Nhật Ký Hủ Hóa Hậu Cung Của Hoàng Hậu

Chương 33: Phá giải âm mưu hay là mắc mưu? (5)


Đọc truyện Nhật Ký Hủ Hóa Hậu Cung Của Hoàng Hậu – Chương 33: Phá giải âm mưu hay là mắc mưu? (5)

Mễ Nhĩ Hạ yêu cầu trước khi nàng nhảy phải tắt hết nến, và cần một lò lư hương, nếu không hiệu quả sẽ không được tốt.

Cho nên bây giờ Đại Điện một mảnh âm u quỷ dị, hương khói tản ra khiến cho cảnh sắc trở nên quỷ dị hơn, nhưng phảng phất trong quỷ dị lại lộ ra một chút bí ẩn, kích thích người ta phải khám phá cho bằng được, một cỗ yêu thích không thể cưỡng lại, hoang dã, cuốn hút ngay bước đầu.

Vong Tinh Hi ngửi được mùi của lư hương, khóe miệng khẽ câu, ánh mắt hơi híp lại, tựa tiếu phi tiếu.

“Tống Lâm Thiên, ngươi nhìn gì mà nhìn, dưới đó có đẹp hơn ta không mà nhìn? Nhìn ta là được rồi.” Vong Tinh Hi đột nhiên nói.

“Nàng một giây không tự luyến là không sống được à?” Tống Lâm Thiên nhìn Vong Tinh Hi cười nói, ân… dưới đó không đẹp bằng vợ, không xem! Xem vợ là được rồi, nếu không vợ ghen thì mệt, ai dà… ai bảo hắn đẹp quá làm gì.

“Được chứ, một giây qua rồi ta có tự luyến đâu. Ta đúng là thiên tài biết kiềm chế mà ha ha…” Vong Tinh Hi cười khanh khách nói.

Mễ Nhĩ Hạ phía dưới nhìn Vong Tinh Hi và Tống Lâm Thiên đang cười nói vui vẻ thì nghiến răng nghiến lợi, móng tay đâm xâu vào da khi nào cũng không biết, bỗng nàng ta cúi đầu xuống nhìn lòng bàn tay đã thấy máu của mình, khóe môi khẽ cười.

Rinh… rinh… rinh…

Tiếng chuông thanh thoát vang lên, nhỏ nhẹ nhưng lại đi sâu vào lòng người.

Đám đại thần người mắt híp lại, nhìn xung quanh, muốn tìm ra bóng người của Mễ Nhĩ Hạ.

Mễ Nhĩ Hạ bóng người dần dần xuất hiện từ trong đám khói từ lư hương, thân ảnh của nàng lúc ẩn lúc hiện, tựa như miêu yêu mà nhìn đám người đại thần, quan lại.

Đám người đại thần, quan lại nhìn Mễ Nhĩ Hạ không khỏi hít hơi vài cái, ánh mắt tựa như hổ báo mà nhìn nàng ta.

Mễ Nhĩ Hạ hiện tại chỉ mang một chiếc áo lụa mỏng, chỉ che đi nhưng nơi cần che, còn những nơi khác điều bị phơi bày.

Nàng ta bắt đầu nhảy, điệu nhảy kết hợp với tiếng chuông ở chân và tay, tạo thành một điệu nhảy đẹp mắt, từng điệu nhảy đi vào lòng người, mê hoặc người.

(Tg: Tiếng chuông ở chân và ở tay có thể miêu tả như thế này, cái vòng đính nhiều cái chuông nhỏ, khi di chuyển sẽ tạo ra tiếng vang.)


Mễ Nhĩ Hạ nhảy được một lúc thì tiếng trống vang lên, âm thanh của tiếng trống khiến cho mọi người sôi nổi lên, máu trong cơ thể dường như đang bị đốt cháy, tựa như một loại xuân dược nào đó.

Thế là đám qua lại điều dùng ánh mắt dâm tà, si mê mà nhìn Mễ Nhĩ Hạ, ánh mắt từng chút, từng chút một trở nên vô hồn.

Thiên Thanh Uyển ở trong góc, dựa lưng vào một cây cột, trên tay là Hắc Lưu, ánh mắt rũ xuống đánh giá Hắc Lưu, nhưng tâm hồn lại bay bổng đến nơi nào không hay.

“Kỳ lạ, sao ta cảm thấy thân thể ta lại nóng như thế này chứ.” Vũ Vân đột nhiên nói, sắc mặt đỏ ửng lên, tựa như đang ẩn nhẫn cái gì đó.

“A?” Thiên Thanh Uyển nghe vậy liền hoàn hồn lại, đưa mắt nhìn Vũ Vân đám người, Vũ Vân sắc mặt thật là không tốt, Tông Linh thì có đỡ hơn một chút, nhưng ánh mắt của hắn đã đông đặc lại, tựa như là đang kìm nén.

Sương Nhi mặt vẫn tỉnh bơ, chứng tỏ không sao cả, Thập Vi thì mặt lạnh băng, không biết hắn có sao hay không, mặt như thế thì có chính hắn mới biết bản thân có bị sao hay không.

“Chết cha! Quên nói với các ngươi trong lư hương có độc, mau mau nín thở a!” Thiên Thanh Uyển mặt tỉnh bơ hô lên.

“…” Ngươi bây giờ nói có quá muộn rồi không????

“Ây za, không phải các ngươi điều là thần y hay sao, có cần ta nhắc không vậy? Đến có độc hay không mà không biết nữa thì ở nhà đi cày thì vẫn hay hơn đi.” Thiên Thanh Uyển mặt tỉnh bơ, trốn tránh trách nhiệm.

Cả đám đồng thời trầm mặc, Thiên Thanh Uyển nói rất đúng, bọn họ nhưng là thần y a! Đúng là mất mặt mà.

“Nhưng sao ta lại không sao?” Sương nhi khó hiểu hỏi. Nàng không có sao a!

“Cái này chỉ có tác dụng với nam nhân, đây là vu cổ của Miêu Quốc, nhưng mà vu cổ này hình như đã biến mất từ rất lâu rồi, theo như ta biết, muốn sử dụng vu cổ này cần 3 yếu tố, thứ nhất là Xạ Huỳnh, một độc dược, cũng như là một loại xuân dược mạnh nhất, là cái thứ dược hương đang dùng ngoài kia á, thứ hai chính là cần có người nhảy vũ điệu bí pháp của Miêu Quốc, có tên là Cửu Vĩ Thiên Thành, thứ ba cũng là cái quan trọng nhất không thể thiếu, chính là máu của Cữu Vĩ chuyển thế.” Thiên Thanh Uyển nói.

“Sao tỷ lại biết nhiều như vậy?” Sương nhi kinh ngạc nói.

“Hừ! Xem ta là ai? Ta nhưng là Thiên Thanh Uyển, là Thiên Đại Thần Thâu nha! Muốn biết cái gì thì đi ăn trộm là biết mà, ta nhưng là từng lẻn vào Miêu Quốc trộm đồ rồi đó, ở đó nghèo kiếp xác, chỉ lấy được vài rương pha lê lấp lánh, không biết đó là cái thứ gì, nhưng nhìn qua có vẻ rất đẹp.” Thiên Thanh Uyển hất mặt cao ngạo nói, giọng nói tràn đầy khinh thường khi nhắc đến Miêu Quốc.

“Oa! Thì ra làm Thần Thâu cũng có lợi như vậy à, hay là ta nên đổi nghề nhỉ, Thập Vi, ngươi thấy sao?” Sương nhi hâm mộ nói.


“Này này này… các ngươi a! Vào chủ đề chính có được hay không? Nói ra cách giải độc đi.” Tông Linh nhịn không được nữa nói.

Bên ngoài tiếng hô hoán càng ngày càng to, cộng thêm tiếng trống, khiến cho âm thanh của Tông Linh bị lấn áp đi.

Một lúc lâu sau, Thiên Thanh Uyển cười tủm tìm, khóe môi khẽ mấp máy “Khai thông nhau đi.” (Thịt nhau đi)

“Hả? Ngươi nói gì ta không nghe thấy.” Tông Linh lớn tiếng hỏi, lúc nãy ồn quá, làm hắn không nghe được nàng nói cái gì cả.

“Về phòng, đóng cửa lại, ép chất độc ra là được.” Thiên Thanh Uyển thở dài nói, định đùa hai tên kia một trận, nhưng mà thôi… thấy tội chỉ cho cách khác đau đớn hơn vậy, thật ra cách trên cũng được mà cách dưới cũng được, tuy nhiên cách dưới rất đau đớn.

“Vậy sao, vậy ở đây giao lại cho ngươi.” Tông Linh nói xong liền đỡ Vũ Vân rời đi.

Nhưng mà khổ nỗi…

Thập vi chính là nghe được câu trước của Thiên Thanh Uyển, nhưng không nghe được câu sau, vậy nên…

Ân! Thịt nương tử!

Thập Vi kéo Sương nhi rời đi.

Ở trong gốc tối chỉ còn một mình Thiên Thanh Uyển đứng đó, trên tay Hắc Lưu đã bay đi đâu không biết.

“Ầy, Vong Tinh Hi a, sau vụ lần này ta nhất định sẽ cướp ngươi táng gia bại sản.” Thiên Thanh Uyển ngẩng đầu nhìn Vong Tinh Hi trên cao, trên vai chính là Hắc Lưu, khóe môi luôn luôn cười chúm chím, không đoán ra tâm tình, thở dài nói.

Nàng nhưng là đã xen vào việc người khác quá nhiều rồi, thật là phiền phức mà, hảo muốn đi ăn trộm, làm một cái tiểu tiên nữ tốt bụng giúp đỡ người nghèo.


Muốn an an phận phận làm một cái tiên nữ a!!!

Vong Tinh Hi nhìn xuống dưới Mễ Nhĩ Hạ đang nhảy, rồi lại nhìn chúng quan lại đang mất hồn điên đảo vì Mễ Nhĩ Hạ, rồi lại nhìn qua Tống Lâm Thiên.

Tống Lâm Thiên đang một mực rất nghe lời ngắm Vong Tinh Hi, thấy Vong Tinh Hi nhìn mình liền nở một nụ cười ngây ngốc.

Vong Tinh Hi nhìn thấy Tống Lâm Thiên như vậy thì nhanh chóng quay mặt đi.

Uy cha! Vong Tinh Hi a Vong Tinh Hi, mày không nên mê sắc đẹp của người ta nha! Ngươi đẹp hơn người ta nhiều, cho nên không cần mê người ta, không nên, không nên, không nên…

A—- Tim đập nhanh quá, không thể dừng lại được! Dừng nhanh!!!

“Nương tử?” Tống Lâm Thiên gọi.

Nương tử…

Nương tử………

Nương tử……………

Phanh!

Vong Tinh Hi ôm lấy ngực, ai oán nhìn Tống Lâm Thiên, mẹ nó! Tim đập nhanh quá đứt phanh rồi.

“Sao ngươi không sao hết vậy?” Vong Tinh hi rất nhanh chóng chuyển chủ đề, không nên để tên yêu tinh này biết mình thích hắn được, hắn sẽ cao ngạo a! Rồi sẽ mỗi ngày tự luyến hơn nàng a! Không được! Không nên để hắn kiêu ngạo! Hừ!

“Chắc là do cái này.” Tống Lâm Thiên từ trong cổ áo lấy ra một sợi dây chuyền cũ kỹ, có treo một mảnh ngọc bội nhỏ, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nhìn rất là đẹp mắt. Cái này là hắn đổi từ hệ thống ra, ai biết là cái thứ gì.

Ô! Cái này thiết lập chính là dành cho nam chính a! Tống Lâm Thiên là nam chính???

Vậy nàng… là nữ chính???

Oa ha ha! Lão nương là nữ chính!


Lão nương trí tưởng tượng thật là siêu phàm. Lúc nào cũng tưởng bở hết á! Đúng là tác giả có khác.

“Vậy nha, vậy thì ngươi tiếp tục tự diễn vở kịch lúc trước đi.” Vong Tinh Hi gật đầu nói.

“Vở kịch nào?”

“Thì là cái vở kịch ngươi dùng máu vịt để diễn với ta á, ngươi diễn giỏi lắm nha, diễn tiếp đi, có ta phụ họa.” Vong Tinh Hi cười nham hiểm nói, vở kịch đó nàng rất có ấn tượng đâu. Thổ huyết bằng máu vịt à nha…

“Sắp đến phiên nàng rồi, đừng làm ta thất vọng nha.” Tống Lâm Thiên biểu tình có chút đơ ra, nhưng mà thần thái của sự mặt dày đâu, trong 2 giây trở lại bình thường cười vui vẻ nói.

———Góc tác giả———-

Tg: Thanh Uyển! Thanh Uyển! Cái thứ mà nhìn như pha lê lấp lánh lấp lánh đó á, nếu ngươi không cần thì cho ta nha, ta đem về đi bán cho Thanh Loan.

Thiên Thanh Uyển: Ta nhưng là tiểu tiên nữ a! Là một tiểu tiên nữ, ta có trách nhiệm giúp đỡ người nghèo khó, ta cho hết rồi còn đâu.

Tg:…ngươi làm như bản thân tốt lắm ha.

Thiên Thanh Uyển: Tất nhiên, ta không tốt thì ai tốt nữa?

Tg: Ừ, 5 tuổi đi trộm sạch bách Vô Phương Quán, 8 tuổi trộm ngân khố Đế Lương Quốc, 10 tuổi nổi danh Thần thâu, 12 tuổi trộm sạch giày của người trên kẻ dưới Vong gia, 13 tuổi trộm…

Thiên Thanh Uyển:… Là do ngươi! Do ngươi thiết lập ta như vậy! Ta nhưng là muốn làm tiểu tiên nữ thiện lương!

Tg: Thực sự muốn là tiểu tiên nữ thiện lương sao?

Thiên Thanh Uyển: Muốn!

Tg: Ồ, vậy sau này không cần đi ăn trộm, không cần tự luyến, không cần kiêu ngạo, không cần hống hách, không cần mở ra chức năng vô địch, ừm… dung mạo chỉnh lại một chút, trang phục ít hòe hoẹt lại một chút, và không được làm màu, ngày ngày ăn chay niệm phật là ok!

Thiên Thanh Uyển:….

Vong Tinh Hi: Ha ha ha ha… cười chết lão nương rồi AvA


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.