Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17

Chương 30: Thừa Nhận


Bạn đang đọc Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17: Chương 30: Thừa Nhận


Tờ kết quả ADN ghi mấy chữ ngắn ngủi mà lòng tôi chua chát. Mọi nghi ngờ giờ đã sáng tỏ. Tôi không ngờ để tìm ba cho Minh Phong lại dễ dàng đến vậy. Trái đất thật sự là quá tròn. Ngày mai, tôi sẽ hỏi cậu ta lí do gì mà lại làm chuyện đó với tôi.
Tôi đi về nhà, dì tôi dường như đã dẹp bỏ mọi chuyện ở công ty và dành tất cả thời gian cho đứa cháu yêu quý này. Khi ngủ dì cũng dành ngủ với nó. Dì bảo tôi cần sức khỏe để ôn thi và chưa có kinh nghiệm chăm con. Lí do vô cùng chính đáng, tôi không phản bác được gì.
Tối hôm nay cũng vậy, dì không cho tôi đụng đến Minh Phong. À, nói vậy có lẽ hơi quá. Dì không cho Minh Phong ngủ cùng với tôi.
Tôi đi ra lang can, tựa người vào thành lang can, tay cầm tờ xét nghiệm ADN, ngày mai tôi mở miệng sao đây nhỉ? Thôi để mai tính.
Ngày hôm sau, vào trường, tôi không gặp được Minh Long, không lẽ cậu ta biết nên đã trốn rồi. Thánh sao. Tôi đến lớp cũng không gặp. Chỉ nghe lớp trưởng lớp cậu ta bảo rằng cạu ta bận ôn luyện để thi gì đó. Khoảng một tháng sau mới xong. Tôi phải ngậm cái sự uất ức này đến một tháng sao.
Tôi tìm mọi cách liên lạc nhưng không được. Đành chờ một tháng vậy. Thời gian cũng trôi qua, tôi lao đầu vào bài vở và cũng mém quên đi việc đó. Nhưng vô tình, hôm nay, trong lúc học hóa tôi vô tình thấy cậu ta đi ngang qua phòng. Tôi xin phép giáo viên rồi chạy ra để gặp cậu ta.
“Minh Long, Minh Long!” Tôi vừa chạy vừa gọi tên cậu ta. Không biết cậu ta giả điên hay giả điếc mà không đứng lại. Dồn hết nội công, tôi chạy hết max đến chạm vào vai cậu ta. Cậu ta quay lại. À á a, tôi quê rồi, nhầm người rồi, không phải Minh Long. Xin lỗi cậu ta xong tôi quay lưng về lớp học. Hu hu, quê quá. Đang bực bội thì tôi thấy cái dáng người quen thuộc, gương mặt bất cần đời, cao ngạo đang tựa lưng vào lang can. Tôi đi đến, cậu ta mỉm cười, chọc quê hả.
“Mình thấy cậu đuổi theo nam sinh đó mà gọi tên mình nên mình đứng đây chờ, có chuyện gì? Nhớ mình à?” Thật là to gan, dám nói tôi nhớ cậu ta.

“Chiều nay cậu rảnh không? Mình đi đâu nói chuyện chút đi!” Tôi vào thẳng vấn đề, không lòng vòng nhiều, tốn thời gian.
“Chiều nay thì không nhưng chủ nhật thì rảnh, chủ nhật năm giờ chiều ở quán Nhớ đi.” Cạu ta đưa địa điểm và thời gian, tôi gật đầu đồng ý.
***
Năm giờ chiều ngày chủ nhật, tôi bước vào quán Nhớ. Đi thẳng lên lầu, cậu ta đã ngồi sẵn ở đó. Tôi tiến đến, ngồi đối diện cậu ta. Gọi một cốc capuchino. Khi cốc capuchino được bưng ra thì câu chuyện của tôi và cậu ta mới bắt đầu.
“Minh Long, cậu còn nhớ ngày 17/3 năm ngoái chứ?” Tôi lại lần nữa đi vào vấn đề nhanh chóng.
“Nhớ.” Cậu ta đã trả lời rất dứt khoác.
“Cậu đã từng nói cậu biết tất cả, thế cậu biết gì?”
“Mình chỉ nói bâng quơ” lại là bâng quơ.

“Đêm hôm đó cậu đã qua đêm tại quán bar với một cô gái, đúng không?” Giọng tôi bắt đầu đanh lại.
“…” im lặng. Cậu ta lại im lặng.
“Cô gái cậu qua đêm là mình đó Minh Long, cậu biết không?”
“Biết” tôi thật sự bất ngờ khi cậu ta thừa nhận. “Mình biết hôm nay cậu đến đây để nói gì nữa kìa. Mình biết cậu mang thai con mình và mình biết hôm nay cậu đến để mình nhận trách nhiệm.” Tôi bắt đầu thấy sợ người con trai đang ngồi trước mặt mình rồi. Hiện tại, gương mặt cậu ta không có vẻ loi choi của mấy tên nhóc tuổi mười bảy mười tám mà là một gương mặt cương định, quyết đoán, sâu sắc.
“Tại sao cậu biết?” Tôi hỏi.
“Bởi vì mình luôn theo dõi cậu, bởi vì mình thích cậu!” Tôi không tiếp thu nổi nữa rồi.
“Nhưng tại sao cậu lại qua đêm với mình?”
“Tại vì mình bị ép.”
“Ai ép cậu?”
“Là cậu đó!” Tại sao lại là tôi. Tôi ép cậu ấy quan hệ với mình. Gì đây, cậu ấy đang nói gì vậy? Hai lỗ tai tôi lùng bùng về những lời cậu ta nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.