Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 5: Đêm Xuống

Chương 12


Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 5: Đêm Xuống: Chương 12

** Chú thích : Hiện chỉ có S và mấy người bạn của E biết E đã sống lại.
: E có khă năng giao tiếp trực tiếp bằng tâm linh với người chia sẻ máu với cô , mà ở đây là S.
Stefan cảm thấy ngực anh như thắt lại.Anh trai của anh đã khiến sự tồn tại của anh trở thành sự đau khổ nhất có thể trong gần nửa thiên niên kỉ.Lần nào anh tìm cách tránh xa anh tar a,Damon lại dõi theo anh,tìm kiếm anh để…để làm gì kia chứ?Trả thù?Để thỏa mãn?Họ đã giết nhau ,cùng một lúc ,vào thời kì phục hưng của nước Ý.Kiếm của hộ đã cắm ngập vào trái tim của người kia ,trong một cuộc đấu tranh giành một nữ vampire.Tất cả mọi thứ đều tan vỡ kể từ lúc đó.
Nhưng anh ta cũng đã vài lần cứu mạng anh-Stefan hồi tưởng lại,đột nhiên thấy bồi hồi.Và 2 người chúng ta đều đã hứa sẽ trông chừng nhau , chăm sóc cho nhau ..
Stefan thình lình quan sát Elena.Cô là người duy nhất đã khiến 2 anh em phải cùng thề điều đó-khi mà cô đang hấp hối.Elena nhìn lại anh ,với đôi mắt non nớt màu xanh sẫm ngây thơ.

Dù thế nào đi nữa,anh phải trao đổi với Damon-người đang đỗ chiếc xe Ferrari của anh ta cạnh chiếc Porsche của Stefan trước cửa nhà trọ.
“Ở lại đây và ..-và tránh xa cửa sổ ra nhé em,anh xin đấy”Stefan vội nói với Elena.Anh nhanh nhẹn di chuyển khỏi phòng,đóng cửa lại với những bước chân gần như là chạy .
Anh thấy Damon đang tựa vào chiếc Ferrari,đang quan sát bên ngoài khu nhà trọ – đầu tiên là qua chiếc kính râm,sau đó gỡ hẳn kính ra.Biểu hiện của Damon nói lên rằng khu nhà trọ trông vẫn thế , dù nhìn nó theo cách nào đi nữa.
Nhưng đó không phải là mối bận tâm hàng đầu của Stefan mà đó là tầm ảnh hưởng của anh ta,cả cái mùi toát ra từ anh ta-cái mùi vị không một người bình thường nào cảm nhận được chứ đừng nói là ngửi thấy.

“Anh đang làm cái gì ở đây vậy?”Stefan hỏi,cảm thấy hơi quá shock kể cả với một lời chào hỏi thông thường.
Damon ném cho anh một nụ cười 250 wat*. “ Vẫn như cũ nhỉ ”,anh nói ,kèm theo một tiếng thở dài. “ Oh,anh vừa đi mua sắm một chút”.Anh lướt nhẹ tay qua cái thắt lưng da mới,chạm vào túi áo trong có cái camera,đẩy đẩy chiếc kính hiệu Ray-Bans. “Em có tin được không,cái thị trấn bụi bặm này có mấy cửa hàng khá khẩm lắm.Và anh thì thích mua sắm.”
“Ý anh là..ăn trộm ấy hả.Mà đó là chưa tính đến một nửa của những gì tôi có thể “ngửi” ra được từ anh.Anh đang hấp hối hay chỉ là đang phát điên thế hả?”Đôi lúc , khi một vampire bị đầu độc hay không chống lại nổi một trong số những lời nguyền bí ẩn hoặc bị một vài căn bệnh gây ảnh hưởng ,họ sẽ cảm thấy bị kích thích, không thể kiểm soát được hành động đối với bất cứ cái gì-bất cứ ai-trong tầm tay của họ.
“Anh chỉ hơi đói bụng chút”,Damon đáp lại lịch sự,trong lúc vẫn tiếp tục quan sát ngôi nhà trọ. “Mà có chuyện gì với phép lịch sự tối thiểu của em thế hả ? Anh đã lái xe cả một đoạn đường dài đến đây và đáng lẽ ít nhất anh cũng phải được nghe câu ‘Chào,Damon’ hay ‘Rất vui dược gặp anh,Damon’ chứ nhỉ.Không,và thay vào đó,anh lại nghe thấy: ‘Anh đang làm cái gì ở đây vậy Damon’ ” Anh nhại lại câu đó với một chút mỉa mai,châm chọc. “ Anh tự hỏi Thánh Marino** sẽ nghĩ sao về chuyện này ,hả cậu em trai bé nhỏ?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.