã nói vậy. Và giờ đây Elena đang tự nguyện bước đến chỗ Tử Thần. Cô cúi gầm mặt để giấu đi giọt nước mắt tuyệt vọng đang dâng trong mắt. Mọi thứ đã chấm hết. Damon đã thắng.

Elena không ngước lên nhìn khi hắn ta tiến đến bên mình, nhưng cô cảm nhận được không khí chuyển động chung quanh khiến cô run rẩy. Rồi bóng tối mênh mông mềm mại bao trùm lấy Elena, như đôi cánh của loài chim lớn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.