Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 2: Cuộc Chiến: Chương 29
“Vậy sao?” Stefan hỏi.
“Thế các em nghĩ sao? Kế hoạch là vậy nhé?” Alaric Saltzman nhìn quanh từng người một.
Chẳng ai có tâm trạng đâu mà phản đối. Rải rác có những câu trả lời “Được thôi” hoặc “Chắc chắn rồi.”
“Tuyệt, hẹn nhau thế nhé. Tôi sẽ chuẩn bị thức uống, và chúng ta sẽ làm quen với nhau. À mà nhân tiện…” Thầy mở sổ điểm ra xem, “Ở môn này, việc tham gia sẽ chiếm nửa số điểm cuối kì của các em.” Thầy nhìn lên mỉm cười. “Các em có thể ra về rồi.”
“Lão này hay thật đấy!” Có ai đó làu bàu khi Elena bước ra cửa, Bonnie đi ngay sau cô, nhưng bị Alaric Saltzman gọi giật lại.
“Những học sinh đã chia sẻ trước lớp lúc nãy vui lòng ở lại một chút được không?”
Stefan cũng phải đi. “Anh phải đi xem việc tập bóng thế nào,” Anh nói. “Có khi bị hoãn rồi cũng nên, nhưng anh muốn kiểm tra cho chắc.”
Alena lo lắng. “Nếu buổi tập không bị hoãn, anh nghĩ anh có đủ sức tập không?”
“Anh không sao mà,” Stefan né tránh. Nhưng cô để ý thấy sắc mặt anh trông vẫn còn mệt mỏi và cách cử động cứ như đang đau. “Gặp lại ở chỗ tủ đồ của em nhé.”
Elena gật đầu. Khi đến chỗ tủ đồ của mình, cô thấy Caroline đang đứng nói chuyện với hai nhỏ khác gần đó. Ba cặp mắt dõi theo Elena khi cô cất sách vở vào tủ, nhưng lúc cô nhìn lên thì hai cặp trong số đó vội lảng đi chỗ khác. Chỉ có mỗi Caroline vẫn chòng chọc nhìn Elena, mặt cô ả vác lên trong khi thì thầm gì đó với hai nhỏ kia.
Elena chịu hết nổi. Đóng sầm cửa lại, và tiến thẳng đến chỗ ba người kia. “Chào, Becky. Chào, Shella” Elena nói, và nhấn mạnh từng chữ: “Chào, Caroline.”
Becky và Shella lúng túng “chào cậu” và nói thêm gì đó về chuyện phải đi ngay bây giờ. Elena thậm chí không thèm quay lại nhìn cả hai người đang len lén chuồn đi. Cô giữ nguyên ánh mắt ở chỗ Caroline.
“Chuyện gì đang diễn ra thế?” Elena hỏi.
“Diễn ra ư?” Rõ ràng Caroline rất thích thú với tình huống này và cố kéo dài nó ra càng lâu càng tốt. “Diễn ra với ai kia?”
“Với cậu, Caroline. Và tất cả mọi người. Đừng vờ vịt như thể cậu chẳng toan tính chuyện gì lúc này, bởi vì tôi biết cậu có. Cả ngày hôm nay tránh tôi như tránh hủi, còn cậu thì trông như vừa trúng xổ số. Cậu làm cái trò quái gì thế?”
Vẻ dò hỏi ngây thơ trên mặt Caroine biến mất, thay vào đó là nụ cười đểu. “Tôi đã nói với cậu hồi đầu năm học là năm nay sẽ rất khó khăn với cậu rồi mà, Elena.” Cô ả đáp. “Tôi đã cảnh báo cậu rằng thời gian ngự trên ngai vàng của cậu sắp hết rồi. Nhưng không phải do tôi đã làm gì, chỉ đơn giản là đào thải tự nhiên thôi. Luật giang hồ mà.”
“Thế chuyện gì đang diễn ra hả?”
“Cứ cho việc hện hò với một tên sát nhân đang gây tổn hại đến mối quan hệ xã hội của cậu đi.”