Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 2: Cuộc Chiến: Chương 33
———————
“Mời vào!”
Khi họ bước vào phòng, các cuộc chuyện trò liền ngừng lại. Elena quan sát những khuôn mặt đang quay lại nhìn mình và Stefan, những ánh mắt tò mò, lấm lét và dấu hiệu lo ngại. Không phải thái độ cô đã quen nhận được mỗi khi xuất hiện trước đám đông.
Mở cửa cho hai người là một học sinh khác, chẳng thấy Alaric Saltzman đâu. Nhưng Caroline thì có mặt, đang ngồi trên một cái ghế bar cao giúp cô ả khoe hết cỡ cặp chân dài. Caroline ném cho Elena cái nhìn giễu cợt rồi nhận xét gì đó với một bạn nam ngồi bên tay phải. Anh chàng phá lên cười.
Elena bắt đầu cảm thấy nụ cười của mình gượng gạo, trong khi máu nóng chực dồn lên mặt. Rồi bỗng có một giọng nói quen thuộc vọng đến chỗ cô.
“Elena! Stefan! Bên này nè!”
Lòng tràn ngập biết ơn, cô thấy Bonnie đang ngồi với Meredith và Ed Goff trên một chiếc ghế đôi góc phòng. Elena và Stefan ngồi xuống ghế đệm dài đối diện với họ và cô nghe được những mẩu chuyện khắp chung quanh phòng được chắp nối.
Như đã có thoải thuận ngầm, chẳng ai nhức đến tình huống khó xử lúc Elena và Stefan bước vào. Còn Elena kiên quyết làm ra vẻ như mọi thứ đều bình thường.
Bonnie và Meredith sát cánh bên cô “Trông bồ tuyệt lắm.” Bonnie thân thiết nói. “Mình thích cái áo đỏ đó ghê”
“Trông bồ ấy đẹp thật, đúng không Ed?” Meredith hỏi, và Ed đồng ý, một thoáng giật mình.
“Thầy cũng mời lớp cậu à?” Elena hỏi Meredith “Mình tưởng chỉ có lớp học kì bảy thôi.”
“Mình không biết từ được mới trong trường hợp này có chính xác không.” Meredith đáp khô khốc. “Nếu xét chuyện việc tham dự sẽ chiếm hết nửa số điểm của bọn mình.”
“Các cậu có nghĩ thầy ấy nghiêm túc về vụ đó không? Chẳng lẽ nào lại thế,” Ed chen vào.
Elena nhún vai. “Mình lại thấy có vẻ như thầy nói nghiêm túc đấy. Ủa, Ray đâu?” cô hỏi Bonnie.
“Ray nào? À, Ray hả. Mình không biết, quanh đâu đây thôi. Mình nghĩ thế. Ở đây nhiều người quá.”
Đúng thật. Phòng khách nhà Ramsay chật cứng, và theo như Elena thấy thì đám đông còn tràn cả sang phòng ăn, hiên trước và thậm chí cả trong bếp nữa. Mấy cáu khuỷu tay cứ quệt vào tóc Elena khi thiên hạ đi ngang qua lưng cô.
“Thầy Saltzman gọi cậu ở lại sau giờ học làm gì thế?” Stefan hỏi.
“Thầy Alaric,” Bonnie nghiêm chỉnh đính chính. “Thầy muốn bọn mình gọi thầy là Alaric. Ôi, thầy chỉ muốn tỏ ra tử tế thôi mà. Thầy thấy áy náy vì đã bắt mình nhớ lại một sự kiện khủng khiếp như thế. Thầy Alaric không biết rõ thấy Tanner chết như thế nào, và cũng không ngờ mình lại quá nhạy cảm. Dĩ nhiên là chính thầy cũng vô cũng nhạy cảm nên thầy biết cảm xúc đó như thế nào. Thầy thuộc cung Bảo Bình mà.”