Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh

Chương 11


Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh: Chương 11

“Ồ, rất lãng mạn.” Meredith nói.
Elena ngừng nhìn vào miếng giấy của Frances , cắn môi.
“Anh ta học tiết thứ bảy, Lịch sử Châu Âu.”
“Có ai có lớp này không vậy?”

“Mình có.” Bonnie trả lời.
“Và mình nghĩ Caroline cũng sẽ làm thế. Ồ, và có lẽ là Matt, cậu ta đã nói điều gì đó hôm qua về chuyện nó chỉ là sự may mắn của cậu ta, với ông Tanner.”
Tuyệt diệu, Elena nghĩ, cầm một cái nĩa lên và đâm vào món khoai tây nghiền của cô. Trông như thể là tiết học thứ bảy sẽ vô cùng thú vị.

Stefan vui mừng khi ngày học đã kết thúc. Anh muốn thoát khỏi những căn phòng và hành lang đông đúc này, chỉ trong một vài phút. Quá nhiều ý nghĩ. Sức ép của quá nhiều dạng ý nghĩ, của quá nhiều giọng nói tinh thần bao vây lấy anh, khiến anh chóng mặt. Đã nhiều năm kể từ khi anh ở chung với nhiều người giống như thế này.
Một ý nghĩ đặc biệt khác hẳn những người khác. Cô ấy ở trong số những người quan sát anh ở hành lang chính của tòa nhà. Anh không biết cô trông như thế nào, nhưng cá tính mạnh mẽ. Anh cảm thấy chắc chắn rằng anh sẽ nhận ra nó lần nữa. Đến bây giờ, ít nhất, anh đã qua được ngày đầu tiên của “sự giả dạng”. Anh đã sử dụng năng lực chỉ mới hai lần, và sau đó hạn chế. Nhưng anh mệt mỏi, và anh thấy phiền muộn, đói bụng. Con thỏ đó không đủ. Lo lắng về điều đó sau. Anh tìm thấy lớp học cuối cùng của mình và ngồi xuống. Và ngay lập tức anh cảm thấy sự có mặt của ý nghĩ kia lần nữa. Nó bừng lên ở vùng ý thức của anh, một tia sáng vàng, mềm mại, và sôi nổi. Và, trong thời khắc đầu tiên, anh đã có thể xác định được vị trí cô gái đang ở. Cô ngồi ở bên phải phía trước anh. Ngay khi anh nghĩ điều đó, cô quay người lại và anh nhìn thấy khuôn mặt của cô. Tất cả điều mà anh có thể làm là há miệng kinh ngạc trong sự choáng váng.
Katherine! Nhưng dĩ nhiên đó không phải là cô ấy. Katherine đã chết, không ai biết điều đó rõ hơn anh. Tuy nhiên, sự giống nhau đến kỳ lạ. Mái tóc vàng nhợt kia, rõ ràng gần như là tia sáng lung linh. Làn da màu kem, luôn khiến anh nghĩ đến những con chim thiên nga, hay cẩm thạch, hồng lên một màu hồng yếu ớt trên gò má. Và đôi mắt…đôi mắt của Katherine có một màu sắc anh chưa từng nhìn thấy trước đó, tối hơn màu thiên thanh, đẹp như những viên thạch lam trên băng buộc tóc nạm ngọc. Cô gái này có đôi mắt tương tự như thế. Và chúng nhìn thẳng vào anh khi cô mỉm cười. Anh nhìn xuống dưới thoát khỏi nụ cười kia nhanh chóng. Tất cả mọi thứ, anh không muốn nghĩ về Katherine. Anh không muốn nhìn vào cô gái đã nhắc nhở anh về cô ấy, và anh không muốn cảm thấy sự tồn tại của cô lâu hơn. Anh giữ cho đôi mắt mình dán chặt vào mặt bàn, loại bỏ ý nghĩ của mình bằng cách anh thạo nhất. Và cuối cùng, một cách chậm chạp, cô quay người lại một lần nữa. Cô bị tổn thương, Thậm chí thông qua sự loại bỏ ấy, anh có thể cảm thấy điều đó. Anh đã không cẩn trọng. Trên thực tế, anh vui mừng vì điều đó, và anh hy vọng nó sẽ khiến cô ấy tách xa khỏi anh. Nói cách khác, anh hoàn toàn không có cảm nhận về cô nữa. Anh tự nói với chính mình điều này khi anh ngồi, giọng nói đều đều của giáo viên nhẹ nhàng trôi tuột qua anh. Nhưng anh có thể ngửi thấy một hương thơm tinh tế phảng phất – mùi hoa violets, anh nghĩ vậy. Và cái cổ trắng mảnh khảnh của cô cúi xuống quyển sách, mái tóc vàng xõa sang hai bên. Trong sự tức giận và thất vọng, anh chấp nhận mùi vị quyến rũ trong răng mình – nhiều ngứa ngáy hay kích thích hơn là một sự nhức nhối. Đó là cơn đói, một cơn đói đặc trưng. Và anh không thấy thích thú về điều đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.