Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 2: Cuộc Chiến: Chương 20
Elena ngồi thẳng dậy, nhìn Matt, ”Anh ấy sợ bác sĩ nhưng y tá thì chắc không sao đâu.” Cô quay sang Bonnie và Meredith đang quỳ cạnh lò sưởi. ”Bonnie, chị cậu thì sao?”
“Mary?” Bonnie liếc đồng hồ. “Tuần này chị ấy trực đêm ở phòng khám, nhưng giờ thì chắc về nhà rồi. Trừ khi…”
“Vậy được rồi. Matt, anh đi với Bonnie nhờ Mary tới đây khám cho Stefan nhé. Nếu chị ấy nghĩ Stefan cần gặp bác sĩ thì em không phản đối nữa đâu.”
Matt do dự, rồi thở hắt một hơi. “Thôi được! Anh vẫn nghĩ em quyết định sai rồi đấy, nhưng mà… Đi thôi, Bonnie. Chúng ta sắp phải vi phạm vài điều trong luật giao thông cho coi.”
Khi cả hai tiến ra cửa, Meredith vẫn đứng yên trước lò sưởi, quan sát Elena bằng đôi mắt đen nghiêm nghị.
Elena ép mình nhìn thẳng vào đôi mắt đó. “Meredith… Mình nghĩ tất cả các cậu nên cùng đi.”
“Cậu nghĩ thế à?” Đôi mắt đen vẫn nhìn Elena không chớp, như thể muốn đọc thấu suy nghĩ trong đầu cô vậy. Nhưng Meredith không hỏi thêm gì nữa. Vài giây sau cô gật đầu, bước theo Bonnie và Matt không nói một lời.
Khi Elena nghe tiếng cửa dưới chân cầu thang đóng, cô vội dựng một cây đèn đổ cạnh giường lên, cắm điện. Rốt cuộc đã có thể kiểm tra thương tích trên người Stefan rồi.
Sắc mặt anh trông còn tệ hơn ban nãy; trông anh trắng bệch y như tấm trãi giường theo đúng nghĩa đen của từ này. Đôi môi cũng trắng bệch, và bất chợt Elena nghĩ đến Thomas Fell, người sáng lập thị trấn Fell’s Church. Hay nói đúng hơn, là bức tượng Thomas Fell nằm cạnh vợ ở trên nắp ngôi mộ đá của họ. Da Stefan lúc này chẳng khác gì loại cẩm thạch trắng đó.
Nhưng vết trầy đứt trên tay anh đã thôi chảy máu giờ tím lại. Elena nhẹ nhàng xoay đầu Stefan sang bên để xem cổ anh.
Đây rồi. Tự nhiên cô đưa tay lên chạm vào cổ mình như thể so sánh những điểm giống nhau. Nhưng vết thương trên cổ Stefan không phải chỉ có hai lỗ châm nhỏ, mà là những vết càu xé sâu hoắm man rợ vào da thịt, trông như thể anh đã bị một loài thú nào đó tấn công và cố xé toạc cổ họng ra.
Lửa giận thiêu đốt lại bùng lên trong Elena. Cùng với nó là nỗi căm ghét tột cùng. Cô nhận ra trước đây dù có giận dữ và khinh bỉ đến mấy thì cô vẫn chưa hẳn thực sự căm ghét Damon.
Nhưng giờ Elena phải nghĩ đến Stefan trước. Anh đang nằm bất động một cách đáng sợ. Đó chính là điều không thể chịu được, sự trống rỗng, thiếu phản kháng và không mục đích trong cơ thể Stefan. Chính thế. Giống như anh đã rời bỏ hình hài này và quẳng lại cho cô một cái võ rỗng.
“Stefan!” Túm lấy anh mà lay cũng chẳng tích sự gì. Đặt tay lên giữa vòm ngực lạnh giá của Stefan, Elena cố tìm một nhịp tim. Nếu nó thực sự tồn tại thì cũng yếu đến nỗi không thể nhận thấy.
Bình tĩnh lại nào, Elena, cô tự nhủ, ráng đẩy lùi một phần tâm trí đang chuẩn bị hoảng loạn. Phần đó đang kêu lên, “Rủi anh ấy chết rồi thì sao? Rủi anh ấy thật sự đã chết, và mày chẳng thể làm gì để cứu anh ấy thì sao?”