Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 2: Cuộc Chiến: Chương 12
“Bonnie, lá sồi có đặc tính gì đặc biệt không? Bà cậu có bao giờ nói về chúng chưa? ”
“Đối với thầy tế thì chúng rất linh thiêng. Cây nào cũng thiêng, nhưng cây sồi là ling thiêng nhất. Họ nghĩ những linh hồn sống trong cây ban cho họ sức mạnh.”
Elena cố nuốt trôi hiểu biết đó trong im lặng. Khi đến cầu và bước ra khỏi xe, cô liếc nhìn rặng sồi bên phải con đường bằng ánh mắt e dè. Nhưng màn đêm khá sáng và yên tĩnh đến lạ lung, không một cơn gió lay động những chiếc lá nâu úa còn sót trên cành.
“Ngó chừng xem có con quạ nào không.” Cô bảo Bonnie và Meredith.
“Quạ?” giọng Meredith sắc lại. “Giống con quạ bên ngoài nhà Bonnie vào cái đêm Yangtze chết đấy hả?”
“Cái đêm Yangtze bị giết. Đúng.” Elena tiến về phía dòng nước tối sẫm của Nhánh Sông Chết Đuối với trái tim đập như điên trong lồng ngực. Tuy có cái tên là thế nhưng đó không phải là một nhánh sông mà là cả một dòng sông chảy xiết với đôi bờ được tạo nên từ đất sét bản địa. Phía trên là cầu Wickery, một kiến trúc bằng gỗ được xây cách đây cả thế kỷ. Đã có lúc chiếc cầu đủ kiên cố để cho xe chở hàng chạy qua, nhưng giờ nó chỉ còn là cầu đi bộ, chẳng ai thèm dùng nữa vì quá xa đường cái. Quả là một chốn cằn cỗi, hẻo lánh và khắc nghiệt, Elena nghĩ thầm. Đây đó trên mặt đất rải rác những đụn tuyết.
Mặc cho những lời hùng hồn khi nãy, Bonnie đang nán lại tuốt đằng sau. “Còn nhớ lần cuối cùng chúng ta đi qua cây cầu này không?”, cô nàng hỏi.
Rất rõ là đằng khác, Elena nghĩ. Lần cuối cùng đi qua đó, cả bọn đang bị rượt theo bởi… thứ gì đó…từ nghĩa địa. Hoặc là ai đó, cô nghĩ thầm.
“Khoan băng qua đó.” Elena nói. “Trước tiên thử xem xét dưới chân cầu từ đầu bên này xem sao đã.”
“Nơi ông già nọ được tìm thấy với cái cổ họng bị xé toạc,” Meredith lầm bầm, nhưng vẫn đi theo. Đèn pha chỉ hơi rọi sáng một đoạn nhỏ mép nước dưới chân cầu. Khi Elena bước ra khỏi dải ánh sáng hẹp, cô bỗng có linh tính khó chịu về một điềm gở. Thần Chết đang chờ đợi, giọng nói đã bảo thế. Thần Chết có đang ở dưới đó không?
Bàn chân cô trượt trên những tảng đá đóng vân trơn nhẫy. Tất cả những gì Elena nghe được là tiếng nước chảy, cùng âm thanh trống rỗng dội lại từ cây cầu trên đầu. Và, dù có căng mắt hết cỡ thì tất cả những gì cô nhìn thấy trong bóng tối cũng chỉ là bờ sông trơ trụi và mấy trụ cầu bằng gỗ.
“Stefan?” Elena thì thào, và gần như mừng rỡ khi tháy giọng mình chìm nghỉm trong tiếng nước chảy. Cô thấy mình giống một người đang kêu lên “Ai đó?” trong căn nhà nhà trống trơn, đồng thời lại sợ cái thứ có thể cất tiếng trả lời.
“Không đúng,” giọng Bonnie vang lên sau lưng cô.
“Ý cậu là sao?
Bonnie nhìn quanh quất, khẽ lắc đầu, người căng ra vì tập trung. “Có cảm giác không đúng. Mình không… Ừm, trước hết là lúc đó mình không hề nghe tiếng nước sông. Mình chẳng nghe tiếng gì hết, tất cả chỉ là im lặng chết chóc.”