Đọc truyện Nhật Ký Ma Cà Rồng – Chương 116Quyển 6 –
“Bồ đang run kìa.Để mình tự làm” – Meredith nói trong lúc đặt một tay lên vai Bonnie khi họ đang đứng cạnh nhau trước cửa nhà Caroline Forbes.
Bonnie bắt đầu chìm trong căng thẳng,nhưng cô gắng khiến bản thân dừng lại.Thật xấu hổ khi run rẩy một cách rõ ràng thế này trong một buổi sáng Virginia cuối tháng 7.
Bị đối xử như một đứa trẻ cũng thật xấu hổ.Nhưng hôm nay,Meredith-người chỉ hơn cô 6 tháng tuổi lại trông có vẻ người lớn hơn bình thường.Mái tóc đen của cô vắt ra đằng sau,khiến đôi mắt cô trở trở nên rất lớn và làn da màu ôliu cùng đôi gò má cao đã biểu thị trạng thái tốt nhất của cô.
“Cậu ấy hoàn toàn có thể trở thành người trông nom minh” – Bonnie chán nản nghĩ.
Meredith đi giày cao gót thay vì đôi giày đế bằng thường ngày của cô.Khi so sánh,Bonnie cảm thấy mình nhỏ hơn và non nớt hơn bao giờ.Cô luồn tay vào mái tóc xoăn màu dâu của mình và gắng hất chúng phồng lên thêm nửa inch.
“Mình không sợ.Mình chỉ thấy l..lạnh.”- Bonnie đáp với tất cả sự nghiêm túc cô có thể gom góp được.
“Mình biết.Bồ cảm nhận được thứ gì đó tỏa ra từ đây phải không?” – Meredith gật đầu khi nhìn vào ngôi nhà trước mặt họ.
Bonnie ngó ngôi nhà rồi quay lại nhìn Meredith.Đột nhiên sự đĩnh đạc của Meredith đã trở thành sự thoải mái hơn là phiền phức.Nhưng trước khi cô ngó căn nhà của Caroline lần nữa , cô đã không chịu nổi – “Vụ giày cao gót này là sao vậy?”
“Oh” – Meredith nói và liếc xuống dưới – “Cứ thử nghĩ mà xem.Nếu lần này có thứ gì đó muốn tóm lấy mắt cá chân mình,nó sẽ được ăn cái NÀY.” Cô dậm chân và có tiếng ‘clack’ đầy thỏa mãn phát ra từ bậu cửa.
Bonnie suýt thì bật cười – “Bồ cũng mang theo cái đấm thép chứ?”
“Mình không cần đến chúng,mình sẽ knock out Caroline lần nữa bằng tay không nếu cô ta động thủ.Nhưng thôi chuyển chủ đề đi,mình có thể làm việc nay một mình.”
Bonnie cuối cùng cũng đặt bàn tay nhỏ nhắn của cô lên bàn tay với những ngón thon dài của Meredith.Cô đè lên nó – “Mình biết bồ có thể.Nhưng mình là người NÊN làm điều này.Mình mới là người cô ta mời đến.”
“Đúng” – Meredith trả lời cô với một cái nhếch mép nhẹ và duyên dáng trên môi – “Cô ta luôn biết phải nắm dao đằng nào.Ưm,dù chuyện gì đã xảy ra cũng là Caroline tự chuốc lấy.Ban đầu chúng ta thử giúp cô ta vì sự an toàn của cô ta và chúng ta.Rồi chúng ta đã thử khiến cô ta nhận sự giúp đỡ.Sau đó…”
“Sau đó..” – Bonnie buồn bã tiếp lời – “..chẳng có ích gì.”.Cô nhìn căn nhà của Caroline lần nữa.Trông nó…lệch lạc kiểu gì ấy,như thể cô đang nhìn nó qua một tấm gương cong.Bên cạnh đó,quầng sáng tỏa ra từ nó rất tệ: màu xanh lá pha xám xấu xí với những tia màu đen nháng lên.Bonnie trước giờ chưa từng thấy ngôi nhà nào có nhiều năng lượng như thế này.
Và thứ năng lượng này – nó thật lạnh lẽo , như thể hơi thở toát ra từ một cái hầm lạnh giữ thịt.Bonnie cảm giác như nó sẽ hút cạn năng lượng sống của cô và biến chúng thành băng nếu nó có cơ hội.
Cô để Meredith rung chuông cửa.Có tiếng vọng lại mơ hồ,và khi bà Forbes trả lời,giọng bà cũng nhỏ như vậy. “Cảnh tượng bên trong ngôi nhà chắc vẫn kì cục như trong ngôi nhà gương” – Bonnie thầm nghĩ – “..nhưng cảm giác về nó còn kì cục hơn.” Nếu nhắm mắt lại,cô có thể tưởng tượng ra cảnh cô đang ở một nơi rộng lớn hơn rất nhiều với sàn nhà nghiêng dốc.
“Các cháu đến gặp Caroline” – bà Forbes nói.Bề ngoài của bà khiến Bonnie bị shock.Mẹ của Caroline trông như một bà già với mái tóc xám và khuôn mặt chịu đựng trắng bệch.
“Nó đang ở trên phòng.Bác sẽ dẫn các cháu đến đó” – mẹ của Caroline nói.
“Nhưng bác Forbes à,chúng cháu biết chỗ..” – Meredith ngưng lại khi Bonnie lấy tay nắm lấy cánh tay cô.Người phụ nữa nhợt nhạt hốc hác dẫn đường cho họ.Bonnie nhận ra bà gần như chẳng còn quầng sáng nào quanh người và trái tim cô nhói lên .Cô đã biết Caroline và ba mẹ của cô ta từ rất lâu – sao quan hệ giữa họ bây giờ lại trở thành thế này?
“Mình sẽ không trách Caroline nữa,mặc cho cô ấy đã làm những gì..” – Bonnie thầm nguyện trong lòng – “..mặc cho bất kì chuyện.Kể cả..ừ..kể cả sau những gì cô ấy đã gây ra cho Matt.Mình sẽ cố gắng nhớ về những điều tốt đẹp của cô ấy.”
Nhưng thật khó để nghĩ về bất kì chuyện gì trong ngôi nhà này nữa là nghĩ về những chuyện tốt đẹp.Bonnie thấy cầu thang hướng lên trên ,cô có thể thấy từng bậc thang trước mặt cô.Nhưng tất cả giác quan trong cô lại nói rằng cô đang..đi xuống.Đó là thứ cảm giác thật kinh khủng khiến cô choáng váng : mặt đất đang nghiêng xuống dưới một cách rõ rệt trong khii cô vẫn thấy đùi mình leo lên cao.
Ở đây còn có một thứ mùi lạ,cay nồng như thể mùi trứng ung.Đó cũng là thứ mùi hôi thối và rữa nát mà họ có thể NẾM được từ không khí.
Cánh cửa phòng Caroline vẫn đóng và trước cửa,đặt trên sàn là một đĩa đồ ăn với dao và dĩa.Bà Forbes vội vàng tiến lên trước Bonnie và Meredith ,nhanh chóng lấy đĩa đồ ăn,bà mở cánh cửa đối diện phòng Caroline rồi đặt nó ở đó và đóng cửa lại.Nhưng trước khi đĩa đồ biến mất,Bonnie nghĩ cô đã nhìn thấy thứ gì đó nhúc nhích trong đĩa đồ ăn men trắng Trung Quốc.
“Nó thi thoảng mới nói chuyện với bác” – bà Forbes nói với cùng tong giọng trống rỗng bà đã biểu lộ trước đây – “Nhưng nó từng nói nó đang mong các cháu đến.” Nói rồi bà vội vã bước qua hai người,để lại họ một mình trên hành lang. “Mùi của trứng ung – không,mùi của lưu huỳnh..” – Bonnie nhận ra – “…rất đậm.”
Lưu huỳnh – cô nhớ lại cái mùi đó từ lớp hóa học năm ngoái.Nhưng làm sao một thứ mùi kinh khủng như vậy lại chui được vô căn nhà sang trọng của bà Forbes ? Bonnie tính quay sang hỏi Meredith nhưng Meredith lắc đầu . Bonnie biết ý nghĩa của động tác đó.
Nó có nghĩa : Đừng nói gì cả.
Bonnie nuốt khan ,chớp đôi mắt ngập nước của cô và quan sát Meredith vặn nắm cửa phòng Caroline.
Căn phòng tối đen.Ánh sáng yếu ớt phản chiếu từ hành lang chỉ đủ cho thấy rèm cửa trong phòng Caroline đã được thay thế bằng những tấm ga trải giường bị đóng đinh trên tường.Trên giường và cạnh giường không có ai cả.
“Vào đi ! Và đóng cửa mau!”
Đó là giọng Caroline ,cùng âm thanh chát chúa đặc trưng của Caroline.Cơn rùng mình dâng lên trong Bonnie như cơn lũ.Giọng nói đó không phải là giọng nam trầm có thể khiến căn phòng rung lắc hay tiếng la thét vì giận dữ,đó là giọng Caroline-đang-ở-trong-tình-trạng-rất-tệ.
Cố bước vào khoảng tối om trước mặt.