Đọc truyện Nhật Ký Ma Cà Rồng – Chương 11Quyển 1 –
Elena ngã xuống hành lang mờ tối, cô ấy cố gắng hình dung ra những thứ đang ở xung quanh mình. Đúng lúc đó, thế giới đột nhiên lấp lánh sáng và càng lúc càng rực rỡ hơn, và cô thấy mình bị bao quanh bởi những dãy tủ khóa quen thuộc. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đến nỗi cô gần như bật khóc. Cô ấy không bao giờ nghĩ mình có thể vui mừng đến mức này. Elena đứng yên một phút và quan sát xung quanh với sự khoan khoái.
“Elena, cậu làm gì ở ngoài đây vậy?”
Đó là Meredith và Bonnie, đang nhanh chóng đi xuống đại sảnh chạy về phía cô.
“Các cậu đã ở đâu vậy?” Cô ấy hỏi một cách dữ dội.
Meredith cau mặt. “Tụi mình không thể tìm thấy ông Shelby . Và cuối cùng khi đã tìm được ông ấy thì ông ấy đang bị thiếp đi. Mình nghiêm túc đó.” Cô ấy trả lời trước ánh mắt ngờ vực của Elena.
“Thiếp đi. Và khi đó tụi mình không thể đánh thức ông ấy dậy. Lúc ánh sáng trở lại thì ông ấy mới mở mắt ra. Sau đó tụi mình quay lại chỗ cậu. Nhưng cậu làm gì ở đây vậy?”
Elena ngập ngừng.
“Mình không đủ kiên nhẫn để đợi,” Elena trả lời nhẹ nhàng. “Dù sao, mình nghĩ chúng ta đã có một ngày vất vả rồi.”
”Giờ cậu mới nói,” Bonnie nói.
Meredith không nói gì, nhưng cô ấy ném về phía Elena một cái nhìn sắc bén và thăm dò. Elena cảm thấy không thoải mái với cảm giác với cái nhìn của đôi mắt đen bên dưới khuôn mặt đó.
Tất cả những ngày cuối tuần và những tuần sau đó, Elena làm việc theo kế hoạch cho Ngôi nhà ma. Elena thậm chí không có đủ thời gian để ở bên Stefan, và điều đó khiến cô thấy bực mình nhưng Stefan còn cảm thấy bực dọc hơn nữa. Cô ấy có thể ý thức được cảm xúc mãnh liệt của anh dành cho cô, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được anh ấy đang chống cự lại điều đó, vẫn cự tuyệt việc ở một mình bên cô. Và theo nhiều mặt thì anh ấy vẫn còn ẩn chứa nhiều điều huyền bì với cô như khi lần đầu cô gặp anh.
Anh ấy không bao giờ nói về gia đình anh ấy hoặc về cuộc sống trước đây của anh trước khi đến Fell’s Church, và nếu cô hỏi anh bất cứ câu hỏi nào thì anh sẽ vòng vo và lãng tránh câu trả lời. Một lần cô hỏi anh anh có nhớ nước Ý không, anh có cảm thấy hối tiếc khi đến đây không. Và sau một lúc đôi mắt anh sáng lên, màu xanh lá lấp lánh như sự phản chiếu những cái lá sồi trong một dòng suối vậy. “Sao anh có thể hối tiếc khi có em ở đây chứ?,” anh ấy đáp, và hôn cô nhằm đẩy những suy nghĩ tò mò ra khỏi đầu cô. Lúc đó Elena biết hạnh phúc trọn vẹn là như thế nào. Cô cũng cảm thấy sự hân hoan của anh, và khi anh lùi lại cô thấy khuôn mặt anh rạng rỡ, như thể đang có ánh mặt trời chiếu vào.
“Ôi, Elena.”Anh ấy thì thầm.
Những thời gian đẹp đẽ chính là như thế. Nhưng anh lại ít hôn cô hơn trong thời gian gần đây và cô cảm giác khoảng cách giữa hai người ngày càng rộng hơn.
Thứ Sáu đó, cô và Bonnie và Meredith quyết định ngủ lại ở nhà McCulloughs. Trời đang trở nên âm u và báo hiệu một cơn mưa phùn khi cô và Meredith đi đến nhà Bonnie. Trời không thường lạnh vào giữa tháng Mười, và những cái cây xếp hàng trên con đường im lìm cũng lụi đi vì những cơn gió lạnh. Những cây thích rực rỡ trong màu đỏ tươi trong khi những cây bạch quả thì sáng rực một màu vàng.
Bonnie đón họ ở cửa: “Mọi người đi cả rồi! Chúng ta sẽ có đủ phòng cho đến trưa mai, khi gia đình mình trở về từ LeesBurg.” Cô ấy vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi vào nha, và túm lấy con chó Bắc Kinh đang cố chạy ra ngoài. “Không, Yangtze, ở trong đó đi. Yangtze, không, đừng! Không!”
Nhưng đã quá trễ. Yangtze đã trốn ra được và đang lao tới sân trước về phía một cái cây bu lô, rồi sủa ăng ẳng lên phía trên những cánh cây cuộn tròn bằng một cái lắc nhẹ ở phía sau.
“Ồ, cái gì phía sau con chó vậy?” Bonnie nói, hai cánh tay cô ôm lấy hai tai.
“Nó trông giống một con quạ.,” Mereith nói.
Elena như bị hoá đá. Cô ấy bước một vài bước về phía cái cây, nhìn lên trên những cái lá vàng kim. Và ở trên đó có một con quạ tương tự như con quạ cô đã nhìn thấy hai lần trước đó. Có lẽ là ba lần, cô ấy nghĩ, nhớ về hình dáng đôi cánh bay lên từ những cây sồi trong nghĩa trang. Và khi cô nhìn nó, dạ dày như bị siết chặt trong nỗi sợ hãi, và đôi tay cô lạnh cóng. Nó lại nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đen sáng, cái nhìn của con người. Đôi mắt đó… Cô đã nhìn thấy đôi mắt này trước đây ở đâu nhỉ?
Đột nhiên cả ba cô gái đều nhảy ngược trở lại khi con quạ kêu lên một tiếng khó nghe và tung cánh bay ra khỏi cái cây về phía các cô gái. Đúng lúc đó nó xà xuống chỗ con chó nhỏ đang sủa một cách cuồng loạn. Nó tiến đến cách những cái răng nanh của con chó khoảng vài inche và sao đó lại vụt bay lên, bay qua ngôi nhà và biến mất trong những cái cây óc chó phía bên kia.
Cả ba cô gái như hoá đá trong sự ngạc nhiên. Lúc đó Bonnie và Meredith nhìn nhau và sự căng thẳng tan biến trong tiếng cười của họ.
“Mình cứ tưởng nó sẽ lao vào chúng ta chứ,” Bonnie nói, tiến về phía con chó Bắc Kinh bị xúc phạm và kéo con chó đang sủa trở vào nhà.
“Mình cũng vậy,” Elena đáp lại nhẹ nhàng. Và khi cô ấy theo những người bạn của mình vào nhà, cô ấy không góp phần vào tràng cười đó.
Ngay khi cô ấy và Meredith mang được đồ của mình vào trong thì trời cũng đã tối. Thật khó để giữ được cô ấy ngồi trong phòng khách huyên náo của Bonnie bên cạnh tiếng lửa ầm ĩ, với một tách sô cô la nóng trên tay. Và ngay khi ba người họ thảo luận những kế hoạch cuối cùng cho Ngôi nhà ma, và cô ấy được thư giãn.
“Chúng ta đang đi đúng hướng,” cuối cùng Meredith nói. “Dĩ nhiên, chúng ta đã tiêu tốn nhiều thời gian để tính toán trang phục cho những người khác đến nỗi chúng ta còn chưa nghĩ cho bản thân.”
“Của mình thì dễ thôi,” Bonnie nói. “Mình sẽ trở thành nữ tu của một thành phố cổ ở Xentơ, và mình chỉ cần một vòng hoa gồm những cái lá sồi trên đầu và một cái áo choàng trắng. Mary và mình chỉ may nó trong một đêm.”
“Mình nghĩ mình sẽ trở thành phù thuỷ,” Meredith trầm ngâm đáp lời. “Tất cả chỉ cần một cái váy đen dài, còn cậu thì sao Elena?”
Elena mỉm cười. “Ồ, việc đó vẫn còn là một bí mật, nhưng …. Cô Judith để mình đi gặp thợ may váy. Mình tìm thấy một tấm hình của một cái áo dạng dài thời Phục Hưng trong một cuốn sách mình dùng cho bài báo cáo miệng của mình, và mình sẽ bắc chước nó. Nó làm bằng vài lụa miền Bắc Ý, màu xanh đá, và nó tất nhiên là rất đẹp.”
“Nó có vẻ đẹp đó.,” Bonnie nói. “Và đắt nữa.”
“Mình sử dụng tiền của mình với sự tin tưởng của ba mẹ mình. Mình chỉ hy vọng là Stefan sẽ thích nó. Đó là một ngạc nhiên với anh ấy, và …. Ừ mình chỉ mong anh ấy thích nó thôi.”
“Vậy Stefan sẽ trở thành gì? Anh ấy có giúp làm Ngôi nhà ma không?” Bonnie tò mò hỏi.
“Mình không biết,” một lúc sau Elena trả lời. “Anh ấy dường như không thích thú lắm với những thứ của Halloween.”
“Thật khó để nhìn thấy anh ấy được trùm trong mấy tấm vải ránh rới và bị phủ máu giả như mấy tên con trai khác,” Meredith đồng ý. “Anh ấy ….. ừm, quá đáng tôn quý để bị như thế.”
“Mình biết!” Bonnie nói. “Mình biết chính xác anh ấy có thể trở thành cái gì, và anh ta nhất định phải diện bảnh đó. Nhìn xem, anh ấy là người ngoại quốc, anh ấy có một làn da tái xanh, anh ấy có một cái nhìn tuyệt vời làm người khác phải suy nghĩ…. Thêm vào những chi tiết và cậu sẽ có một bá tước Dracula hoàn hảo!”
Elena mỉm cười với vẻ không bằng lòng. “Well, mình sẽ đi hỏi anh ấy.”
“Nói tới Stefan,” Meredith nói, đôi mắt đen của cô ấy đang hướng về Elena, “mọi chuyện thế nào rồi?”
Elena thở dài, nhìn vào ngọn lửa. “Mình…. không chắc nữa,” cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng, thật chậm. “Có những lúc mọi thứ rất tuyệt vời, và cũng có những lúc….”
Meredith và Bonnie trao cho nhau một cái nhìn thoáng qua, vàu sau đó Meredith nói nhẹ nhàng. “Những lần khác thì sao?”
Elena ngập ngừng suy nghĩ. Sau đó cô ấy đi đến một quyết định. “Chờ mình một chút,” cô ấy nói, và đứng dậy đi nhanh chóng về phía cầu thang. Elena quay trở lại với một cuốn sách nhỏ bằng nhung màu xanh trên tay.
“Mình có viết một ít về nó tối qua trong lúc mình không ngủ được,” Cô ấy nói. “Để nó nói thì tốt hơn mình.” Elena tìm trang và hít sâu, rồi cô bắt đầu:
“Ngày 17 tháng Mười
“Nhật ký thân yêu,
“Tối nay mình cảm thấy thật khủng khiếp. Và mình phải chia sẻ với ai đó về điều này.
“Có chuyện gì đó đang đến giữa mình và Stefan. Anh ấy có một nỗi buồn khủng khiếp nào đó mà mình không thể hiểu được, và nó càng đẩy chúng mình ra hai phía xa nhau. Mình không biết phải làm sao nữa.
“Mình không thể hiểu được những suy nghĩ của anh ấy. Nhưng anh ấy đang rất buồn vì một chuyện gì đó, và nếu anh ấy không kể với mình đó là cái gì, nếu anh ấy không tin mình nhiều đến thế thì mình không thấy chút hy vọng nào cho chúng mình cả.
“Hôm qua khi anh ấy ôm mình, mình cảm thấy có một cái gì đó rất mượt mà xung quanh phía bên dưới áo sơ mi của anh ấy, có một cái gì đó như một chuỗi. Mình hỏi trêu chọc anh ấy, nó là món quà của Caronline không. Và anh ấy chỉ đứng như bị chôn chân và không nói bất cứ điều gì nữa. Nó như thể là anh ấy bất thình lình xa mình cả ngàn dặm và đôi mắt anh ấy….. có nhiều nỗi đau trong đó đến nỗi mình phải khó khăn lắm mới có thể chịu đựng được.
Elena ngưng đọc và tìm những dòng cuối cùng của trang nhật ký bằng đôi mắt của mình. Mình cảm thấy như có ai đó dã làm đau anh ấy kinh khủng trong quá khứ và anh ấy chưa bao giờ vượt qua được điều đó. Nhưng mình cũng nghĩ anh ấy đang sợ một cái gì đó, những bí mật mà anh ấy sợ rằng mình sẽ biết. Nếu mình biết được nó là cái gì mình có thể chứng minh cho anh ấy thấy rằng anh có thể tin tưởng mình được. Rằng anh ấy có thể tin mình dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, đến phút cuối cùng.
“Chỉ khi mình biết.” Cô ấy thì thầm.
“Khi cậu biết cái gì?” Meredith nói, Elena giật mình ngước lên.
“Ồ, khi mình biết chuyện gì đang xảy ra ,” cô ấy nhanh chóng đáp lại, đóng quyển nhật ký lại. “Ý mình là nếu mình biết rốt cuộc thì tụi mình cũng chia tay thì mình nghĩ là mình sẽ kết thúc nó cho xong. Và nếu mình biết mọi thứ đến cuối cùng sẽ ổn cả thôi thì mình sẽ chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì đang diễn ra. Nhưng chỉ là cứ ngày qua ngày mà chẳng chắc chắn gì cả thì thật là tồi tệ.”
Bonnie cắn môi và đứng dậy, đôi mắt lấp lánh. “Mình có thể chỉ cho bạn cách tìm ra nó, Elena.” Cô ấy nói. “Bà của mình đã kể cho mình nghe cách tìm ra người mà mình sẽ kết hôn. Nó được gọi là bữa ăn tối câm lặng.”
“Để mình đoán nhé, một mưu mẹo của các tu sĩ cổ,” Meredith nói
“Mình không biết nó có từ bao giờ,” Bonnie nói. “Bà mình nói rằng luôn có những buổi ăn tối câm lặng.Dù sao thì, nó có tác dụng mà. Mẹ mình đã nhìn thấy hình ảnh của ba mình khi thử nó, và một tháng sau đó, họ cưới nhau. Nó dễ thôi Elena. Và cậu cũng đâu phải mất cái gì đâu?”
Elena nhìn Bonnie và Meredith. “Mình không biết nữa,” cô ấy lên tiếng. “Nhưng coi nào, cậu cũng đâu có thật sự tin…..”
Bonnie kéo cô ấy lên với lòng tự trọng bị xỉ nhục.”Cậu gọi mẹ mình là nguời nói dối hả? Ồ, thôi nào, Elena, đâu có mất gì khi thử nó đâu. Tại sao không chứ?”
“Mình phải làm gì đây?” Elena hồ nghi. Cô ấy thấy giống như một mưu đồ kỳ lạ, nhưng ngay lúc này thì hoảng sợ hơn.
“Nó đơn giản thôi. Chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ trước khi tiến hành vào nữa đêm….”
Năm phút trước nửa đêm, Elena đúng trong phòng ăn của nhà McCulloughs, và cảm thấy mình ngu xuẩn hơn bất cứ thứ gì khác. Ở sân sau, cô có thể nghe thấy con chó Yangtze đang sửa điên cuồng, nhưng bên trong thì lại không có tiếng động nào ngoại trừ tiếng tích tắc chậm chậm của đồng hồ cũ kỹ. Theo lời hướng dẫn của Bonnie, cô đặt lên cái bàn bằng gỗ cây óc chó màu đen lớn một cái đĩa, một cái ly, và một bộ đồ ăn làm bằng bạc, không nói một lời nào. Sau đó cô thắp sáng một cây nến trên giá đựng nến đặt ở giữa bàn và bố trí cho mình một cái ghế phía sau để ngồi.
Theo Bonnie thì, vào giữa đêm nay cô phải đẩy cái ghế lui lại và mời người chồng tương lai của cô ngồi vào đó. Khi đó ngọn nến sẽ bị thổi tắt và cô ấy sẽ nhìn thấy hình dáng một bóng ma trên ghế.
Trước đó, cô có một chút bực bội về điều này, cô không chắc là muốn thấy bất cứ hình dáng ma quỷ nào, ngay khi đó là người chồng tương lai của mình. Nhưng bây giờ nhưng điều đó dường như ngốc nghếch và chẳng làm hại ai. Khi đồng hồ bắt đầu đổ chuông, cô ngồi thẳng dậy và cầm chặt phía sau cái ghế. Bonnie nói là cô không được đi đâu cho đến khi nghi thức xong.
Ồ, thật là ngu ngốc. Có lẽ cô đã không nói những lời đó…. Nhưng sau khi đồng hồ bắt đầu rung chuông, cô nghe chính mình đang nói.
“Vào đi,” cô nói một cách lúng túng với căn phòng rỗng, kéo cái ghế ra. “Mời vào, mời vào…”
Ngọn nến bị tắt.
Elena nhìn chằm chằm vào khoảng tối. Cô cảm thấy gió, một cơn gió mạnh, thổi tắt ngọn nến. Nó đến từ những cánh cửa kiểu Pháp phía sau cô, và cô quay lại thật nhanh, một tay vẫn đặt trên ghế. Cô thề là những cánh cửa ấy đã đóng rồi mà.
Có cái gì đó di chuyển trong bóng tối.
Sự sợ hãi như xuyên qua Elena, vượt qua sự hiểu biết của cô và bất cứ trò chơi nào. Ôi Chúa ơi, Cô đã làm gì vậy, cô đã mang đến bản thân cái gì vậy? Trái tim cô đã có giao ước và cô cảm thấy mình đang bị lao xuống, không báo trước, vào trong cơn ác mộng kinh khủng nhất của mình. Nó không chỉ tối mà còn hoàn toàn yên lặng, không nghe gì, không thấy gì, và cô đang rơi…
“Cho phép tôi,” một giọng nói cất lên, và một ngọn lửa sáng thổi phù phù trong bóng tối.
Trong một lát ghê sợ, kinh khủng, cô nghĩ đó là Tyler , nhớ về cái bật lửa của hắn ta trong nhà thờ đổ nát trên ngọn đồi. Nhưng khi ngọn nến trên bàn đã cháy trở lại, cô thấy bàn tay với những ngón tay dài, nhợt nhạt đang cầm nó. Không phải bàn tay đỏ rắn chắc của Tyler . Lúc đó cô nghĩ đó là Stefan, và khi đôi mắt cô hướng lên gương mặt.
“Anh!” Cô nói với giọng kinh ngạc, sửng sốt. “Anh đang làm gì ở đây?” Cô nhìn từ anh ấy qua những cánh cửa Pháp đang thực sự mở, đưa ra tấm rèm cửa. “Có phải anh lúc nào cũng đi vào nhà người khác khi không được mời không?”
“Nhưng em đã yêu cầu tôi đến đây mà.” Giọng nói của anh khiến cô nhớ về nó, trầm, mỉa mai và làm cho người khác thích thú. Cô nhớ rằng mình cũng mỉm cười. “Cảm ơn,” hắn thêm vào, và duyên dáng ngồi vào ghế mà cô đã cố gắng kéo ra.
Cô đưa tay mình về phía sau. “Tôi không mời anh.” Cô nói với giọng bất cần, pha giữa sự căm phẫn và sự bối rối. “Anh làm gì mà lãng vãng xung quanh nhà của Bonnie vậy?”
Hắn mỉm cười. Trong ánh nến, mái tóc đen của hắn bóng lên như chất lỏng, rất mềm mại và rất đẹp đối với tóc con người. Gương mặt hắn nhợt nhạt, nhưng hoàn toàn hấp dẫn. Và đôi mắt của hắn đang nhìn vào mắt cô.
“Helen, vẻ đẹp của em là dành cho tôi, như những vỏ cây Nicean năm ấy, thật nhẹ nhàng êm á, như mùi hương của biển lan toả ……..”
“Tôi nghĩ tốt hơn là bây giờ anh nên rời khỏi đây.” Cô ấy không muốn nghe hắn ta nói điều gì nữa. Giọng nói của hắn khiến cô cảm thấy lạ, làm cho cô cảm thấy yếu đuối một cách lạ lùng, dạ dày cô như đang tan chảy. “Anh không nên ở đây, làm ơn.” Cô với tay lấy cây nến và rời khỏi hắn, đẩy ra khỏi đầu cảm giác choáng váng đang đe doạ sẽ chế ngự cô.
Nhưng trước khi cô cầm lấy cây nến, hắn đã làm một cái gì đó bất thường. Hắn chụp lấy cánh tay đang với lấy cây nến của cô, không thô bạo mà còn dịu dàng, và cầm nó trong những ngón tay gầy yếu lạnh lẽo của hắn. Sau đó hắn trở bàn tay cô lại, cuối đầu xuống hôn lòng bàn tay cô ấy.
“Đừng….” Elena thì thầm, bối rối.
“Hãy đến với anh,” Hắn nói, vài nhìn vào đôi mắt cô ấy.
“Làm ơn đừng….” Cô lại thì thầm, thế giới như đang bơi xung quanh cô. Hắn điên rồi; Hắn đang nói về cái gì vậy? Đi đâu với hắn? Nhưng cô cảm thấy rất choáng váng, rất chóng mặt.
Hắn vẫn đang đứng đỡ cô, còn cô thì dựa vào hắn, cảm giác được những ngón tay lạnh lẽo của hắn đang ở trên cái nút áo đầu tiên của cái áo sơ mi ngay chỗ cổ họng cô. “Làm ơn, không…”
“Nó sẽ ổn thôi. Em sẽ thấy.” Hắn đẩy cái cổ áo sơ mi của cô rộng ra, bàn tay khác của hắn ở phía sau đầu cô.
“Không.” Đột nhiên sức mạnh trở lại với cô, và cô đẩy mạnh hắn ra xa, vấp ngã lên cái ghế. “Tôi đã nói là anh hãy rời khỏi đây, và ý tôi chính là như vậy. Ra khỏi đây—ngay bây giờ!”
Trong một lúc, cơn giận dữ dâng lên trong đôi mắt hắn, một mối đe doạ đen tối. Sau đó nó lắng xuống và trở nên lạnh lùng và sau đó hắn mỉm cười, một nụ cười rực rỡ thoáng qua và hắn đã bình tĩnh trở lại chỉ trong thoáng chốc.
“Anh sẽ đi,” Hắn nói. “Tạm thời thôi.”
Cô lúc lắc cái đầu và nhìn hắn đi ra ngoài bằng những cánh của kiểu Pháp mà không nói tiếng nào. Khi nó được đóng lại sau lưng hắn, cô vẫn đứng trong yên lặng, cố gắng thở đều lại.
Sự yên lặng… nhưng lẽ ra không nên im như thế.
Cô quay lại về phía đồng hồ cổ trong sự hoang mang và thấy nó đứng lại. Nhưng trước khi cô có thể xem xét nó kỹ lưỡng hơn thì cô nghe thấy giọng của Bonnie và Meredith cất lên.
Cô nhanh chóng chạy ra sảnh, cảm thấy đôi chân mình trở nên yếu đuối bất thường, kéo cổ áo và cài nút lại. Cánh cửa phía sau đang mở, có có thể thấy hai dáng người ngoài đó, đang cúi người lên một thứ gì đó trên bãi cỏ.
“Bonnie? Meredith? Có chuyện gì vậy?”
Bonnie nhìn lên khi Elena tới bên họ. Đôi mắt cô chứa đầy nước mắt. “Ôi, Elena, nó chết rồi.”
Với sự sợ hãi đến lạnh người, Elena nhìn chằm chằm xuống một cái thân hình nhỏ ngay chân Bonnie. Đó là con chó Bắc Kinh, đang nằm nghiêng cứng đờ, đôi mắt mở to. “Ôi, Bonnie,” cô nói.
“Nó cũng già rồi,” Bonnie đáp lại, “nhưng mình không mong nó lại ra đi nhanh như vậy. Chỉ mới đây thôi, nó còn sủa mà .”
“Mình nghĩ tốt hơn là chúng ta nên đi vào nhà,” Meredith nói, và Elena nhìn lên và gật đầu tán thành. Tối nay không phải là buổi tối để có thể ở ngoài bóng tối này. Cũng không phải là buổi để mời những thứ khác vào nhà nữa .Cô biết điều đó, mặc dù cô vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Khi họ quay lại vào phòng khách thì cô phát hiện cuốn nhật ký của mình đã biến mất.
Stefan ngẩng đầu lên từ một cái cổ mềm mại như nhung của con nai. Khu rừng giờ đây đầy những âm thanh của đêm đen và anh không thể chắc thứ gì đã quấy rầy anh.
Lúc anh ấy bị xao lãng, con nai đang hôn mê chợt thức tỉnh. Anh cảm thấy bắp thịt mình run lên khi nó đang cố gắng giật cái chân phía bên dưới của nó.
Đi đi, anh ấy nghĩ, trong lúc ngồi lùi lại phía sau và phóng thích con nai. Nó hạ thấp người rồi phóng lên cao và chạy đi.
Anh đã ăn đủ rồi. Một cách khó chịu, anh liếm nhanh hai bên mép, cảm thấy những cái răng nanh rút lại vào không còn sắc bén, nhạy cảm như khi nó đang dài ra nữa. Thật là khó để biết bao nhiêu là đủ nữa. Không còn những lời đồn đãi của sự choáng váng từ chuyện xảy ra ở bên cạnh nhà thờ, nhưng anh sống trong sự sợ hãi chúng sẽ trở lại.
Anh sống trong nỗi sợ hãi rõ ràng rằng một ngày nào đó nhận thức của anh, ý nghĩ của anh sẽ quay cuồng với sự bối rối khi tìm thấy thân thể mềm nhũn của Elena trong vòng tay anh, cái cổ thanh mảnh của cô được đánh dấu bằng hai vết thương đỏ, và trái tim cô ấy im lặng mãi mãi.
Đó là những gì mà anh phải trông chờ
Sự khát máu, với tất cả những sự kinh hãi và thoã mãn của nó, ngay cả bây giờ vẫn là một bí ẩn đối với anh. Mặc dù anh đã sống cùng nó mỗi ngày trong hàng thế kỉ qua, anh vẫn không thể hiểu được.Khi còn sống như một con người, anh đã không hoài nghi về việc bị chán ghét, ghê tởm, bởi những suy nghĩ của việc uống những dòng máu ấm áp từ một cơ thể đang thở. Đó là, liệu có phải có ai đó dùng quá nhiều từ ngữ để đề xuất với anh một việc gì đó.
Nhưng những từ đó cũng không thể dùng vào đêm đó, cái đêm mà Katherine đã biến đổi anh.
Dù cho đã qua nhiều năm, ký ức vẫn rõ ràng. Anh ấy đang ngủ khi cô bước vào phòng, di chuyển thật mềm mại như ảo ảnh hoặc là bóng ma. Anh vẫn đang ngủ, một mình….
Cô mặc một bộ đồ lót bằng vải lanh thật đẹp khi cô đến bên anh.
Đó là buổi tối trước khi cô phải chỉ định, cái ngày cô phải công bố sự lựa chọn của cô. Và cô đã đến bên anh.
Một bàn tay trắng vén tấm màn quanh giường anh, và Stefan thức giấc, ngồi bật dậy trong tình trạng báo động.Khi anh nhìn thấy cô, mái tóc vàng nhợt nhạt xoả trên vai, đôi mắt xanh ẩn dưới hàng mi, anh bị tấn công một cách thầm lặng với sự kinh ngạc.
Và với tình yêu. Anh không bao giờ nhìn thấy cái gì đẹp hơn thế nữa trong cuộc đời của anh. Anh run rẩy và cố gắng nói, nhưng cô đã đặt hai ngón tay lạnh lẽo lên môi anh.
“Yên nào,” cô thì thầm, và cái giường lún xuống khi cô bước lên.
Mặt anh như bị thiêu đốt, trái tim anh vang lên như sấm với sự bối rối pha lẫn sự kích động. Chưa có người phụ nữ nào trên giường anh trước đây. Và đây là Katherine, người có một vẻ đẹp như đến từ thiên đường, Katherine người mà anh yêu hơn chính mình.
Và vì yêu cô nên anh đã cố gắng rất nhiều. Khi cô trượt lên tấm khăn trải giường, tiến lại gần đến nỗi anh có thể cảm thấy không khí ban đêm mát mẻ, thanh khiết trong bộ đồ ngủ của cô. Anh cố gắng bật thành tiếng.
“Katherine,” anh thì thầm. “Chúng ta-anh có thể chờ. Cho đến khi chúng ta làm đám cưới trong nhà thờ. Anh sẽ nói cha anh xắp xếp nó vào tuần tới. Nó sẽ không lâu lắm đâu…”
“Suỵt,” cô ấy lại thì thầm, và anh cảm thấy cái lạnh trên làn da của anh. Anh không thể tự chủ được nữa, anh đặt tay quanh cô và kéo cô về phía mình.
“Những gì chúng ta làm bây giờ không có liên quan gì đến chuyện đó hết.” Cô nói và đưa những ngón tay thanh mảnh của mình vuốt ve cổ anh ấy.
Anh hiểu. Và cảm giác sợ hãi thoáng qua, và nó biến mất khi những ngón tay cô ấy vuốt ve anh. Anh muốn điều đó, muốn bất cứ điều gì có thể cho anh ở bên Katherine.
“Nằm xuống đi, anh yêu,” cô ấy thì thầm.
Anh yêu. Những từ đang reo vang trong đầu anh khi anh nằm xuống trên cái gối, hơi nghiêng cằm để cổ anh được lộ ra. Nỗi sợ hãi trong anh đã biến mất, thay vào đó là sự hạnh phúc quá to lớn đến nỗi anh nghĩ rằng nó có thể phá huỷ anh.
Anh cảm thấy tóc cô lướt nhẹ mềm mại trên ngực anh và cố gắng làm dịu hơi thở của mình. Anh cảm thấy hơi thở của cô trên cổ mình, rồi đến đôi môi, và sau đó là răng của cô ấy.
Có một nỗi đau nhức nhối, nhưng anh cố gắng kiềm chế không phát ra tiếng kêu nào, chỉ nghĩ về Katherine, về việc anh đã ước ao trao cho cô ấy như thế nào. Và nỗi đau dường như đã dịu bớt, và anh cảm thấy máu đang được rút ra khỏi người anh. Nó không khủng khiếp lắm như anh đã sợ. Nó là cảm giác của sự cho đi, sự khuyến khích.
Nó cứ như những suy nghĩ của họ đang được kết hợp lại, trở thành một. Anh có thể cảm thấy sự vui sướng của Katherine khi uống máu anh. Sự vui thích của cô trong việc hút những dòng máu ấm đã cho cô sự sống. Và anh biết cô có thể cả thấy sự thích thú của anh trong lúc trao cho cô điều đó. Nhưng sự thật đã bị đẩy lùi, ranh giới giữa những giấc mơ và sự tỉnh táo càng trở nên mờ nhạt hơn. Anh không thể nghĩ một cách rõ ràng nữa, anh không thể suy nghĩ được gì cả. Anh chỉ có thể cảm nhận, và những cảm giác của anh cứ tăng dần và tăng dần, ngày càng cao hơn, phá vỡ sợi dây ràng buộc giữa anh và trái đất.
Một khoảng thời gian sau, anh không biết tại sao mình có thể ở đó, trong vòng tay cô. Cô nâng niu anh như một người mẹ đang ẵm đứa con còn bé vậy, hướng đôi môi anh nghỉ ngơi trên cái cổ trần trong bộ đồ ngủ của cô ấy. Có một vết thương nhỏ ở đó, một vết cắt tối màu đối lập với làn da nhợt nhạt. Anh không còn cảm thấy sợ hải hay ấp úng, và khi cô vuốt ve mái tóc anh để khích lệ, anh bắt đầu uống.
Lạnh lùng và tỉ mỉ, Stefan phủi sạch vết bùn đất trên đầu gối. Thế giới con người đã say ngủ, biến mất trong sự sững sờ, nhưng những giác quan của anh thì trở nên sắc bén hơn. Anh nên cảm thấy thỏa mãn, nhưng anh lại đói; ký ức đánh thức sự ham muốn trong anh. Mũi anh đánh hơi thấy mùi xạ hương của một con cáo, anh bắt đầu đi săn