Nhật Ký Lấy Chồng

Chương 8: Nỗi nuối tiếc khi đi du lịch một mình


Đọc truyện Nhật Ký Lấy Chồng – Chương 8: Nỗi nuối tiếc khi đi du lịch một mình

Em cũng muốn có được cơ
hội cảm nhận sự cãi vã và hòa giái, chia sẻ và tâm sự trong tình yêu, là vì nụ
cười tươi đẹp, nước mắt lúc u buồn. Chuyến du lịch của một người dù tuyệt với
đến đâu cũng luôn có những điều đáng tiếc.

*****************

Ngày hôm sau, cuộc họp
thường niên khu vực Châu Á của UVL tổ chức dúng giờ tại tỏa nhà mới khánh thành
của công ty tại Hồng Kông.

Do mấy năm nay tỷ trọng
của khu Vực châu Á trong kế hoạch toàn cầu không ngừng gia tăng, cuộc họp
thường niên lần này được tổ chức long trọng chưa từng có, Tiền Ða Đa đã vinh
hạnh được gặp tổng giám đốc trong truyền thuyết, thậm chí ngay cả ngài chủ tịch
hội đồng quản trị cũng bay từ Luân Ðôn sang.

Bản báo cáo tổng kết được
chuẩn bị rất kỹ lưỡng, lại có thị phần và thành tích xuất sắc tô điểm, pharn
ứng của hội nghị rất tốt. Lúc cô lên khán đài đọc báo các tổng kết, nhìn thấy các
boss lớn đó liên tục mỉm cười gật đầu với mình.

Tạo được ấn tượng này cho
các boss chính là một trong những cơ sở tốt nhất để thăng chức, cô biết có rất
nhiều đồng nghiệp đã đi lên như vậy.

Trước đây bị vô số phiền
muộn che kín mắt, lúc này ý thức của Tiền Đa Đa rất tỉnh táo, đột nhiên cô hiểu
ra nguyên nhân khiến Hứa Phi đưa cô đến đây, lại cho cô cơ hội một mình lên sân
khấu. Lúc kết thúc bản báo cáo, cô đứng dưới ánh đèn mỉm cười, không kìm nổi
bèn đưa mắt nhìn sang chỗ anh đứng.

Anh đứng bên cạnh sân
khấu, mặc bộ complet rất đĩnh đạc, lúc này nhìn cô mỉm cười, lại còn chớp chớp
mắt với vẻ tinh nghịch.

Thôi rồi! Cô thật sự rất
vui. Chỉ sợ mình đứng trên sân khấu sẽ bật cười thành tiếng, Tiền Đa Đa vội
vàng cúi đầu nhìn máy tính cố gắng giấu đi cảm giác của mình lúc này.

Buổi Chiều Hứa Phi có
cuộc họp của cấp giám đốc điều hành, Tiền Đa Đa một mình quay về khách sạn.

Trước cổng có chiếc xe
khách du lịch lớn đang để, nhân viên phục vụ bước đến dỡ hành lý, khách du lịch
đứng bên cạnh cô nói chuyện rôm rả. Lúc đầu cô bước đi rất thoải mái, nhưng gặp
đoàn khách này, đành phải đi chậm lại lách qua đám đông.

Bên cạnh đột nhiên có mấy
đứa trẻ luồn lách chạy vút qua, tiếp theo đó là tiếng gọi lớn của mẹ chúng, cô
không né kịp, loạng choạng lùi lại một bước, suýt nữa thì ngả. Liếc mắt nhìn
sang, đột nhiên cô thấy một đôi trai gái đi lướt qua. Người đàn ông đó trông
rât quen, tóc mai hơi bạc, trông rât giống Ngưu Chấn Thanh. Cô gái bên cạnh
trông rât trẻ, ăn mặc hợp thời, váy ngắn bốt dài, nhìn nghiêng lại thấy có nét
giống mình.

Ngưu Chấn Thanh và một cô
gái hơi giống mình…

Buồn Cười quá! Làm sao có
thể?

Mặc dù tự nhủ thầm với
mình như vậy, nhưng mắt vẫn nhìn theo bóng họ. Chỉ tiếc rằng mắt cô không được
tốt, họ lại đi nhanh, chỉ lướt qua rồi lại biến mất.

Ảo giác chăng? Không có
thời gian chơi trò truy hỏi đến cùng và đoán giá đoán non, Tiền Đa Ða đứng
thẳng người và bước về phía thang máy.

Phòng khách sạn nối liền
với ban công rộng, đối diện với vườn hoa. Cô kéo chiếc ghế mây màu trắng đến
gần chiếc bàn nhỏ và ngồi xuống, laptop đã bị vứt trong phòng từ lâu, nghĩ đến
việc cuối cùng có thể gạt bỏ tất cả để nghỉ ngơi một thời gian, cô cảm thấy vô
cùng thoái mải, không còn có ý định mở nó ra nữa.

Đã lâu lắm rồi cô không
có cảm giác này. Hồi mới đi làm, mỗi lần làm xong một dự án cô đều cảm thấy đạt
được mục tiêu, công đức viên mãn rồi, liền nghĩ nên khao mình như thể nào ,
nghỉ phép tiêu tiền, sau khi ăn chơi xa xỉ cảm thấy vô cùng thoải mái.

Sau đó chức vụ càng ngày
càng cao, dự án càng ngày càng lớn, mục tiêu muốn đạt được càng ngày càng cách
xa mình, sau khi hoàn thành không còn cảm thấy mình đã đạt được thành tựu lớn
lao nữa, thường là dự án này chưa làm xong đã phải vội vàng lo dự án tiếp theo,
từ đầu năm đến cuối năm bận vắt chân lên cổ, tiền kiếm được đều biến thành các
con số trong tài khoản.

Vẫn phải từ chức thôi.
Cùng một công ty, lại Ià cấp trên cấp dưới – anh không gặp trớ ngại về tâm lý,
còn cô thì có.

Cô nghĩ nên nói chuyện
với Hứa Phi như thể nào, nhưng vừa nghĩ đến anh, cô lại cảm thấy trái tim mềm
yếu, không có cách nào miêu tả cảm giác này.

Cô ngồi một mình nghĩ rất
lâu, dần đần lại thấy buồn ngủ.

Điện thoại đặt trên chiếc
bàn trước mặt, tiếng chuông điện thoại đã đánh thức cô dậy, mở mắt ra thì thấy
trời đã chập choạng tối rồi. Đầu bên kia giọng Hứa Phi rất vui vẻ: “Đa Đa,
anh về rồi”.

Lúc cầm điện thoại cô hơi
cười cười, nhưng vẫn cấn thận không để tiếng cười bật ra, “Vâng, anh sang
phòng em, em có chuyện muốn nói với anh”.

Sau khi bước vào anh nhìn
cô cười, khóe miệng bên phải nhướn lên rất cao, thấp thoáng có chiếc răng khểnh
lộ ra. Trước đây cô chưa bao giờ nhìn kỹ nụ cười của anh như thế này, lúc này
lại một lần nữa cảm thấy hoa mắt.

Trước khi ngồi xuống anh
không kìm được, đưa tay kéo lọn tóc đang xõa xuống của cô.

Kìm chế không để cho mình
cười ra tiếng, Tiền Đa Đa lùi một bước, vẻ mặt nghiêm túc, “Đừng nghịch
nữa, thực sự là em có chuyện muôn nói với anh”.

Cô chưa kịp cất lời thì
có tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai, chưa kịp nghe lại có tiếng chuông
khác đố dồn, hai giai điệu khác nhau trùng tấu, có vẻ như không được nhấc máy
sẽ không chịu thôi.

Ai mà lại ăn ý như vậy?
Tiền Đa Đa tạm thời từ bỏ ý định nói chuyện, đưa tay móc điện thoại, số điện
thoại quen thuộc, của mẹ gọi đến. Trấn tĩnh lại một lát, cô nín thở bất đầu
nghe máy, bên tai nghe thấy Hứa Phi cũng đã nghe điện thoại, nói chuyện bằng
tiếng Pháp.

Hoàn toàn không biết tâm
trạng của con gái lúc này, mẹ Tiền Đa Đa ở đầu bên kia nói rất đơn gián, dặn dò
cô Thượng Hải nhiệt độ giảm đột ngột, bảo cô lúc về nhớ mặc thêm áo rồi cúp
máy.

Lúc này anh cũng đã kết
thúc cuộc nói chuyện qua điện thoại, đang cười cười nhìn cô, con ngươi màu đen
có bóng cô trong đó.

Quyến rũ quá. Tiền Đa Ða
năm chặt điện thoại hít thở thật sâu, sau đó mới nghiêm mặt nhìn anh,
“Xong rồi, em có thể nói được chưa?”.

Anh nhìn đồng hồ, vẻ. mặt
rầu rĩ, nhưng lúc nói với cô ánh mắt vẫn cười, “Không kịp nữa rôi, vừa đi
vừa nói được không?”.

“Chuyện gì mà không
kịp?”

“Em vẫn chưa ăn cơm
đúng không? Có người đang đợi chúng ta ở dưới, đi ăn Chút gì đã, vừa ăn vừa nói
chuyện”.


“Ai vậy? Nói Chuyện
gì?”. Cô phản ứng rất_nhanh.

“Carlos và ông
Yamada nói về dự án thu mua Hoa Điền”

Lập tức nhơa lại
tàì liệu liếc qua trên máy bay, Tiền Đa Đa hít một hơi, “Tài liệu đó
thông qua rồi à? Sao nhanh vậy!”.

“Cũng được, chỉ là
phương án sơ bộ, kế hoạch sẽ thu mua kênh tiêu thụ của Hỏa Điền và xướởg
dưới hạ lưu trước, sau khi đưa vào sản xuất sẽ đưa ra thị trường. Những chuyện
này muốn thực hiện đòi hỏi phải có thời gian, không vội”. Anh kéo cô ra
ngoài, vừa đi vừa giái thích.

“Không vội ư? Kerry,
anh đợi một lát”. Bị anh kéo di, Tiền Đa Đa vội nói, “Tại sao lại đưa
em đi? Rốt cục là chuyện gì?”.

“Đến nơi anh sẽ giải
thích cho em nghe”. Anh chớp mắt với cô.

“Kerry!”. Tiền
Đa Đa cau mày, cố gắng đến mức tối đa để nhấn mạnh rằng mình nghiêm túc đến mức
nào, “Trước đây Công ty chưa bao giờ có trường hợp nào thông qua con đường
thu mua doanh nghiệp trong nước để đánh vào thị trường mới, trước khi xuất phát
Lý Vệ Lập còn đến tìm em dò hói chuyện đề án. Thông qua rồi sẽ ra sao? Anh có
dám chăc là sẽ được tiến hành thuận lợi hay không? Phe bảo thủ ở trong nước bao
nhiêu năm rồi, không dễ dàng bị thuyết phục như vậy đâu. Carlos là chuyện thể
nào? Không phải ông ấy vẫn đang ở khu vực Châu Âu ư?”.

Thang máy khép lại, anh
nhìn cô một cái, không trả lời, ánh mắt đột nhiên hiện lên ánh cười, sau đó cúi
đầu hôn cô.

Giật mình, Tiền Ða Ða
nhích chân ra, lưng ép sát vào vách thang máy, đôi vai bị anh ôm trong tay.

Trong đầu cô kêu lên o o,
má kề sát má, hơi thở của đàn ông thoảng qua, trong lúc gấp gáp cô nhắm mắt lại
theo bản năng. Lúc hôn anh không tỏ ra cưỡng ép, nhưng lại mạnh mẽ kiên định,
cho dù thể nào cô cũng không thể thoát ra.

Nụ hôn này rất ngắn, lúc
buông ra hai tay của anh đỡ lấy vai cô, tiếp tục nhìn cô. Sợ anh lại hôn tiếp,
hai tay Tiền Đa Ða che kín mặt rồi nói, giọng vẫn hậm hực, “Đợi đã, vừa
này em nói… “.

“Đa Đa, em đang lo
cho anh ư ?”. Anh cười, Vừa hôn môi cô, môi anh vẫn hơi ươn ướt, lấp
lánh.

Cô chưa kịp trá lời, cửa
thang máy đã bật mở, có người đang chuẩn bị bước vào, nhìn thấy dáng vẻ của họ
bèn sững ra một lát, sau đó mới cất lời, giọng nói khách khí lịch thiệp,
“Kerry, Chị Tiền, chào hai người”.

Mặt đỏ bừng, Tiền Đa Đa
giật mình quay đầu lại, ánh mát chạm vào một gương mặt được trang điểm cẩn
thận, hàng lông mi dài, ánh mát khó tả.

“Keiko”. Tại
sao cô ấy lại ở đây? Lòng hơi thắc mắc, cô quay đầu sang nhìn Hứa Phi.

Anh lại mỉm cười
rất tự nhiên, lúc bước ra khỏi thang máy trả lời: ” Đợ lâu rồi nhỉ? Xin
lỗi nhé “

Nhà hàng Pháp nằm ngay
trong khách sạn, không đông khách lắm, nhạc dịu nhẹ, càng cảm thấy yên tĩnh
hơn.

Trên bàn đã có hai người
đang đợi, cô đã từng gặp Carlos, còn một cụ già người Nhật Bản với mái tóc bạc
trắng thì hoàn toàn xa lạ, chắc chính là ông Yamada mà Hứa Phi nói đến.

Mặc dù là người Pháp,
nhưng Carlos nói tiếng Anh rất lưu loát. Ông bắt tay cô, sau đó mời cô ngồi.

Ông Yamada còn lịch sự
hơn, đứng dậy nói chuyện với cô, lúc bắt tay người nghiêng về phía trước.

Keiko ngồi xuống cạnh ông
Yamada, gọi ông là bố. Dần dần Tiền Ða Đa đã hiếu được phần nào, nghiêng đầu
nhìn Hứa Phi một cái, ánh mát lộ vẻ trách móc, nhưng anh lại mỉm cười, kéo ghế
cho cô.

Nhân viên phục vụ bắt đầu
đưa đồ ăn đến, mấy người nói chuyện về chiều hướng mới của thị trường Nhật Bản.
Carlos là nhân vật quyền uy trong phải cấp tiến, đương nhiên cũng là bàn tay
sắt, nói năng ngắn gọn, rất uy nghiêm. Còn ông Yamada lại hoàn toàn ngược lại,
một cụ gàá Nhật Bản điển hình, gương mặt vuông vắn, lúc nói chuyện, giọng rất
nhẹ nhàng, vô cùng khách khí.

Cứ cảm thấy mình ngồi ở
chổ này có phần không hợp, Tiền Ða Đa chỉ biết cúi đầu xuống nhìn thức ăn và
giữ im lặng, thỉnh thoảng lại mỉm cười để ứng phó với ánh mắt của mọi người.
Không nuốt nổii thức ăn, nhưng lại không thể dừng lại, cô ăn rất vất vả. Đồ ăn
kiểu Pháp, nhân viên phục vụ ân cần bận rộn, từng món từng món được đưa lên, cố
gắng lắm mới qua được món ăn chính đầu tiên.

Chiếc đĩa to viền vàng trước mặt bị lấy đi, tiếp theo là món ăn chính thứ hai.

Keiko lấy chiếc khăn ăn
trắng muốt lau miệng, quay mặt về phía cô, “Chị Tiền, chị cảm thấy thể nào
về dự án thu mua Hỏa Ðiền?”.

Trong mồm Tiền Đa Ða vẫn
còn nửa miếng sườn dê nướng, lúc này đột nhiên bị điểm danh, ngẩng đầu lên vừa
cổ gắng nuốt xuống vừa định mở lời, suýt thì bị nghẹn.

Ổng Yamada ngồi bên nhìn
con gái cười: “Keiko, sao dạo này con lại có hứng thú với Trung Quốc thể?
Phương án này do Kerry phụ trách, cậu ấy ngồi ở đây, sao con lại hỏi cô
Tiền?”.

Hứa Phi đỡ lời, bắt đầu
nói về điểm tăng trưởng của thị trường trong nước, mọi người nghe rất chăm chú.
Nghe xong Carlos gật đầu nói: “Có một số vấn đề tạm thời gác lại đã, đợii
sau khi tôi lên nhậm chức sẽ bắt tay vào giải quyết. Dora làm việc khá lắm
“.

Có nghĩa gì nhỉ? Nghe
xong câu này, Tiền Ða Ða giật bắn mình, trước đó cũng có loáng thoáng biết một
số nội tình. Giám đốc điều hành cũ đã từng nhắc nhở cô răng, có thể Carlos sẽ
xuất hiện ở khu vực Châu Á, nhưng cô thực sự không nghĩ lại nhanh như vậy. Tiền
Đa Đa đột nhiên bị điểm danh, xem ra cục diện lại bắt đầu hổn loạn, nội dung
cuộc nói chuyện khiến cô không đề phòng, tâm trạng vui vẻ khi quyết định sau
khi từ chức sẽ nghỉ ngơi cho thoải mái đã bay thẳng lên chín tầng mây. Bàn tay
trái đặt dưới gầm bàn của Tiền Đa Ða bất giác nắm lại, nhưng mu bàn tay đột
nhiên thấy âm ấm, là người đàn ông bên cạnh đưa tay ra, khẽ nắm chặt tay cô.

Anh to gan thật đấy,
trước mặt mọi người mà dám làm như vậy. Tiền Đa Đa lại một lần nữa giật mình,
nhưng mu bàntay rất ấm. Nhiệt độ đó tựa như một liều thuốc gây mê, dần dần lan
tỏa khắp người cô, tâm trạng rối bời ban đầu lập tức không còn nữa, cảm giác
trên thể giới chỉ còn lại không gian nhỏ xung quanh bàn tay đang phát sáng và
nóng bừng, đột nhiên cô cảm thấy rất vui.

Ðây chính là lý do tại
sao phải yêu – cơn khát của làn da được thãa mãn một cách tối đa, kể cả chỉ va
chạm trên một diện tích nhỏ như vậy cũng cảm thấy ấm lòng. “Chị
Tiên?”. Phía đối diện có người gọi cô, là Keiko, nhìn vẻ. mặt của cô bằng
ánh măt thắc mắc.

Giật mình quay trở về với
thực tại, cô đáp một tiếng, lúc này điều duy nhất Tiền Đa cảm thấy may mắn là
đã nuốt trôi miếng thịt dê đó.

Chưa bao giờ ăn bữa cơm
nào mệt như vậy, cuôi cùng sau khi được thoát thân, Tiên Ða Đa không muốn về
phòng mà đi thẳng ra ngoài khách sạn.

Sau Iưng có tiếng bước

chân, cô đang bực trong lòng, không muốn ngoái đầu lại, mà vẫn tiếp tục bước
đi.

Con đường vẫn vắng vẻ như
vậy, bóng hai người dài lênh khênh dưới ánh đèn, dần dần chiếc bóng của mình bị
bóng anh che khuất, sau đó tay bị túm chặt, bên tai có tiếng cười, “Em ơi,
nể mặt cùng đi ăn đêm nhé”.

“Em vừa ăn xong. Anh
này, đề nghị không động tay động chân khi nói chuyện”. Cô rụt tay lại,
nghiêm mặt nói.

“Sao Vậy? Ða Đa, anh
không có kinh nghiệm trong chuyện dỗ con gái, bây giờ học có còn kịp
không?”.

Anh nhăn mặt thật thà
nói, sau đó hai tay anh nắm chặt hai vai cô từ phía sau, không chịu buông ra
nữa.

Trời ại tại sao cô
lại có cảm giác anh đang làm nũng?

Có kinh nghiệm rồi, lần
này Tiền Đa Đa thông minh không tranh cãi nữa, người đàn ông này khi ở một mình
bên cô hơi khùng khùng. Chỉ sợ anh lại túm lấy mình làm những chuyện đồi bại phong
tục trên đường, Tiền Đa Đa đứng im không nhúc nhích.

“Kerry Hứa, anh lợi
dụng em”.

Mặc dù chân không nhúc
nhích, nhưng giọng cô vẫn nghiêm túc. Tội danh này lớn rồi. anh lâp tức lắc đầu
chiếc răng khểnh nhỏ đó lai lộ ra, rất đáng yêu.

“Yamada
Keiko rất cá hứng thú với anh! Bố người ta đã xuất đầu lộ diện rồi, anh
không tận hưởng bữa ăn kiểu Pháp này còn kéo em vào làm gì?”.

“Mọi người đều là
đồng nghiệp, có gì đâu?”. Anh vẫn đang cười. Anh và Yamada Keiko làm việc
với nhau hai năm ở Nhật Bản, mặc dù cô ấy có thân phận đặc biệt, nhưng làm việc
nghiêm túc, mọi người hợp tác rất vui vẻ. Và anh chưa bao giờ có ý định có mối
tình xuyên quốc gia với vị tiểu thư cành vàng là ngọc này, chính vì thế luôn tỏ
ra không hề hay biết trước sự bày tỏ tình cảm kín đáo của cô ấy.

Không ngờ lần này Carlos
đã xuất đầu lộ diện, may mà có cô ở bên cạnh. Nghĩ đến đây, anh lại không kìm
chế nổi bèn đưa tay ra ôm Tiền Đa Đa đang cau mày vào lòng, lòng rất hả hê.

“Gì mà lộn xộn
vậy!”.

Chưa bao giờ gặp người
đàn ông nào tự tiện như anh chàng này, đột nhiên Tiền Ða Ða rất muốn đưa tay vồ
vào gáy anh, “Thành thật khai hết ra di, trước hết nói Chuyện đề án”.

“Phái đứng để nói
ư”. Anh xị mặt xuống như một đứa trẻ. Dáng anh rất cao, lúc này đột nhiên
gục mặt xuống vai cô, lại còn cắn trộm cổ cô.

Một cảm giác buồn buồn
như dòng điện len lỏi khắp cơ thể, Tiền Ða Đa vội đẩy anh ra, mặt đó bừng,
“Ðừng lộn xộn, đây là dường phố!”.

Anh ngẩng đầu lên cười
tủm tím, sau đó kéo tay cô nghiêng ngả đi về cửa hàng cháo hôm qua, “Tìm
chỗ nào ngồi trước đã, vừa ăn vừa nói”.

Cô không sợ những kẻ giỏi
giang tinh tường, cũng không sợ những người mặt mày nghiêm túc, nhưng đối với
kẻ mặt dày như thế này lại thực sự không thể giận được. Bất lực vì bị anh kéo
đi, miệng Tiền Ða Ða vẫn lẩm bẩm: “Anh vẫn chưa ăn no à? Vừa nảy bao nhiêu
thức ăn thể mà!”.

Tay anh nắm rất chặt, tỏ
vẻ rất quang minh chính đại. Người đàn ông này chân dài, vốn bước đi rất nhanh,
hiện giờ lại đi chậm lại, cố gắng phối hợp với nhịp chân của cô, lúc nói chuyện
cười rất đáng yêu, “Em ăn no rồi à? Anh thấy em một hồi lâu mới nuốt được
một miếng mà”.

Đường phố vắng vẻ, thỉnh
thoảng bên cạnh có người đi qua, nhìn thấy đôi trai gái ăn mặc chỉnh tề tay
trong tay chuyện trò như vậy, người nào cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ.

Lòng sĩ diện giấu
kín dưới đáy lòng từ rất lâu của Tiền Ða Ða đã được thỏa mãn, bầu không khí
xung quanh lại thoải mái như vậy, tự nhiên lòng có cảm thấy rất thanh thản,
trước khi nói tiếp không giấu nổi nụ cười, “Em chưa được tiếp xúc nhiều
với các nhân vật nổi tiếng, nên mới giật mình. Anh thì khác, đã có sự chuẩn bị
trước về mặt tâm lý, làm sao so được với em?”.

Anh cười hì hì, tay
không chịu để yên, lại đưa ra kéo tóc cô, “Anh giúp em nói chuyện,không
kịp ăn mà”.

Ngồi xuống gọi đồ ăn, lần
này Tiền Ða Ða không cúi đầu ăn nửa, cầm đũa lên hỏi anh trước: “Thành
thật khai báo đi”.

Anh đang đưa thìa vào bát
cháo, nghe thấy thể liền ngẩng đầu lên cười, “Không phải em đã biết rồi đó
sao?”.

Không đùa nữa, Tiền Đa Đa
nghiêm mặt hỏi: “Anh không cảm thấy hành động thu mua Hòa Điền rất mạo
hiểm hay sao? Trong thị trường nước giải khát chúng ta luôn giữ vững ngôi đầu
hàng, nhưng loại nước trà và nước hoa quả đưa ra trước đó đều không phù hợp.
Hòa Ðiền hoàn toàn là một doanh nghiệp tư nhân, mặc dù chiếm thị phần lớn trên
thị trường nước hoa quả, nhưng thị trường này lớn được đến đâu?”.

“Thị phần của chúng
ta trên thị trường truyền thống đã không còn đất để đột phá nữa, công ty đánh
giá cao tiêu thụ tiềm ẩn ở thị trường trong nước, chiếm lấy thị thường toàn
phần trong giai đoạn chuyển đối mô hình là kế hoạch đã định từ lâu”.

“Từ trước đến nay ở
châu Á quyền lực vẫn nằm trong tay phe bảo thủ, họ không ưa nhất là những kế
hoạch cấp tiến như thế này. Carlos quyết định sang khu vực châu Á rồi hả? Dự
án này được thông qua nhanh như vậy, chắc không thể không có liên quan đến ông
Yamada đúng không?”. Không muốn vòng vo tam quốc nữa, Tiền Ða Ða nói thẳng
ra những điều mình đang suy nghĩ.

“Ông Yamada? Đúng là
ông ấy rất có hứng thú với dự án này, lần này may mà Carlos có được sự ủng hộ
từ phía ông ấy”.

Cạch một tiếng, Tiền Ða
Đa dập mạnh đũa xuống bàn, mắt nheo nheo hạ thấp giọng xuống, giọng rất xã hội
đen, “Dự án? Con gái ông ta có hứng thú với anh thì đúng hơn?”.

“Đa Đa, em ghen
à?”. Anh lại bật cười, tỏ ra rất thích thú, “Yên tâm đi, anh rất
chung tình đấy”.

………..

Dáng vẻ này của anh rất
đáng đánh, lần này Tiền Ða Đa đã tát một cái thật.

Ăn Xong bát cháo này,
cuối cũng Tiền Đa Ðã đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc – Carlos đã nhăm nhe vị trí ở
khu vực châu Á từ lâu, và ông Yamada đã lợi dụng thể lực của mình trong hội
đồng quản trị ủng hộ Carlos lên chức ở khu vực châu Á, đồng thời củng cố địa vị
của ông ta ở Nhật Bản, hai bên cũng có lợi.

Tất cả những điều này có

đều có thể hiểu, nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt của Keiko, cô lại cảm thấy bực dọc,
không thể kìm chế được.

Muốn dò hỏi quan hệ giữa
anh và Yamada Keiko trước đây, nhưng lại cảm thấy nói những chuyện này rất lãng
nhách, định nói rồi lại chuyển sang ý khác: “Bao giờ Carlos lên nhậm
chức?”.

“Trong vòng hai
tháng tới thôi. Khu Vực Châu Á sẽ có biến động lớn, em biết trước cũng
tốt”.

“Kerry”, cô
nghiêm mặt, “em rất muốn nói với anh rằng, trước khi sang Hồng Kông, em đã
quyết định từ chức rồi”.

“Tại
Sao?”.Anh mướn mày lên, “Đa Đa, không phải em rất thích công việc này
đó sao ?”

” Đúng vậy, cô gật
đầu.”

“Được tham dự vào dự
án như thế này là điều rất hiếm có, nếu em để ý đến thận phân cấp trên cấp dưới
của chúng ta thì em cứ yên tâm, anh sẽ không ở khối thị trường nữa”.

Lần này đến lượt cô sửng sốt, nhưng nghĩ lại cũng thấy đó là chuyện bình
thường. Sứ mệnh đến Trung Quốc của anh đã hoàn thành thuận lợi, sau khi Carlos
lên nhậm chức, đương nhiên sẽ không muốn để trợ thủ đắc lực của mình ở lại khối
thị trường xa xôi như vậy.

Thế thì sao? Cô khẽ thở
dài một tiếng, tiếp tục nói: “Không liên quan gì tới chuyện đó. Kerry, em
thực sự muốn từ chức”.

Anh im lặng trong mấy
giây, sau đó đưa tay ra, khẽ áp lên má cô, lúc nói thì mỉm cười, tựa như đang
an ủi, tựa như đang khẩn cầu, “Đa Đa, em để lại anh đơn thương độc mã
chiến đấu một mình ư?”.

Lòng bàn tay anh có mùi
thơm của mộc hương và cháo bạch quả, rất ấm áp. Động tác của anh rất tự nhiên,
một cái áp tay tràn đầy tin tưởng và yêu thương.

Tiền Đa Ða mạnh mẽ, Tiền
Ða Đa quyết đoán lúc này đột nhiên mất đi sự kiên định, trước một cái áp tay
đơn giản như vậy, trong Chỗc lát trở nên im bặt, mơ màng. Chưa kịp nói gì
nhiều, điệnthoại của Hứa Phi lại đổ chuông. Anh nhìn số mới nhấc máy, trong lúc
nói chuyện chủ yếu là gật đầu, trả lời rất ngắn gọn.

Biết là anh đang nói
chuyện với Carlos, Tiền Đa Đa cũng không quan tâm, cúi đầu uống trà sữa của
mình.

Lúc nghe điện thoại anh
vẫn nhìn cô, nói xong cầm điện thoại trong tay.

“Sao vậy? Có chuyện
gì à? Thế thì mình về nhé”. Cô lau miệng, giơ tay gọi thanh toán rất dứt
khoát.

Động tác của Hứa Phi luôn
nhanh hơn cô, lúc này tiền đã đặt dưới cốc, đứng dậy kéo cô, “Carlos tìm
anh, anh đưa em về khách sạn trước”.

Nói là có chuyện, nhưng
bước chân của anh cũng không vội, từ quán ăn về khách sạn đi hết khoảng mười
phút, anh vẫn giữ dáng vẻ như lúc đến, nghiêng nghiêng ngả ngả kéo cô đi. Sếp
đang đợi anh, không vội hay sao?”. Làm gì có người nào chẳng coi sếp ra gì
như vậy! Tiền Ða Đa rất tò mò.

“Sếp còn đang đợi
người khác, không vội”. Dường như anh rất nâng niu cảm giác dắt tay cô đi
dạo, giọng nói cũng trớ nên chậm rãi.

“Ai vậy?” Một ý
nghĩ thoáng qua trong đầu, Tiền Ða Đa ngoẹc đầu nhìn anh,” Ông Yamada hay
là Yamada Keiko?”.

“Keiko, cô ấy nói muốn
học hỏi thêm. Em cũng biết chỉ cần ông Yamada mở lời, chăc chắn Carlos sẽ không
từ chối”.

Anh nói rất thản nhiên,
nhưng chưa nói xong câu thứ nhất đã bị Tiền Ða Đa cướp lời. Lần này khi nói, cô
chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt rất gấu, “Anh đi đi, em còn quay về quán ăn
nữa cơ”.

“Không phải đã ăn no
rồi đó sao? Em còn muốn ăn gì nữa?”. Anh hơi bất ngờ.

“Tự nhiên rất
thèm ăn giấm, quay về hỏi ông chủ, hiện giờ có còn món cua ăn với giấm nữa
không”. Cô nói rất nghiêm túc, nói xong còn quay đầu bước về phía quán ăn.

Sau lưng có tiếng cười ha
ha, cô bị túm chặt lại, không thể bước tiếp được nữa. Tìên Ða Đa trợn mắt ngẩng
đầu lên, lại nhìn thấy anh cưới để lộ hàm răng trắng, ánh mắt sáng ngời, rất
vui vẻ. Sau đó mắt hoa lên, đôi môi ấm lại, cô lại một lần nữa bị anh hôn một
cách quang minh chính đại trên đường.

Tay lại bị dắt đi, chủ đề
ban nãy coi như tự động kết thúc. Gần đây làm những chuyện đồi phong bại tục
trên đường quen rồi, thực sự không biết xử lý anh như thể nào, Tiền Ða Đa bị
anh kéo tiếp tục đi về phía trước.

Lòng bàn tay anh ấm
áp,tiếng gót giày của cô gõ nhẹ xuống mặt đường. Bóng hai người một cao một
thấp dựa sát vào nhau, rõ ràng hôm qua còn đang băn khoăn không biết có nên
chấp nhận người đàn ông này hay không, nhưng hôm nay lại dường như đã gắn bó
với anh rất lâu rồi, ngay cả trong lúc đi trên đường cũng rất ăn ý nhau.

Xung quanh rất yên tĩnh,
cả hai người đều không nói gì nữa, cảm thấy kỳ lạ trước cảm giác này. Đột nhiên
Tiền Đa Đa có ảo giác, ảo giác mình là một con vật đã xa đàn từ lâu, cuối cũng
trước lúc tuyệt vọng đã tìm được đồng loại – đồng loại duy nhất.

Sự may mắn này đáng để cô
phải cám ơn. Cô lại nhìn anh một cái nữa, dưới ánh đèn đường, khuôn mặt anh
nhìn nghiêng rất dịu dàng, hoàn toàn khác với vẻ sôi nổi, hoạt bát thường ngày.
Khách Sạn đã hiện ra trước mắt, quãng đường đi mất mười phút mà Hứa Phi cảm
thấy chỉ diễn ra trong tích tắc, đến nơi rồi lại thấy bịn rịn.

“Ða Đa, đến nơi
rồi”.

Anh còn định nói gì đó
với cô, nhưng đột nhiên cảm thấy cánh tay được cái gì đó ấm áp chạm vào, anh
cúi đầu nhìn xuống, dĩ nhiên là Tiền Ða Đa, đang ngoan ngoãn ghé sát má vào, cọ
nhẹ một cái.

Sau khi đưa cô lên phòng
Hứa Phi liền đi ra, tắm rửa xong Tiền Ða Ða liền đi ngủ. Sau khi mọi việc đã ổn
thõa, cô nằm xuống giương nhắm mắt lại.

Hai ngày hôm nay xảy ra
bao nhiêu chuyện như vậy, đầu óc căng thẳng, nhưng cơ thể lại mệt mỏi yếu đuối,
chẳng mấy chốc cô đã ngủ không biết trời đất là gì. Nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh
vì gặp ác mộng, cô liền ngồi bật dậy.

Trong phòng vô cùng yên
tĩnh, trống trải, không có tiếng động nào, tiếng thở hổn hển của cô được phóng
đại lên rất to, dường như là cảnh trong một bộ phim kinh dị. Vẫn là cơn ác mộng
đó, cô một mình chạy miết, xung quanh không một bóng người, ngay cả trong nhà
cũng trống không. Cô không biết mình đang tìm kiếm cái gì, chỉ mớ hết các căn
phòng miệt mài tìm kiếm.

Cô đang ôm ngực thớ hổn
hến, đột nhiên điện thoại trên đầu giường rung chuông, màn hình bật sáng trong
đêm tối, là tin nhắn.

Trên đó chỉ có một dòng
chữ rất đơn gián: “Đa Đa, em ngủ chưa?”.

Cô không trả lời, đi chân
đất xuống giường, thảm trong khách sạn rất dày, giẫm xuống rất mềm mại, cảm
giác ngón chân lõm sâu xuống.

Khách sạn như thể này,
đương nhiên tất các các khu vực công cộng đều để đèn hai mươi tư giờ, nhưng dù
sao cũng đã muộn lắm rồi, ngoài hành lang không có một bóng người, xung quanh
rất yên tỉnh, lúc mớ cửa ra, cô sững người lại.

Mắt liền hoa lên, đột
nhiên người có bị bế bổng lên, giống như tư thế bế trẻ con. Cô không cao lắm,
vừa bị bế ngang thắt lưng hai chân đã lơ lửng trên mặt đất. Cô muốn kêu lên,
nhưng miệng đã bị chặn đứng, bên tai vang lên tiếng đóng cửa nhẹ.

Anh vẫn mặc bộ complet
đỉnh đạc đó, sau một ngày bận rộn, mùi thơm trên áo vẫn thoang thoảng, sau khi
bước vào không nói câu nào, hai tay ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn cô mãnh liệt,
hơi thở nóng bỏng.

Phản ứng của cơ thể rất
chân thực, đó là niềm hạnh phúc thuần túy. Lúc ngửa mặt nằm xuống giường, Tiền
Ða Đa buộc phải nghiến chặt răng mới có thể kìm chế, không để mình phát ra
tiếng kêu.


Tất cả đã diễn ra rất tự nhiên. Khi làn da lộ ra ngoài không khí, cô lại không
cảm thấy lạnh, mỗi lần hai làn da chạm vào nhau, đều có cảm giác như ngọn lửa
đang bùng cháy giữa thảo nguyên bao la, cảm giác như được lên thiên đường.

Ðiên cuồng tìm kiếm, sự
trống trải và thất vọng sau vô số lần mớ cửa đột nhiên bay đi mất tăm, lúc
khoái cảm ập tới, Tiền Đa Đa cắn chặt môi rên rỉ. Ngón tay anh lướt qua mặt cô,
rồi nhẹ nhàng tách đôi môi của cô ra.

Bên tai có tiếng cười,
rất dịu dàng, tựa như đang dỗ trẻ con.

Anh đang nói, “
Đừng, nếu đau thì em cắn anh đi “

Anh cúi xuống hôn cô, đầu
lưỡi đưa rất mạnh, cô thực sự không thể kìm chế được cảm giác muốn kêu lên của
mình, cuối cùng cắn một miếng vào vai anh thật, vết răng lõm sâu xuống, mùi
tanh của máu len lỏi vào răng và môi.

Anh không né tránh, ánh
mắt da diết, nhìn chăm chăm vào cô. Lúc bị cắn khẽ rên một tiếng, tựa như đang
cười, sau đó anh cúi đầu hôn vào chiếc miệng không ngoan ngoãn của cô, giọng mơ
hồ, “Đa Đa, anh yêu em”.

Cô hạnh phúc như muốn nố
tung, chỉ “ưm” một tiếng, sau đó hôn lại mãnh liệt hơn, lúc hai chiếc
lưỡi quấn lấy nhau, cảm giác trái tim như bị lật đi lật lại hết lần này đến lần
khác, người run lẩy bẩy.

Sau khi kết thúc, Tiền Đa
Đa tạm thời mềm nhũn, cảm giác xương trên người đều bị rút hết, chỉ còn lại
chút hơi tàn để thở, miễn cưỡng duy trì sự sống.

Không đủ dưỡng khí, lúc
hít thở trong đầu cô trống rỗng.

Trước mắt mơ màng nhìn
thấy anh lại cúi đầu xuống hôn cô, dùng chút sinh lực cuối cùng nghiêng đầu,
Tiền Ða Ða suýt nữa thì kêu lớn.

Không biết lúc này hối
hận còn có tác dụng gì nữa không, loài động vật hoang dã này quá dũng mãnh.
Giống như một cuộc rượt bắt trên thảo nguyên châu Phi, anh cắn chặt con mồi
không chịu buông ra, tội nghiệp cô đến ba mươi tuổi cuối cùng đã được mở mang
tầm mắt, đích thân trải qua cái gọi là được chết một lần như lời đồn đại.

Tiếng cười khúc
khích lại vang lên bên tai, sau đó cô lại bị anh ôm chặt. Cảnh tượng rất bắt
mắt,lồng ngực người đàn ông trẻ, làn da săn chắc, ngửa mặt lên có thể nhìn thấy
chiếc cằm rắn rỏi của anh.

Trên đỉnh đầu lại có
tiếng nói, lần này cô nghe thấy rất rõ và rất quả quyết. Anh lại lặp lại câu
ban nãy, rất chân thành, cỉí có mấy chữ, cô tựa như đang nghe sách trời.

Nội dung của sách trời
là: “Đa Đa, anh yêu em”.

Câu trá lời của cô cũng
rất đơn giản, là một câu hỏi, chỉ có ba chữ: “Anh điên à?”.

Không biết người khác
nghĩ thế nào, nhưng theo cảm nhận của một cô gái gần ba mươi tuổi như Tiền Đa
Đa, ba chữ “anh yêu em” về cơ bản có thể đồng nghĩa với “anh
điên rồi”, “anh ngốc rồi”, hoặc, “anh vừa bị sét
đánh”.

Chỉ có những người thiếu
tỉnh táo mới tin vào những lời đàn ông nói trong lúc hưng phấn, chính vì thể
vừa nãy nghe thấy câu này cô tự động cho qua, không hề để tâm.

Nhưng hiện giờ anh lại
nhắc lại một lần nữa bên tai cô, tốc độ rât chậm. Cô ngơ ngác, cố gắng ngửa đầu
lên nhìn anh, nét mặt rất kỳ quặc.

Cảnh Tiền Ða Đa ngửa đầu lên nhìn anh giống như một chú mèo nhỏ đang hăng hái
đuổi theo con chuột, sau khi qua ngã rẽ đột nhiên nhìn thấy con chuột biến
thành con voi, đôi mắt trợn trừng, vẫn còn đang thở hổn hển. Lần đầu tiên nhìn
thấy vẻ mặt đáng yêu này của cô, Hứa Phi bật cừoi. Ðộng tác tiếp theo của anh
là bế bổng cô lên, đặt lên người mình.

Chỉ khi còn rất nhỏ mới
được bố bế lên như vậy, cô nằm sấp trên ngực anh giống như biến thành một đứa
trẻ., đầu mũi chạm vào mũi anh, đôi môi ướt mềm, hơi thở hòa nhịp với hơi thở
của anh, quên hết cả những điều muốn nói, một cách vừa tự nhiên vừa bản năng,
đương nhiên họ lại dành ngay cho nhau một nụ hôn da diết.

Hôn xong, Tiền Đa Ða thở
hổn hển, muốn lật người bỏ trốn, nhưng lại không thể thoát ra, cuối cùng cô
đành phải nghiêng người rúc đầu vào nách anh, giả vờ mình là một con chim đà
điểu.

Không biết là mấy giờ
rồi, trong phòng không có ánh đèn, rất ấm áp, tĩnh tâm lại có thể ngửi thấy mùi
vị của ái ân.

Có tình cảm với một
người, đồng thời chấp nhận anh ấy, và cũng được anh ấy chấp nhận, đây chính là
niềm hạnh phúc của cả hai bên.

Hứa Phi nhìn thân hình
nhó bẻ xinh xắn của cô ngoan ngoãn nằm sấp trên người mình, yên tĩnh không động
đậy, dường như một con vật nhỏ cuối cùng đã tìm được đồng loại, mệt mỏi, nhưng
lại đầy cảm giác an toàn.

Lúc đầu có rất nhiều điều
muốn nỏi, nhưng lúc này anh lại không mở được miệng, không nỡ lòng phá vỡ bầu
không khí xa xỉ này, cả hai người cùng im lặng.

Cô quả mệt rồi. Lồng ngực
anh ấm áp rộng rãi, cô cảm thấy yên tâm và hạnh phúc, cuối cũng mơ màng ngủ
thiếp đi.

Giấc ngủ này rất dài, lúc
tỉnh dậy cô thấy mình đang nằm một mình. Trời đã sáng rõ, rèm cửa của khách sạn
vẫn khép kín, phòng ngủ vẫn tôi mờ. Cô đưa tay bật đèn trên đầu giường, lúc ánh
đèn hắt xuống, cô nhìn thấy trên bàn có mảnh giấy Hứa Phi để lại.

Nét bút của anh rắn rỏi,
ngay ngắn, chỉ vài chử đơn giản, nhưng rất thân mật, trên đó viết: “Đa Đa,
anh đi chạy, anh sẽ về ngay”.

Còn có PS, viết ngay phía
sau, Càng đơn giản hơn, cũng chỉ có ba chữ: “Anh không điên”.

Về lời nói của đàn ông, Y
Y đã từng có bài tổng kết rất sắc sảo trước mặt Tiền Đa Đa, nội dung như sau:

1.
Khi làm tình đàn ông không có đại não, mọi điều anh ta
nói đều có thể bỏ qua không tính.

2. Sau khi làm tình xong
bọn họ có giai đoạn hồi phục, trong giai doạn này đại não vẫn ở trong trang
thái thiếu ôxy, nhưng nếu nhắc lại nội dung cũ, độ tin cậy tăng lên 30 %.

3. Sáng hôm sau khi làm
tình, nếu họ vẫn có thể tỉnh tảo nhắc lại nội dung cũ thì chứng tỏ họ thật
lòng, độ tin cậy rất cao.

Và theo lời khai của Y Y,
lời cầu hôn của có ấy được đưa ra tại bàn ăn sáng. Lúc đó cô ấy chưa hề trang
điểm, miệng vẫn còn ngậm nửa ngụm sữa, nếu trong mắt Ngưu Chấn Thanh, cảnh
tượng đó vẫn thật tuyệt vời thì chắc chắn là anh ấy yêu cô ấy vô cùng.

Từ đó suy ra, mặc dù Hứa Phi viết những lời này không
phải trong giờ ăn sáng, nhưng Tiền Đa Đa không cho rằng hình ảnh mình trong lúc
ngủ say đẹp như thiên thần, vậy thì… ba chữ “anh yêu em” là thật ư?

Sao lại là thật nhỉ? Hiện
giờ làm gì còn người nào nói thẳng lời yêu ra như vậy? Hành động này khác gì
trói chặt mình rồi nộp mạng cho người khác để mặc người ta tùng xẻo.

Thực sự không dám tin,
Tiền Đa Ða cầm tờ giấy này thẫn thờ một hồi lâu, sau đó mới chậm răi bò xuống
giường mặc quần áo, vào nhà tắm đánh răng, rửa mặt.

Đứng trước gương cảm thấy
không quen cô gái trong đó, lâu lắm rồi cô không ngắm kỹ mình trong gương như
thể này. Trước đây hàng ngày vội đi làm, nhanh chóng bôi xong kem dưỡng da là
đi, về đến nhà mệt bã người, tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường, làm gì còn có
thời gian nghiên cứu khuôn mặt này nữa?

Hôm nay khác với mọi bận,
tâm trạng vui vẻ, lại hiếm khi có nhiều thời gian rỗi như vậy, sau một hồi ngắm
nghía, Tiền Đa Đa chỉ cảm thấy gương mặt mình hồng hào mịn màng, ngay cả đôi
mắt cũng tựa như được phủ một màn sương.

Thảo nào người ta nói âm
dương điều hòa mới là loại kem dưỡng da tuyệt vời nhất, trước đây cô luôn vừa
bôi các loại kem dưỡng da đắt tiền vừa cười nhạo , đưa tay ra vặn vòi nước, vừa
nhấc tay lên mở phát hiện ra mảnh giấy đó vẫn đang nằm trong tay mình. Mảnh
giấy đơn giản của khách sạn, vuông vắn, trắng ngần, đã bị cô nắm có phần nhăn
nhúm, nhưng những chữ đó vẫn rõ nét.

Tưởng tượng ra cảnh anh
ngồi bên cạnh mình, từng nét viết ra những chữ này, thực sự không kìm chế nổi
niềm hạnh phúc trong lòng, Tiền Ða Đa bật cười thành tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.