Bạn đang đọc Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17: Chương 63: Tuyên Chiến
Bốn ngày trôi qua một cách lặng lẽ, hôm nay đã là ngày thứ sáu theo kế hoạch phá sản của ông ta dựng ra. Nhưng chắc có lẽ ông ta sẽ tức điên lên vì mọi thứ dường như đang chóng lại ông ta.
Tôi lại tiếp tục việc đến trường như mọi khi, cố gắng che đậy sự mệt mỏi sau liên tiếp những ngày mất ngủ. Tôi đi ngang lớp Minh Long, cậu ta không đi học, chắc bị nhốt ở nhà rồi. Thôi kệ, mong cậu ấy bị nhốt nhưng vẫn thay tôi chăm sóc con được. Chắc thằng bé sợ lặm. Nghĩ đến đây thì tim tôi thắt lại.
Tôi bước về lớp, ngồi vào chỗ ngồi. Sao mấy đứa kia giờ này còn thảnh thơi dữ vậy, tôi thì rối tung rối bù lên. Đủ chuyện dồn vào lúc này. Ngay lúc này tôi đưa ra một quyết định vô cùng điên rồ đó là không thi đại học. Tôi thấy rằng thời gian ôn thi đại học thì tôi bò lên chiếc ghế chủ tịch tập đoàn còn có ích cho nhân loại hơn.
Vào đại học chỉ là ngồi học lý thuyết suông, sau này ra trường chẳng có chút kinh nghiệm. Tôi bĩu môi khi mấy đứa kia ngồi bàn tính toàn những chuyện chẳng có tương lai.
“Bồ thi trường nào?” Con Minh Thùy bò lại gần tôi hỏi.
“Không thi trường nào cả.” Tôi trả lời tỉnh bơ.
“Cái gì?” Miệng nó chữ o mắt nó chữ ô luôn. Tôi bóc một miếng bánh bao nhét vào miệng nó. Lấp đầy cái hố tử thần của mấy con ruồi. “Ồ ói ật ả?” Nó hỏi tôi. May thay chơi chung nó lâu nên hiểu được ngôn ngữ khi ăn của nó.
“Thật, mình về làm cho tập đoàn ở nhà. Có tương lai hơn nhiều!” Tôi trả lời nó.
“Ừm, mình cũng định vậy nhưng ba mình lại tống mình sang nước ngoài du học. Mình không muốn rời xa bồ chút nào.” Nó ôm lấy tay tôi.
“Không muốn rời xa mình hay không muốn rời xa Viễn Kiệt?” Tôi nói trúng tim đen rồi mà còn làm mặt giận. Làm như tôi nói oan cho nó lắm không bằng.
“À, bồ nè, hôm qua lúc đi ngoài đường mình gặp chị của bồ á!”
“Chị nào?” Tôi hỏi lại.
“Chị Phương Ân ấy, mình thấy chỉ đi với chế nào già lắm!” Con này giới tính nó loạn rồi. Đàn ông thì gọi là chế, đàn bà thì gọi là tía. Chắc phát rồ với nó mất.
“Ừ thì sao? Liên quan gì mình?”
“Mình nói vậy đó, hồi xưa thấy bả hiền lắm, ai dè! Mình chỉ thích bồ với ông anh đẹp trai của bồ thôi. Nếu mà Viễn Kiệt không tỏ tỉnh với mình thì có lẽ mình đã làm chị dâu của bồ rồi!” Con Thùy hả họng nói rất tự hào.
“Xời, anh mình thèm vào!” Tôi chề môi với nó. Nó cười hắc hắc.
***
Đi học là vậy, về đến nơi làm việc thì tôi là con người cực kì tàn nhẫn. Tôi quyết đoán giống anh, pha chút lạnh lùng của người lãnh đạo. Tôi cầm tập hồ sơ đưa trước mặt anh.
“Em muốn tuyên chiến thật sao?” Anh hỏi.
“Phải, em muốn cho ông ta biết chúng ta không hề sợ ông ta và em cũng muốn ông ta phải mất trắng toàn bộ những gì ông ta đang có.” Tôi quay lưng đi ra lang can.
“Nhưng ông ta là ba mình đấy!” Anh nói rất nhẹ.
“Từ ngày ông ta đuổi em đi thì đã không còn xem em là con gái ông nữa rồi. Nếu vậy việc gì em phải xem ông ta là ba? Ông ta quá độc ác, ông ta có được sự giàu sang này thì ông ta đã hại biết bao gia đình phải cửa nát nhà tan. Ông ta không xứng đáng được mọi người tôn thờ như một người vĩ đại. Tất cả các công việc thiện nguyện ông ta làm đều là giả tạo. Em muốn vạch mặt ông ta trước ánh sáng này. Lộng hành quá nhiều rồi, giờ phải đến ngày tàn của ông ta rồi!” Tôi nghiến răng, xiết chặt nắm tay.
“Em tàn độc hơn anh nghĩ nhưng…anh thích điều đó! Đây mới là tố chất của người lãnh đạo!” Anh xoa đầu tôi. Mái tóc gọn đẹp bị anh vò tung lên.
“Anh này…” Tôi đấm thùm thụp vào ngực anh vì tội làm hư tóc tôi.
“Tàn độc đến đâu, đối với anh em vẫn luôn là bé cưng của anh!” Anh ôm tôi vào lòng. “Anh biết em đang rất nhớ Minh Phong, cứ khóc đi, không cần phải giấu!” Anh chạm đến nổi đau mà tôi đã cố giấu suốt những ngày qua, phải, tôi rất nhớ Minh Phong.
“Huhu, em rất nhớ Minh Phong, rất nhớ!” Tôi xiết chặc vòng tay của mình lại. Anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng tôi.
“Anh cũng rất nhớ Minh Phong!” Anh khẽ nói.
Tôi đã ôm anh mà khóc rất lâu, thật tình tôi cũng chẳng biết là bao lâu.
***
Đến tối, khi tôi và anh đang ăn tối tại nhà hàng thì thời sự phát tin tức.
“Tập đoàn Century Gem chính thức tuyên chiến với tổng tập đoàn đa quốc gia Thượng Long. Liệu tập đoàn nào sẽ nắm quyền kinh tế ở Việt Nam?” Tôi há hốc, không ngờ tin này lan nhanh dữ. Anh mỉm cười hài lòng.
“Là anh tuyên bố sao?” Tôi hỏi.
“Phải, làm gì cũng phải công khai cho người ta biết. Đã có gan làm thì không nên đánh sau lưng, công khai cho người ta biết mà còn tác chiến.” Anh cắt một miếng thịt bò đút cho tôi. Anh nói đúng, nếu mình đánh lén thì chỉ có một mình mình đánh, chả còn gì thú vị.
“Chắc ông ta bất ngờ lắm!” Tôi cười nói.
“Chứ sao, Century Gem không phá sản như ông ta muốn mà nay còn quay lại tuyên chiến, ai mà không bất ngờ được. Chúng ta cứ thong thả đi, cho ông ta ít thời gian tác chiến. Bốn mươi phần trăm cổ phần trong Thượng Long thì em và anh đã nắm giữ. Chỉ cần búng tay một cái, có trời mới giúp được ông ta.” Anh hớp một ngụm rượu rồi nói tiếp. “Nước cờ này là do em đi. Em đã chọn một nước cờ quá tuyệt. Mục rữa từ trong! Hay, hay lắm!” Anh cười. Tôi cũng cười, phần thắng tôi đang nắm chắc trong tay. Đăng Tùng ơi, ngày tàn của ông ngày càng gần rồi đấy.