Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Chương 186


Bạn đang đọc Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng – Chương 186


Edit + Beta: Đào Mai
Trân Châu lấy mấy cây trâm cài từ trong rương ra, hoa hải đường và lá, nụ hoa sen, hoa tường vi khảm ruby.
Nghi Ninh chọn hoa tường vi khảm ruby đưa cho Trân Châu, Trân Châu mới tiếp tục nói:
– “…Lục tiểu thư cùng Tứ tỷ phu của ngài cùng nhau dạo chơi công viên bị phát hiện! Tứ tiểu thư tức giận đến xanh mặt, thẳng mặt mắng Tứ cô gia không biết xấu hổ, thiếu chút nữa đánh Lục tiểu thư.

Ngài cũng biết, Tứ cô gia đối Tứ tiểu thư luôn luôn là thuận ý lấy lòng, cũng không làm trái.

Ngay cả đuổi hắn đi tới chỗ nha đầu ngủ, Tứ cô gia đều là chịu đựng, chỉ kém không đem Tứ tiểu thư chúng ta trở thành tổ tông mà cung phụng.

Đáng tiếc Tứ tiểu thư luôn luôn không nể tình Tứ cô gia chút nào…”
– “…Lần này lại không giống vậy, Tứ cô gia đột nhiên nổi giận lên.

Nhất thời nắm chắc tay Tứ tiểu thư không cho nàng đánh Lục tiểu thư, còn nói muốn hưu nàng, cưới Lục tiểu thư làm vợ.

Kỳ thật Lục tiểu thư chính mình đều bị dọa đến choáng váng, căn bản không biết Tứ cô gia đột nhiên có ý nghĩ như vậy! Nhưng Tứ cô gia lại nhanh cầm chặt tay Lục tiểu thư, lôi kéo nàng đi tìm lão gia chúng ta cầu hôn.

Thời điểm Tứ tiểu thư phản ứng được, khóc đi tìm đại phu nhân.

Đại phu nhân nghe xong không chịu nổi, lúc này mang theo người tới cửa tìm lão gia chất vấn, ngay cả hưu thê cưới người khác đều đã nói ra, còn không phải tiểu yêu tinh kia gây ra nghiệt chướng! Mắng Lục tiểu thư chúng ta không biết kiểm điểm.”
La Nghi Ninh sớm nhìn ra La Nghi Liên có chút tâm tư với Lưu Tĩnh.

Lại không nghĩ rằng Lưu Tĩnh lại đưa ra cưới nàng làm vợ! Cái này thật sự là không giống việc hắn sẽ làm, dù sao cho dù hắn thật sự hưu thê cưới vợ khác, việc này cũng hơi quá! Nàng tiếp tục hỏi:
– “Vậy sau đó thì sao?”
Lúc này Trân Châu lại cười cười:
– “Ngài cũng biết, việc này kỳ thật náo loạn đối với ai cũng không tốt! Tứ cô gia đã quyết tâm muốn hưu thê, Tứ tiểu thư hoảng thần, quỳ cầu xin Tứ cô gia, hắn cũng không đồng ý lại nói nửa câu nhỏ nhẹ.

Quả nhiên là…..lúc trước thời điểm yêu có bao nhiêu kiên quyết, hiện tại nổi lên lãnh khốc có bao nhiêu vô tình.

Nhưng đừng nói Đại phu nhân, liền tính là lão gia chúng ta cũng sẽ không nguyện ý.

Hưu thê cưới vợ khác lại là…..muội muội, lão gia như thế nào để cho loại sự tình này phát sinh? Thanh danh La gia còn muốn hay không đây?”
– “…Cho nên ông liền nói với Lưu Tĩnh, nghỉ hưu hay không hưu thê thì tùy hắn, nhưng Lục tiểu thư thì tuyệt đối không thể gả cho hắn.

Lục tiểu thư nghe xong liền khóc, quỳ gối trước thư phòng lão gia một ngày một đêm, muốn cho lão gia mềm lòng, đáp ứng gả nàng cho Lưu Tĩnh.

Nhưng lão gia để ý nhất không phải là thanh danh La gia sao, làm sao có thể gả nàng cho Lưu Tĩnh! Lập tức tuyển việc hôn nhân cho nàng…..một môn hộ ở Tô Châu, trong vòng nửa tháng liền gả nàng đi! Lưu Tĩnh vốn ở trong nhà đối kháng cha mẹ dòng họ, nghe nói Lục tiểu thư bị bắt gả cho một thương nhân làm kế thất, cả người liền mất hồn, gào khóc…”
– “Nay…..Tứ cô gia đã không còn đề nghị cùng cách, nhưng đối Tứ tiểu thư không còn quan tâm đầy đủ.

Tứ tiểu thư tức giận về nhà mẹ đẻ, Lưu Tĩnh cũng không tới tìm nàng.”
Trân Châu nói xong, cũng đã vẽ xong lông mày cho Nghi Ninh:
– “Tam phu nhân xem phấn trang điểm mới này được không? Là cống phẩm do đại nhân mang về đấy!.”
Sau khi La Nghi Ninh nghe xong có chút thất thần, nàng nói:
– “La Nghi Liên thật sự muốn gả cho Lưu Tĩnh sao?”
– “Nàng luôn luôn đồng tình với Tứ cô gia, sợ là bị Tứ cô gia đả động thôi, đầu gối đều quỳ đến xưng lên…!Hẳn là thật sự muốn gả.”
Trân Châu thở dài nói:
– “Ai biết nàng còn có vài phần thật tình đây, rõ ràng biết đối với chính mình không tốt, như vậy còn cố tình tính kế người vẫn là làm việc ngốc.

Đáng tiếc Tứ tiểu thư, mấy ngày nay khóc đến sưng cả mắt.”
Thấy đã trang điểm xong, La Nghi Ninh đứng lên bế Bảo ca nhi:
– “Đi thôi, đi tới chỗ mẫu thân.”
Nàng đã hơn một năm không thấy, chính đường lại vẫn là bộ dáng thời điểm nàng rời đi, chính là trong viện chặt xuống một vài cây, trồng nhiều hoa cỏ hơn.
Lâm Hải Như tiếp nhận Bảo ca nhi từ trong lòng nàng qua chọc cười, Nam ca nhi tò mò nhìn tiểu chất nhi, chọc chọc mặt, lại lập tức chọc Bảo ca nhi khóc.

Nam ca nhi hoảng thần, giống một đại nhân vỗ lưng Bảo ca nhi:
– “Chất chất không khóc, không khóc!”
Bảo ca nhi thấy Nam ca nhi khoẻ mạnh kháu khỉnh, nhưng lại thật sự liền ngừng khóc.

Lúc này bên ngoài thông truyền nói Lục cô gia đến, Lâm Hải Như bảo nhũ nương ôm hai thúc cháu ra bên ngoài chơi, cho bọn họ đi vào.
La Nghi Ninh chỉ thấy một nam tử cao lớn cùng La Nghi Liên tiến vào.
La Nghi Liên mặc áo trù hạnh màu vàng, đeo vòng tay vàng khảm đá quý! Thế nhưng lại gầy không ít, sắc thái khuynh thành một chút cũng không giảm.

Nam tử kia khuôn mặt rộng cao lớn, ước chừng ba mươi tuổi.

Mặc áo lụa tơ tằm thêu hoa, đeo mủ lục hợp, một bộ dáng cười tủm tỉm.
La Nghi Liên nhìn thấy Nghi Ninh đã trở lại, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó sắc mặt liền khó coi.

Khuất nhục dịch gả lần trước, nàng đều luôn luôn nhớ rõ.
Nam tử thương nhân kia họ Quách danh Nghĩa Hải, nghe nói vị này chính là tam tẩu luôn luôn không thấy, lưu loát thỉnh an với nàng.
Hắn đối với việc có thể lấy được tiểu mỹ nhân nũng nịu thứ xuất của quan gia làm kế thất thực vừa long.

Thời điểm La Nghi Liên muốn ngồi xuống, ghế đều cho hắn lau lại lau mới để nàng ngồi xuống.
La Nghi Liên nhìn thấy cái dạng này của hắn liền chán ghét.

Nàng thích văn nhân có khí khái, không phải thương nhân khúm núm nịnh nọt! Hắn lấy lòng nàng như vậy, chẳng lẽ không có ý tưởng leo lên La gia sao!

Quách Nghĩa Hải không có cảm giác chút nào thê tử chán ghét hắn, bưng trà sau đó cười nói chuyện với La Nghi Ninh:
– “Hôm nay chưa nhìn thấy Các lão đại nhân!”
– “Phu quân có việc trong triều.”
Nghi Ninh đưa đĩa hạnh nhân qua.
Quách Nghĩa Hải tạ ơn, lấy bỏ vào trong miệng ăn:
– “Aiza! Vậy thật sự là bỏ lỡ…..ta ngưỡng mộ phong thái Các lão đã lâu, nhưng lại luôn luôn không thể chính thức trông thấy!”
La Nghi Liên tức giận đến cắn răng, La Thận Viễn là loại người nào, nay lại là Các lão Nội Các, hắn sẽ chịu gặp một thương nhân sao? Quả thực chính là chê cười, không biết trời cao đất rộng, mất mặt xấu hổ.
Nàng lại nghĩ đến Lưu Tĩnh ôn hòa tươi cười, hốc mắt liền dần dần đỏ.
Hai người chung quy là không thể ở cùng nhau, suy nghĩ cũng vô dụng.
Nghi Ninh vừa thấy liền biết La Nghi Liên đang nghĩ cái gì, uống trà không nói.

Nay trong nhà mọi việc nàng không biết, ít nhất xem nhiều một chút thôi.
Một lát La Hiên Viễn cũng đi tới thỉnh an, thiếu niên tuổi mụ mười ba đã hoàn toàn trưởng thành, lại còn cao hơn Nghi Ninh một cái đầu, cao lớn thanh tú.

Hắn trước nhìn thoáng qua tỷ tỷ, chắp tay thỉnh an với Nghi Ninh:
– “Tam tẩu đã lành bệnh, đệ còn chưa chúc mừng tam tẩu trở về!”
– “Không cần khách khí!.”
La Nghi Ninh nói hắn đứng dậy, kỳ thật La Hiên Viễn căn bản không cần hành đại lễ với nàng.

Nàng đối với đứa nhỏ này…!Nói thật, thông minh làm cho người ta kiêng kị.
La Hiên Viễn có lễ mà hàm súc cười cười, ngồi xuống không lại nói chuyện.
Chờ một chút lúc trở về, La Nghi Liên đi một mình với đệ đệ, nàng đối đệ đệ thực không vừa lòng:
– “Ngươi đối nàng ta khách khí như thế làm cái gì! Nếu không là nàng…..ta làm sao có thể rơi vào nông nỗi hôm nay!”
La Hiên Viễn nhìn tỷ tỷ ăn mặc phú quý, thở dài:
– “Tỷ tỷ, lúc trước nếu như tỷ nghe đệ khuyên, cùng Lưu Tĩnh vứt bỏ quan hệ, ai có thể làm gì được tỷ.”
La Nghi Liên ẩn ẩn nhìn hắn:
– “Vậy đệ là đang trách tỷ tỷ à?”
– “Đệ thật sự không phải trách tỷ.”
La Hiên Viễn cảm thấy tỷ tỷ không đủ thông minh, không nói nhiều.

Mà là giải thích với nàng,
– “Phụ thân không ở trong nhà, người làm chủ chính là tam ca.

Đệ tự nhiên phải quan hệ tốt với tam tẩu, huống chi hiện nay địa vị quyền thế của tam ca…!đối đầu với tam ca chính là chỉ có con đường chết.”
La Nghi Liên cảm thấy đệ đệ đã thành thục đáng sợ.
Ý tưởng thất quải bát loan này của hắn kết quả là đến từ chỗ nào?
– “Quên đi, lười hỏi đệ cái này.

Ta hỏi đệ một chút, đệ có đi xem qua mẫu thân không?”
La Hiên Viễn cùng Kiều di nương cũng không thân thiết:
– “Sau khi tỷ xuất giá, tinh thần di nương luôn luôn không tốt, gặp qua hai lần, đều là không sai biệt lắm!.”
La Nghi Liên cũng chỉ có thể thở dài, chung quy không phải chính mình nuôi lớn, tự nhiên xa lạ.

Tùy đệ đệ đi thôi, hắn nguyện ý giao hảo với mình người tỷ tỷ này đã là vạn hạnh. 
Lục Gia Học hôm nay mặc quan bào võ quan, hổ văn bổ tử.

Hồi lâu không mặc, nhưng lại cảm thấy quan phục không quá vừa người.
Từ khi thân hãm trong mai phục đến chiến thắng hồi kinh, đã là ba tháng.

Hắn vừa trở về còn có quan viên nối liền không dứt tới cửa bái kiến, so với trước kia cũng không ít đi.

Trong lúc nhất thời Ninh Viễn hầu phủ lại đông như trẩy hội.
Bất quá chung quy có bộ phận người không dám động, lực lượng trong triều đình bị La Thận Viễn thu về không ít.
Lúc thượng triều, Lục Gia Học được mọi người vây quanh, chậm rãi đi lên bậc thềm cẩm thạch.

Xa xa nhìn thấy có một đám người khác vây quanh La Thận Viễn đi lại, thật là kỳ diệu, hơn một năm trước bất quá hắn chỉ là một Công bộ thị lang, nay thế nhưng có thể cùng mình cùng ngồi cùng ăn.
Lục Gia Học biết La Nghi Ninh đã trở về, La Thận Viễn phỏng chừng canh phòng tử thủ nghiêm ngặt, không dám lộ ra nửa phần manh mối thôi.

Đều điên đến muốn giết mình, nghĩ thật không dễ chọc.
– “La đại nhân.” Lục Gia Học đứng lại, đối La Thận Viễn mỉm cười.
– “Đô đốc đại nhân, còn chưa chúc mừng ngài đắc thắng trở về.”
La Thận Viễn chậm rãi cười, ngón tay hắn đặt tại trên tấu chương,
– “Hôm nay ta cần phải vì đại nhân thỉnh phong.”
Lục Gia Học nói:
– “Vậy tạ ơn đại nhân.

Nghe nói khoảng thời gian trước phu nhân của đại nhân bệnh nặng quấn thân, hiện tại đã khỏe chưa?”
Hắn đè thấp thanh âm,
– “Nàng trước sau buổi tối thích quấn quít lấy người ngủ, thân mình lại là mềm mại đáng yêu, sợ là La đại nhân tuổi trẻ không chịu được tra tấn bực này.

Ta thấy nên nói cho La đại nhân một chút, nàng ở biên quan hai tháng không trở về, là đang tìm ta.”
La Thận Viễn bất vi sở động:
– “Thật nếu là như thế, đại nhân làm gì lại phô trương thanh thế.”
Thanh âm lại qua loa trong sáng,

– “Ta nghe nói đại nhân từ Ngõa Thứ dẫn theo mỹ nhân trở về thu vào trong phủ? Đại nhân thật sự có diễm phúc, mới thắng trận trở về, liền có mỹ nhân vờn quanh bên người.”
– “La đại nhân khách khí, nếu như ngài muốn, ta liền đóng gói đưa tới phủ ngài.” Lục Gia Học cười như trước.
Trong điện tư lễ giám xướng lễ, tiếng chuông và khánh vang, hai người cũng thu đao quang kiếm ảnh.

Phân hai bên, dẫn đầu văn quan võ quan tới cửa trái phải vào đại điện.
Hoàng thượng mặt rồng đại duyệt, hôm nay trên triều ban thưởng cho Lục Gia Học rất nhiều thứ, hắn nhất lên y bào nửa quỳ xuống tạ lễ.
La Thận Viễn thanh tiễu có công, phong thưởng ruộng tốt hai ngàn mẫu, các loại tơ lụa ba trăm thất, hoàng kim một trăm lượng.

Về phần La đại nhân vì Hà Thanh tiêu diệt có công, không người nào biết, hoàng thượng cũng không nói rõ.

Chỉ có Lục Gia Học trào phúng cười.
Thượng triều kết thúc, Lục Gia Học đi nam thư phòng, còn lại La Thận Viễn cùng Uông Viễn, Tạ Ất và mấy người đi Nội Các.
Cuối năm là thời điểm trong Nội Các rất bận rộn, La Thận Viễn nay thân là Công bộ Thượng thư, đồn điền, thuỷ lợi, nhà nước mua bán, thổ mộc kiến trúc đều do hắn tổng quản, lúc thức dậy một ngày mấy trăm phần văn thư chờ hắn phê, còn đều là chuyện quan trọng, trì hoãn không được.

Hôm nay nhất thời đến cùng Nội Các nghị luận quân lương.
Quân lương là do Hộ bộ cai quản, tân nhậm Hộ bộ thượng thư là Giang Xuân Nghiêm.

Từ sau khi Từ Vị chết, quan hệ giữa Giang Xuân Nghiêm cùng La Thận Viễn luôn luôn không tốt, hiện tại tóm lại gặp mặt có thể nói chuyện.

Từ lần trước đánh giặc hư hao, lương thực dự trữ cho biên quan không đủ, hiện nay các nơi vừa giao nộp thuế má, quân lương cũng không là vấn đề, nhưng không có cơm ăn người sẽ chết đói, nhất thời vận chuyển lương thực rất khẩn cấp, cứ thế mãi sẽ duy trì không được.
La Thận Viễn nghe xong một lát, nhẹ gõ mép bàn nói:
– “Đó cũng không phải việc khó, lương thực trong quốc khố cũng đủ, nhưng lương thực trong tay thương nhân cũng rất nhiều.

Làm cho bọn họ vận chuyển lương thực tới biên quan, lại lấy giá trị thị trường thu mua liền có thể.”
Giang Xuân Nghiêm nghe xong liền nói:
– “La đại nhân, vô lợi bất đồ, thương nhân vận chuyển lương thực tới biên quan, đường sá xa xôi phí tổn gia tăng mãnh liệt, bọn họ như thế nào nguyện ý?”
(Chú thích: vô lợi bất đồ là không có lợi chẳng tham muốn)
La Thận Viễn cũng cười:
– “Như thế nào không đồng ý, lấy muối đưa tới đổi lương thực là có thể.

Chiêu này vừa ra, bọn họ người người chạy đến so với ai đều nhanh.”
Uông Viễn nghe xong trầm tư hồi lâu, mới cảm thấy thật hay! Nói:
– “La đại nhân cao kiến! Muối dẫn vốn là muốn phát hành… như lấy cái này trao đổi lương thực, nhưng rất phiền toái.

Ngươi cùng Giang đại nhân thương lượng phụ trách việc này, đến lúc đó ta lại phác thảo thánh chỉ báo cáo Hoàng thượng.”
Uông đại nhân trước sau như một thực sự lười nhác, có thể lười nhác là khẳng định sẽ trốn.

Liền như thế này dựa vào nghe bọn hắn thảo luận, ánh mắt nhíu nhíu lại đều đã muốn nhắm lại.

La Thận Viễn thật sự không ngoài ý muốn, đến thời điểm nên khôn khéo, Uông đại nhân khẳng định so với hồ ly còn tinh hơn.
Hắn cười cười, sau khi thương nghị xong gọi người thu văn thư, rời khỏi Nội Các.
Sau khi La Hiên Viễn trở về ngoại viện suy nghĩ một lát, phân phó gã sai vặt nói:
– “Ta nhớ được lần trước ở Tường Nhở mua bánh ngọt vị quế rất ngon, đi tới đó mua về mấy hộp.”
Gã sai vặt nhanh chóng chạy như bay, rất nhanh mấy hộp bánh ngọt vị quế được gói trong giấy đỏ tươi mới liền đến trên tay hắn, hắn nói đi tới Gia Thụ Đường.
La Nghi Ninh mới từ Đại phòng trở về, thấy nhi tử đại tiểu Chu thị mới sinh.
Từ sau chuyện La Nghi Liên cùng Lưu Tĩnh, đại phòng cùng chi thứ hai có chút xa lạ, nhưng nàng vừa trở về dù sao cũng phải đi gặp mới được.

Nhìn thấy La Nghi Ninh đến, Trần thị nhiệt tình lưu nàng ăn trưa.
Nghi Ninh ăn no bụng, vừa vào phòng liền nhìn thấy La Hiên Viễn ngồi ở trong phòng khách, có chút kinh ngạc.
La Hiên Viễn đứng lên, cười cười với nàng:
– “Tam tẩu, đệ đưa chút điểm tâm đến cho tẩu.”
Đưa điểm tâm à? La Nghi Ninh cùng hắn cùng xuất hiện không nhiều lắm, nghe vậy hồ nghi.

Hắn đưa cái điểm tâm gì? Nàng liếc mắt lườm cái hộp trong tay hắn một cái.
Sợ là tồn tâm ý muốn kết giao đi…
– “Là bánh ngọt vị quế ở Tường Nhở.”
La Hiên Viễn nói xong mở giấy bao ra, mở hộp ra.
– “Cùng bánh ngọt nơi khác bất đồng.

Bên trong bỏ thêm hạnh nhân, hạch đào cùng táo đỏ, hai mặt trên vàng óng ánh, bên ngoài giòn bên trong mềm, ăn vào có vị hoa quế trong veo.”
Hắn là đệ đệ La Nghi Liên, Nghi Ninh tự nhiên đề phòng vài phần, thản nhiên gật đầu:
– “Trân Châu, đi lấy chút bánh quả hồng vừa làm xong đến đây, cũng đưa cho Tứ thiếu gia mang về nếm thử.”
La Hiên Viễn điềm đạm cười, giơ tay từ trên bàn cầm đôi đũa, gắp khối bánh ngọt vị quế đặt vào trong đĩa nhỏ, chậm rãi đưa tới trước mặt Nghi Ninh:
– “Đệ biết tam tẩu thích điểm tâm, tam tẩu trước nếm thử, hương vị này không giống với những nơi khác.”
La Thận Viễn vừa vặn hạ triều trở về.
Nhìn thấy thiếu niên choai choai kia ngồi ở trong phòng khách, mặt tuấn tú mang ý cười.

Trên tay cầm đôi đũa, Nghi Ninh ngồi đối diện hắn, trên mặt tựa hồ cũng đang tươi cười.
La Thận Viễn híp mắt lại, cảm giác không thoải mái mãnh liệt xuất hiện.


Thế cho nên đôi mắt hắn tối sầm, sau đó đi tới hướng hai người.

Tùy tùng của hắn đứng ở bên ngoài phòng khách.
– “Như thế nào?”
Nghi Ninh nghe được sau lưng truyền đến thanh âm quen thuộc, nghĩ hắn hôm nay là về sớm.

Quay đầu quả nhiên nhìn thấy dáng người thon dài của hắn, cười nói với hắn:
– “Tam ca, khó được hôm nay tam ca về sớm.

Hiên Viễn đưa chút điểm tâm tới.”
La Hiên Viễn cũng lập tức đứng lên, cung kính chắp tay:
– “Tam ca, là điểm tâm của Tường Nhở, đệ thấy tam tẩu thích ăn…”
– “Nàng thích ăn cái gì, ngươi làm sao mà biết?” La Thận Viễn không đợi hắn nói xong, liền thản nhiên ngắt lời nói.
La Hiên Viễn tươi cười liền cứng lại.
La Thận Viễn đi đến trước mặt hắn, nhìn nhìn vài cái hộp giấy kia, thật là điểm tâm.

Lại nhìn thấy đũa và đĩa nhỏ bên cạnh, tiếp tục nói:
– “Nàng ăn cái gì không ăn cái gì, cần ngươi đưa tới?”
Nhớ được thời điểm La Hiên Viễn còn nhỏ, còn thập phần không thích Nghi Ninh, thế nào hiện tại liền thân thiết như vậy?
La Hiên Viễn cũng bất quá là muốn lấy lòng Nghi Ninh, không biết thế nào liền chọc tam ca lãnh đạm.

Kết quả hắn đã làm sai cái gì?
La Hiên Viễn cười có chút chật vật, nhưng còn miễn cưỡng duy trì phong độ:
– “Là đệ đệ nhiều chuyện, vậy đệ đệ cáo từ trước…”
La Nghi Ninh nhìn thấy La Hiên Viễn đã đi xa không thấy, thật sự kỳ quái.

La Thận Viễn đối với huynh đệ tỷ muội luôn luôn đạm bạc, nhưng không đến mức không nể mặt như vậy chứ?
– “Tam ca…”
Hắn lại cầm tay nàng, nắm quá chặt chẽ.
– “Bên ngoài gió lạnh, trở về đi.”
Đi ở trên đường, hắn nhìn nàng biểu cảm kỳ quái, liền thản nhiên nói:
– “Về sau nàng đừng tiếp xúc La Hiên Viễn, hắn rất nhiều tâm tư.”
– “Hắn có thể có tâm tư gì? Bất quá là nghĩ thông qua muội lấy lòng huynh thôi.” La Nghi Ninh cười nói, “Tam ca khẩn trương cái gì, sợ hắn tính kế với muội à? Cho hắn vài lá gan hắn cũng không dám.”
– “Ừ.” Hắn chính là lên tiếng.
La Nghi Ninh nhíu mày, một lát mới phản ứng lại:
– “Tam ca có phải hay không…”
– “Nghi Ninh, ta nhắc với nàng.” La Thận Viễn cầm vai nàng…..

“Ta không thích nàng để ý người khác.”
– “Muội không có để ý hắn.” La Nghi Ninh chủ động giữ chặt tay hắn, giải thích nói…..

“Tam ca nghĩ cái gì vậy, La Hiên Viễn là đệ đệ của huynh, hắn mới bao lớn, theo ý của muội hắn chính là một đứa trẻ mà thôi.”
– “Ừ, ta không thích hắn thôi!.” La Thận Viễn nói xong sờ sờ tóc của nàng…..

“Hắn cùng ta bộ dạng có chút giống?”
– “Bộ dạng Bảo ca nhi càng giống tam ca!”
La Thận Viễn cảm thấy nàng đây là quỷ ngụy biện, cúi đầu hôn trán nàng:
– “Tốt lắm, không nói.”
Hiện tại đích xác hắn không thể khống chế ham muốn chiếm hữu của chính mình, nếu là thật sự có thể, hắn thực hi vọng có thể khóa nàng lại, như vậy nàng sẽ không gặp bất cứ ai, cũng sẽ không đi thích người khác.

Tay hắn run run đặt ở trong tay áo, hết thảy biểu cảm vặn vẹo đều che giấu.
Nghi Ninh cảm thấy ánh mắt hắn nhìn bản thân sâu mà không đáy.
Nàng thấp giọng nói:
– “Muội chỉ thích huynh.”
– “Ừ.”
Hắn giữ chặt nàng đi vào trong phòng.

Bởi vì nàng ở bên mình, sở hữu cảm xúc đều an bình.
Nghi Ninh muốn đi bưng canh tới cho hắn, hắn lại thoáng ngẩng đầu:
– “Đi đâu vậy?”
– “Lập tức trở về.”
Nghi Ninh nói.

Nàng ra gian Tây Thứ, bên ngoài một trận gió bắc thổi qua.

Nàng nhẹ nhàng mà thở hắt ra.
Trong phòng bếp đun canh con ba ba, nàng hơi hơi mở nắp vung, bỏ thêm táo đỏ vào trong, Táo đỏ liền rơi vào trong nước, lập tức chìm xuống.

Sườn mặt nàng giống như ngưng ở trong hơi nước, thấm động lông mi, bộ dáng không có cảm xúc gì?
La Nghi Ninh nghe được động tĩnh mới quay đầu, phát hiện hắn thế nhưng dựa ở cửa.

Lẳng lặng nhìn nàng làm việc.

Nàng cười cười:
– “Chờ ăn canh à?”
– “Ừ.” La Thận Viễn tựa hồ không có nghe đến vấn đề của nàng.
– “Tam ca, muội còn có việc muốn hỏi huynh.” La Nghi Ninh nói…..

“Bảo ca nhi đã nửa tuổi rồi, còn không có đại danh.

Tam ca có thể nghĩ ra đại danh thật tốt cho nó không?”
Đêm qua thời điểm ở trong thư phòng đọc sách đại khái nghĩ nghĩ, cũng không phải thương nhân mà bộc phát, đương nhiên không thể dùng chữ Bảo làm danh.

Nhưng hắn phác thảo vài cái, sau đó cảm thấy cũng không tốt.

Hắn nhìn nàng nói:

– “Ta nhất thời còn chưa nghĩ ra, nàng đặt cũng được!.”
La Nghi Ninh nhớ tới tổ mẫu từng nói với nàng, thời điểm La Thận Viễn vừa sinh ra, tên cũng không có đặt, bất quá là La Thành Chương bỏ lại câu:
– “Ngày sau làm việc thận trọng.”
Nên kêu là La Thận Viễn.

La Hiên Viễn cái chữ Hiên cũng là tìm đạo nhân tính qua quẻ, có lai lịch lớn.
Nghi Ninh liền nghĩ nghĩ nói:
– “Bảo ca nhi đã là trưởng tử, theo chữ “Trạch” bối.

Vậy không bằng kêu trạch nguyên đi!”
La Thận Viễn nghe xong, khóe miệng hơi hơi nhếch lên:
– “Có phải hay không nàng rất bớt việc?”
Nghi Ninh bị hắn nói như vậy liền nói một mạch:
– “Nói Tam ca đặt tên huynh lại không có chủ ý, muội đặt thì huynh cũng không chịu lại còn ghét bỏ.”
Nàng cảm thấy canh đã xong, kêu bà tử tắt lửa.

Lại nương theo nhiệt lượng bếp lò còn lại cỡ khoảng một nén nhang, là có thể đưa đến trong phòng.
– “Đi theo ta.”
La Thận Viễn nắm tay nàng, đi qua hành lang gấp khúc, xuyên qua đình viện.

Lâm Lập hộ vệ thỉnh an kêu La đại nhân.

Nghi Ninh vừa thấy đã đến bên ngoài thư phòng hắn, hắn còn nắm chính mình đi vào bên trong, trên trường án trong thư phòng một tờ giấy Tuyên Thành bị cái chặn giấy đè nặng, hắn kêu gã sai vặt đi ra ngoài, từ trong ống bút cầm bút lông thấm đẫm mực.
– “Đến, nàng nghĩ đến cái gì liền viết xuống.”
Nghi Ninh tiếp bút lông từ trong tay hắn, thong thả bước đến trước bàn, trên giấy bị rơi một giọt mực, mà nửa điểm chủ ý đều không có.

Nàng hạ bút viết vài chữ, hắn liền ở phía sau yên lặng xem, trong phòng thanh âm gì đều không có.
La Nghi Ninh đột nhiên nói:
– “Tam ca, chữ thiên nga hộc là viết như thế nào?”
La Thận Viễn ừ, đi lên phía trước giơ tay từ phía sau ôm nàng cầm lấy tay nàng, cúi người:
– “Viết như vậy.”
Dứt lời dẫn đường nàng chậm rãi viết xuống chữ kia, bàn tay hơi hơi dùng sức.
Hắn viết chữ tay phải không đẹp bằng tay trái.
Hơi thở đặc biệt gần, nàng bị giam ở trong ngực hắn.

La Nghi Ninh khẽ nghiêng người, khiến đầy ắp cõi lòng hắn.
Trong thư phòng đặc biệt tĩnh lặng, tuyết lặng trời quang.

La Nghi Ninh đột nhiên ôm cổ hắn, bắt hắn cúi đầu hôn lên khóe miệng của hắn.
– “Đây là thưởng cho.”
Nàng đang muốn rời khỏi, hắn lại tựa hồ bị nàng dụ dỗ, đột nhiên ấn nàng ở trong ngực, ngăn chặn môi nàng.
Chuyện đặt tên liền không tên mà chết đi… Tiểu bằng hữu Bảo ca nhi vẫn không có được đại danh của nó.

Bảo ca nhi cũng không biết nói, còn chảy nước miếng chờ nhũ nương đút nó uống canh con ba ba.
Buổi tối hôm nay, rốt cục an bày xong chuyện ngủ.

Bảo ca nhi ngủ ở chính giữa phụ mẫu, bên trái phụ thân bên phải nương.

Sợ La Thận Viễn đè Bảo ca nhi, Nghi Ninh để cho Bảo ca nhi chiếm cứ giường một khoảng rộng lớn.
La Thận Viễn trầm mặc nhìn non nửa giường được phân cho mình, lại nhìn nhìn tiểu đoàn tử đi đến đi đi, một chút cũng không muốn ngủ.
(Chú thích: đoàn nghĩa là tròn)
Tiểu đoàn tử đi đến trên người phụ thân, nha nha vỗ tay.

Nghi Ninh dỗ nó:
– “Bảo ca nhi, hôn phụ thân đi!”
Bảo ca nhi hướng đầu qua La Thận Viễn, cùng phụ thân nó mắt to trừng mắt nhỏ.

Bảo ca nhi nhìn một lát cũng không có hứng thú, vặn vẹo cái cổ nhỏ vòng vo phương hướng, lại bổ nhào qua hướng nương nó.
Ép buộc đến nửa đêm nó mới buồn ngủ, tựa vào trong lòng nương ngủ.
Phụ thân nó lúc này mới vươn một bàn tay, sờ sờ cổ nhỏ nhuyễn nộn của nó.
– “Tháng mười mang thai, mang nó không dễ dàng chứ?” Ngữ khí hắn phi thường nhu hòa.
– “Bây giờ còn tốt, thời điểm hai tháng đầu thật mệt mỏi.”
Nghi Ninh nhớ tới thời điểm Bảo ca nhi vừa sinh ra, liền hơi hơi cười.
– “Vẫn phải sớm cai sữa nó đi, đến lúc đó ném cho nhũ nương, nàng sẽ không vất vả.”
La Thận Viễn tiếp tục nói.

Hắn nghĩ muốn hỗ trợ, nhưng vật nhỏ này không sợ hắn đã là vạn hạnh, càng đừng nói dỗ nó.

Rõ ràng là con của hắn, lại nửa điểm không nể mặt.
Nghi Ninh nhìn về phía hắn.

La Thận Viễn liền thở dài nói:
– “Dù sao mang đứa nhỏ nàng sẽ ngủ không ngon.”
La Nghi Ninh cảm thấy…!Nàng không mang theo đứa nhỏ cũng ngủ không ngon.
– “Nàng nói với ta một chút chuyện ở Kim Lăng đi.” La Thận Viễn kéo nàng gần chút…..

“Thời điểm nàng sinh nó, ta không ở bên người nàng.

Khi đó gian nan không?”
Tay hắn chậm rãi vỗ nàng, giống như đang an ủi nàng.
Tiểu đoàn tử mập mạp mặc cái áo nhỏ, nằm ở chính giữa phụ mẫu, cắn nắm tay nhỏ đang ngủ say.
Năm tháng tựa hồ phi thường tĩnh lặng….
************
……
– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.