Nhật Ký Lấy Chồng

Chương 2: Không chỉ chuyện của riêng mình mới khiến trời rung đất chuyển


Đọc truyện Nhật Ký Lấy Chồng – Chương 2: Không chỉ chuyện của riêng mình mới khiến trời rung đất chuyển

Thế gian này có rất
nhiều chàng trai cô gái, có rất nhiều cuộc tương ngộ, có rất nhiều sự trùng hợp
lạ lùng, luôn tưởng rằng sự việc này giữa chúng ta mới là trời rung đất chuyển.
Có ai biết rằng mỗi giây phút đều có những sự việc tương tự xảy ra tại một góc
nhỏ nào đó trên thế giới.

******************

Tối thứ sáu, Đa Đa và
giám đốc điều hành đi cùng xe đến khách sạn. UVL sắp xếp rất chu đáo đối với
các sếp của công ty, thông thường những người làm giám đốc đều có xe riêng và
lái xe. Đa Đa gặp giám đốc điều hành ở bãi đỗ xe, giám đốc điều hành vui vẻ gọi
cô: “Đa Đa, đừng lái xe nữa, hôm nay đi cùng chị nhé”.

Đa Đa nhìn sang xung quanh, không phải là giờ tan sở, trong nhà xe không có
người nào, chỉ cảm thấy trong thời điểm nhạy cảm này, tốt nhất nên tránh thị
phi thì hơn. Cô vội vàng từ chối: “Không cần đâu chị, em tự lái xe cũng được”.

Giám đốc cười, “Lát nữa đông người chúc rượu, em có uống được không? Kể cả uống
được, có lái xe về được đến nhà không? Thà cứ đỗ ở đây còn hơn”.

Câu nói này thực sự đã quá rõ ràng, Đa Đa cũng ngại từ chối. Làm việc với nhau
bao nhiêu năm, giám đốc điều hành rất coi trọng năng lực của cô, tranh thủ cơ
hội cuối cùng tâm sự vài câu cũng tốt.

Đó là một chiếc xe của Đức rất rộng rãi. Lái xe làm việc rất chuyên nghiệp, chỉ
chăm chú lái xe, không quay đầu lại. Hôm nay giám đốc điều hành trông rất rạng
rỡ và tràn đầy cảm xúc, chị nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ thở dài, “Thoáng
một cái mà đã phải xa đất nước này rồi, sau này không biết có còn cơ hội quay
trở lại nữa không?”.

“Hiện nay bay khắp thế giới cũng chỉ mất một ngày, đi công tác hay đi du lịch
cũng thế, lúc nào thích quay trở lại là quay trở lại thôi”.

“Cũng phải, có thời gian em cũng sang Paris nhé”.

“Paris? Lần trước em sang đó họp, mu bàn tay của em suýt bị tróc một lớp da,
chị thường trú ở đó phải cẩn thận đấy”. Đa Đa hít một hơi thật sâu, cố làm ra
vẻ nghiêm túc nói.

Thông thường người đi thì trà nguội, nhưng Đa Đa lại ngược lại, không còn mối
quan hệ cấp trên cấp dưới nữa, nói chuyện lại thấy thoải mái hơn.

Giám đốc điều hành cười vui vẻ, cảm xúc chuẩn bị phải chia ly cũng không còn
nữa.

Lúc gần đến khách sạn, Đa Đa đòi xuống xe trước, sau đó một mình đi vào khách
sạn.

Bữa tiệc tổ chức ở phòng tiệc trên tầng ba. Lúc cô bước vào, mọi người gần như
đã đến đủ, bàn tiệc đặt tấm biển ghi tên cô vẫn dành riêng một chỗ cho cô.

Lúc bước đến, Đa Đa có cảm giác sau lưng không biết có bao nhiêu con mắt đang
nhìn mình. Nếu ánh mắt có hình, cô nghĩ không biết mình đã bị cắt thành bao
nhiêu mảnh rồi.

Chỉ có điều tất cả chỉ là cảm giác, mắt Đa Đa vừa cận thị lại vừa loạn thị, cứ
đến tối là không nhìn rõ được gì. Chỉ lúc lái xe cô mới đeo kính, những lúc
khác cô không thử áp dụng bất cứ biện pháp gì để cải thiện thị lực, mà theo
thói quen chỉ chú ý đến phạm vi trong vòng ba thước trước mặt, không quan tâm
gì đến mọi người và cảnh vật xung quanh.

Những con người và sự việc thực sự cần cô phải chú ý đều nằm trong phạm vi ba
thước này, còn những người khác, chỉ đơn thuần là lãng phí công sức mà thôi.
Người đi đường đi ngang qua chỗ cô mặc mốt mới gì, hoặc chiếc xe SUV mới xuất
hiện trên thị trường là của hãng nào có liên quan gì đến cô? Nếu có cái nào cần
nhìn cho thật rõ, thì đó là trường hợp điển hình trên đời không có nhiều chuyện
như vậy, mà chỉ do những người tầm thường tự gây rắc rối mà thôi.

Do có thói quen sống như vậy, nên sau khi ngồi xuống, Đa Đa mới phát hiện ra
bên trái và bên phải mình đều là gương mặt mới, một nam một nữ. Họ lịch sự gật
đầu với cô, sau đó tự giới thiệu mình.

Cách đó một ghế mới là người của khối thị trường mà cô quen. Trợ lý của cô Tiểu
Lãm đang nói chuyện hào hứng, mặt mày đỏ bừng, lúc này đây mới thò đầu sang nói
thêm: “Chị ơi, các anh chị ấy từ Nhật Bản sang, đồng nghiệp mới nhé”.

Các đồng nghiệp mới đều là người Nhật Bản, nhưng nói tiếng Anh rất tốt, mới đến
Thượng Hải hai ngày, tuần sau bắt đầu chính thức vào làm việc trong công ty. Đa
Đa nói chuyện với họ vài câu, lòng thầm thắc mắc, tại sao có người mới đến mà
một trưởng phòng trong khối thị trường như cô không nhận được thông báo từ
trước nhỉ?

“Lần này chỉ có hai người từ công ty bên Nhật Bản sang ư?”.

“Không”, cô gái được hỏi gật đầu rất lịch sự sau đó mới trả lời, “Chúng tôi là
trợ lý của anh Hứa, chúng tôi sang cùng với anh ấy”.

Anh Hứa? Tại sao lại mọc thêm một người nữa nhỉ? Khuôn mặt Đa Đa lộ rõ vẻ thắc
mắc, nhưng ánh đèn trong phòng đã tối lại, sếp Tây và giám đốc điều hành cùng
bước lên sân khấu, tiếng vỗ tay nổi lên. Cô ngại không muốn hỏi tiếp nữa, cũng
bắt đầu vỗ tay theo.

Theo thông lệ, phần đầu tiên của bữa tiệc chia tay là những lời tán dương. Trụ
sở chính của công ty ở Trung Quốc được đặt tại Thượng Hải, thay thế giám đốc
điều hành là một sự kiện lớn, chính vì thế các phòng ban đều tham gia bữa tiệc
này. Phía dưới mọi người ngồi kín chỗ, phụ nữ, nam giới mặc quần áo chỉnh tề,
gương mặt của quốc gia nào cũng có.

Nghe nói ứng cử viên của chức giám đốc điều hành lần này cuối cùng đã phá vỡ
thông lệ người Trung Quốc khó được đảm nhiệm các vị trí quản lý then chốt, nghe
nói giám đốc điều hành lần này được chọn từ nội bộ công ty, nghe nói…

Rất nhiều điều nghe nói, chính vì thế khi giám đốc điều hành còn đang ngân ngấn
nước mắt kể về những cái được và mất của mình trong thời gian ở Thượng Hải mấy
năm qua, các nhân vật lớn nhỏ ở các phòng ban đã bắt đầu đưa mắt tìm kiếm những
ứng cử viên cho vị trí giám đốc điều hành mới. Bàn của khối thị trường vốn được
đặt ở giữa, lúc này lại càng là tâm điểm thu hút ánh mắt của mọi người.

Và Tiền Đa Đa lại càng là tâm điểm trong số các tâm điểm đó, nhưng cô không có
thời gian đếm xỉa đến những ánh mắt đó. Ngoài chuyện hai vị đồng nghiệp Nhật
Bản mới đến gây bất ngờ cho cô, Đa Đa lại phát hiện ra rằng, trong bữa tiệc
quan trọng như thế này, Elizabeth ngồi bên cạnh Nhậm Chí Cường lại tỏ ra khác
thường, liên tục mỉm cười với cô.

Thấy hơi lạ. Nhưng nét mặt của Nhậm Chí Cường lại rất bình thường, khách khí
hỏi cô một câu, sau đó không chuyện trò gì nữa.

Nhậm Chí Cường vào công ty sớm hơn cô mấy năm, chỉ làm việc ở trong nước, là
người có thâm niên của khối thị trường, ngoài việc thiếu một số kinh nghiệm làm
việc ở nước ngoài, không còn chê được điểm gì. Kể từ khi cô về nước và giữ vị
trí đồng cấp với anh ta, anh ta và cô đã đấu ngầm với nhau rất lâu rồi.

May mà hai người dẫn dắt các đội ngũ khác nhau, làm các dự án khác nhau, muốn
so sánh cũng chỉ là dự án của ai làm tốt hơn, rất khó giở mấy trò tiểu xảo,
chính vì thế nhìn bề ngoài hai người luôn tỏ ra khách khí với nhau, trời yên
biển lặng.

Hai người ngồi ở hai đầu của chiếc bàn tròn, cách nhau khá xa. Mắt Đa Đa không
tốt lắm, ánh đèn lại tối, chính vì thế không thể nhìn rõ ánh mắt của Elizabeth,
cuối cùng đành phải thôi.

Thôi vậy, cho đến hôm nay, cô đã bước lên bậc thềm cuối cùng rồi. Từ vị trí
thấp nhất phấn đấu lên được vị trí như ngày hôm nay, mấy nghìn ngày làm việc
không biết đâu là ngày đâu là đêm cũng đã chịu đựng được rồi, mọi người nghĩ
như thế nào, hiện tại Đa Đa hoàn toàn không quan tâm nữa.

Cuối cùng, bài phát biểu dài dòng của giám đốc điều hành đã kết thúc, tổng giám
đốc Tây lại một lần nữa lên sân khấu, ánh đèn chiếu vào ông ta. Tổng giám đốc
cầm trong tay một chiếc phong bì, nhạc nền có tiết tấu rõ ràng, tổng giám đốc
với mái tóc hoa râm, nhìn hơi giống ông già Noel chớp chớp mắt với vẻ tinh
nghịch.

“Thời điểm trao giải Oscar đã đến”.

Xung quanh có tiếng cười, nhưng bàn của khối thị trường rất yên tĩnh. Mọi người
đều nhìn Đa Đa, còn Đa Đa thì nhìn lên phía sâu khấu.

Cô là người dễ xúc động, sau khi tốt nghiệp đại học cô liền vào công ty UVL.
Mặc dù ngay từ đầu ở công ty con tại Trung Quốc, nhưng tại mảnh đất mà người
nước ngoài luôn chiếm vị trí chủ đạo này, từng bước đi đến ngày hôm nay, bao
nỗi vất vả, đắng cay không nỡ lòng nào kể ra cho mình nghe ngay cả trong giấc
mơ.

Sau đó đi Singapore làm việc, cô là người Trung Quốc duy nhất có bằng đại học
trong nước có được cơ hội này. Sau khi trở lại Thượng Hải lại đầu tắt mặt tối
làm thêm hai, ba năm nữa, chỉ là để chứng minh rằng mình không tồi, chỉ là để
mọi sự nỗ lực đều giành được sự khẳng định của mọi người. Vì mục tiêu này mà cô
đã từ bỏ rất nhiều cái đẹp nhất trong cuộc đời.

Tổng giám đốc đang bóc phong bì, hội trường yên tĩnh trở lại. Trong lúc này Đa
Đa không kìm được liền nhớ lại buổi tối trước khi rời Singapore. Trên giường
rối tung như sóng biển, bàn tay nóng bỏng của người đàn ông túm chặt lấy cô,
“Đa Đa, Đa Đa…”.

Đã giằng co nhau rồi, đã cãi nhau đến mức không còn gì để nói nữa rồi, cuối
cùng không có năn nỉ, cầu xin, chỉ gọi tên cô “Đa Đa, Đa Đa”…

Cuối cùng ông già Noel trên sân khấu đã mở tờ giấy đó ra, đẩy kính lên, “Chúng
ta hãy đón chào giám đốc điều hành khối thị trường mới ở Trung Quốc…”.

Cánh tay của tổng giám đốc đưa xuống dưới, Đa Đa vẫn đang thất thần, mọi người
trên bàn đã bắt đầu vỗ tay. Tuy nhiên, bàn tay tròn trịa đó khua được nửa vòng
lại quay về chỗ cũ, ánh đèn lập tức chiếu theo, giọng tổng giám đốc sang sảng,
“Người vừa mới kết thúc thành công nhiệm kỳ ở Nhật Bản, đã có nhiều đóng góp
lớn cho công ty, Kerry Hứa”.

Kerry Hứa? Chưa bao giờ nghe thấy cái tên này. Rất nhiều người có mặt trong hội
trường đều tỏ ra sững sờ, bao gồm cả cựu giám đốc điều hành và mấy nhân vật cấp
cao khác trên bàn chính. Đa Đa cảm thấy trước mắt có một cây búa giáng xuống,
cảnh vật vốn đã mơ hồ lại càng trở nên mờ ảo.

Mấy đồng nghiệp thân thiết ngồi cùng bàn đã giơ tay lên chuẩn bị vỗ tay cho cô,
lúc này người nào cũng tỏ ra ngượng ngùng, chỉ có hai đồng nghiệp Nhật Bản mới
đến vẫn trấn tĩnh như thường. Và cả Elizabeth ngồi phía đối diện, cô ta cười
rất rạng rỡ, dường như đang chờ đợi giây phút này. Còn Nhậm Chí Cường lại bình
thản nâng cốc lên, giơ về phía Đa Đa.

Khóe mắt đã quan sát hết được những hành động của họ, dưới gầm bàn, ngón tay Đa
Đa túm lấy chiếc túi xách đặt trên đầu gối và ấn sâu xuống lớp da dê mềm mại,
nhưng bàn tay còn lại lại nhanh chóng chạm vào ly rượu, nâng ly về phía Nhậm
Chí Cường, nhấp nhẹ một ngụm, sau đó lại quay đầu nhìn lên sân khấu, đã hoàn
toàn trấn tĩnh trở lại.

Ánh mắt của những người khác đã quay về với khu vực được chiếu đèn từ lâu. Đa
Đa biết giây phút mình thu hút sự chú ý của mọi người đã trôi qua, nhưng khuôn
mặt cô không hề cảm thấy được thả lỏng chút nào.


Ngụm rượu trong miệng vẫn chưa nuốt xuống hết, dường như có lẫn cả mùi tanh của
máu. Cô không còn là đứa trẻ con nữa, đến ngày hôm nay ít nhất cũng đã biết ra
ngoài làm việc thua cái gì cũng không thể để thua thể diện, trừ phi sau này
không muốn xuất đầu lộ diện nữa, nếu không chuyện dù lớn đến đâu cũng phải
nghiến răng nuốt chửng, vết thương bên trong bên ngoài dù nặng đến đâu về nhà
tính sau.

Nhạc lại nổi lên, cuối cùng đã có người đi đến phía ánh đèn thu hút sự chú ý
của bao con mắt, Kerry Hứa lịch lãm trong bộ complet đĩnh đạc, bước đi rất
nhanh nhẹn, trước khi phát biểu nhìn xuống dưới mỉm cười rất rạng rỡ.

Trong những bữa tiệc như thế này nhân viên trẻ không nhiều, nhưng vẫn loáng
thoáng nghe thấy một vài tiếng xuýt xoa đầy kinh ngạc, đặc biệt là những người
trong độ tuổi như Đa Đa, mắt như tóe lửa.

Đa Đa cũng hít một hơi thật sâu, anh chàng trên sân khấu bắt mắt quá, tầm nhìn
dù mờ đến đâu cô cũng thấy rõ mồn một. Anh chàng họ Hứa từ trên trời rơi xuống
này, tân giám đốc điều hành của khối thị trường lại là loài động vật họ mèo bị
cô coi là biến thái dưới bến tàu điện ngầm ngày hôm đó!

Đa Đa ngồi dưới nhìn anh ta, đương nhiên Hứa Phi cũng đứng trên sân khấu nhìn
cô.

Mắt anh rất tốt, chiếc bàn cô ngồi lại gần sân khấu, đương nhiên là đã thu trọn
mọi nét mặt của cô vào đáy mắt.

Cảnh tượng dưới bến tàu điện ngầm tối hôm đó lại hiện ra trước mắt, nếu không
vướng vào hoàn cảnh này, anh thực sự muốn bước đến trước mặt cô nâng ly lên,
hỏi một câu: “Trưởng phòng Tiền Đa Đa, lần này chị thấy tôi rất quen rồi chứ?”.

Anh không nhàm chán như vậy, bắt chuyện tùy tiện với một cô gái không quen biết
dưới bến tàu điện ngầm, mặc dù lúc đó anh vừa mới giúp cô một việc lớn.

Lúc đó anh hỏi như vậy là có nguyên nhân, đó không phải là lần gặp gỡ đầu tiên
của anh và Tiền Đa Đa. Năm năm trước họ đã từng gặp nhau, nó đã để lại ấn tượng
sâu sắc trong anh.

Năm năm trước tại hội chợ
tuyển dụng của trường, Đa Đa với vai trò là đại diện của UVL xuất hiện ở trường
đại học của mình. Lúc đó anh mới chỉ là một sinh viên đại học năm thứ ba, vừa
mới tiếp nhận chức chủ tịch hội sinh viên của trường.

Trương Thiên – cựu chủ tịch hội sinh viên vừa hết nhiệm kỳ đã yêu thầm Tiền Đa
Đa mấy năm, mấy hôm đó nói chuyện khiến anh cũng cảm thấy tò mò, do đó mới chạy
xuống hội trường để chiêm ngưỡng dung nhan thật của cô.

Lúc anh bước vào hội trường, bầu không khí đã lên đến cao trào. Tiền Đa Đa mặc
một bộ quần áo trắng, lúc phát biểu người hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt
sáng ngời, rõ ràng là nhìn vào một điểm nào đó trong bóng tối dưới sân khấu,
nhưng lại khiến người ta cảm thấy toàn hội trường đều đang bị cô nhìn chăm chú.

Thỉnh thoảng cô cũng hé miệng cười. Đôi môi của cô rất đẹp, khóe miệng hơi cong
lên, trông rất vui tươi, lúc cười môi đỏ, hàm răng trắng muốt, tràn đầy sức
sống.

Anh thề rằng, hôm đó anh nghe thấy rất rõ tiếng xuýt xoa của các đực rựa đứng
bên cạnh, đến nỗi sau này mỗi lần nhớ lại cảnh tượng của ngày hôm đó, anh vẫn
cảm thấy người người bị ngâm trong dòng hormone nam tràn trề – trong đó bao gồm
cả của anh.

Sau khi tan cuộc, Trương Thiên chen vào lấy hết can đảm mời cô đi ăn, cũng
không biết là do bị kích thích quá mạnh khi tiếp xúc với mục tiêu ở cự ly gần
hay là do tố chất tâm lý của anh ta có vấn đề, nói năng lắp bắp, cuối cùng nội
dung được phát ngôn ra là, “Hội trưởng Tiền, hôm nay bọn em ăn, ăn bữa cơm chia
tay, chị tham gia nhé ”.

Bữa cơm chia tay? Sức mạnh của tình yêu là như vậy ư? Anh đứng bên cạnh nghe mà
thấy bực và thương thay cho anh chàng này.

Đương nhiên, Lão Trương đã bị từ chối ngay lập tức, chẳng mấy chốc liền biến
mất.

Thậm chí Tiền Đa Đa còn không nhớ Lão Trương là ai. Người đẹp trên toàn thế
giới đều được phép mất trí, Tiền Đa Đa lại càng có đủ tư cách để làm như vậy,
chắc là cô chưa bao giờ để những con người và sự việc không có liên quan gì với
mình chiếm chỗ trong bộ não của mình.

Lúc Tiền Đa Đa rời trường, một mình anh đã đuổi theo, không nghĩ gì nhiều, đó
dường như là một bản năng.

Cô ăn mặc rất chỉnh tề, đi kèm với bộ quần áo đương nhiên là một đôi giày cao
gót. Đôi giày khiến bóng cô yêu kiều thướt tha, khiến tốc độ của cô không thể
nhanh hơn được, chính vì thế lúc đuổi theo cô anh không chạy, chỉ rảo bước
nhanh hơn, thoáng một cái đã đến bên cạnh cô.

Lúc cô quay lại nhìn anh, nét mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, nghe anh nói xong liền
cười. Đã bước sang mùa hè nóng nực, ánh nắng lọt qua kẽ lá hắt xuống, ve kêu ra
rả. Nụ cười của cô còn rực rỡ hơn cả ánh nắng, câu hỏi của cô lại khiến anh cảm
thấy ớn lạnh: “Em đang nói với chị à?”.

Em? Cho đến nay anh vẫn nhớ như in cảm giác rùng mình sau khi nghe thấy tiếng
em đó. Một chàng trai hơn hai mươi tuổi đang tràn đầy sức sống bị cô gái mà
mình vừa ngắm trúng gọi là em, thật sự rất khó thích nghi với cảm giác như búa
bổ vào đầu đó.

“Tôi là Hứa Phi”.

“Ừ”, Tiền Đa Đa đáp, “Chị biết em, hội trưởng nhiệm kỳ này đúng không? Em học
năm thứ mấy rồi?”.

Kiểu hỏi này thực sự là một nỗi sỉ nhục lớn đối với anh, Hứa Phi nhún vai, “Năm
thứ ba, sao vậy?”.

Tiền Đa Đa cười, “Năm thứ ba à, cố gắng học cho tốt! Nếu có cơ hội, năm sau vào
UVL”.

Lúc này cô vẫn không quên tuyên truyền cho công ty mình, Hứa Phi bị giáng xuống
đầu nhát búa thứ hai.

“Chuyện vừa nãy tôi nói không liên quan đến cái này chứ?”.

“Vừa nãy? Em nói muốn mời chị đi ăn ư?”. Cô coi nó như chuyện đùa, nhưng cười
một lúc thì phát hiện ra ánh mắt anh rất nghiêm túc. Nụ cười trên môi cô tắt
ngấm, sau đó đột nhiên thốt ra hai chữ: “Không được!”.

“Tại sao? Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, chị sợ à?”.

“Tại sao chị phải đi ăn với em? Chúng ta không quen biết nhau.”

Anh buột miệng nói: “Tôi muốn theo đuổi chị.”

Tiền Đa Đa bật cười, “Theo đuổi chị á? Em à, chị chưa bao giờ chấp nhận sự theo
đuổi của chàng trai nào nhỏ tuổi hơn mình, chưa nói đến việc em còn chưa tốt
nghiệp đại học. Chị là người có nguyên tắc”.

Anh không cảm thấy bực, vặn lại luôn: “Tại sao chị lại bài xích những chàng
trai ít tuổi hơn? Tuổi nhỏ hơn một chút không có nghĩa là năng lực thua kém
chị, suy nghĩ non nớt hơn chị, tư tưởng của chị quá hẹp hòi”.

“Hẹp hòi?”. Cô nhếch mép lên cười, không hề để tâm, “Được thôi, đợi đến khi nào
em có thể làm cho chị tâm phục khẩu phục và thốt lên rằng, anh ạ, anh thực sự
hơn em, thì hãy nói đến hai chữ “theo đuổi” nhé”.

Hôm đó Tiền Đa Đa mặc bộ quần áo trắng, gương mặt rạng rỡ, lúc nói ra câu này
cô vẫn cười, trông rất vô tư. Rõ ràng là biết ít nhất cô đã sống nhiều hơn mình
mấy năm, nhưng anh vẫn có cảm giác cô non nớt, đáng yêu.

Đây là lời thách thức công khai đúng không? Lúc đó anh phản ứng như thế nào
nhỉ? Dường như chỉ nhún vai cười, không nói gì thêm.

Sau đó anh cảm thấy mình đã quên đi chuyện này. Từ trước đến nay anh là con
người làm việc tùy ý, không để ý đến nhiều chuyện, với Tiền Đa Đa cũng chỉ là
sự nổi hứng nhất thời, năm cuối đại học ngày nào cũng bận rộn, làm gì có thời
gian nghĩ đến cô nữa?

Sau khi tốt nghiệp, UVL chủ động đến trường chọn anh, đào tạo anh với tư cách
là quản trị viên tập sự đầu tiên trong nước. Lúc đó anh có rất nhiều lựa chọn,
nhưng UVL… đúng là cũng đáng để vào.

Còn về chuyện sau này liên tục được thăng chức, hoàn toàn là dựa vào năng lực,
là sự khẳng định hết lần này đến lần khác đối với anh.

Lần này anh từ bỏ cơ hội sang châu Âu để đến Trung Quốc, càng là vì đây mới là
thị trường nhiều thử thách nhất, có nhiều cơ hội nhất của thế giới, hoàn toàn
không liên quan gì đến Đa Đa.

Một người đàn ông như anh làm sao có thể để tâm đến câu đùa nào đó của một cô
gái không có tầm nhìn lâu đến vậy?

Lần này quyết định chuyển công tác của anh đưa xuống quá gấp, sau đó anh đã bỏ
ra một tuần để xem xét mọi chi tiết vận hành của khối thị trường ở đây, đương
nhiên cũng biết mình sẽ gặp người nào, sẽ đối mặt với những vấn đề gì, nhưng
trong lúc đó anh vẫn không có phản ứng gì lớn với ba chữ “Tiền Đa Đa”, chỉ bỏ
ra mấy giây để tưởng tượng ra nét mặt của cô khi nhìn thấy mình, lúc giở sang
trang khác chỉ thoáng mỉm cười.

Buổi tối trước hôm xuất phát, bạn bè của anh ở Tokyo đã tổ chức tiệc chia tay
anh, cuối cùng khi về đến chỗ ở đã ngà ngà say.

Thực ra trong lòng anh biết rất rõ, đến Trung Quốc không phải chỉ đơn giản là
để thăng chức. Cục diện chưa rõ, con đường phía trước vẫn khó dự đoán, nhưng dù
sao anh vẫn còn trẻ, bản tính lại thích đối mặt với những thử thách lớn, khát
khao được thử sức trong bầu trời rộng hơn.

Không muốn ngủ, anh ngồi một mình trước cửa sổ vừa ngắm cảnh đêm nhộn nhịp của
Tokyo vừa tiếp tục uống rượu, dần dần cảm thấy trước mắt mơ hồ, nhưng trong
lòng đột nhiên lại vô cùng thoải mái, bất giác nâng cốc trước bầu trời đêm, còn
vừa cười vừa lẩm bẩm một câu: “Tiền Đa Đa, em nhìn thấy chưa?”.

Nói xong câu đó, anh giật nảy mình. Lẽ nào anh say rồi ư? Nhưng chỉ có một cốc
thôi mà, dù có say cũng không đến nỗi đột nhiên nhắc đến cô.

Mấy năm không gặp, bất ngờ lại có cuộc gặp gỡ dưới tàu điện ngầm, anh phát hiện
ra cô không hề thay đổi, vẫn vô tâm vô tính như ngày trước. Cô coi anh như
người đi đường xa lạ, quên sạch sành sanh.

Dưới sân khấu, vẻ kinh ngạc trong mắt cô vẫn còn đó, Hứa Phi mỉm cười, lúc ánh
mắt rời sang chỗ khác, lòng vẫn nhủ thầm.

Được lắm, Tiền Đa Đa, quên cũng không sao cả. Từ nay trở đi, em sẽ có vô số cơ
hội để nhớ đến tôi.

Tổng giám đốc vừa kết thúc lời giới thiệu, liền vỗ vào vai anh ra hiệu cho anh
phát biểu. Anh trở về với hiện thực, mỉm cười với mọi người ở dưới, tạm thời từ
bỏ những ký ức về Tiền Đa Đa, Hứa Phi đón lấy micro và bắt đầu phát biểu.

Lời phát biểu của Hứa Phi ngắn gọn nhưng rất hay, dưới sân khấu tiếng vỗ tay
nổi lên như sấm, Tiền Đa Đa không nghe rõ chữ nào. Bên tai chỉ thấy ong ong,

thất vọng là đương nhiên rồi, và còn rất nhiều tâm trạng lạ lẫm vừa ập đến
khiến cô buộc phải nghiến răng mới không để mất thể diện.

Cổ họng vô cùng khó chịu, muốn hét lớn, bất đắc dĩ, Đa Đa đành phải nâng ly lên
nuốt từng ngụm rượu một. Hai vị đồng nghiệp bên cạnh đã trở thành tâm điểm mới
trên bàn tiệc, họ bận rộn trả lời câu hỏi của mọi người, cô có cảm giác cái tên
được mọi người liên tục nhắc đến đó nghe quen quen, dường như gợi lại một ký ức
rất xa xôi, nhưng lúc này cô thực sự không có tâm trạng nào để suy nghĩ kỹ hơn,
cô kiên trì đến khi uống hết một ly liền từ tốn đứng dậy đi ra nhà vệ sinh.

Lúc đi qua mấy bàn đều có người lên tiếng chào cô, Đa Đa cố gắng mỉm cười đáp
lại, mãi cho đến khi ra khỏi sảnh lớn cô vẫn cố gắng kìm chế bước chân, quyết
không để mình chạy.

Khó khăn lắm mới đến được nơi cần đến, nhà vệ sinh nữ của khách sạn được trang
hoàng rất sang trọng, cô bước vào đóng cửa lại, cuối cùng nôn thốc nôn tháo một
hồi, lúc ngồi xuống khắp người cứng đờ, gần như nghe thấy tiếng xương cốt kêu
răng rắc.

Đầu óc rối bời, Đa Đa ngồi trên bồn cầu nghỉ ngơi một hồi lâu vẫn không ổn.
Thất bại quá, giây phút này, mọi niềm vinh quang trong quá khứ đã biến thành
những tiếng cười khẩy ập tới.

Những năm qua cô đã quen với cảnh ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng lần này ngậm làm
sao đây?

Sống mũi hơi cay cay, Đa Đa hít thở thật sâu hết lần này đến lần khác, sau đó
hai tay chống lên đầu gối cố gắng một lần nữa, đứng dậy đẩy cửa ra.

Kiểu gì cũng không thể sống trong nhà vệ sinh cả đời, rời chốn này trước rồi
tính sau.

Vừa đẩy cửa ra cô liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Elizabeth, người
hơi nghiêng xuống bồn rửa tay, đang trang điểm.

Đa Đa bước đến rửa tay, Elizabeth bỏ thỏi son ra nhìn cô, sau đó thở dài,
“Trưởng phòng Tiền, chị cảm thấy thế nào?”.

Đang đợi để xem kịch hả? Tiền Đa Đa thầm cười khẩy, miệng vẫn trả lời như bình
thường: “Có chuyện gì vậy?”.

“Giám đốc điều hành của khối thị trường là nhà quản trị viên tập sự đầu tiên
được tổng công ty trực tiếp lựa chọn ở khu vực đại lục, là nhân vật xuất sắc
trong bốn năm vượt qua được các cuộc sát hạch sát sao nhất, phá lệ để tuyển
dụng, hai mươi bảy tuổi, là giám đốc điều hành khối thị trường trẻ nhất trong
lịch sử”. Mở miệng ra là Elizabeth không thể dừng lại được, thỏi son vẫn đang
cầm trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào mặt Tiền Đa Đa, nhiệt tình chờ sự phản
ứng của cô.

Tiền Đa Đa tiếp tục rửa tay, để mặc cô ta nói thoải mái, sau đó tổng kết một
câu trong tiếng kêu ro ro của máy sấy tay: “Elizabeth, sao cô không đi làm
phóng viên nhỉ? Làm việc ở khối thị trường thực sự quá lãng phí tài năng”.

“Tiền Đa Đa!”. Bị mỉa mai như vậy, lại nhìn thấy Tiền Đa Đa thẳng tiến ra
ngoài, Elizabeth hứ một tiếng, “Đừng tưởng chị là thiên tài, người ta mới là!
Đừng tưởng chỉ có chị mới được phá lệ lên chức, so với người ta, chị chỉ là con
tép riu mà thôi. Hiện giờ cảm thấy thế nào? Từ giờ chị còn đắc ý được nữa
không?”.

Đã gần ra tới cửa rồi, nghe xong câu này, đột nhiên Tiền Đa Đa dừng bước, ngoái
đầu lại, chạm đúng vào ánh mắt của Elizabeth.

“Nếu những điều này là do cô dùng mọi cách để moi được từ chỗ tổng giám đốc thì
tôi xin chúc mừng cô, ít nhất là hôm nay cô có thể nói được một câu đắc ý trước
sếp trực tiếp của cô, cuối cùng đã có một lần Elizabeth nhanh chân hơn Tiền Đa
Đa, và tôi cam tâm chịu thua, thua một cách tâm phục khẩu phục. Thế nào? Thoải
mái rồi chứ? Vui vẻ rồi chứ?”.

Không nói được gì, Elizabeth đứng trước gương, mặt tái đi. Không muốn nói thêm
gì nữa, Tiền Đa Đa kéo cửa đi ra.

Vốn định quay vào hội trường để cáo từ, nhưng nghĩ lại, hà tất gì! Đã làm trò
cười cho thiên hạ rồi, hà tất gì phải quay vào để chịu nhục nữa! Tiền Đa Đa
quay người, đi ra khỏi khách sạn.

Mọi việc để đến ngày mai hãy tính! Hôm nay cô đã chịu đựng đủ rồi. Đằng nào thì
cũng không lái xe, tiện tay cô vẫy một chiếc taxi, lên xe liền chỉ bừa một
hướng, mặc cho lái xe đi đâu thì đi.

Tối thứ sáu, mùa đông dù lạnh đến đâu, thành phố này vẫn ồn ào náo nhiệt, đâu
đâu cũng là nam thanh nữ tú với các bộ trang phục thời thượng lướt qua, đèn
neon như thực như mơ.

Tiền Đa Đa không muốn về nhà, taxi chạy qua đoạn đường náo nhiệt trong thành
phố, cô bảo lái xe dừng xe, sau đó nhanh chân bước vào quán bar gần nhất.

Quán bar được cải tạo từ tòa nhà kiểu cũ của Pháp, bên trong rất đông người,
trên sân khấu có một nữ ca sĩ da đen đang hát nhạc Jazz. Nghe đến đoạn hay,
khách khứa với đủ màu da vỗ tay cổ vũ, hoàn toàn là một thế giới khác.

Cô rất muốn uống một cốc, vừa ngồi xuống Tiền Đa Đa liền gọi rượu. Anh phục vụ
đã gặp nhiều khách nữ đi một mình như thế này, lúc bê ly rượu thứ ba đến liền
khẽ nhắc: “Em à, đừng uống quá chén nhé”.

Tiền Đa Đa khua tay, bài hát nhạc Jazz của nữ ca sĩ đang lên đến cao trào, phía
dưới sân khấu mọi người nghe rất say sưa, nhưng bên tai cô lại là một âm thanh
khác – Đa Đa, Đa Đa.

Xa xôi quá, cô vẫn tưởng rằng mình đã quên, nhưng hôm nay lại nhớ lại. Lẽ nào
cô thực sự sai ư? Mọi thứ đều phải trả giá, tại sao cô bỏ công ra mà không được
bù đắp?

Nghĩ lại hai hôm trước tại cuộc họp của công ty, cô nhìn giám đốc và tự nhủ
rằng, không phải mọi sự nỗ lực đều có kết quả, không ngờ điều đó đã trở thành
lời sấm, giờ đây đã báo ứng vào mình.

Thì cũng có sao đâu? Tiền Đa Đa uể oải chống hai tay xuống bàn. Thua cũng thua
rồi, cuộc nội chiến này cuối cùng đã trở thành trò cười, hóa ra công ty đã có
sự sắp đặt khác, còn cô là người cuối cùng biết kết quả.

Lại nhớ đến vị nữ trợ lý nọ của khối thị trường, làm việc ba năm, sau khi biết
việc thăng chức không thành công liền cười khẩy một tiếng, ngày hôm sau liền đệ
đơn từ chức.

Hỏi cô trợ lý tại sao, cô ấy trả lời rất dứt khoát: “Chồng em bảo rồi, ở đây
không có tương lai, chẳng thà về nhà để chồng nuôi còn hơn”. Thật bất cần biết
bao.

Nhưng đối với rất nhiều cô gái, vấp ngã trong sự nghiệp có đáng gì đâu? Cùng
lắm là bỏ việc về nhà. Ở nhà có chỗ dựa, mái nhà chính là bến cảng trú ẩn an
toàn, nếu muốn, có thể yên tâm ở đó suốt đời, suốt đời không cần phải ra ngoài
chịu mưa chịu nắng.

Nhưng Tiền Đa Đa không thể làm như vậy, cô không có người đàn ông nào, cô không
có chồng nuôi, cô phải dựa vào chính mình. Hơn nữa cô biết quay về đâu?

Ba mươi tuổi vẫn chưa lấy chồng đã đủ khiến mọi người phải chê trách, nếu ngay
cả sự nghiệp cũng từ bỏ vì sự hồ đồ nhất thời thì khác gì cô đã sống công cốc
trong mấy năm qua?

Không thể từ bỏ, thế thì chỉ còn một sự lựa chọn khác là tiếp tục. Nhưng trong
lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, cảm giác bất lực chán nản như khi vắt đi vắt
lại chiếc khăn mặt ướt mà không vắt khô được, để cho cảm giác đó mất đi, Tiền
Đa Đa tiếp tục uống rượu.

Chất cồn gây ra ảo giác. Trước mắt cô hiện lên bao chuyện trong quá khứ, nụ hôn
vụng về trước cầu thang tối om, lòng bàn tay ướt át, đôi môi nóng bỏng, lúc hôn
dồn toàn bộ sức lực, đầu lưỡi chỉ muốn len vào trái tim của đối phương, tiếng
lưỡi quyện vào nhau; hoa tươi đặt từng bó trên bàn, thơm biết bao, màu sắc tươi
tắn, tàn thì vứt đi, rồi lại có hoa mới thay vào, nhìn như mãi mãi không bao
giờ tàn; và còn cả đêm nhiệt đới ở Singapore, trong không khí là mùi hoa bốn
mùa không bao giờ mất, chiều thường có một cơn mưa bất chợt, sau đó mây tan mặt
trời lại ló ra, bầu trời trong xanh bao la, ánh nắng rực rỡ trải xuống mặt
đường vẫn còn đọng nước mưa, người đàn ông đi trước giơ tay trái ra đợi cô còn
đang ở phía sau, lúc nắm tay nhau hai người đều cười.

Rồi cũng có ra sao đâu? Tất cả đều đã trôi qua rồi. Tiền Đa Đa nằm sấp xuống
bàn cười đau khổ, mặt úp vào cánh tay. Điện thoại đổ chuông, cô không ngẩng đầu
lên, thò một tay vào túi tìm điện thoại, sau đó mở hòm thư ra xem, lại là tin
nhắn của Diệp Minh Thân, hỏi thăm rất khách khí, nhưng giọng dường như lại là
đang nói chuyện công việc, “Đa Đa, bữa tiệc tối nay có vui không em? Nếu tiện
ngày mai mình cùng đi ăn tối nhé?”.

Tiền Đa Đa nhớ đến những lời mà người đàn ông này nói tối hôm qua, hy vọng
chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ theo từng bước một, sau đó trên cơ sở tôn
trọng những gì mà hai bên hiểu biết về nhau tiếp tục cuộc sống mà mình cần –
Cắn môi, đột nhiên cô chỉ muốn ném chiếc điện thoại đi, nhưng vừa giơ tay lên
lại kìm lại. Một lát sau cô lại mở điện thoại ra, chậm rãi nhắn lại mấy chữ:
“Vâng, ngày mai nhé”.

Sau khi gửi tin đi, màn hình lại tối trở lại, Đa Đa gấp máy, nhét vào túi xách
tiếp tục uống.

Bên cạnh có người ngồi xuống, một gương mặt người nước ngoài, nhưng nói tiếng
phổ thông rất lưu loát: “Em đi một mình à? Mình uống với nhau nhé?”.

Bắt chuyện? Đa Đa hai tay chống đầu, liếc anh ta một cái, không nói lời nào.

Cô ăn mặc rất chỉnh tề, đây cũng không phải là quán bar mờ ám gì, mặc dù từ nãy
đến giờ cô ngồi một mình uống rượu, nhưng không có ai đến nói gì.

Vẫn phát hiện ra sự khác biệt, lúc ngồi uống rượu, cô không ngó ngàng gì đến
xung quanh, mà chỉ một mình lặng lẽ uống, khác với những thực khách có mục tiêu
khác.

Người đàn ông đó bị từ chối thẳng thừng, dũng khí được tích tụ bao lâu cũng
tiêu tan, quay đầu bước về chỗ ngồi của mình, đón chào anh ta là tiếng cười
trêu chọc của bạn bè.

“Thế nào, thua rồi hả?”.

Anh ta lắc đầu, nhún vai, “Hoặc là cô nàng đến nhầm chỗ rồi”.

Sau lưng có tiếng cười rộ, Đa Đa biết mình không nên tiếp tục ở lại đây nữa. Cô
không phải là người không biết uống, chỉ có điều hôm nay tâm trạng không vui,
chất cồn rất dễ gây say. Cô muốn đứng dậy, nhưng thấy phía trước lờ mờ, cố gắng
một lần vẫn không được.


Đưa tay gọi người đến thanh toán, nhân viên phục vụ rất nhiệt tình, “Có cần tôi
gọi xe giúp không?”.

“Cảm ơn”. Giọng cô vẫn rất rõ ràng, xách túi lên liền đi ra ngoài.

Ngày hôm nay Hứa Phi tự
mình lái xe rời khách sạn. Anh vừa đến Thượng Hải, giám đốc điều hành cũ vẫn
còn đang ở đây, anh cũng không muốn gây phiền hà cho công ty tìm một lái xe tạm
thời, nên đã tự lái xe.

Mặc dù là bữa tiệc chúc mừng, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp gỡ các đồng
nghiệp trong công ty tại Trung Quốc, mọi người không biết nhau nhiều lắm, cũng
không có ai đến chuốc rượu.

Tâm trạng rất thoải mái, cả buổi tối anh cũng chỉ uống có hai ly sâm banh, có
chút hơi men là được.

Kể cả như vậy, lúc tan cuộc cũng đã hơn mười một giờ, đường sá vẫn ồn ào đông
đúc, trên xe có hệ thống định vị GPS, theo bảng chỉ dẫn anh lái xe vào một con
đường vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, trong lòng không kìm chế được có chút xao
động.

Anh không phải là người Thượng Hải, chỉ ở đây bốn năm trong thời gian học đại
học. Sau khi rời mảnh đất này năm năm lại quay về, chỉ cảm thấy thành phố này
rất xa lạ.

Đèn đỏ, anh cho xe chầm chậm dừng lại sau xe đằng trước, nhìn đèn hậu của xe
đằng trước một cách vô thức.

Đèn báo số giây bắt đầu nhảy, nhưng xe đằng trước vẫn không có động tĩnh gì,
đèn nhấp nháy, vẫn không có phản ứng, bên phải chiếc xe có người thò tay ra,
chỉ vào một góc bên vệ đường.

Anh nhìn theo hướng chỉ đó, có một người phụ nữ đang bám vào hàng cây bên vệ
đường và nôn…

Cái này cũng đáng để xem ư? Anh quay đầu định bấm còi, nhưng lại quay. Mắt anh
khá tốt, lúc này ánh mắt rất sáng, anh hạ cửa kính xuống, nhìn thẳng vào điểm
đó.

Sau khi ra khỏi quán bar, một cơn gió lạnh ập tới, Tiền Đa Đa vốn đã hơi loạng
choạng, gió vừa thổi đến thì cảm thấy buồn nôn, chưa kịp vẫy tay gọi xe, bám
vào hàng cây bên đường nôn thốc nôn tháo.

Bên cạnh có người chỉ gì đó, biết mình đã say, nhưng thực sự không quan tâm
được gì nữa. Nôn xong vừa mới đứng dậy, bên cạnh có người đưa khăn ướt cho cô.

Tầm nhìn vẫn rất mờ, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một người nước ngoài, Đa Đa
lắc đầu từ chối. Cô thò tay vào túi xách lấy khăn của mình, uống rượu vào động
tác chậm hơn rất nhiều, lúc đầu ngay cả túi xách của mình cô cũng không thể mở
ra được.

Bên tai vẫn có tiếng Tây xì xồ, tự nhiên cô cảm thấy bực bội, đây rốt cục có
còn là đất của người Trung Quốc nữa không? Tại sao chỗ nào cũng thấy Tây? Cô
đang định bước đi tiếp, cánh tay liền bị túm chặt.

Tiền Đa Đa bực lắm, định rút ra mà không được.

Có người đến giải vây cho cô, chính là nhân viên phục vụ trong quán bar ban
nãy, có lẽ chạy hơi nhanh, nên thở hổn hển, “Em có cần anh giúp không?”.

Đa Đa vừa gật đầu vừa cố gắng rụt tay lại, người nước ngoài đó nhìn thấy có
người đến liền thu tay về. Cô không đề phòng, người ngã ngửa ra đằng sau, đầu
óc choáng váng. Tiền Đa Đa nhắm mắt lại chờ đợi cảnh mình ngã thê thảm.

Sau lưng được ai đó đỡ, một cảm giác quen thuộc khó tả. Thế giới lại quay
cuồng, không thể mở mắt ra, cô lại muốn nôn…

Anh phục vụ đứng bên cạnh sững sờ, anh đã nhìn theo cô khi cô rời quán bar,
thấy cô bước đi loạng choạng, liền đuổi theo định gọi taxi cho cô, không ngờ
vừa ra khỏi quán đã gặp rắc rối.

Gặp rắc rối thì thôi cũng kệ, không ngờ cô lại có sức quyến rũ đến vậy, hết anh
này đến anh khác bám đến gây chuyện. Anh chàng người nước ngoài vừa nãy thấy
tình hình không ổn đã biến mất ngay lập tức, hiện tại người đàn ông đang đỡ cô
này ăn mặc rất chỉnh tề, nổi bật, hoàn toàn không giống những kẻ lưu manh lang
thang ngoài đường.

Mục tiêu của anh ta rất rõ ràng, bước đến là đỡ, dù là động tác hay nét mặt đều
không hề tỏ ra ngần ngừ.

Dáng vẻ này giống như đang tóm bắt cô vợ bỏ trốn! Không chắc lắm, anh phục vụ
quay sang hỏi: “Em có quen anh này không?”.

Hơi men khiến cô phản ứng chậm chạp, tốc độ ngẩng đầu lên của Tiền Đa Đa chậm
hơn bình thường rất nhiều, đầu óc cô chuếnh choáng.

Đợi đến khi nhìn thấy gương mặt của người đàn ông đứng trước mặt, Tiền Đa Đa
xác định mình đã say. Ông trời thật quá đáng với cô, đã mấy giờ rồi, mà còn đưa
tên động vật họ mèo như cơn ác mộng đó đến trước mặt cô, khiến cô bức bối trong
lòng.

Chớp mắt rồi lại chớp mắt, ảo ảnh đó vẫn không thể xóa đi được, cơn thịnh nộ
bốc lên đỉnh đầu, chính người đàn ông này đã khiến nỗi vất vả của cô trong bao
năm qua hóa thành con số không. Nhân có hơi men, Đa Đa đứng dậy đưa tay ra chỉ:
“Đi đi, đừng làm phiền tôi”.

Tay bị túm chặt, Đa Đa cau mày giãy giụa, anh phục vụ đứng bên cạnh nhìn thấy,
bước đến nói: “Anh…”.

Đương nhiên cảnh tượng mà Tiền Đa Đa nhìn thấy không phải là ảo ảnh, người xuất
hiện sau lưng cô chính là Hứa Phi – nhân vật nổi bật trong bữa tiệc ngày hôm
nay. Nhưng lúc này sắc mặt anh tệ hơn rất nhiều so với lúc xuất hiện trên sân
khấu. Anh sầm mặt, sau khi hai tay đã túm chặt cô mới cất lời, bất chấp sự giãy
giụa của cô, “Cô ấy quen tôi”.

Tiền Đa Đa vẫn đang giãy giụa, chỉ có điều động tác càng mạnh đầu càng choáng,
tứ chi rã rời, sự giãy giụa đó giống như con vật nhỏ đang làm nũng, chân mềm
nhũn lại bị anh kẹp chặt hơn, cảnh tượng này trông rất mờ ám.

“Tôi không quen anh ta, bỏ tôi ra”.

Say đến nước này vẫn còn cứng đầu cứng cổ, Hứa Phi là con người của hành động,
đưa tay túm lấy túi xách của cô tìm danh thiếp, sau đó lại lấy danh thiếp của
mình ra, dúi vào tay anh phục vụ,“Tôi là sếp của cô ấy, còn vấn đề gì nữa
không?”.

Hai tấm danh thiếp trắng muốt, logo công ty rất đẹp chồng lên nhau, anh phục vụ
liếc qua không nói gì nữa.

Tiền Đa Đa định giằng túi lại, nhưng không giằng được, sau đó lại phải chứng
kiến cảnh anh ta đưa danh thiếp, vết thương chưa lành lại bị rắc thêm nắm muối,
trong lòng như có ngọn núi lửa bùng phát, cô gào lên: “Tên họ Hứa kia, rốt cục
nhà ngươi muốn gì?”.

Chút nghi ngờ cuối cùng của anh phục vụ đã được khẳng định, hai người này chắc
chắn quen nhau, anh ta lùi một bước, để Hứa Phi kẹp Tiền Đa Đa trong trạng thái
gần như mất tự do và đi ra xe.

Đương nhiên là Tiền Đa Đa vẫn giãy giụa, nhưng sức mạnh của hai người quá cách
biệt, cô lại quá chén, hoàn toàn không làm được gì.

Mặc dù đã là nửa đêm, nhưng vẫn có không ít người ngó nghiêng, lúc này ánh mắt
họ dõi theo hai người, người nào cũng tỏ ra thích thú. Chưa đi được mấy bước,
Tiền Đa Đa lại đưa tay túm chặt lấy hàng rào bên đường không chịu buông ra.
Cuối cùng Hứa Phi nổi cơn thịnh nộ trước thái độ không chịu hợp tác của cô, anh
bế bổng cô lên, Đa Đa hét lên, anh vẫn mặc kệ.

Đến gần ô tô, Hứa Phi đặt cô xuống, nhưng Đa Đa không đứng vững được, trượt qua
tay anh xuống dưới.

Cô đứng không vững nhưng vẫn chửi: “Ai cho anh quản tôi? Đi đi, tôi không muốn
nhìn thấy anh”.

Lúc này, trong mắt người khác, lời chất vấn của Tiền Đa Đa chỉ là những lời
giận dỗi làm nũng, hai tay Hứa Phi ôm chặt lấy cô, đề phòng cô ngồi thụp xuống
đất, anh vừa tức vừa buồn cười.

Cũng nhủ thầm là may mắn, nếu cảnh tượng ban nãy không bị anh nhìn thấy, có
trời mới biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Thực ra lúc phát biểu trên sân khấu anh cũng chú ý đến cô, nhưng sau khi đi
xuống bước đến bàn của khối thị trường thì cô đã bỏ đi, anh liền hỏi mọi người:
“Trưởng phòng Tiền đâu nhỉ?”. Đúng lúc gặp Elizabeth mặt xám xịt từ nhà vệ sinh
đi vào, thấy anh hỏi, liền cười gượng trả lời: “Trưởng phòng Tiền về rồi, vừa
mới về xong”.

Anh nói vài câu đơn giản với mọi người rồi đuổi theo, đuổi ra đến cổng thì nhìn
thấy cô lên taxi, chưa kịp ngăn lại thì xe đã nổ máy, trợ lý của anh chạy theo
gọi anh, bất đắc dĩ anh đành quay lại.

Không ngờ Tiền Đa Đa mò đến đây, lại còn uống say ngất ngưởng, suýt thì bị
người khác lôi đi. Nghĩ đến cảnh ban nãy anh vẫn còn chưa hết sợ.

Trong xe nhìn thấy cô và người khác giằng co nhau trên đường, đầu óc anh liền
ong lên, cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, đến khi hay tay đã
túm chặt được cô mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Cho dù thế nào bình an là tốt rồi. Không tức nữa, hai tay Hứa Phi đỡ cô, giúp
cô mặc áo khoác vào người, dỗ dành: “Vừa nãy không có tôi thì em gay rồi, một
mình mò đến quán bar uống say mèm như thế này, em bao nhiêu tuổi rồi, ngay cả
chút thường thức này cũng không biết hay sao?”.

Bao nhiêu tuổi? Nhắc đến tuổi tác chính là một sự đả kích lớn đối với cô, cuối
cùng mọi tâm trạng dồn nén cả buổi tối của Tiền Đa Đa đã bùng phát. Cô muốn gào
thét thật lớn trên đường, cuộc sống nguyên tắc quy củ bao nhiêu năm qua lại
thực sự khiến cô không thể hét ra được, cuối cùng mọi nỗi bi phẫn đã biến thành
thứ chất lỏng lạ lẫm, trào ra khỏi mắt, hai tay không kịp lau đi, lập tức nhạt
nhòa trên mặt.

“Ai cho anh đến tìm tôi? Có liên quan gì đến anh đâu? Đi đi! Anh đi ngay cho
tôi!”.

Cô đập tay vào người đàn ông bên cạnh, nhưng cánh tay mạnh mẽ, ấm áp đó ôm chặt
lấy cô, làm sao cô đập được? Vẻ mệt mỏi, chán chường trào lên cùng hơi men, ý
thức dần dần mơ hồ mềm yếu, Tiền Đa Đa bắt đầu gào khóc.

Anh thực sự luống cuống khi thấy cô khóc, không có kinh nghiệm đối phó với con
gái khóc khi say rượu, Hứa Phi đứng trên đường không biết nên dỗ dành hay
khuyên nhủ.

Muốn đưa cô lên xe trước rồi tính sau, nhưng chân vừa nhúc nhích, lực đẩy trước
ngực đột nhiên lại đảo chiều. Vạt trước của áo complet bị túm chặt, anh không
thể bước đi được nữa.

Nước mắt đã cuốn trôi chút tỉnh táo cuối cùng, Tiền Đa Đa say rồi, say đến nỗi
tiếng xe cộ và tiếng người nói bên cạnh đều trở nên xa vời, say đến nỗi quên
mình đang ở đâu, say đến nỗi dường như quay về với đêm tối xa xôi đó.

Đêm tối không có cãi vã, không có năn nỉ, cầu xin, chỉ có bàn tay nóng bỏng túm
chặt lấy cô, gọi tên cô nhiều lần bên tai, Đa Đa, Đa Đa…

Và cô đã bỏ đi như vậy, trời vừa sáng, mang theo hành lý đơn giản lên máy bay,
đầu không ngoái lại. Nếu lúc đó anh không buông tay ra, nếu lúc đó cô biết được
những cảm giác thê lương, lạnh lùng sau này, cô có còn kiên quyết bỏ đi như vậy
nữa không?

Cảm thấy hối hận, Đa Đa khóc thút thít một cách bất lực, nhưng trong lúc mơ
màng dường như lại được quay về với đôi bàn tay đó, bàn tay nóng bỏng mạnh mẽ,
ôm chặt thắt lưng mình, dường như có thể mãi mãi giữ nguyên trạng thái như vậy.

Trong đầu chỉ còn sót lại một ý nghĩ duy nhất, lần này cô không thể buông ra
được nữa, không thể buông tay được nữa. Tiền Đa Đa dùng hết sức bình sinh để
túm chặt, cô vừa khóc nức nở vừa năn nỉ: “Đừng đi! Hãy ở bên em, đừng đi!”.

Biết cô đang say, Hứa Phi liền bế bổng cô và đi về phía ô tô.

Sau khi đặt cô lên xe, anh mới phát hiện ra kính xe đã bị dán một hóa đơn phạt
vi cảnh màu vàng tươi. Hoàn toàn không để tâm, Hứa Phi đưa tay ra xé.

Người vừa nhấc lên lại bị cô túm chặt, trên thực tế lúc này vạt áo trước của
anh vẫn nằm trong tay cô chưa được buông ra, nếp vải phẳng lì giờ đây đã trở
nên nhăn nhúm.

“Đừng đi”. Đa Đa nhắm mắt lại, tay vẫn nắm chặt không chịu buông anh ra.

Cô bảo anh đừng đi… Trong lòng anh biết rõ người mà cô nói chưa chắc đã là anh,
nhưng đèn trong xe khá tối, nước mắt cô nhạt nhòa khắp mặt, lau cũng không thể

lau hết. Anh đã từng gặp rất nhiều người uống rượu say, nhưng cô là người duy
nhất khiến anh cảm thấy lưu luyến, yếu mềm.

Haizz, anh là đàn ông! Tại sao lại như vậy! Năm năm trước đối mặt với cô, anh
đã bị mê hoặc, hiện giờ vẫn là như vậy. Thật không thể tưởng tượng nổi.

Không biết phải chở cô đi đâu, anh lái xe men theo ven đường, chẳng mấy chốc đã
đi đến đường cụt, bốn xung quanh tĩnh mịch như tờ, anh từ từ phanh xe lại,
những hồi ức về quá khứ tạm thời dừng ở đây.

Đêm hè nóng bức, mặc dù trong xe có điều hòa, nhưng anh vẫn cảm thấy ngột ngạt.

“Đợi đến khi nào em có thể làm cho chị tâm phục khẩu phục và thốt lên rằng, anh
à, anh thực sự hơn em, thì hãy đến nói đến hai chữ “theo đuổi” nhé”.

Câu nói này vẫn đang văng vẳng bên tai, tưởng rằng chỉ là một câu đùa thời niên
thiếu, đã trở thành ký ức không có gì quan trọng từ lâu, không ngờ cô lại nhẫn
tâm hơn anh. Anh chỉ cảm thấy mình không coi trọng chuyện đó, còn cô lại thực
sự quên anh.

Cuộc gặp gỡ vô tình tối hôm đó trên tàu điện ngầm, anh ngồi đối diện với cô rất
lâu, Tiền Đa Đa vẫn xinh đẹp, rạng rỡ. Đương nhiên là vừa nhìn anh đã nhận ra
cô, nhưng cô nói chuyện với anh ở cự ly gần như vậy, dường như lần đầu tiên
nhìn thấy anh trong đời, ánh mắt hoàn toàn như đang nhìn một người xa lạ.

Anh là ai? Anh là Hứa Phi, không ngờ lại có người hoàn toàn quên anh?

Chính vì thế trong bữa tiệc tối hôm nay, anh đáng ra phải bước đến trước mặt cô
nâng cốc cười lớn. Tiền Đa Đa, cô em cũng có ngày hôm nay!

Nhưng anh đã lầm. Tiền Đa Đa thảm bại, anh đứng trên sân khấu nhìn thấy rất rõ.
Cô ngồi trên ghế của mình, ngồi giữa hai vị trợ lý mà anh đưa từ Nhật Bản sang,
cố gắng mỉm cười đến giây phút cuối cùng, nhấp từng ngụm rượu nhỏ hết ly rượu,
sau đó lặng lẽ đứng dậy đi ra.

Phản ứng này hoàn toàn không giống những gì anh đã dự đoán. Trước đây Tiền Đa
Đa không như vậy, trước đây Tiền Đa Đa có ánh mắt kiên định, không hề tỏ ra mất
phương hướng, kể cả xảy ra chuyện động trời cũng vẫn có thể mỉm cười đáp lại,
lúc đó anh cảm thấy cô vừa non nớt vừa đáng yêu, nhưng đến ngày hôm nay, cùng
là nụ cười của một người lại khiến anh cảm thấy đáng thương.

Nhìn Tiền Đa Đa đang lặng yên bên cạnh, cô đã say thật rồi, nhưng vẻ thục nữ
vẫn còn ở đó, không ồn ào cãi vã, chỉ túm chặt cánh tay anh không chịu buông
ra, dù có chết cũng không chịu buông ra. Nửa khuân mặt lộ ra ngoài, nước mắt
vẫn chưa khô.

Đột nhiên trái tim anh trở nên mềm yếu, anh cúi đầu lau nước mắt cho cô. Má kề
sát lại, đầu mũi lướt qua khóe miệng cô, ở đó vẫn còn mùi rượu, mùi Vodka xen
lẫn vị ngọt của nước cam. Gay rồi, trong tích tắc trời đất rung chuyển, một cảm
giác nóng bỏng phía dưới bụng lan lên đỉnh đầu, dường như anh lại quay về với
hội trường tràn đầy hormone nam năm xưa, không, còn kinh khủng hơn lần đó,
tiếng thở hổn hển cố kìm chế trong xe nghe rất rõ.

“Tiền Đa Đa, em tỉnh lại đi! Nói cho tôi biết nhà em ở đâu?”. Anh ngửa đầu cố
gắng tránh xa cô nhất, Hứa Phi rất chật vật khi nói ra câu này.

Tiền Đa Đa đang nằm mơ, một giấc mơ êm ái. Cuối cùng cô đã nắm chặt được cái
sắp mất, nhưng bàn tay hơi động đậy, cảm giác ấm áp đó đang có dấu hiệu sắp
tuột khỏi tay. Cô kéo chặt lại, “Không được đi, anh ở lại, ở lại”.

Anh hít thật sâu, “Đa Đa, em có biết em đang nói gì không?”.

Cô khẽ mở mắt ra nhìn anh, nghiêng đầu, rất chăm chú.

Cô nhìn thấy một chiếc bóng lờ mờ, những hình ảnh trong ký ức xa xôi chồng chất
lên nhau, trong đêm tối gương mặt và cơ thể đầy mồ hôi của chàng trai trẻ:
Người đàn ông trong xe thể thao, từng bó hoa to đặt ở ghế sau; và cả bước nhảy
nhẹ bên vũng nước, ngẩng đầu lên là nhìn thấy nụ cười đó.

Những người đàn ông này đều là những người mà cô từng muốn giữ chân, từng có
thể giữ chân, nếu ông trời cho cô một cơ hội nữa, ít nhất lần này cô sẽ không
buông tay.

Đường phố tĩnh mịch, nhiệt độ trong và ngoài xe chênh lệch quá lớn, cửa kính phía
trước đã được phủ lên một màn sương, trong mắt cô cũng vậy. Một lớp ánh sáng ẩm
ướt, cô nhìn rất lâu rồi bật cười, vẫn là thói quen cô không sửa được, vừa cười
liền để lộ ra hàm răng trắng, “Biết chứ, em bảo anh đừng đi.”

Dưới ánh đèn lờ mờ, hàm răng của cô đều đặn, trắng muốt, lấp lánh. Hứa Phi
không hỏi gì thêm, cũng không rụt tay lại nữa, cổ họng như bị hai hàm răng nhỏ
nhắn đáng yêu đó cắn nhẹ, hơi thở dần dần trở nên nóng bỏng, như thể cả cơ thể
rơi vào trong nham thạch.

Đau khổ thật! Anh là người đàn ông, một người đàn ông bình thường, tên đã
giương lên cung, không cầm thú một chút thực sự không xứng với danh hiệu là
đấng mày râu của anh.

Nhưng cô là Tiền Đa Đa, cô đã say rồi, cô coi anh là một người đàn ông khác, cô
chỉ muốn tìm niềm vui sau cơn say…

Chút lý trí cuối cùng đó vẫn còn sót lại, rõ ràng là cơ thể đã căng lên tựa dây
đàn, nhưng anh vẫn nghiến răng cố chịu, tay đã đặt lên chốt cửa, suýt nữa thì
vặn ra để nhảy xuống.

Không ngờ Tiền Đa Đa lại chồm lên, một tay túm chặt cổ áo anh. Nụ hôn ập tới
quá mạnh, anh không kịp đề phòng hự một tiếng, môi thấy đau nhói, bất giác há
ra. Chỉ trong tích tắc đầu lưỡi của cô khéo léo siết chặt lấy anh, khoái cảm
mãnh liệt khiến chút lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu đã bay lên chín
tầng mây. Nước miếng của cô còn vương mùi rượu, trong tích tắc anh cũng như
người say, cả thế giới đột nhiên trở nên mông lung, huyền ảo.

Đôi tay không kiểm soát được ôm chặt cô, cơ thể cô nóng bỏng mềm mại, ngón tay
anh không nghe theo sự điều khiển của khối óc, không thể rời khỏi cơ thể cô.

Nghiến răng nhắm mắt hỏi cô câu cuối cùng: “Đa Đa, em có biết tôi là ai
không?”.

Bị hỏi ráo riết như vậy, cuối cùng cô đã từ từ mở đôi mắt vốn đang ngất ngây
ra. Trước mắt là một khuôn mặt đàn ông, hơi thở nóng bỏng, dưới ánh đèn lờ mờ,
làn da tươi trẻ tựa như lớp sứ, mồ hôi lấm tấm trên mặt.

Ai nhỉ? Khoái cảm mà nụ hôn này mang tới quá mãnh liệt, đến nỗi suy nghĩ đầu
tiên của cô sau khi mở mắt ra là đưa hai tay đỡ lấy gương mặt này để hai người
kề sát nhau hơn, hôn càng da diết hơn.

Nhưng môi đã đỏ ửng, khi động tác siết môi dừng lại, cái đau liền trở nên rõ
ràng hơn, cảm giác đau đớn này khiến lý trí của cô quay trở lại. Nhìn thấy rõ
rồi, cô rít qua kẽ răng hai chữ : “Là anh…”.

Tại sao lại là anh ta? Không, không thể!

Trong nỗi sợ hãi đến tột độ, cô cố gắng ngửa đầu ra phía sau, nhịp thở của hai
người đã tách ra, tạo ra một khoảng cách, cuối cùng đã nhìn rõ trạng thái hiện
tại.

Một tiếng hét lớn, Tiền Đa Đa đột ngột rút tay lại. Động tác của cô quá mạnh,
Hứa Phi không kéo kịp, bịch một tiếng, liền nghe thấy đầu cô đập mạnh vào cánh
cửa cạnh ghế phụ, Tiền Đa Đa đau đến nỗi hai mắt đỏ rực, ôm đầu chán chường đến
tột độ.

“Em có sao không?”.

“Anh đừng chạm vào tôi!”. Ôm đầu đợi cơn đau trôi qua, Tiền Đa Đa cúi đầu
xuống, nhìn thấy cổ áo mình hở ra, ngay cả chiếc áo ngực bằng ren bên trong
cũng nhìn thấy rõ mồn một. Không còn để tâm đến đầu nữa, cô luống cuống lấy tay
che cổ áo, ánh mắt nhìn anh cuồng nộ, “Tên họ Hứa kia, tôi sẽ tố cáo anh tội
hiếp dâm!”.

Câu này… đáng lẽ phải là anh nói mới đúng. Dục vọng đã tụt xuống, Hứa Phi muốn
giải thích, nhưng ánh mắt cô nhìn anh giống như đang nhìn một kẻ phạm tội hiếp
dâm. Cơn thịnh nộ đã bốc lên đầu, ánh mắt anh sầm xuống, “Tiền Đa Đa, em say
rồi”.

“Chính vì thế anh mới đưa tôi lên xe, làm tôi, làm tôi…”. Không nói tiếp được
nữa, Tiền Đa Đa vừa xấu hổ vừa tức giận, mắt liếc vào đồng hồ trên tay, mười
một giờ năm mươi chín phút. Thật thế ư? Cái ngày dài đằng đẵng này vẫn chưa hết
hay sao? Cô thực sự thấy quá đủ rồi?

Cô đưa tay đẩy cửa xe ra, nếu có thể, hay cho cô một chiếc chổi của phù thủy,
cô muốn biến mất ngay lập tức.

“Tôi muốn đưa em về nhà, hỏi em địa chỉ em lại không trả lời. Tiền Đa Đa, em
làm gì vậy?”. Hứa Phi túm lấy cô trong trạng thái đã thò nửa người ra ngoài,
anh bất ngờ cất cao giọng hơn.

“Tôi tự về nhà, không cần anh phải đưa”. Gió lạnh thổi tới, đầu lại bắt đầu
chuếnh choáng, nhưng Tiền Đa Đa đã hạ quyết tâm sẽ rời xa người đàn ông khiến
cô mất hết thể diện này, động tác kéo rất mạnh.

Áo khoác của cô lúc đầu chỉ khoác trên người, vì kéo mạnh quá nên rơi xuống,
không còn cách nào giữ được thăng bằng, cô hét lớn, cuối cùng Đa Đa kết thúc
một ngày thất bại nhất trong cuộc đời cô bằng một cú ngã thê thảm.

Bên tai có tiếng đóng cửa, tiếp đó là tiếng bước chân dừng lại bên cạnh cô,
chiếc bóng dưới đất từ từ thu lại. Bốn xung quanh yên tĩnh quá, anh ngồi xổm
trước mặt cô, hơi thở nghe rõ mồn một.

“Đi đi!”. Cô không ngẩng đầu lên, giọng rất khẽ.

Đêm khuya thanh vắng, nhìn cô như hận anh thấu xương, anh không có kinh nghiệm
đối phó với một cô gái nửa say nửa tỉnh, hoặc là bỏ đi sẽ tốt hơn.

Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng có một giọng nói, của
anh, rất khẽ, nhưng rất mềm mại, thậm chí kèm theo cả chút dỗ dành, “Để tôi đưa
em về nhà”.

“Nhà em ở đâu?”. Anh vẫn hết sức nhẫn nại.

Lần trước anh tỏ ra kiên nhẫn như thế này là khi anh mới mười tuổi, lúc đó có
cô bé hàng xóm đã khóc thút thít vì lạc đường trước cổng nhà anh. Đối với một
cô bé ba tuổi, đứng cách nhà năm trăm mét chẳng khác gì lạc đến chân trời góc
bể, anh dắt tay cô bé đưa về nhà, vừa đi vừa dỗ dành cô bé, lòng bàn tay toàn
nước mắt và nước mũi.

“Tôi bảo anh về đi cơ mà!”. Cô vẫn không chịu dừng bước, tại sao người đàn ông
này vẫn chưa biến mất? Cô ghét anh ta, cô hận anh ta.

Hốc mắt đau nhói. Trời ạ, cô thực sự không muốn khóc trước mặt người đàn ông
chết tiệt này, cô cắn chặt đầu lưỡi để nước mắt mình chảy ngược vào trong, cô
đối chọi với tâm trạng tồi tệ của mình một cách vô cùng chật vật.

“Được thôi, anh sẽ gọi điện thoại cho giám đốc phòng nhân sự”. Anh tìm điện
thoại.

Gì cơ? Hôm nay cô vẫn còn chưa đủ mất mặt hay sao? Lẽ nào anh ta muốn cho cả
công ty biết hết ư? Tiền Đa Đa giật mình, vội ngẩng đầu lên, một tay túm chặt
cánh tay anh.

Đèn đường trên con đường nhỏ này cách nhau rất xa, ánh đèn lờ mờ. Dưới ánh sáng
này, đôi mắt cô lại sáng rực lên, nhìn kỹ mới thấy đó là nước mắt đong đầy
trong mắt cô.

Cô say rồi. Anh thầm nhắc mình, có người sau khi say sẽ gây ra những chuyện rất
khó tưởng tượng, ví dụ Tiền Đa Đa.

Vừa nãy cô gào khóc trên đường, túm chặt cổ áo anh, cưỡng hôn anh trong xe, sau
đó lại nổi trận lôi đình.

Cô say rồi, chính vì thế dù là khóc hay cười, tất cả đều không thể nghĩ là
thật.

Nhưng anh mềm lòng biết bao, muốn ôm cô để an ủi cô, vẫn muốn tiếp tục nụ hôn
ban nãy…

Gay rồi, anh không uống bao nhiêu rượu, mà lại bị say lây trước một kẻ say.

“Không được gọi, tự tôi về nhà”. Cuối cùng cô đã mở miệng, cố gắng đứng dậy,
mặc dù chân mềm nhũn, nhưng kể cả có chết cũng không thể chết trước mặt người
đàn ông này.

Khu nhà ở bên cạnh có xe chạy ra, đèn pha bật sáng, tốc độ rất chậm. Tiền Đa Đa
vẫy tay gọi xe, động tác mạnh quá, suýt lao xuống đường.

Anh đã nhanh tay kéo cô lại, nhưng cô giằng ra, lúc mở cửa xe ra đầu không
ngoái lại.

Lái xe liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu bên trong với ánh mắt đầy hồ nghi, sau
khi nói ra địa chỉ, Tiền Đa Đa liền che mặt rên rỉ. Đừng nhìn nữa! Hôm nay Tiền
Đa Đa thực sự không còn mặt mũi nào để gặp mọi người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.