Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 3: Cơn Thịnh Nộ: Chương 112
Dĩ nhiên rồi, Elena nghĩ bụng. Sao mình ngu thế không biết? Damon đã cũng đi với bọn mình trong xe của Alaric băng qua cây cầu bắc ngang sông. Anh ta đã vượt qua dòng nước chảy lần đó, và có lẽ nhiều lần khác nữa. Damon không thể nào là Quyền Năng Khác được.
Thật kì lạ khi cô còn có thể suy nghĩ được ngay cả khi đang sợ hãi đến mức đó. Giống như một phần tâm trí cô đang đứng quan sát từ đằng xa vậy.
“Giờ ta sẽ giết ngươi,”Katherine nói tỉnh rụi, “Rồi ta sẽ băng qua bên dưới đáy sông để giết bạn bè ngươi. Ta không nghĩ bọn chó đã làm xong chuyện đó. Nhưng thôi để ta tự tay làm vậy.”
“Thả Elena ra!” Stefan nói. Giọng anh nghèn nghẹn nhưng vẫn đầy cương quyết.
“Ta vẫn chưa quyết định được nên dùng cách nào,” Katherine chả thèm bận tâm đến Stefan. “Hay là nướng cháy các ngươi nhỉ. Trời sắp sáng đủ cho việc đó ròi. Mà ta thì lại đang giữ mấy vật này,” Ả thọc tay vào phía trước ngực áo và nắm tay lại khi rút ra. “Một – hai – ba!” Katherine đếm, thả xuống đất hai chiếc nhẫn bạc và một chiếc nhẫn vàng. Những viên đã đính trên đó xanh biếc như chính đôi mắt ả, như chính hạt ngọc trên sợi dây chuyền Katherine đang đeo trên cổ.
Bàn tay Elena vặn vẹo điên cuồng, cô cảm thấy ngón tay đeo nhẫn của mình trống trơn. Đúng là như thế thật. Elena chưa bao giờ nghĩ rằng có lúc mình lại thấy trần trụi thế này khi không có cái vòng kim loại bé xíu đó. Nó vô cùng cần thiết cho sinh mạng của cô, cho sự sống còn của cô. Không có nó…
“Không có mấy thứ này thì các ngươi chết chắc,” Katherine nói, lấy bàn chân di di những chiếc nhẫn trên mặt đất. “Nhưng ta không biết cách đó có đủ chậm không nữa.” Ả quay bước, đi đến gần chạm bức tường tít phía đầu kia của hầm mộ, chiếc váy bạc lóng lánh trong ánh sáng mờ mờ.
Đó là lúc Elena nảy ra một ý tưởng.
Cô có thể động đậy được hai bàn tay, đủ để chạm tay này vào tay kia, đủ để nhận ra chúng không còn tê cứng nữa. Dây thừng đã lỏng ra.
Nhưng Katherine rất mạnh. Mạnh khủng khiếp. Và cũng nhanh nhẹn hơn Elena nữa. Ngay cả khi Elena có thoát ra được, cô cũng chỉ có đủ thời gian để hành động thật nhanh.
Cô xoay xoay một bên cổ tay, cảm giác được sợi dây thừng bung ra.
“Còn những cách khác nữa,” Katherine nói. “Ta có thể cứa cho các ngươi vài phát và xem các ngươi chảy máu. Ta thích xem cảnh này làm.”
Nghiến chặt răng, Elena trì sợi dây thừng xuống. Tay bị bẻ oặt lại đau đớn, nhưng cô vẫn tiếp tục ấn và thấy sợi dây tuột ra bên đau rát.
“Hay là dùng chuột,” Katherine đang trầm tư ngẫm nghĩ. “Cách này vui đây. Ta có thể ra lệnh cho chúng khi nào thì bắt đầu, khi nào thì ngưng lại.”
Giải thoát bàn tay còn lại dễ hơn nhiều. Elena ráng không để lộ sau lưng mình đang làm gì. Cô cũng muốn dùng tâm trí gọi Stefan nhưng không dám, sợ chẳng may bằng cách nào đó Katherine nghe thấy thì khốn.
Katherine đã bước tới trước mặt Stefan. “Ta nghĩ ta sẽ bắt đầu từ ngươi trước,” ả nói, dí sát mặt vào anh. “Ta lại thấy đói rồi. Mà ngươi thì quá đỗi ngọt ngào, Stefan ạ. Ta đã quên mất ngươi ngọt ngào như thế nào rồi.”