Bạn đang đọc Nhật Ký Hoàng Tử – Chương 127
Mọi chuyện có vẻ khá suông sẻ nếu nhỏ cùng đi cùng Yumi, nhưng trong lớp(nhỏ học cùng lớp vói Chris nhưng Chris thường xuyên vắng mặt, hok phải trốn học đâu nh đa chẳng qâu Chris là học sinh suất sắc nên mới thế) nhỏ thường nhận được những ánh mắt sắc lẻm của tụi con gái và ánh những ánh mắt “đưa tình” của tụi con trai……….. Mặc kệ, uk thì mặc kệ, nhưng nhỏ chẳng mặc kệ được bao lâu khi nhận ra rằng mọi chuyện hok đơ giản như nhỏ nghĩ. Khi thì bị mất vở, rách sách, giày thể dục bị thu bị nói xấu sau lưng………. Cũng như hôm nay khi sự chịu đựng đã quá giới hạn của nhỏ…………
Giờ ra về, nhỏ từ chối đi cùng Yumi, bik là hok an toàn nhưng nhỏ vẫn thik thế, một phần sự tò mò làm nhỏ muốn xem sẽ có chuyện gì xảy ra……….
-ê con nhok người Việt Nam kia-con nhok lần trước nhỏ gặp nói giọng khinh khỉnh.Lần này nhỏ hok giả vờ hok nghe thấy nữa mà quay lui nhìn bằng ánh mắt thách thức
-ê, con kia sao mày hok nói gì, hay là mày hok bik tiếng Nhât, hok ngờ người Việt Nam ngu thế-con bé đó nói rồi cười lớn ,cả bọn hùa nhau cười theo. Nhỏ hok có vẻ shok lắm,quay ra nói bằng tiếng anh:
-Tôi là người Việt Nam, và tôi tự hào về điều đó.Còn mấy người , hừm, chỉ là “lũ hám trai” , chỉ dõi bám theo Chris, mấy người nghĩ Chris sẽ để ý mấy người ư hok bao giò?và một điều cuối cùng, nếu mấy người còn làm những chuyện hok đâu vào đâu này tôi sẽ hok tha ấy người đâu?
Nhỏ xổ một tràng, nhìn mấy đứa đó ngơ ngơ xem ra chưa hiểu gì nhỉ chỉ khinh khỉnh cười, nói với giọng mỉa mai:
-hok hỉu àh-nhỏ giả vờ tròn mắt-hok ngờ mấy người tệ thật đó, ha ha
-này con kia , mày ní ai tệ hả
-hừm, nói ai thì người đó tự hỉu
-xông vô đánh nó đi, lải nhải chj ệt
-uk-tụi nó đồng thanh rùi xông vào, nhỏ nhìn rùi đếm 1,2,3,4,5 ít quá
Thật may cho nhỏ, sau vụ bị tạt nước bới những crazy fan của Hoàng Tử, Vũ đã tất tốc dạy cho nhỏ một khóa võ học, hok ngờ bây giờ tiện thể đem ra xài…..
Nhỏ giải quyết nhanh chóng nhưng hok cẩn thận bị một đứa rạch một đường ở cánh tay, máu chảy ra khá nhìu…
Nhỏ bước đi giữa đường, cảnh vật như múa trước mắt nhỏ, nhỏ hok mún về nhà, uk hì hok phải nhà nhó, hok mún moị người lo lắng, cứ thế nhỏ ngất đi, trong vòng tay ai đó…..chỉ văng vẳngtai tiếng gọi của một đứa con trai mà nhỏ chưa hề wen bik