Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17

Chương 66: Thời Gian Trôi Chóng Mặt


Bạn đang đọc Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17: Chương 66: Thời Gian Trôi Chóng Mặt


Mới hôm nào tôi còn lặng người với bảng tin đính hôn thì nay đã là tháng mười hai rồi. Mấy đứa bạn thì đang nô nức chuẩn bị cho kì Giáng sinh và Tết Nguyên Đán, nhà Minh Long thì đang chuẩn bị cho buổi đính hôn hoành tráng còn tôi thì không như họ, tôi đang từng bước một làm sụp đỗ tập đoàn Thượng Long. Kế hoạch của tôi đã đi đến những bước cuối cùng rồi, ông Đăng Tùng đang rất túng quẩn vì các nhà đầu tư lần lượt rút vốn.
Tôi xem ông sẽ làm gì khi mọi thứ của ông gầy dựng mấy chục năm trời sẽ tan thành cát bụi ttong vòng một nốt nhạc. Không phải tôi độc ác mà là tôi chỉ cho ông những thứ ông xứng đáng nhận được.
Dì đã từ nước ngoài gọi về bảo tôi dừng ngay chuyện điên rồ mà hai anh em tôi đang làm lại nhưng dì đã thất bại. Tôi và anh kiên quyết giữ vững lập trường. Dì đành chịu thua. Chủ nhật tuần trước, luật sư riêng của dì đã đến đọc di chúc mà dì viết.
Tập đoàn này sẽ thuộc về anh em tôi, chúng tôi sẽ cùng nhau ngồi lên vị trí đồng chủ tịch. Người ta nói một đế quốc không thể có hai vua nhưng tôi nghĩ nếu hai vị vua biết hợp tác với nhau thì đế quốc sẽ ngày càng phát triển. Số tài sản dì có sẽ chia đôi cho anh em chúng tôi và dì sẽ ra nước ngoài sinh sống.
Tôi hớp một ngụm rượu vang đỏ, vị chát thấm vào đầu lưỡi, đi nhanh xuống cuống họng. Từ khi nào tôi không còn uống cacao nóng, tôi không còn cột tóc đuôi ngựa nữa, đôi mắt không còn sự thơ ngây nữa tôi cũng không biết.
Mọi thứ của tôi đã thay đổi, mái tóc dài xoăn nhẹ xõa xuống chấm lưng, đôi mắt sắc xảo, lạnh lùng chất chứa nổi buồn. Ánh mắt tôi sâu thẳm như khoáy sâu vào tâm can của người nhìn. Bề ngoài lạnh lùng mạnh mẽ nhưng có ai biết, hàng đêm tôi ôm gối khóc thầm.

“Em sao vậy?” Anh đứng trước mặt tôi, gương mặt cương nghị, lạnh lùng nhưng có đôi phần u ám. Hai tay khoanh trước ngực chờ đợi câu trả lời từ tôi.
“Không có gì, em chỉ hơi buồn!” Tôi đứng lên, rót cho anh một ly rượu.
“Sao em buồn, không phải kế hoạch sắp thành công rồi sao?” Anh hỏi.
“Em không buồn vì chuyện đó!” Tôi đưa ly rượu cho anh, anh nhận lấy hớp một ngụm nhỏ.
“Em nhớ Minh Long và Minh Phong sao?”
“Phải, đã mấy tháng rồi em không gặp hai cha con họ. Lạnh lùng đến đâu, mạnh mẽ đến đâu thì em cũng chỉ là phụ nữ. Sức chịu đựng quá giới hạn rồi!” Nước mắt tôi lăn dài trên má. Anh đặt ly rượu xuống bàn, dùng tay nhẹ nhàng chùi đi những giọt nước mắt đó.
“Em đừng khóc!” Anh khẽ nói.
“Em sẽ không mất Minh Long lẫn Minh Phong nếu không có ông ta, ông ta là người đã gây ra những chuyện này!” Nhắc lại chỉ làm tôi thêm hận thù mà thôi. Bỗng trong đầu tôi lóe lên câu nói của Thục Khuê ngày đó. “Và cả cô ta!”
“Ai?”
“Thục Khuê.” Tôi nghiến răng nói tên cô ta. Anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, bên anh, tôi thấy mình thật nhỏ bé. Bên anh, mọi thứ xung quanh tôi thật bình yên. Tôi gục đầu vào vai anh, không khóc, không nói gì cả. Chỉ im lặng như vậy thôi.
***
Tôi ngồi theo dõi những đường cổ phiếu của tập đoàn Thượng Long, không nhanh không chậm nhưng con người tinh tế sẽ nhận thấy sự thay đổi của nó. Đang chuyển từ từ sang đỏ, tốt lắm, chỉ cần đúng thời cơ thì tôi quăng ra con ác chủ bài cuối cùng. Canh bạc này, xem như ông mất trắng. Đăng Tùng, Phương Ly, Phương Ân, ba người sẽ ra đường.

Đăng Tùng, do ông sống quá độc ác nên vợ con ông phải chịu chung số phận. Phương Ly, bà quá nhu nhược, xem chồng là nhất, đội chồng lên đâu. Vì chồng mà quên đi huyết thống, Phương Ân, chị thay đổi được thì tôi thay đổi được, chỉ khinh rẻ tôi thì bây giờ tôi sẽ cho người đời khinh rẻ chị. Gì cũng có cái giá của nó cả.
“You’re always on my mind…”
“Alo” Tôi bắt máy, cái gì thay đổi nhưng nhạc chuông điện thoại tôi vẫn giữ duy nhất bài đó.
“Cà phê không bồ?” Con Minh Thùy gọi tôi, lâu lắm nó mới gọi, tôi tưởng nó cho tôi vào quên lãng rồi chứ.
“Ừm, ở đâu?” Tôi hỏi.
“Hột vịt lộn lề đường!” Cà phê của nó đây sao? Muốn ăn hột vịt lộn thì nói đại, làm gì bày đặt rủ đi cà phê cà pháo rồi đưa địa chỉ cho con người ta sốc vậy. Nói xong nó nhanh chóng cúp máy cái rụp. Tôi thở dài.
Đứng lên tôi về nhà thay đồ, không thể mặc bộ đồ công sở này đi ăn lề đường được. Tôi chọn quần jean bò mài rách cùng chiếc áo pull cổ tròn rộng năng động. Đôi giày bata độn đế làm cho tôi cao thêm vài phân.
***

Gặp nhau ở chỗ hẹn, nó đã ăn xong hai cái trứng.
“Sao bồ chậm vậy?” Nó hỏi tôi.
“Phải thay đồ nữa chứ!” Tôi trả lời. Ngồi xuống tôi gọi một cái vịt lộn ướp mề.
“Woa, nay bồ khác quá nha, xinh hơn hồi đi học luôn!” Nó nắm tóc tôi lên xem, bóp mặt tôi méo mó. Con này chừng nào mới thôi cái thói mạnh bạo này chứ. “Bồ đẹp như vậy mà tên Minh Long lại bỏ bồ đi đính hôn với Thục Khuê! Thật là không ra thể thống gì cả!”
Tôi im lặng ngồi ăn, cứ tưởng vết thương này đã lành, nào ngờ nay con Minh Thùy nhắc lại thì nó lại rỉ máu. Thời gian hình như không đủ để tôi quên đi vết thương lòng này. Không phải lỗi tại tôi cũng không phải tại Minh Long mà là tại những con người độc ác kia. Tại bọn họ mà gia đình nhỏ của tôi tan vỡ như thể chưa bao giờ tồn tại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.