Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh

Chương 20


Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh: Chương 20

Giống như Dick và Tyler vậy, cô nghĩ, cảm thấy muốn bật cười không thể tả. Cô nhìn lên và nhận thấy đôi mắt cô đang ngang tầm với đôi môi anh ta.
Đầu óc cô trở nên trống rỗng. Cô đang định nói gì thế nhỉ? Cô mở miệng, và không biết tại sao mà những từ ngữ mà cô tập trước đó đều rối tung lên. “Chào, mình là Elena Gilbert, và mình từ Ủy ban Chào đón học sinh năm cuối và mình được phân công…”
“Tôi xin lỗi; tôi không có thời gian.” Trong vòng một phút, cô không thể tin được là anh ta đang nói anh ta thậm chí không có cô cơ hội để kết thúc ý của mình. Miệng cô tiếp tục.
“…hướng dẫn bạn một vòng quanh trường…”
“Tôi xin lỗi; tôi không thể. Tôi phải – đến buổi thử cho đội bóng bầu dục.” Stefan quay qua Matt, người đang đứng ngỡ ngàng. “Cậu nói là buổi thử ngay sau giờ học, phải không?”
“Phải,” Matt nói chậm rãi. “Nhưng – “

“Vậy tôi tốt hơn là đi ngay thôi. Cậu có thể chỉ đường cho tôi chứ.”
Matt nhìn Elena như là cậu không giúp được gì, rồi gật đầu. “Ừm… chắc chắn rồi. Đi nào.”
Cậu ấy liếc nhìn về phía sau khi họ rời đi. Còn Stefan thì không.
Elena nhận ra bản thân đang nhìn quanh vào vòng tròn những kẻ đang theo dõi hiếu kỳ, bao gồm cả Caroline, người đang công khai cười một nụ cười điệu. Elena cảm thấy cơ thể mình tê đi và một sự căng ra trong ngực cô. Cô không thể đứng đây thêm một giây phút nào nữa. Cô quay lại và bước đi nhanh hết sức để khỏi lớp học.
Chương 4

(bản dịch của Aoi Gin)
Ngay lúc Elena chạm vào tủ khóa của cô, sự tê liệt đang qua đi và cục tức trong cổ họng cô đang cố tan ra thành nước mắt. Nhưng cô không thể khóc ở trường học, cô tự nhủ, cô sẽ không khóc. Sau khi đóng tủ khóa lại, cô hướng thẳng ra lối đi chính.
Ngày thứ hai liên tiếp, cô lại về nhà ngay sau khi tiếng chuông cuối vang lên, và lại một mình. Cô không thể đối mặt với dì Judith được. Nhưng khi Elena về đến nhà, xe của dì Judith không thấy trên lối để xe; dì ấy và Margaret hẳn là đã đi đến siêu thị rồi. Ngôi nhà vẫn còn tĩnh lặng và yên bình lúc cô vào nhà.
Cô vui vì sự tĩnh lặng đó; ngay lúc này cô chỉ muốn ở một mình thôi. Nhưng, mặt khác, cô không biết chính xác phải làm gì với bản thân đây.
Giờ đây khi cuối cùng cô cũng được phép khóc, cô nhận ra rằng nước mắt không trào ra. Cô thả cái balo lọt thỏm xuống sàn trước hành lang và đi chầm chậm vào phòng khách.
Đó là một căn phòng rộng rãi và nguy nga, phần duy nhất trong ngôi nhà bên cạnh phòng ngủ của Elena thuộc về cấu trúc nguyên thủy của nó. Ngôi nhà đầu tiên được xây trước năm 1861, và gần như hoàn toàn bị đốt cháy trong cuộc nội chiến. Tất cả những gì cứu được chính là căn phòng này, với một cái lò sưởi được trang trí công phu với đường gờ hình xoắn ốc, và một phòng ngủ to nằm ở phía trên. Cụ ông của bố Elena đã xây mới ngôi nhà, và nhà Gilbert đã sống ở đây kể từ đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.