Bạn đang đọc Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng – Chương 12
Edit: Hitsuji
Beta: Đào Mai
Sáng ngày hôm sau, Nghi Ninh bị đánh thức rất sớm, được Tuyết Chi ôm vào trong ngực, còn dùng bàn tay nhỏ bé che miệng ngáp.
Rồi nhìn thấy La Thận Viễn đứng chờ ở ngoài cửa, lúc này trời còn chưa sáng rõ.
La lão thái thái chỉ vào La Thận Viễn và nói với nàng:
– “Từ nay là Tam ca con đưa con đi học.”
Hôm nay hắn mặc một bộ áo vạt dài màu tối, nhanh chân bước vào thỉnh an La lão thái thái. Mới vươn tay với nàng:
– “Thất muội, đi thôi.”
Nghi Ninh ngẩn người nhìn tay hắn.
La lão thái thái im lặng nhìn cháu gái một cái mới nói:
– “Con còn không mau đi đi!”
Nghi Ninh được La Thận Viễn nắm tay, còn có chút mơ màng. Nghĩ bụng tổ mẫu nàng quả nhiên thuộc phái hành động.
Tóc nàng được cột thành hai cái bánh bao nhỏ, đeo vòng cổ san hô. Lại có khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn hồng hồng, thêm nốt ruồi son như đậu đỏ điểm thêm trên chiếc bánh bao. Nhìn kiểu nào cũng giống bánh bao đậu đỏ.
Nghi Ninh quá tập trung suy nghĩ, dưới chân lại là đường gạch đá. Nàng bị một khối đá tảng hơi to một chút, thiếu chút nữa ngã nhào vào lưng La Thận Viễn.
Tay La Thận Viễn giữ người nàng lại, thản nhiên nói:
– “Muội đi không nhìn đường à?”
Nghi Ninh mới lấy lại tinh thần, ối một tiếng ngoan ngoãn nhìn xuống đất.
La Thận Viễn cao hơn nàng rất nhiều, bước chân cũng lớn hơn. Nghi Ninh đi theo mà y như chạy mới theo nổi hắn.
La Thận Viễn tựa hồ đã nhận ra, bước chân hơi chậm lại một ít, để nàng có thể bắt kịp.
Lúc này Nghi Ninh bớt thở gấp, nghĩ rằng cuối cùng cũng có cơ hội trò chuyện với hắn.
– “Tam ca, huynh ăn điểm tâm chưa?”
– “Rồi.”
– “Ăn cái gì?”
– “… Điểm tâm.”
– “Ôi, muội còn chưa có ăn đâu…”
La Thận Viễn dừng lại nhìn nàng, Nghi Ninh mới nhỏ giọng nói tiếp:
– “Tam ca, huynh đến trường sớm hơn muội nửa canh giờ, cho nên thức dậy sớm. Nhưng muội giờ phút này hẳn là lúc đang ăn điểm tâm.”
Trong bụng nàng không có đồ ăn, cả người cũng không có tinh thần á.
La Thận Viễn nhìn khuôn mặt bánh bao của nàng, nhíu mày:
– “Vậy sao hồi nãy không nói?”
– “Tổ mẫu giục muội đi học, khó mà nói…”
Tuyết Chi đi theo sau Nghi Ninh xách theo cái hộp cơm nhỏ bước lên một bước, cười nói:
– “Nô tì có mang theo điểm tâm cho tiểu thư, là bánh hấp mật đường. Tìm một chỗ ngồi ăn cũng được.”
La Thận Viễn đành đưa nàng đến trong đình hóng mát của Thính Phong các, Nghi Ninh vừa ăn điểm tâm, Tùng Chi vừa rót cho nàng chén trà nóng.
Nghi Ninh lấy một miếng đưa cho La Thận Viễn:
– “Tam ca, huynh ăn không? Mùi vị không tệ.”
La Thận Viễn nhìn về phía nàng, dừng một chút rồi nói: “Ta không ăn đồ ngọt.”
Nghi Ninh thấy hắn không ăn, mình lại cắn thêm mấy miếng.
Một miếng bánh đường ngọt, lại thêm hai chén trà nóng, cảm giác máu vòng quanh thân.
Nghi Ninh ở chỗ này ăn điểm tâm. Ngoài cửa lại loáng thoáng truyền đến tiếng nam tử nói chuyện.
“… Nhị công tử có thể đến La gia một lần, thật sự là vẻ vang cho La phủ này.”
Lại nghe thêm tiếng một thiếu niên khác:
– “Đại gia khách khí, vốn ta đã định đến Bảo Định một lần, ngưỡng mộ La gia tộc học đã lâu.”
Nghi Ninh cẩn thận nghe, một trong đó tựa hồ là giọng của La Hoài Viễn. Nhưng còn giọng thiếu niên xa lạ lại nghe không ra là ai.
Nàng nhìn thoáng qua La Thận Viễn, thấy La Thận Viễn cũng nhìn về phía ngoài rừng trúc.
Đình được che thấp thoáng ở bên trong trúc xanh. Người ở trong lại có thể nhìn xuyên đến bên ngoài.
Nghi Ninh nhìn thấy có một đám người cùng đi vào, hai người trong đó chính là La Hoài Viễn và La Sơn Viễn, bên cạnh còn có La gia đại gia đi theo. Còn có một thiếu niên vô cùng tuấn tú, đằng sau là rất nhiều tôi tớ và hộ vệ chậm rãi đi theo, khí thế cực kỳ.
Hắn mặc trường bào cổ tròn màu lam nhạt, dáng người thon dài, bên hông đeo một miếng ngọc bội thuần trắng. Mặt như ngọc đúc, phong tư xuất chúng. Khuôn mặt tuấn tú, khóe miệng mang theo ý cười.
Nghi Ninh nhìn ngọc bội hắn đeo thắt lưng thấy quen quen, cũng ngẩn người.
Nàng đè nhỏ giọng, hỏi La Thận Viễn:
– “Vị công tử đi theo đại ca… Tóm lại là ai vậy?”
La Thận Viễn liếc nhìn thiếu niên kia một cái:
– “Trình gia Nhị công tử.”
Nghi Ninh im lặng một lát, đột nhiên nàng nhớ tới vài ngày trước đó La Nghi Tú từng nói với nàng, Trần thị muốn La Nghi Ngọc kết thân với Trình gia Nhị công tử. Còn nói vị Trình gia Nhị công tử này
– “Thiếu niên đạt cử nhân, có ông ngoại làm anh quốc công, e là chướng mắt La Nghi Ngọc.”
Nhưng nàng thật không ngờ, người này chính là Trình lang.
Lúc Trình lang còn nhỏ, luôn bị huynh trưởng khi dễ, khi đến Lục gia tìm nàng thì mắt nước mắt lưng tròng. Nghi Ninh liền ôm hắn vào trong ngực dỗ, cho hắn ăn bánh mật.
Khi đó Trình lang rất dựa dẫm vào nàng, nếu không thấy nàng sẽ chạy khắp nơi tìm nàng.
Hiện giờ Nghi Ninh quả thật không ngờ, đứa nhỏ đó sau này lại còn có thể thành cháu ngoại của anh quốc công.
Hơn nữa Trình lang không chỉ là thiếu niên cử nhân, còn tài hoa hơn người, sau này nhập các trở thành các lão, là lưỡi dao sắc bén nhất dưới quyền của Lục Gia Học.
Nghi Ninh liếc nhìn La Thận Viễn một cái, nghĩ bụng túc địch chân chính tương lai của hắn đã xuất hiện.
Hắn và La Thận Viễn ở trên triều đình đối chọi gay gắt, đả kích ngấm ngầm hay công khai, hai người đều là cao thủ.
Chẳng qua về sau Trình lang đánh không lại La Thận Viễn mà thôi, có thể so tâm trí với La Thận Viễn chỉ có Lục Gia Học.
Nghi Ninh đang suy xét, La Thận Viễn lại nhẹ nhàng nắm giữ bả vai nhỏ của Nghi Ninh, kéo nàng theo, nghiêng người sang bên cạnh, giấu người vào rừng trúc xanh tươi.
Nghi Ninh ngẩng đầu muốn hỏi, La Thận Viễn lại làm dấu đừng lên tiếng.
Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn, hóa ra đoàn người đó đi tới bên ngoài đình.
La Hoài Viễn mời Trình lang đến chỗ La lão thái thái ngồi một lát, đoàn người nói nói cười cười đi xa.
Nhìn bọn họ đi xa rồi La Thận Viễn mới nghiêng đầu hỏi:
– “Muội có biết vì sao phải trốn không?”
Nghi Ninh nhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn cách mình rất gần, hơi thở gần như có thể ngửi được.
Nàng nhất thời mất tự nhiên, chưa kịp phản ứng lại:
– “Vì sao?”
La Thận Viễn nhìn nàng ngơ ngác, mới nhếch khóe miệng:
– “Nghe lén người ta nói chuyện cũng không sao, nếu như bị người ta phát hiện ấy. Muội có chắc sẽ không bị đòn.”
Nghi Ninh rất ít nhìn thấy hắn cười, kỳ thật hắn cười lên rất đẹp mắt. Mặt mày u sầu hóa thành tranh thủy mặc sơn thủy, vô cùng ôn nhuận trong sáng.
Nhưng khi nàng lấy lại tinh thần còn có chút không cho là đúng, nói làm như hắn không nghe lén vậy.
La Thận Viễn sửa sang lại vạt áo, thản nhiên nói:
– “Nghi Ninh, ta phải đi học.” Hắn dừng một chút, “Buổi chiều tới đón muội về.”
Tổ mẫu giao cho vừa là tình cảm vừa là nhiệm vụ.
Nghi Ninh nghĩ nghĩ, nhìn thấy hắn phải đi, liên vội vàng kéo tay hắn.
La Thận Viễn liền quay đầu nhìn nàng, tựa hồ hỏi nàng còn có chuyện gì.
Nghi Ninh cũng là lần đầu tiên đụng đến vết sẹo kia trên tay hắn, thô ráp, gồ ghề. Đây là thương tích do Tiểu Nghi Ninh gây ra… Nghi Ninh nói:
– “Tam ca, kỳ thật huynh không cần nghe tổ mẫu nói. Nếu huynh có việc không thể tới, có thể không cần đến đón muội.”
La Thận Viễn nhìn nàng, chậm rì rì nói:
– “… Ta không có nói ta bận đến không thể tới.”
Ấy… Nghi Ninh chỉ có thể buông hắn ra, cười cười:
– “Muội đây sẽ không quấy rầy Tam ca đi học.”
Nay cũng là buổi đầu Nghi Ninh đến lớp sau khi khỏi bệnh, với đòi hỏi của nàng thì tuy Cố nữ tiên sinh còn nghiêm khắc, nhưng ít nhất không lại đối chọi gay gắt.
Sau buổi học, quả nhiên Nghi Ninh nhìn thấy La Thận Viễn ở bên ngoài chờ nàng.
Hắn chắp tay sau lưng đứng dưới tàng cây, cao lớn mà thon gầy, biểu cảm trầm mặc.
Nhìn thấy nàng bước ra thì hơi hơi nghiêng người, như trước vươn tay ra. Lông mày hơi nhíu lại, tựa hồ hỏi nàng sao còn không đi qua.
Nghi Ninh lại được hắn dắt trở về.
Vừa đến ngoài phòng La lão thái thái, chợt nghe thấy bên trong nói cười ồn ào. Nghi Ninh đi vào mới nhìn thấy Trần thị, Lâm Hải Như và hai vị ca ca đều có mặt.
Mà Trình lang ngồi ở bên cạnh La Hoài Viễn, nghe thấy tiếng động mới nghiêng đầu nhìn về phía nàng.
Hắn có ngũ quan cực kỳ tuấn tú, môi hồng răng trắng, nhưng mày rậm mắt sáng, kỳ thật là nhìn qua diện mạo rất anh tuấn.
Cặp mắt sâu thẳm kinh tâm động phách kia, tựa hồ nhìn ai cũng đều rất thâm tình.
Trình lang lập tức cười hỏi: “Không biết vị này là…”
Nghi Ninh đang nghĩ tuy là tuổi nàng không lớn, nhưng cũng không lý do đi hỏi một tiểu thư nhà người ta là ai thì cũng không hay. Không phải tục ngữ nói bảy tuổi không ngồi cùng bàn sao, nay nàng sắp tám tuổi.
La lão thái thái lại cười nói:
– “Ta còn chưa cho giới thiệu ngươi, đây là Tam công tử phủ chúng ta, cũng là em trai lớn của Tuệ nhi, La Thận Viễn.”
Ánh mắt Trình lang nhìn La Thận Viễn mang theo tìm tòi, đứng lên ôm tay nói:
– “Hóa ra là em trai vợ của thế Tử Định Bắc hầu.”
Lúc này Nghi Ninh mới hiểu được, người ta hỏi là hỏi La Thận Viễn, không phải nàng.
Nàng nghĩ thầm giờ khắc này cũng đủ để viết lại sử sách, dù sao mai mốt Lục phái có đẫm máu cũng không phải Lục Gia Học trực tiếp ra tay, mà là Trình lang.
Nhưng nàng ngẩng đầu nhìn, phát hiện biểu cảm đại ca và nhị ca mình lại đều rất lạ.
Tự nhiên là lạ rồi, La lão thái thái đây vừa giới thiệu lại giới thiệu La Thận Viễn. Nhưng rõ ràng nói cho người khác biết, địa vị La Thận Viễn không giống với trước kia, hiện tại cũng là con cháu La gia hợp chuẩn.
Lão nhân gia bà bắt đầu coi trọng. Việc này đại biểu về sau nam đinh đích tôn không thể hoàn toàn giữ lấy con đường làm quan riêng.
Trước kia La Hoài Viễn và La Sơn Viễn cũng không quá để ý tam đệ luôn trầm mặc ít lời.
Nhưng khi hắn được La lão thái thái giới thiệu cho Trình lang người mà “Cháu ngoại anh quốc công, cử nhân thiếu niên” thì đáp lễ đúng mực, nhất quán trầm ổn:
– “Trình nhị công tử, ngưỡng mộ đã lâu.”
So với La Thận Viễn hiện giờ còn vô danh, Trình lang quả thật đã rất nổi danh ở Bảo Định phủ.
La lão thái thái cũng có chút cảm khái. Trên người La Thận Viễn quả thật có loại trầm ổn và bình tĩnh vượt xa lứa tuổi, việc này có thể liên quan chuyện hắn tuổi nhỏ chịu khổ tôi luyện mà thành, gần như là bình thản quen chịu nhục.
Trình lang cười cười, không nói gì nữa. Nhưng ánh mắt hắn nhìn La Thận Viễn lại thoáng tạm dừng, sau đó lại nhìn về bàn tay La Thận Viễn đang nắm… Nghi Ninh.
Nghi Ninh cảm thấy có chút quái lạ, trước kia hắn là đứa bé không biết chuyện, đuổi theo mình khắp nơi nơi. Hiện tại nàng là cái bánh bao nho nhỏ, người ta lại là thiếu niên tuấn tú cao ráo.
“Vậy vị tiểu muội muội này không biết là ai?”
La lão thái thái cười nói:
– “Nàng là ta nuôi, bình thường quen nghịch ngợm phá phách. Gọi Nghi Ninh, là muội muội ruột của Tuệ nhi.”
“Nghi Ninh?” Trình lang đột nhiên hỏi lại một tiếng.
La lão thái thái nói:
– “Mấy nữ hài nhi nhà chúng ta đều bắt đầu từ chữ “Nghi”. Nàng luôn hoạt bát như vậy, ta hi vọng nàng yên tĩnh chút, cho nên gọi nàng là “Nghi Ninh”. Thế có cái gì không ổn?”
Nghi Ninh nhìn Trình lang, thấy Trình lang im lặng cười, tựa hồ buông tiếng thở dài:
– “Thật ra không có gì. Chỉ là một vị cố nhân của ta cũng mang tên này, nhất thời có chút cảm khái thôi.”
“Cố nhân của Nhị công tử, không biết vị ấy là ai?” Ngoại tổ mẫu hỏi.
Trình lang cẩn thận quan sát Nghi Ninh, lắc lắc đầu nói:
– “Tên thì giống nhau, chẳng qua diện mạo không hoàn toàn tương tự, vị cố nhân đó… Nàng ốm hơn chút.”
Nghi Ninh nhớ ngày xưa vì giữ dáng, thịt cũng không dám ăn nhiều, nhìn qua đương nhiên là ốm yếu.
Trình lang vẫy tay để Nghi Ninh đến chỗ hắn.
Nghi Ninh đi đến trước mặt hắn, cảm thấy kỳ thật hắn lớn lên thay đổi không ít, nhưng nếu lại béo thêm vài phần, lại non nớt thêm vài phần, thì gần như vẫn là bé tiểu Trình lang đó.
Trình lang từ trên tay tháo một chuỗi phật châu xuống, đưa cho Nghi Ninh.
– “Ta với tiểu muội muội Nghi Ninh có duyên, cái này cho muội, đây là chuỗi hạt tử đàn ta cầu trong chùa, đã được lão tăng khai quang, có thể giữ bình an khoẻ mạnh.”
Nghi Ninh nhận lấy nói một tiếng cám ơn, lại về tới bên cạnh La lão thái thái.
Dù sao Nghi Ninh còn nhỏ tuổi, những người khác cũng không thế nào để ý, huống hồ phật châu không tính là món quý trọng.
Nghi Ninh cầm phật châu mang theo nhiệt độ cơ thể, trong lòng lại nghĩ quả nhiên Trình lang đã trưởng thành. Nàng gần như nhận không ra đây là đứa bé nàng cưng chiều nuôi dưỡng hay khóc lóc quậy phá nàng.
Ngay sau đó, nhân vật chân chính đại biểu La gia, đại bá và cha Nghi Ninh đã trở lại. Đương nhiên là nam nhân đi đàm luận chuyện khoa khảo, đám người Nghi Ninh liền sang phòng phía tây.
Lúc nàng vừa sang gian tây thứ liền phát hoảng, bởi vì La Nghi Liên, La Nghi Ngọc và La Nghi Tú đều tụ tập phía sau bình phong nhìn lén Trình lang, nhìn thấy nàng tiến vào đều đồng loạt ra dấu tay đừng lên tiếng.
La Nghi Tú còn vẫy tay, để nàng cùng qua nghe lén.
Nghi Ninh có chút đau đầu, nhưng thấy vài vị nữ cũng được xem là trưởng bối ngồi bên cạnh cũng không lên tiếng, liền cũng đi theo nhập bọn, muốn nghe xem mấy người Trình lang đến cùng đang đàm luận chuyện gì.