Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 2: Cuộc Chiến: Chương 95
Có tiếng vỗ tay rời rạc và lơ đãng khi Elena đọc xong, rồi ông thị trưởng lên thông báo những tiết mục còn lại cho buổi chiều hôm đó. Vậy là mọi thứ đã xong, Elena có thể đi.
Cô lững lờ bước xuống sân khấu, không hề ý thức được mình đang đi đâu, nhưng đôi chân lại mang cô về phía bức tường phía bắc. Mái tóc đen của Damon khuất sau cánh cửa hông, Elena đi theo.
Không khí trong sân mát lạnh so với trong căn phòng chật chội đông đúc, những đám mây màu xám bạc trên cáo lững lờ trôi. Damon đang đứng đợi cô.
Một khoảng im lặng kéo dài, rồi cô cất tiếng: “Tại sao thế?”
“Ta tưởng cô em sẽ quan tâm hơn đến chuyện bằng cách nào chứ.” Hắn ta trịnh trọng vỗ vỗ áo khoác. “Sáng nay ta được mời vào uống café sau khi đã xoay sở được một màn làm quen hồi tuần trước.”
“Nhưng tại sao chứ?”
Damon nhún vai, và trong một thoáng, có vẻ gì đó như hốt hoảng thoáng qua những đường nét tinh tế trên khuôn mặt hắn ta. Elena cho rằng chính bản thân Damon cũng không biết lý do vì sao mình làm vậy… hoặc không muốn thừa nhận lý do đó.
“Vì mục đích riêng của ta thôi.” Hắn ta đáp.
“Tôi không nghĩ vậy đâu.” Có thứ gì đó đang tích tụ giữa hai người, thứ gì đó khiến cho Elena hoảng sợ vì mãnh lực của nó. “Tôi không nghĩ đó là lý do.”
Đôi mắt đen đó lóe lên một cách đáng sợ. “Đừng ép ta, Elena.”
Cô tiến lại gần hơn, đến nỗi gần như chạm vào người Damon, ngước mắt nhìn hắn ta. “Tôi nghĩ rằng, có thể anh cần được thúc ép đấy.” Elena nói.
Khuôn mặt hắn ta chỉ cách Elena vài phân, và cô chẳng biết chuyện gì có thể xảy ra nếu lúc đó một giọng nói không xen vào giữa họ.
“Cuối cùng thì cháu cũng đến được! Cô mừng quá!”
Đó là dì Judith. Elena thấy như mình vừa bị lôi tuột từ thế giới này sang thế giới khác. Cô chớp chớp mắt choáng váng, bước lùi lại, thở hắt ra. Giờ cô mới nhận ra nãy giờ mình đang nín thở.
“Vậy là cháu đã kịp nghe Elena đọc thơ,” dì Judith vui vẻ nói tiếp. “Cháu đọc hay lắm, Elena, nhưng dì không biết Caroline mắc chứng gì nữa. Bọn con gái trong thị trấn dạo gần đây hành động cứ như bị trúng tà ấy.”
“Chắc là do căng thẳng thần kinh,” Damon đưa ra ý kiến, khuôn mặt hết sức nghiêm trang. Elena muốn phì cười, rồi lại thấy bực bội. Cũng phải biết ơn Damon vì đã cứu họ thoát nạn, nhưng nếu không vì hắn thì ngay từ đầu đâu có rắc rối gì. Chính Damon đã gây ra những tội trạng mà Caroline muốn đổ cho Stefan.
“Còn Stefan đâu rồi?” Elena nói lớn suy nghĩ tiếp theo trong đầu mình. Cô chỉ có thể nhìn thấy mỗi Bonnie và Meredith trong sân.
Dì Judith tỏ vẻ khó chịu. “Dì không nhìn thấy cậu ta.” Dì nói gọn lỏn, rồi lại mỉm cười hăm hở. “Nhưng dì có ý này: Sao cháu không đến ăn tối với gia đình chúng tôi, hả Damon? Sau đó cháu và Elena có thể…”