Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 6: Những Linh Hồn Bóng Tối

Chương 7


Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 6: Những Linh Hồn Bóng Tối: Chương 7

Elena nhảy nhanh ra khỏi cái ghế sau của chiếc Jaguar và chạy ra xa một tí trước trước khi ngoảnh lại nhìn cái gì đã rơi trên nóc của chiếc xe. Cái vật thể rơi đó chính là Matt. Cậu đang cố chống chọi để đứng dậy từ tư thế nằm.
“Matt – Ôi, Chúa ơi! Bồ có sao không? Bồ có bị đau chỗ nào không?” Elena gào lên trong khi đó Matt cũng đang la lớn với một giọng đau đớn – “Elena – Lạy Chúa tôi! Chiếc Jag ổn chứ? Nó có bị đau không?”
“Matt, bồ điên rồi hả? Bồ có bị đập đầu không vậy?”
“Nó có bị xước ko? Cái mui trần vẫn còn hoạt động chứ?”
“Không một vế xước. Cái mui trần không sao.” – Elena cũng chẳng biết là cái mui trần còn hoạt động không nữa, nhưng cô nhận ra rằng Matt đang lảm nhảm và chẳng hề suy nghĩ. Cậu còn đang cố để bước xuống mà không làm dấy bùn lên chiếc Jag, nhưng cậu đang lóng ngóng bởi hai chân của cậu bị dính đầy bùn. Leo xuống chiếc xe mà không sử dụng chân đã được chứng minh là vô cùng khó khăn.
Trong khi đó, Elena đưa mắt nhìn quanh. Bản thân cô cũng có lần từng rơi xuống từ bầu trời, ừa, nhưng đó là lúc cô đã chết được 6 tháng và đến với trái đất trong tình trạng lõa thể, còn Matt thì lại chẳng đáp ứng được bất cứ yêu cầu nào. Cô lại có thêm một sự giải thích nôm na trong đầu.

Và kia rồi , nằm uể oải trên cái cây gỗ vàng chứng kiến mọi thứ, nhếch mép cười ranh mãnh. Damon.
Người anh rắn chắc, không cao bằng Stefan, nhưng toát ra một mối đe dọa mơ hồ mà không phải do cố tình tạo ra. Vẫn một màu đen tuyền như thường lệ: chiếc quần jean đen hiệu Armani, áo sơ-mi đen, áo khoác da đen, đôi ủng đen, tất cả cùng xuyệt tông với mái tóc rối màu đen và đôi mắt đen của anh. Chính lúc này đây, anh làm cho Elena nhận thức một cách rõ ràng rằng cô đang mặc một cái áo ngủ dài, cái mà cô mang theo với ý nghĩ rằng cô sẽ có thể thay đồ dưới nó khi cần thiết trong lúc họ đi cắm trại. Vấn đề là cô thường hay làm vậy lúc rạng đông, còn hôm nay việc viết nhật kí đã làm cô quên khuấy đi. Bất thình lình cô nhận ra rằng cái áo ngủ này không phải là trang phục phù hợp để cô có thể cãi nhau với Damon vào sáng sớm như thế này. Nó không phải mỏng dính, trông như là fla-nen hơn nylon, nhưng nó lại có ren, đặc biệt là lại viền quanh cổ. Ren viền quanh một cái cổ xinh xắn, như đã có lần Damon nói với cô, thì cũng giống như là phất một miếng vải đỏ trước mặt một con bò tót đang điên tiết.
Elena khoanh tay trước ngực. Cô cũng đang cố gắng đảm bảo rằng nguồn năng lượng của cô đã được ẩn vào trong theo một cách có kiểm soát.
“Em trông giống Wendy.” – Damon nói, với một nụ cười ranh mãnh, sáng lóa và hoàn toàn đánh giá cao. Anh hướng mặt về phía cô một cách dịu dàng.
Elena từ chối sự dịu dàng đó. “Wendy nào?” cô hỏi, rồi bất chợt nhận ra đó là tên của cô bé trong Peter Pan, và cô thấy khó chịu trong lòng. Elena vẫn luôn giỏi ở khoản đối đáp kiểu này. Nhưng vấn đề là Damon lại giỏi hơn cô.
“Tại sao, Wendy…em yêu à,” Damon nói, giọng nói anh ngọt ngào thoảng nhẹ. Elena cảm thấy hơi rùng mình. Damon đã từng hứa là sẽ không Tác Động cô – sẽ không sử dụng khả năng siêu nhiên của anh để làm cô mơ hồ hay thao túng suy nghĩ cô. Nhưng đôi lúc, cô có cảm giác như anh đã gần như vượt qua lằn ranh đó. Và đó chính là lỗi của Damon – Elena nghĩ. Cô chẳng hề có cảm giác nào với anh, nó là – uhm, nó là cảm giác chẳng khác gì tình anh em. Nhưng Damon chẳng hề bỏ cuộc, bất kể cô có từ chối anh bao nhiêu lần. Phía sau Elena là một quả đấm và cái tiếng lẹp nhẹp mà chẳng nghi ngờ gì là Matt cuối cùng đã có thể thoát khỏi cái trần xe, và nhảy ngay vào trận chiến.
“Đừng có gọi Elena, Elena yêu dấu!” – cậu la lên, tiếp tục quay mặt về phía Elena – “Wendy chắc là tên của cô bạn gái gần đây nhất của hắn. Và – và – cậu có biết hắn đã làm gì không? Hắn đã gọi mình dậy bằng cách nào không? Matt rùng mình phẫn nộ.
“Anh ném cậu lên trên nóc xe hả? Elena đánh bạo nói. Elena xoay cổ nói qua vai với Matt, bởi những cơn gió lạnh buổi sáng đang có xu hướng thổi bộ áo ngủ ép sát vào người cô. Cô chỉ không muốn bây giờ Damon là người đứng phía sau mình.
“Không đúng! Ý mình là đúng! Không đúng và đúng! Nhưng – khi hắn làm vậy, hắn thậm chí chẳng màn đến việc sử dụng đôi tay hắn! Hắn chỉ làm như vậy nè” – Matt vẫy cánh tay – “và đầu tiên, mình bị ngã xuống một hố bùn, rồi tiếp theo là mình biết mình đang bị rơi trên nóc chiếc Jag. Cú ngã đó đã có thể làm hư cái mui xe – hay mình! Và giờ đây, người mình đầy bùn.”-Matt chêm vào, kiểm tra lại cơ thể với một sự kinh tởm, cứ như thể là nó chỉ xảy ra với mỗi anh. Damon lên tiếng- “vậy tại sao tôi lại ném cậu lên, rồi xuống một lần nữa? Và cậu đã thực sự làm gì trong cái khoảng thời gian mà tôi đang tạo ra khoảng cách với cậu?”
Matt đỏ mặt tận mang tai. Đôi mắt xanh bình thường trầm tĩnh của anh bỗng lóe sáng.
“Tôi đang cầm một cây gậy.” –cậu nói bướng bỉnh.

“Một cây gậy. Cái loại gậy mà cậu có thể nhặt được bên vệ đường? Loại gậy đó phải không?”
“Tôi đích thực nhặt nó bên vệ đường, phải”- cậu vẫn bướng bỉnh.
“Nhưng hình như có thứ gì kì lạ đã xảy ra với nó thì phải.” Từ đằng này, Elena cũng có thể nhìn thấy. Damon đang chìa ra một cây cọc rất dài, và có vẻ như rất cứng, với một đầu đã được vót cực nhọn. Chắc chắn là nó được đẽo ra từ một loại gỗ cứng, nhìn bề ngoài của nó thì chắc là sồi. Trong khi Damon đang kiểm tra cây “gậy” của anh khắp mọi phía với cái nhìn nhạy bén không thể hiểu nổi. Cô lắp bắp quay sang phía Matt.
“Matt” – cô nói giọng trách móc. Đó thực sự là cực điểm của cuộc chiến tranh lạnh giữa hai chàng trai.
“Mình chỉ nghĩ,” – Matt vẫn cứng đầu – “đó có thể là 1 ý tưởng tốt. Bởi lỡ như lúc tối mình đang ngủ ngoài trời, thì có một … vampire khác đến.”
Elena gần như đã quay lại và nói vài lời khuyên giải với Damon thì Matt lại tiếp tục hét lên.
“Nói cho cô ấy biết thực sự anh đã gọi tôi dậy bằng cách nào!”- cậu nói một cách dữ dội. Rồi thì, chẳng cho Damon có cơ hội để nói, cậu tiếp – “Mình chỉ mở mắt khi mà hắn ném cái thứ này lên người mình.” Matt làm Elena cứng họng khi cậu đang cầm trong tay thứ gì đó. Elena, thật sự rất lúng túng, cầm lấy thứ đó từ tay Matt, xoay nó loại. Nó trông như một mẩu bút chì, nhưng đã bị biến sắc, hóa thành màu đỏ nâu sậm.

“Hắn quăng thứ đó lên người mình và nói ‘cú đúp đó’”- Matt nói. “Hắn đã giết 2 người – và hắn đang ba hoa về điều đó!”
Elena đột nhiên không muốn cầm cái bút chì đó tí nào nữa.
“Damon!” cô la lên bàng hoàng, bởi cô đang cố để tìm kiếm có gì trên cái biểu hiện dửng dưng trên khuôn mặt anh.
“Damon – anh đã không .. không thật sự – ”
“Đừng xin xỏ hắn, Elena. Việc mà chúng ta cần phải làm – ”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.