Đọc truyện Nhật Ký Hủ Hóa Hậu Cung Của Hoàng Hậu – Chương 30: Phá giải âm mưu hay là mắc mưu? (2)
“Hu hu hu… hu hu…” Tiếng khóc thút thít vang lên như u linh ở Phượng Nghi Cung, đám nô tài nô tì ở ngoài chen nhau ở cửa nghe lén.
“Chuyện gì vậy? Là ai đang khóc vậy?”
“Chắc là Hoàng Hậu.”
“Không phải đâu. Ta nghĩ là Hoàng Thượng.”
“Ta nghĩ do tối qua Hoàng Thượng quá sung sức nên… hé hé…”
“Ngươi điên à! Hoàng Hậu mạnh như trâu vậy, sao có thể thua Hoàng Thượng được? Ta nghĩ là Hoàng Hậu hiếp Hoàng Thượng.”
“Ngươi xàm ngôn, cái âm thanh ẻo lả này sao có thể là Hoàng Thượng cơ chứ? Chắc chắn là Hoàng Hậu.”
“Lỡ đâu… lỡ đâu Hoàng Thượng tối qua hét to quá cho nên giọng mới như vậy?”
“Các ngươi nói bậy gì đó! Nhanh chống lui ra hết đi!” Âm thanh uy nghiêm bỗng vang lên, làm đám nô tì và nô tài giật mình một cái, sau đó nhìn thấy người tới là ai liền chạy như bay biến mất.
Người tới chính là… Vũ Vân, Tông Linh, Thập Vi, Sương nhi, Thiên Thanh Uyển.
“Suỵt!” Thiên Thanh Uyển hướng những người còn lại im lặng, từ từ áp tới cửa nghe lén, những người còn lại hành động cũng không khác Thiên Thanh Uyển là mấy, điều đến nghe lén.
“Hu hu… hức hức…”
“…”
“Hu hu… hức hức…”
“…” Vong Tinh Hi vẫn đang ngổn ngang trong gió, nhìn Tống Lâm Thiên, có cảm giác không thể nói lên lời.
Con mẹ nó! Người nên khóc đáng lẽ là nàng mới đúng! Hắn khóc cái quần què gì? Hắn là nằm trên giường nàng chứ nàng đâu có nằm trên giường hắn???
“Hu hu… hức hức…”
“Mẹ nó! Im cho lão nương! Ngươi có phải là nam tử hán đại trượng phu không vậy? Khóc cái gì mà khóc? Khóc ra được ngọc trai như mỹ nhân ngư không hả? Nếu được như vậy thì ngày nào ta cũng sẽ đánh cho ngươi khóc đến cạn nước mắt. Khóc, khóc, khóc, người nên khóc là ta có được không? Người chịu uất ức là ta có được không? Cho ta xin đi! Ngươi được lợi rồi mà còn bày đặt cái thá gì? Ngươi tưởng có khuôn mặt yêu nghiệt…”
“Hức hức… hu hu hu… ngươi xem! Cái này là tự ta tạo ra sao???” Tống Lâm Thiên uất ức cởi y phục mỏng tênh ra, lộ hết cả người, trên người hắn xuất hiện vết bầm tím, dấu hôn ngân ở khắp nơi, còn có dấu răng nữa, trừ cái khuôn mặt con lành lặn ra, thì chỗ nào cũng chả lành lặn được, muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.
“….” Không! Đây không phải là do ta! Ta không có cầm thú đến như vậy đâu? Ta phong hoa tuyệt đại, thiện lương thánh thiện vậy mà? Một chiếc là vàng rơi cũng làm con tim em rụng rời, sao có thể làm ra cái chuyện cầm thú đến như vậy chứ????
[Ký chủ! Phải diễn sâu! Diễn sâu hơn nữa! Nhanh lên! nhanh lên! Phải phóng đại lên nữa, khóc đi, khóc đi! Nhanh lên!]
Im cho lão tử! Không thấy lão tử đang cố gắng đây sao?! -Tống Lâm Thiên nghiến răng nghiến lợi nói với hệ thống.
“Hu hu… nàng phải chịu…”
“Các ngươi đang làm cái gì vậy???” Tiếng của Tống Cửu Hàn bỗng vang lên bên ngoài Phượng Nghi Cung.
Sau đó là tiếng bổ rầm của cánh cửa, đám người Thập Vi điều ngã chổng vó, nhào vào trong phòng.
Vong Tinh Hi nhanh tay lấy chăn cuốn lấy Tống Lâm Thiên lại, trừng mắt nhìn đám người Thập Vi.
Tống Lâm Thiên oán hận mà nhìn Tống Cửu Hàn. Làm hư chuyện của lão tử rồi!!! Lão tử sắp lừa được vợ về tay rồi mà!!!
“A ha… ha ha… hôm… hôm nay trời đẹp nhỉ, ta đi nhầm rồi, thiện phòng ở đâu ta? Ha ha…” Tống Cửu Hàn hóa đá trong nháy mắt sau đó phản ứng lại, quay người bắt đầu chạy.
Đám người Thập Vi cũng cảm nhận được một mùi nguy hiểm đang rình rập, luống cuống chạy trốn.
Vong Tinh Hi cười híp mắt nhìn Tống Lâm Thiên.
“Nương tử ~~~” Tống Lâm Thiên lập tức bày ra khuôn mặt ủy khuất mà nhìn Vong Tinh Hi.
Vong Tinh Hi nổi một tầng da gà, lùi ra phía sau vài bước.
“Ta nói ngươi nghe, đừng có qua đây, gọi một tiếng nương tử nữa thì đừng trách ta vô tình.”
“Nương tử… đau…” Tống Lâm Thiên ủy khuất không người nhìn Vong Tinh Hi.
“…” Hu hu… nàng đã tạo nghiệt gì đây???
Ta dãy phân cách————
Cạch!
Cửa phòng của Ngự Thiện Phòng – Phượng Nghi Cung, được mở ra, người trong phòng liền tập trung đưa mắt nhìn ra ngoài, do ánh sáng phả vào nên phải nheo mắt lại nhìn, chờ tới khi nhìn rõ, mắt liền trợn to lên, hóa đá mà nhìn.
Vong Tinh Hi mặt dày rất tự nhiên mà bế Tống Lâm Thiên bằng kiểu bế công chúa đi vào, sau đó đặt hắn ngồi xuống ở bàn ăn của đám người Thập Vi, bản thân thì ngồi bên cạnh hắn, mỉm cười hiền từ mà nhìn mọi người đang hóa đá.
Cho các ngươi kinh ngạc tới chết!
“Nương tử, ăn…” Tống Lâm Thiên đưa mắt nhìn Vong Tinh Hi, cười vui vẻ nói.
“Ưm, ngươi muốn ăn món nào? Ta gắp cho ngươi.” Vong Tinh Hi cũng cười nói với Tống Lâm Thiên.
“Món này và món kia, còn món kia nữa.” Tống Lâm Thiên tùy tiện chỉ vài món ăn, dù sao thì hắn cũng không kén ăn, ăn gì cũng được.
Vong Tinh Hi rất kiên nhẫn gắp đồ ăn cho Tống Lâm Thiên, sau đó gắp thức ăn cho bản thân.
Cả đám Thập Vi đưa mắt nghi hoặc nhìn nhau, có phải hôm nay Trời Sập phải không? Vong Tinh Hi và Tống Lâm Thiên, hai người bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong một đêm vậy???
Tối qua…
Vong Tinh Hi đang cãi nhau với Thiên Thanh Uyển thì đột nhiên lăn đùng ra ngất.
Tống Lâm Thiên hoảng loạn đem Vong Tinh Hi về Phượng Nghi Cung, đá đít hai người Vũ Vân và Tông Linh ra ngoài, bảo là mau đi tìm ngự y.
Ai ngờ vừa tìm ngự y tới trong phòng liền có tiếng rên của nam và nữ, không cần nói cũng biết đang xảy ra chuyện gì, thế là ai về phòng người đó mà không có phòng thì ngủ lại trên cây hoặc tự đi tìm phòng.
Sáng lại chính là một màn như vậy.
Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Ai là kẻ chủ mưu???
Kẻ chủ mưu – Vong Tinh Hi 2 Said: Quên nhắc nhở con nhỏ Vong Tinh Hi 1 kia, mỗi lần hoán đổi linh hồn sẽ có tác dụng phụ, mà tác dụng phụ chính là cơ thể nóng lên, cần âm dương kết hợp mới có thể giải được. Mà thôi kệ đi, dù sao không có kết hợp thì chịu đựng một chút liền xong, không có gì to tác cả, thời gian hoán đổi cũng có lâu mấy đâu, đi ngủ thôi, hảo buồn ngủ.
“Nè! Các ngươi nhìn gì mà nhìn? Ta biết ta đẹp sẵn rồi, nhưng mà nhìn mãi cũng chẳng no đâu. Ăn nhanh lên, còn phải lên Thượng Triều nữa đó, hôm nay hình như có sứ giả của Miêu Quốc đến.” Vong Tinh Hi nhìn đám người Thập Vi còn ngơ ngơ ngác ngác, nhịn không được nhắc nhở.
“Nương tử, còn nhớ vụ cá cược không?” Tống Lâm Thiên bỗng cười tà mị với Vong Tinh Hi, nhấp môi nói.
“Tất nhiên là có rồi, hừ! Lát nữa lo chống mắt lên mà nhìn đi! Cho các ngươi mở rộng tầm mắt.” Vong Tinh Hi nghe Tống Lâm Thiên nói như vậy liền nhếch môi cười kiêu ngạo nói.
……*…*…….
“Hoàng Hậu, Hoàng Thượng giá lâm!!!” Âm thanh ẻo lả của Thái Giám vang lên, vang vọng cả nội điện.
“Hoàng Thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế! Hoàng Hậu Thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Vong Tinh Hi mỉm cười cùng Tống Lâm Thiên bước vào chính điện, ngồi ở Ngai Vàng, Vong Tinh Hi ngồi bên cạnh Tống Lâm Thiên, may mắn Ngai Vàng đủ to và rộng nên, cả hai ngồi vừa như in.
“Tất cả bình thân.” Tống Lâm Thiên lạnh lùng hô lên, ánh mắt nghiêm tức uy nghiêm nhìn xuống dưới các quan lại và phi tần.
“Tạ ơn bệ hạ.” Tất cả đồng thanh hô lên, rồi đứng lên, len lén đưa mắt tò mò đánh giá Vong Tinh Hi. Bao lâu rồi Hoàng Hậu mới xuất hiện? Bây giờ tự dưng xuất hiện, bọn họ không tò mò là giả.
Dưới hàng trăm ánh mắt đang đổ dồn về mình, Vong Tinh Hi dù có mặt dày đi chăng nữa, cũng có chút hơi ngại, ây za! Đừng nhìn người ta bằng ánh mắt đó được không? Người ta ngại a!
“Sứ Giả Miêu Quốc đến!!!”
“Thành Quý Phi đến!!!”
“Lưu Quý Phi đến!!!”
… Âm thanh thông báo không ngừng vang lên.
Vong Tinh Hi ghé vào tai Tống Lâm Thiên thì thầm “Hôm nay ngươi nghĩ ai là nhân vật chính và ai là nhân vật phụ và ai là nhân vật bị hại?”
“Nhân vật chính chẳng phải là Sứ Giả Miêu quốc sao? Nhân vật phụ chính là vài vị quý phi đây, còn người bị hại chắc chắn là ta với nàng rồi.” Tống Lâm Thiên nhỏ giọng nói.
“Ha ha… ngươi coi như cũng có chút não đó.” Vong Tinh Hi cười híp mắt nói.
“Các sứ giả Miêu Quốc ngồi, các vị lặn lồi từ xa đến đây thăm chắc hẳn cũng đã mệt lắm rồi, hôm nay ta thay mặt Đế Lương Quốc tổ chức tiệt tẩy trần* cho các vị, nào! Ta đây kính các vị một ly.” Tống Lâm Thiên nói chuyện với Vong Tinh Hi xong liền đứng lên lạnh lùng uy nghiêm nói, sau đó liền uống cạn chén rượu trên tay.
Vong Tinh Hi bĩu môi rầm rì “Tửu lượng cũng không tồi. Nhưng mà… đừng có say sớm quá, vì tiệc hay còn ở phía sau, không xem thì thật uổng phí cuộc đời.”
*Tẩy trần: rửa sạch bụi bặm; dùng để nói việc thết tiệc…