Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh: Chương 92
Matt xẻ ngang đám đông êm ru cho đến khi cậu đến được phía bên kia của phòng thể dục. Có vài học sinh năm nhất đang đứng gần cửa của phòng tủ đồ cho nam; cậu cọc cằn bảo họ chuyển mấy cái vách ngăn bị đổ đi, và khi sự chú ý của họ bị phân tán, cậu giật mạnh cánh cửa mở ra và biến vào trong.
Cậu nhìn quanh thật nhanh, không muốn phải hét lên. Chuyện đó, cậu nghĩ, Stefan hẳn là đã nghe tất cả tiếng ồn ào từ phòng thể dục rồi. Cậu ấy có lẽ đã thôi đi rồi. Nhưng rồi Matt nhìn thấy một hình dáng mặc áo trùm đầu màu đen nằm trên nền lát gạch trắng.
“Stefan! Chuyện gì xảy ra thế?” Trong khoảnh khắc kinh khủng đó, Matt nghĩ rằng cậu đang nhìn xuống cái xác chết thứ hai. Nhưng khi cậu quỳ xuống bên cạnh Stefan, cậu thấy sự động đậy.
“Hey, cậu ổn chứ, ngồi dậy từ từ thôi… từ từ. Cậu ổn chứ, Stefan?”
“Ừ”, Stefan nói. Cậu ấy trông không ổn tí nào, Matt nghĩ. Mặt cậu ấy thì trắng bệch và còn đồng tử thì đang giãn to ra. Cậu ấy trông mất phương hướng và ốm yếu. “Cám ơn,” anh nói.
“Cậu không cần cám ơn tôi lúc này. Stefan, cậu phải ra khỏi đây ngay. Cậu có nghe thấy họ không? Họ đuổi theo cậu đấy.”
Stefan quay về phía phòng thể dục, như là đang nghe ngóng. Nhưng không có sự nhận thức nào trên mặt anh. “Ai theo sau tôi? Tại sao?”
“Mọi người. Đó không là vấn đề. Vần đề là cậu phải ra khỏi đây ngay trước khi họ đến.” Khi Stefan vẫn còn tiếp tục nhìn chằm chằm trống rỗng, cậu tiếp, “Có một vụ tấn công khác, làm này là với Tanner, thầy Tanner. Ông ấy chết rồi, Stefan, và họ nghĩ là cậu đã làm điều đó.”
Giờ thì, cuối cùng, cậu nhìn thấy sự thấu hiểu hiện lên trong mắt Stefan. Sự thấu hiểu và sự ghê rợn và một kiểu thất bại cam chịu còn đáng sợ hơn bất cứ thứ gì Matt nhìn thấy tối nay. Cậu nắm chặt lấy vai Stefan.
“Tôi biết cậu không làm,” cậu nói, và lúc đó điều đó là thật. “Họ cũng sẽ nhận ra điều đó thôi, khi họ có thể nghĩ lại lần nữa. Nhưng trong lúc đó, cậu tốt hơn là ra ngoài đi.”
“Ra ngoài… được,” Stefan nói. Cái nhìn mất phương hướng đã biến mất, và có một sự cay đắng khô héo trong cái cách mà anh phát âm những từ đó. “Tôi sẽ… ra ngoài.”
“Stefan…”
“Matt.” Đôi mắt xanh lá đã tối lại và bùng cháy, và Matt nhận ra cậu không thể nhìn khỏi đôi mắt đó. “Elena an toàn không? Tốt. Vậy, chăm sóc cô ấy nhé. Làm ơn.”
“Stefan, cậu đang nói gì vậy? Cậu vô tội mà; chuyện này sẽ qua đi thôi…”
“Chỉ cần chăm sóc cô ấy, Matt.”
Matt lùi lại, vẫn nhìn vào đôi mắt xanh lá đanh thép đó. Sau đó, một cách chậm rãi, cậu gật đầu.
“Tôi sẽ làm thế,” cậu nói yên lặng. Và quan sát Stefan bỏ đi.