Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17

Chương 16: Chờ Đợi


Bạn đang đọc Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17: Chương 16: Chờ Đợi


Tối hôm nay, dì tôi cũng đi dự tiệc, dì hỏi tôi muốn đi không nhưng tôi đã từ chối. Đến đó làm gì chứ, chỉ mang thêm rắc rối vào trong người. Tôi như thế này chưa đủ rắc rối hay sao.
Sáu giờ mười lăm dì rời khỏi nhà trong tà váy thướt tha. Còn tôi thì nằm trong phòng lên mạng, lâu lắm rồi không lên facebook, nay lên xem tình hình của bàn dân thiên hạ ra sao rồi, loạn chưa.
Mò mẫn trên đó được năm phút thì bắt đầu chán, không có gì hot cả. Tôi đi xuống nhà kím cái gì đó ăn, tự nhiên thấy thèm thèm cái gì đó mà cũng không biết là thèm cái gì. Đánh chén no say xong chỉ mới bảy giờ rưỡi. Lúc này sao không buồn ngủ để mình đi ngủ, biết làm gì trong trạng thái tỉnh như sáo.
Suy nghĩ nát óc thì tôi quyết định lên mạng học đan len. Đan len cũng không khó như tôi nghĩ, tôi lụi tới lụi lui muốn nát cái tay là cùng. Đan được một nửa của cái gì đó không rõ hình dạng thì tôi cũng đâm nản. Nói cho đúng là bị đau tay nên mới tạm dừng để dưỡng thương.
Nằm dài ra giường, ngó tờ lịch tính đi tính lại thì tôi mang thai được hơn ba tháng rồi. Hình như bụng cũng to ra thì phải. Sao tôi thấy quần áo cũ tôi mặc vẫn đâu có chật chội gì. Lạ nhỉ.
Nghĩ tới đứa bé trong bụng thì tôi lại nghĩ đến người con trai có hình xăm đó giờ đang lưu lạc phương nào không biết. Đúng ra bữa đó nên ở lại thay vì bỏ đi về, không ngờ suy tính của mình lại sai một bước, mình tính không bằng trời tính mà.

Mười giờ bốn mươi tám, dì tôi về. Dì biết tôi sẽ đói hay sao mà mua cho tôi hộp xôi gà quá chất lượng luôn. Mùi xôi quyện với mùi gà làm tôi chảy nước miếng. Dì mua hai hộp, vậy là dì một hộp tôi một hộp. Tính quá chuẩn.
Dì thay đồ xong thì xuống ngồi kế tôi, cả hái cùng đồng loạt mở hộp xôi ra, nhìn thôi là biết ngon rồi.
“Ở tiệc vui không dì?”
“Không con, mấy tiệc ấy chán lắm, toàn nói chứ chả thấy ăn gì, nên giờ dì mới đói nè!”
“Tội dì con ghê!”Tôi cười
“Ở tiệc đó có một cậu thanh niên rất đẹp trai, mà nhìn cậu ta buồn quá.”
“Vậy à, chắc là do thất tình đó dì!”

“Chắc vậy đó!” Dì tôi vừa nói vừa cắn cái đùi gà, trong rất mắc cười. Nhìn như thế này có ai nói dì tôi là một người phụ nữ thành đạt không chứ?
Ăn xong, tôi lên phòng. Vừa đặt lưng nằm xuống giường thì chuông điện thoại lại reo lên. Là Minh Long, cậu ta gọi làm gì chứ?
“Alo, mình nghe!”
“Sao cậu không đến?” Giọng cậu ta nghe rất buồn, giống như là đang thất vọng.
“Mình mệt” Tôi bịa đại một lý do nào đó.
“Ừm, mình đã chờ cậu suốt cả buổi tiệc đó Phương Anh. Cả một buổi tiệc, thế mà cạu không đến. Sự chờ đợi của mình thật là vô ích. Mình đã đợi cậu! Phương Anh!” Giọng cậu ấy có lẽ đang say, rất nhè.
“Thôi cậu ngủ đi, có gì sáng mai mình nói chuyện ha?” Tôi cố gắng khuyên cạu ta đi ngủ nhưng đầu dây bên kia rất im lặng. Một lúc sau thì có tiếng trả lời.
“Ừm” âm thanh tút tút vang lên. Tôi lại có thêm chuyện để duy nghĩ, cậu ta đợi tôi làm gì, có chuyện gì mà phải đợi đến cả buổi tiệc. Máu tò mò của tooigiowf đã lên đến não rồi. Thôi thì tôi cũng chờ đợi vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.