Nhật Ký Ma Cà Rồng

Chương:7Quyển 2 -


Đọc truyện Nhật Ký Ma Cà Rồng – Chương 17Quyển 2 –

Kiểu thời tiết này ắt hẳn là một màn trình diễn Quyền năng của hắn ta hòng dọa cho cô sợ mà bỏ đi.Nhưng chả được tích sự gì.cứ nghĩ đến chuyện chính thứ Quyền năng đó được dùng để chống lại Stefan là lửa giận trong lòng Elena lại bốc ngùn ngụt thiếu điều muốn áp đảo cả cơn gió.Nếu Damon dám làm gì Stefan,nếu Damon dám tổn hại đến anh…

“Damon chết tiệt,trả lời tôi ngay đi!” Cô thét lên với những cây sồi ven nghĩa địa.

Một chiếc lá sồi héo trông giống như bàn tay nâu quắt queo đáp xuống chân Elena,nhưng chẳng có tiếng người đáp lại.Trên đầu Elena là bầu trời xám xịt như thủy tinh đục,xám xịt chẳng khác gì mấy tấm bia đá xung quanh cô.Elena buông thõng người,nỗi thất vọng và mệt mỏi khiến cổ họng cô đau rát.Cô đã nhầm.Hóa ra Damon không hề ở đây.Chỉ mình cô với cơn gió đang ra sức gào thét.

Elena quay người lại – và há hốc miệng vì kinh ngạc.

Hắn ta đứng ngay sau lưng cô,sát đến nỗi quần áo hai người quệt cả vào nhau khi cô quay phắt lại.Với khoảng cách gần như thế thì lẽ ra Elena phải cảm nhận được có người đứng phía sau mình,phải cảm giác được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể hay ít nhất cũng phải nghe thấy động tĩnh của hắn ta mới đúng.Thế nhưng Damon,dĩ nhiên,đâu phải là người.

Elena loạng choạng lùi lại vài bước trước khi có thể kiểm soát chính mình.Mọi bản năng đã ngủ yên khi Elena đứng la hét với cơn gió cuồng bạo giờ đang van nài cô hãy bỏ chạy thoát thân.

Elena siết tay thành nắm đấm “Stefan đâu?”

Một nếp nhăn xuất hiện giữa đôi mày sẫm màu của Damon “Stefan nào?”

Elena bước tới và thẳng tay tát vào mặt hắn ta.

Chẳng có lấy một khắc suy tính trước khi hành động như thế,và xong rồi cô chẳng dám tin là mình vừa làm gì.Thế nhưng đó lại là một cái tát ra trò khi toàn bộ sức lực trong cơ thể Elena đã dồn vào nó.Nó khiến cho đầu Damo nghẹo hẳn sang một bên.Tay Elena đau nhói.Cô đứng đó,cố kềm nén hơi thở gấp và quan sát hắn ta.


Damon mặc đồ đen y như trong lần đầu tiên họ gặp nhau.Ủng đen da mềm,jeans đen,áo len đen và áo khoác da.Trông hắn ta rất giống Stefan.Elena chả hiểu sao trước đây mình lại có thể bỏ qua chi tiết đó.Hắn ta cũng có mái tóc sẫm màu,nước da tái và khuôn mặt đẹp đến mức khiến người khác cảm thấy bứt rứt.Nhưng tóc Damon thẳng chứ không gợn sóng,đôi mắt thăm thẳm như bóng đêm,còn khuôn miệng thì tàn ác.

Hắn ta từ từ quay đầu lại nhin Elena,và cô trông thấy máu nóng đang dồn lên phía gò má vừa bị tát.

“Đừng hòng lừa tôi.” Elena nói ,giọng run rẩy”Tôi biết anh là ai.Tôi cũng biết anh là thứ gì .Đêm qua anh đã giết thầy Tanner.Giờ thì Stefan mất tích.”

“Thế sao?”

“Anh mà còn không biết sao?”

Damon mỉm cười rồi thu ngay nụ cười lại.

“Tôi cảnh cáo anh,nếu anh làm tổn hại anh ấy…”

“Thì sao?” Hắn ta đáp. “Cô em sẽ làm gì,hả Elena?Cô em làm được gì để chống lại ta đây?”

Elena lặng người.Lúc này cô mới nhận ra gió đã ngừng thổi.Im lặng chết chóc bao trùm lấy họ,trong khi cả hai đứng vất động ở ngay tâm một thứ vòng tròn sức mạnh rộng lớn nào đó.Có vẻ như mọi thứ,bầu trời xám xịt,những cây sồi tím ngắt,ngay chính mặt đất cũng đều có sự kết nối với Damon,tựa hồ hắn tiếp nhận Quyền năng từ tất cả những thứ đó.Hắn ta đừng hơi ngả đầu ra sau,đôi mắt sâu hun hút và tràn ngập một thứ ánh sáng kì lạ.

“Tôi không biết.” Cô thì thầm “Nhưng tôi sẽ có cách.Hãy tin thế đi.”


Damon bất ngờ phá lên cười,thế là trái tim Elena giật nảy và bắt đầu khua loạn.Chúa ơi,hắn ta mới đẹp đẽ làm sao.Bảnh trai sẽ là một từ quá hời hợt và nhạt nhẽo mà không đủ sức miêu tả hết vẻ đẹp đó.Cũng như mọi khi,tiếng cười kéo dài giây lát,nhưng ngay cả khi đã thu môi lại,trong mắt hắn ta vẫn còn dấu vết của nụ cười.

“Ta tin cô em mà.” Damon nói,nhẩn nha nhìn bao quát hết nghĩa địa.Rồi hắn quay lại và đưa một bàn tay về phía Elena. “Cô em quá ngon lành,thằng em trai ta thật chẳng xứng chút nào.”,giọng Damon tỉnh rụi.

Elena nghĩ đến chuyện gạt bàn tay đó ra,nhưng cô không muốn đụng vào người hắn ta một lần nào nữa . “Nói đi,anh ấy đang ở đâu?”

“Để dau đi,mà biết đâu – cũng phải có qua có lại đấy.” Damon rút tay về ,lúc đó Elena nhận ra trên tay hắn ta đeo một chiếc nhẫn gioogns của Stefan :Bạc và lam ngọc.Phải ghi nhớ điều này,cô hung hăng nghĩ .Chi tiết này quan trọng.

“Thằng em ta.” Damon nói tiếp , “là một thẳng ngốc.Nó cứ nghĩ cô có ngoại hình giống Katherine thì hẳn cô cũng yếu ớt và dễ thao túng như nàng.Nhưng nó nhầm to.Ở tít đầu bên kia của thị trấn mà ta đã cảm nhận được cơn giận dữ của cô rồi.Thậm chí ngay lúc này ta cũng cảm thấy được nó,một quầng sáng trắng như mặt trời trên sa mạc.Cô em có sức mạnh đấy Elena ạ ,ngay trong thể xácđó.Thế nhưng cô em còn có thể mạnh hơn nhiều…”

Elena trừng mắt nhìn hắn ta,chẳng hiểu hắn ta nói gì và thấy khó chịu khi bị đổi hướng đề tài. “Tôi chả biết anh đang nói cái gì.Thứ đó liên quan gì đến Stefan?”

“Ta đang nói về Quyền năng,Elena.” Thình lình,Damon tiến lại gần,mắt dán vào Elena,giọng êm mượt khẩn khoản. “Cô em đã trải qua tất cả,và chả có gì khiến cô em cảm thấy thỏa mãn.Cô em là người có mọi thứ trên đời,nhưng lúc nào cũng có thứ gì đó ngoài tầm tay,một thứ khiến cô em khát khao đến tuyệt vọng nhưng không có được.Đó là thứ ta đang đề nghị cho cô em đây.Quyền lực.Cuộc sống bất tử vĩnh hằng .Và cả những cảm xúc trước đây cô em chưa từng có.”

Giờ thì Elena đã hiểu,và cơn giận trào lên cổ họng.Cô nghẹn ứ vì kinh hoàng và muốn phản kháng . “Không đời nào.”

“Tại sao chứ?” Damon thì thầm “Tội gì không thử hả Elena? Thành thật một chút đi.Chẳng phải một phần trong cô muốn thế sao?” Đôi mắt đen của hắn ta nóng bỏng và dữ dội khiến Elena chết sững,không tài nào nhìn đi nơi khác được. “Ta có thể đánh thức những thứ trong cô bấy lâu nay còn say nhủ.Cô em đủ sức mạnh để sống trong bóng tối và hãnh diện vì điều đó.Cô em có thể trở thành nữ hoàng của màn đêm.Cớ gì không nhận lấy Quyền năng đó,hả Elena ? Hãy để ta giúp cô đón nhận nó.”


“Không,” Elena nói,bứt khỏi ánh nhìn của Damon.cô sẽ không nhìn hắn ta,sẽ không bao giờ để hắn ta làm chuyện này với mình.Cô sẽ không để hắn ta làm mình quên mất…quên mất…

“Đó là bí mật tối thượng đấy Elena!” Damon nói,giọng hắn cũng dịu dàng mơn trớn như những đầu ngón tay đang chạm vào cổ họng cô. “Cô sẽ sung sướng hơn bao giờ hết.”

Có điều gì đó quan trọng khủng khiếp mà Elena buộc phải nhớ ra trong khi Damon đang dùng quyền năng để làm cho cô quên đi,nhưng cô sẽ không để hắn ta làm chuyện đó…

“Và chúng ta sẽ bên nhau,em và ta.” Những đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt nhẹ một bên cổ Elena,luồn xuống bên dưới cổ áo len. “Chỉ hai chúng ta thôi, mãi mãi.”

Một cơn đau nhói đột ngột xuất hiện khi những ngón tay của Damon lướt qua hai vết thương nhỏ xíu trên phần da thịt ở cổ Elena ,và đầu óc cô bỗng trở nên sáng suốt.

Damon làm cô quên mất…Stefan.

Đó chính là điều hắn ta muốn quét sạch khỏi tâm trí Elena.Kí ức về Stefan,về cặp mắt màu lục và nụ cười lúc nào cũng lẩn khuất nỗi buồn.Nhưng giờ thì không gì có thể đẩy Stefan ra khỏi đầu cô được nữa,sau những gì cả hai đã cùng nhau chia sẻ.Elena vùng khỏi Damon,gạt mấy đầu ngón tay lạnh lẽo sang bên,nhìn thẳng vào mặt hắn ta.

“Tôi tìm được thứ tôi muốn rồi.” Elena không chút nể nang. “Và cả người tôi muốn ở bên cạnh mãi mãi.”

Bóng tối dâng lên trong mắt Damon,cơn cuồng nộ lạnh lẽo quét qua bầu không khí giữa hai người.Nhìn vào đôi mắt đó,Elena hình dung đến một con rắn hổ mang đang chuẩn bị đớp con mồi.

“Đừng ngu ngốc như thằng em ta chứ.” Hắn ta nói “Không thì ta sẽ phải xử cô em theo cùng một cách đấy.”

Giờ thì Elena đã thấy sợ.Cô không thể chống lại cảm giác đó,khi mà cái lạnh thâm nhập khắp người làm giá buốt tất thảy xương cốt.Gió lại nổi lên,cây cối quằn quại . “Nói đi Damon,anh ấy ở đâu?”


“Ngay lúc này ư? Ta không biết.Cô em khong thể thôi nghĩ đến nó dù chỉ một giây sao?”

“Không!” Elena rùng mình,mái tóc lại tung lên quất vào mặt cô.

“Và hôm nay đó là câu trả lời cuối cùng của cô em? Hãy cân nhắc kĩ việc cô em muốn đùa giỡn với ta,Elena.Chẳng hay ho gì đâu.”

“Tôi chắc chắn.” Elena phải ngăn hắn ta trước khi hắn ta lại giở trò với tâm trí cô. “Và anh cũng chẳng dọa dẫm nổi tôi,bộ anh không thấy hả Damon ? Cái lúc Stefan nói cho tôi biết anh là thứ gì,anh đã làm gì,thì nah đã đánh mất tất cả uy quyền mà anh có thể có đối với tôi trước đó rồi.Tôi căm ghét anh.Anh khiến tôi muốn ói.Và từ giờ về sau anh chẳng làm gì được tôi nữa đâu!”

Khuôn mặt Damon biến đổi,nét gợi cảm méo mó rồi đông thành đá,trở nên tàn bạo và cay nghiệt.Hắn ta cười,cười mãi không thôi. “Chẳng làm gì được ư?” Damon hỏi. “Ta có thể làm bất cứ điều gì với cô em,và với cả những người cô em yêu thương.Cô em chưa biết ta có khả năng làm những gì đâu ,Elena ạ,nhưng rồi sẽ biết thôi.”

Hắn ta lùi lại,và cơn gió đâm xuyên qua người Elena như một mũi dao.Thị lực của cô như nhòe đi như thể có những đốm sáng xuất hiện lấp đầy khoảng không trước mắt cô vậy.

“Mùa đông sắp đến rồi Elena ạ” Damon cất tiếng,giọng hắn ta vang rất rõ ràng và lạnh lẽo ngay cả khi gió đang mặc sức gào rú. “ Một mùa khắc nghiệt.Trước khi nó đến,cô em sẽ học được về chuyện ta có thể và không thể làm gì.Trước khi mùa đông đến,cô em sẽ nhập bọn cùng ta.Cô em sẽ là…của ta.”

Cơn lốc trắng xóa che mờ mắt Elena,và cô chẳng còn thấy hình bóng của Damon nữa.Ngay giọng nói của hắn ta cũng tắt dần.Elena vòng tay quanh người.đầu cúi gằm,toàn thân run rẩy.Cô thì thào , “Stefan…”

“À còn chuyện này nữa.” Giọng Damon đột ngột quay lại . “Lúc nãy cô em có hỏi về thằng em ta.Đừng mất công tìm nó nữa,Elena ạ .Đêm qua ta giết nó rồi.”

Elena ngẩng phắt đầu lên,nhưng chẳng có gì để nhìn ngoài màu trắng đến hoa mắt.Nó làm mũi và má cô bỏng rát,bám đầy mi mắt.Chỉ đến lúc đó,khi những hạt mịn đáp xuống làn da thì Elena mới nhận ta chúng là gì : bông tuyết.

Trời đang đổ tuyết vào ngày đầu tiên của tháng Mười Một.Phía trên cao,mặt trời đã biến mất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.