Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17

Chương 69: Gặp Nhau Ở Pari


Bạn đang đọc Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17: Chương 69: Gặp Nhau Ở Pari


Một năm sau tại thủ đô ánh sáng.
Kể từ ngày tôi rời xa Minh Long thì con người tôi trầm lặng hẳn. Tôi ít cười hơn, ít nói hơn. Mỗi lần Minh Phong chạy lại hỏi “mẹ ơi, chừng nào mình mới gặp ba?” thì lòng tôi chua xót. Chừng nào mẹ cũng không biết nữa con trai à. Có lẽ là mãi mãi chúng ta không gặp ba con đâu.
Tôi và con Thùy được gia đình gửi tiền qua mua một căn nhà nhỏ ở thủ đô phồn hoa này. Không rộng lớn lắm, nằm ngay mặt tiền của con phố thời trang nhộn nhịp, người người qua lại. Tận dụng việc nằm ở mặt tiền nên tôi mở một shop hoa nhỏ để buôn bán cho đỡ chán đời. Dù gì thì có lẽ năm sau tôi sẽ sang Anh Quốc sống với dì nên công việc này chỉ là tạm bợ.
Từ ngày qua đây, trình độ tiếng Anh của tôi được cải thiện rõ rệt. Sống giữa Tây là Tây mà không nói được tiếng Anh thì chắc là câm như hến luôn.
Cứ mỗi năm tôi lại thay đổi phong cách cho bản thân mình. Năm nay cũng vậy, từ một cô gái làng chơi tôi lột xác thành gái nhà lành. Mái tóc xoăn nay đã được duỗi thẳng, xõa dài ở chấm lưng. Diện trên người chiếc váy trắng tinh khôi có ai nghĩ tôi đã có con rồi đâu.

Shop bán hoa này buôn bán rất đắt, ngày nào cũng có người đến mua. Cô bạn người Pháp kế bên mở một shop thời trang thường qua bên tôi mua hoa về trưng hay trêu rằng “chủ shop còn xinh hơn cả những bông hoa được bày bán!” Lúc đó tôi chỉ cười.
Có nhiều anh chàng đến mua hoa chỉ để được ngồi nói chuyện cùng tôi, được tôi chỉ cách chăm sóc hoa. Và tôi cũng đã làm cho nhiều trái tim chàng trai phải tan vỡ khi họ tỏ tình với tôi. Đơn giản vì tôi không xứng với họ và tôi còn yêu Minh Long rất nhiều.
Đêm hôm nay cũng như mọi khi, tôi dỗ Minh Phong ngủ xong thì lại lên facebook nói chuyện cùng anh. Anh kể tôi nghe nhiều thứ xảy ra ở Việt Nam nhưng tuyệt nhiên anh không hề nói đến Minh Long. Anh nói rằng do ăn chơi sa đọa nên chị Phương Ân bị dính vào căn bệnh thế kỉ, sống dở chết dở. Còn ông Đăng Tùng thì còng lưng ra làm trả nợ. Từ một chủ tịch tập đoàn mà giờ đây ông phải đi làm bảo vệ ột xưởng nhỏ. Tôi khá hài lòng về kết quả này. Tắt máy,nằm xuống kế Minh Phong thì tôi lại nhớ về Minh Long, nhớ lại nụ hôn của ngày rời xa. Nước mắt tôi bỗng chốc chảy ra.
“Mẹ ơi, sao mẹ khóc?” Minh Phong hỏi tôi.
“Mẹ đâu có khóc, sao con chưa ngủ?” Tôi lấy tay chùi nước mắt mỉm cười với con.
“Rõ ràng là mẹ đang khóc, có phải mẹ cung nhớ ba như Phong nhớ ba không?” Thằng bé lấy bàn tay nhỏ xíu của nó chùi nước mắt cho tôi. Nó cũng nhẹ nhàng như ba của nó vậy.
“Không có đâu, con ngủ đi. Mai cô Thùy sẽ dẫn con đi chơi. Ngủ sớm mai dậy sớm!” Thằng rất nghe lời, tôi vỗ vỗ vài cái nó đã ngủ. Phải, mẹ đang nhớ ba con, nhớ rất nhiều.
***
Sáng hôm sau, tôi đang ngồi gói những bó hồng xanh lại thì có khách đến mua. Tôi rũ tóc che một bên mặt nên không thể thấy mặt của vị khách này. Sau khi đi một vòng quanh shop thì anh ta ra ngồi xuống kế tôi.
“Cô cho tôi hỏi loại hoa hồng nào tượng trưng cho tình yêu?” Anh ta là người Việt Nam, nói tiếng Việt rất chuẩn.
“Hoa hồng xanh. Hoa hồng xanh tượng trưng cho tình yêu vĩnh cữu!” Tôi trả lời, mỉm cười nhẹ. Không ngờ ở nơi đất khách tôi còn có thể gặp lại đồng hương.

“Lấy tôi một bó!” Khi tôi gói hoa xong và trao cho anh ta thì anh ta giữ chặt tay tôi. Tôi tém mái tóc dài ngước mặt lên nhìn xem ai mà lố lăng lồng lộn như vậy. Hai ánh mắt chạm nhau, đôi mắt màu xám tro chất chứa đầy nổi buồn, nụ cười dịu dàng tỏa nắng ấm. Gương mặt mà tôi mong nhớ ngày đêm nay đã đứng trước mặt tôi. Là cậu ta-Minh Long. Tôi mỉm cười, cậu ta cun mỉm cười.
“Anh qua đây khi nào?” Tôi hỏi, thật tình lúc này tôi không biết phải nói gì nữa.
“Tối hôm qua, sáng hôm nay là đi tìm em!” Cậu ta trả lời.
“Sao anh biết em ở đây?”
“Anh Đăng Huy cho anh địa chỉ!”
“Anh qua đây làm gì? Không phải…” Nói đến đây tôi bỏ ngỏ phần còn lại của câu nói.
“Phải, anh qua đây là để mời em về Việt Nam dự đám cưới của anh!” Cậu ta cười rất vui vẻ. Đám cưới sao? Cậu ta không đùa chứ? Cậu ta nghĩ tôi cao thượng đến nổi có thể đi dự đám cưới người mình yêu sao?

“Đám…cưới…sao?” Tôi hỏi lại cho chắc, sợ mình nghe lầm.
“Phải, về Việt Nam dự đám cưới của anh. Em phải có mặt, anh đã đích thân qua đến đây mời em đến đám cưới để làm cô dâu của anh mà em không chịu anh sẽ chết tại đây cho em xem!” Vừa nói, cậu ta vừa lấy trong túi ra một chiếc nhẫn, là chiếc nhẫn mà ngày đó tôi quăng xuống biển. “Đồng ý làm cô dâu của anh, em nhé!” Gì đây? Tôi chẳng kịp hiểu gì cả.
“Mẹ ơi, ba cho kìa, lấy đi, ba buồn!” Minh Phong ở đâu chạy ra vậy. Nước mắt tôi chảy ra, tôi không thể nói gì nữa, tôi liên tục gật đầu.
“Em đồng ý!”
“Cảm ơn em!” Cậu ta ôm chằm lấy tôi, đây có lẽ là ngày mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.