Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh

Chương 101


Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh: Chương 101

Anh lờ đi lời quả quyết của cô ấy, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm với đôi mắt cháy lên như băng đá màu xanh lá trong đáy tảng băng. Anh đang nhìn xuyên qua cô, đến một khoảng cách không thể hiểu nổi. “Tối đó anh đang nằm trên giường, anh hy vọng chống lại cái hy vọng rằng cô ấy sẽ đến. Rồi anh chú ý đến vài thay đổi trong bản thân. Anh có thể quan sát tốt hơn trong bóng tối; có vẻ như anh có thể nghe tốt hơn. Anh cảm thấy khỏe hơn bao giờ hết, tràn đầy sức mạnh cơ bản. Và anh đói.”
“Đó là một cơn đói anh chưa từng tưởng tượng đến. Vào bữa tối anh nhận ra thức ăn và thức uống thông thường không thể làm thỏa mãn nó. Anh đã không thể hiểu được điều đó. Và rồi anh nhìn thấy cái cổ trắng muốt của một trong những cô hầu gái, và anh hiểu ra tại sao.” Anh hít một hơi dài, đôi mắt anh tối sẫm và khổ sở. “Tối hôm đó, anh kháng cự lại nhu cầu, mặc dù nó chiếm lấy mọi mong muốn của anh. Anh đang nghĩ về Katherine, và cầu nguyện cô ấy đến với anh. Cầu nguyện!” Anh bật cười. “Nếu một sinh vật như anh có thể cầu nguyện.”
Những ngón tay Elena tê đi vì anh đang nắm chặt, nhưng cô cố siết chặt chúng, để anh an tâm. “Tiếp tục đi, Stefan.”
Giờ đây anh không gặp rắc rối nào khi nói cả. Anh có vẻ gần như quên mất sự hiện diện của cô, như thể anh đang kể chuyện cho chính bản thân mình vậy.

“Sáng hôm sau nhu cầu trở nên mạnh hơn. Nó giống như là những mạch máu của anh khô rang và rạn nứt, tuyệt nhiên không có hơi ẩm nào. Anh biết anh không thể chịu đựng được nữa.”
“Anh đi đến buồng ngủ của Katherine. Anh định hỏi cô ấy, van xin cô ấy—“ Giọng anh rạn vỡ. Anh dừng lại một chút và rồi tiếp tục. “Nhưng Damon đã ở đó rồi, đang đợi bên ngoài phòng cô ấy. Anh có thể thấy rằng anh ta đã không kháng cự lại như cầu. Nét ửng đỏ của làn da anh ấy, sự nhún nhảy trong bước chân của anh ấy, đã nói anh biết điều đó. Anh ấy nhìn bảnh như một con mèo được vuốt kem vậy.”
“Nhưng anh ấy không gặp được Katherine. ‘Cứ gõ thoải mái đi’, anh ấy nói với anh, ‘nhưng cô rồng trong đó sẽ không để mày qua đâu. Tao thử rồi. Chúng ta sẽ áp đảo cô ta nhé, mày và tao?’”

“Anh không trả lời anh ta. Cái nhìn trên mặt anh ta, cái nhìn tự mãn, ranh mãnh đó, làm anh kinh tởm. Anh nện thình thịch vào cửa để đánh thức…” Anh ấp úng, và sau đó cười một nụ cười không hề hài hước. “Anh đang định nói là, ‘đánh thức người chết.’ Nhưng sau cùng thì cũng không quá khó để đánh thức người chết, phải không?” Sau một lúc, anh ấy lại tiếp tục.
“Người hầu gái, Gudren, mở cửa. Bà ta có gương mặt như một cái dĩa trắng phẳng, và đôi mắt như thủy tinh đen. Anh hỏi bà ta anh có thể gặp cô chủ của bà ta không. Anh đành chấp nhận được bảo rằng Katherine đang ngủ, nhưng thay vì Gudren chỉ nhìn anh, cô ta nhìn Damon qua vai anh.
“ ‘Tôi không nói với cậu ấy,” cuối cùng bà ta nói, ‘nhưng tôi sẽ nói với cậu. Cô chủ của tôi không có trong phòng. Cô ấy ra ngoài vào sáng sớm nay rồi, để đi dạo trong vườn. Cô ấy nói cô ấy có nhiều điều cần phải nghĩ.’”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.