Nhật Ký Dưỡng Thành Thiếu Niên Phản Nghịch

Chương 72


Bạn đang đọc Nhật Ký Dưỡng Thành Thiếu Niên Phản Nghịch – Chương 72


Nhâm Xử An hơi nghiêng đầu vì hơi thở ấm áp bên tai.
Giọng nói mang theo chút giận dỗi: “Anh đúng là được đằng chân lân đằng đầu rồi đấy.”
Quý Lan siết chặt khoảng cách trong vòng tay anh giống như một loại lông nào đó, mái tóc mềm mại cọ vào mặt Nhâm Xử An.
Anh nhỏ giọng nói: “Ừ.”
Đúng lúc này, ba tiếng gõ cửa vang lên.

Sau đó là giọng nói ồn ào của Đoạn Tiểu Lê: “Chị Xử An, đạo diễn nói năm phút nữa sẽ bắt đầu quay, bảo em qua nói cho chị biết.”
“Chị biết rồi, chị ra ngay đây.” Nhâm Xử An lên tiếng.

Nói xong, cô đưa tay vịn lên vai Quý Lan rồi ấn anh ngồi xuống ghế.
Nhìn khuôn mặt như gặp phải cảnh khốn đốn của Quý Lan, cô không nhịn được mà mỉm cười.
“Đáng tiếc, không có cơ hội cho anh tiến được thêm một bước nữa rồi.”
Bỏ hai tay ra khỏi vai Quý Lan, cô nhăn mặt với anh.

Giây tiếp theo, Quý Lan nhanh như chớp đưa tay ra ôm lấy eo Nhâm Xử An.

Hơi dùng một chút lực, Nhâm Xử An đã ngã vào vòng tay anh.
Quý Lan có thể nghe được tiếng nhịp tim của hai người đập cùng nhau.

Nó đập rất mạnh, khiến anh cảm thấy hơi nóng.

Nhưng khi nhìn thấy Nhâm Xử An đang nhìn thẳng vào mắt mình…
Bỗng dưng anh thấy hơi ngại.
Anh vươn tay ra kéo đầu Nhâm Xử An ngả lên vai mình.
“Em cứ nhìn anh như thế này…”
Khiến người ta ngại chết đi được…
“Cái gì? Anh ngượng sao?”
Nhâm Xử An choàng tay qua vai Quý Lan, cô cười đến híp hai mặt lại như hình vầng trăng khuyết.

Cô có thể cảm thấy nhiệt độ trên mặt Quý Lan đang tăng lên.

Quý Lan bị bóc mẽ, đôi lông mày của anh khẽ cong lên, như có chút xấu hổ.
Anh đột nhiên buông Nhâm Xử An ra, cúi đầu xuống, giả vờ chỉnh lại quần áo.
Lúc lên tiếng anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Nhanh đi quay phim đi, cũng không còn sớm đâu.”
Nhìn đôi tai đỏ bừng của Quý Lan, Nhâm Xử An cười đến híp mắt lại.
Làm sao lại dễ thương đến thế cơ chứ.
Giống y hệt như cây xấu hổ, bị chạm nhẹ một chút đã rụt lại trong nháy mắt
Mặc dù Quý Lan và Nhâm Xử An ở trong nhà xe đã được một lúc lâu, nhưng các nhân viên trong đoàn làm phim và những ông chủ ký hợp đồng với các nghệ sĩ vẫn ngồi nói chuyện với nhau, giống như người đi trước nói chuyện với thế hệ sau, không một ai nghĩ theo hướng khác.
Theo kịch bản, mấy cảnh tiếp theo là của Nhâm Xử An và vai nam thứ Cố Mãn.
Quý Lan ngồi lại trong xe một lát cho ổn định tinh thần, sau đó đi sang một bên để xem mọi người quay phim.
Thấy Quý Lan ngồi bên cạnh, đạo diễn dịch sang bên một chút nhường chỗ cho anh.
“Nhìn hai người họ kìa, phối hợp ăn ý biết bao nhiêu.

Bất cứ ai đóng phim cùng Xử An đều thấy rất giống CP, thêm kịch bản tốt nữa.

Giống như anh vậy đó, trời sinh đã ở sẵn vạch đích.”
Quý Lan đang chăm chú nhìn Nhâm Xử An với Cố Mãn, trong lòng hơi khó chịu.
Nghe xong nửa câu đầu của đạo diễn, sắc mặt của anh đột nhiên tối sầm lại.
Sau khi nghe nói xong, trong nháy mắt sắc mặt đã dịu bớt đi.
Trong giọng điệu của anh dường như có một chút tự hào, anh nói: “Vậy nên chỉ có tôi với cô ấy mới là CP tốt nhất.”
Đạo diễn im lặng.
Ông ta liếc Quý Lan mấy cái.
Dường như nhìn thấy cái đuôi tơ đang vẫy vẫy trong không trung một cách vui vẻ.

Mẹ của Nhâm Xử An không phải là người thường xuyên lướt web, ngoại trừ WeChat, bà hiếm khi sử dụng các phần mềm khác.
Nhưng từ khi biết được Nhâm Xử An đang ở cùng Quý Lan mặt lạnh, bà ấy đã chăm chỉ tìm hiểu cách để sử dụng Weibo.
Chỉ cần tìm kiếm trên Weibo, bà có thể biết được thành tích của Quý Lan trong khoảng hơn mười năm trở lại đây.
Đạt được nhiều giải thưởng lớn và danh hiệu Ảnh đế của nhiều mùa khác nhau, phá vỡ bao nhiêu bảng xếp hạng và kỷ lục phòng vé, bao nhiêu hợp đồng đã được nhận, ngay cả sự phát triển của công ty và các nghệ sĩ, tất cả đều có thể tìm hiểu được.

Các hình ảnh trực quan rõ ràng, vừa nhìn là hiểu ngay.
Quý Lan, một chàng trai trẻ có năng lực.

Trước kia thường thấy anh trên TV, nhưng thực sự không biết anh lại lợi hại như vậy.
Mặc dù mẹ của Xử An không quá già nhưng đôi mắt của bà đã hơi mờ, bà có thói quen luôn nheo mắt khi nhìn vào màn hình điện thoại.
Khuôn mặt lạnh lùng như thế này thì thật khó để mà hòa hợp.
Mỗi ngày phải nhìn khuôn mặt lạnh lùng này, con gái chắc sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi rồi.
Nhìn cái bộ mặt ủ rũ kia chắc chắn sẽ bắt nạt con gái mình, sẽ không để cho nó nói lý lẽ.
Mẹ của Xử An lại tìm kiếm thông tin về tình sử của Quý Lan.
Cứ tưởng sẽ tìm được vài câu chuyện phiếm về một cuộc hôn nhân bí mật nào đó, lại không ngờ cậu ấy ra mắt đã hơn chục năm nhưng cũng chỉ mới dính đến hai scandal?
Sau khi kiểm tra tuổi của Quý Lan, qua ngày mùng một tháng sáu này cậu ấy sẽ độ ba mươi ba tuổi.
Hơn ba mươi tuổi vẫn chưa có bạn gái?
Hay đã có bạn gái nhưng không muốn công bố, không muốn người khác biết vì không muốn trì hoãn việc trở thành ngôi sao của mình?
Nghĩ thế nào cũng không thấy hợp lý.
Mẹ của Xử An càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Trên mạng cũng không thấy xuất hiện tin tức xấu gì về mối quan hệ giữa con gái và Quý Lan.
Có khi nào mình là người cuối cùng biết chuyện không?
Sợ con gái mình phải chịu thiệt thòi ở bên ngoài, mẹ Nhâm Xử An vội vàng liên lạc với cô.
Bà nhanh chóng gửi một tin nhắn WeChat cho Nhâm Xử An, nói: “Gần đây con có ở nhà không? Hay vẫn ở đoàn phim?”
Nhâm Xử An đang chuẩn bị bữa trưa và nghỉ ngơi, rất nhanh đã hồi đáp lại.
Gấu túi không ngủ: [Con vẫn ở đoàn phim, không ở nhà.]
Gấu túi không ngủ: [Có chuyện gì vậy? Lâu rồi con không về nhà nên mẹ nhớ con phải không?]
Gấu túi không ngủ: cute.jpg
Mẹ của Xử An luôn cảm thấy con gái mình giống như một đứa trẻ ngốc vậy.  Bà thở dài, sợ con gái đau lòng nên không dám nói thẳng ra rằng bà cảm thấy Quý Lan không đáng tin cậy.
Bà nhẹ nhàng nói một câu: [Cho mẹ địa chỉ khách sạn, mẹ sẽ gửi một ít đồ lên cho con.]
Gấu túi không ngủ: [Vâng, đây là địa chỉ khách sạn của con, nhưng mẹ đừng gửi đồ vào lúc này nhé.]
Gấu túi không ngủ: [Hai ngày nữa con sẽ tham dự một buổi liên hoan phim ở nước ngoài, thứ hai tuần sau con mới về.]
Gấu túi không ngủ: [Mẹ tính thời gian rồi hãy gửi đồ lên cho con nhé.]
Mẹ Xử An trả lời “được rồi”, sau đó hỏi thêm một vài vấn đề về liên hoan phim trước khi cúp máy.
“Tam Nhật” sẽ giành được giải thưởng ở nước ngoài, đây là điều mà ai cũng biết.


Không có gì ngạc nhiên khi tất cả mọi người đều lọt vào danh sách tranh giải chính của Liên hoan phim A.

Dù sao, các bộ phim của Do Nghệ cũng đã hơn một lần được lọt vào danh sách bình chọn.
Quý Lan từ lâu đã biết Nhâm Xử An sẽ phải rời đoàn phim một thời gian, nhưng anh vẫn cảm thấy không thoải mái.
Anh cũng đã quay hai bộ phim trong năm nay, tại sao một trong hai bộ đó lại không có mặt trong liên hoan phim lần này chứ?
Anh lại phải xa An An vài ngày nữa.
Trong phòng khách sạn, Quý Lan đang ngồi trên ghế sô pha.
Rất muốn tiến thêm một bước và ôm Nhâm Xử An vào trong lòng, nhưng anh lại cảm thấy hình như mình có hơi quấn cô quá.
Người lớn nên có dáng vẻ của người lớn, không thể giống như hồi còn bé lúc nào cũng muốn thần tiên tỷ tỷ ở bên cạnh.
Thế là anh nắm chặt tay thành nắm đấm, khống chế cảm xúc của mình.
Sau đó nói chuyện công việc với cô: “Đến liên hoan phim, em đừng lo lắng nhé.”
Lời nói là để an ủi cô, nhưng vẻ mặt anh lại không giống như muốn an ủi cô.
Nhâm Xử An dường như nhìn thấu suy nghĩ của Quý Lan, chủ động đi đến bên cạnh anh.
“Em đi liên hoan phim, cứ nghĩ là anh thấy vui, dù sao…”
Cô dừng lại, không nói thêm gì nữa.
Quý Lan nhìn chằm chằm cô một lúc.
“Nếu em có thể giành được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, chứng minh được thực lực của bản thân qua những giải thưởng, em sẽ công khai chuyện tình cảm của em với anh.”
Một sự ngạc nhiên lóe lên trong đôi mắt đen hun hút của anh, Quý Lan vòng tay ôm eo Nhâm Xử An bằng cả hai tay.

Môi mỏng cọ nhẹ vào lỗ tai cô, anh nói: “Em nói rồi đấy nhé, không được đổi ý đâu đấy.”
Hơi thở ấm áp phả vào tai, Nhâm Xử An theo bản năng né đầu ra một chút.
Đổi lại, Quý Lan siết chặt vòng tay của mình.
Cô không nhịn được khẽ bật cười, nhẹ nhàng đẩy Quý Lan ra hai lần.

Thấy Quý Lan không chịu buông tay, cô bất ngờ quay đầu lại và hôn lên môi Quý Lan một cái “chụt”.
“Buông tay, buông tay, em nói rồi mà, sẽ không đổi ý.”
Quý Lan lại bị tấn công, mặt anh hơi nóng.

Nhưng vẫn vòng tay qua eo Nhâm Xử An, anh cố chấp không buông ra, mà tiến về phía trước một chút.

Lúc hỏi lại, giọng anh đã trở nên khan khan một chút: “Vừa rồi là phần thưởng… hay là đền bù khi biết rằng em sẽ đổi ý?”
Nhâm Xử An muốn bảo Quý Lan buông tay vì cô cảm thấy hơi khó chịu.
Ai ngờ Quý Lan lại là người được voi đòi tiên, anh nhất quyết không chịu buông tay ra.
Cô nghiến răng đẩy anh ra thêm lần nữa: “Anh mà không buông ra…”

“Chúng ta móc ngoéo, không được đổi ý.”
Vừa nói Quý Lan vừa đưa tay ra.
Nhâm Xử An muốn Quý Lan nhanh chóng buông ra, cho nên cô ngay lập tức gật đầu đáp lại: “Được, móc nghéo.”
Ngón tay út cô và Quý Lan nhẹ nhàng móc vào nhau, miệng cũng nói theo: “Móc nghéo đi, lời hứa trăm năm cũng không đổi.”
Nói xong, ngón tay cái của hai người nhẹ nhàng ấn vào nhau.
Đôi mắt Quý Lan tràn đầy nụ cười mãn nguyện.
Anh vui vẻ giống như một đứa trẻ được cho một nắm kẹo vậy.
Điều này khiến Nhâm Xử An chợt nghĩ đến Quý Lan khi còn nhỏ.
Lúc đó anh cũng đưa tay ra móc ngoéo với cô, lông mày cũng vui mừng mà nhướng lên.
Lúc đó anh cũng không thể nào kìm chế được cảm xúc của mình, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng: “Anh vẫn giống y hệt như khi còn bé…”
Quý Lan bỗng nhiên dừng lại.
Ngay sau đó ý cười trong mắt cũng dần dần tiêu tan.
Anh nhìn thẳng vào mắt Nhâm Xử An, trên mặt không khỏi lộ ra một tia yếu ớt.
“Đừng nhắc tới chuyện lúc anh còn bé nữa.”
Nhâm Xử An chớp mắt: “Hả?”
Quý Lan khẽ cắn môi dưới, sau đó đột nhiên vùi đầu vào giữa cổ Nhâm Xử An.

Giọng nói như bị bóp nghẹt trong cổ anh: “Anh sợ em sẽ coi anh như một đứa trẻ, em hiểu không?”
Đây là nỗi sợ lớn nhất của Quý Lan.
Nói ra điều đó làm cho anh cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.
Môi mỏng nhẹ nhàng hôn vào giữa cổ cô, anh lại hỏi: “An An, em hiểu không?”
Hai người dính lấy nhau đến nửa ngày, sợ lại bị anh trêu chọc, nhịp thở của Nhâm Xử An trở nên ngắn lại.
“Anh, anh… anh nghĩ nhiều quá, ai lại đi đối xử với anh như một tên nhóc miệng còn hôi sữa, hơi chút là đỏ mặt xấu hổ chứ.”
Vì có chút hồi hộp và bối rối, giọng nói của cô có vẻ gấp gáp.
Cảm giác cô chẳng khác nào một chú mèo đang xù lông.
Còn chưa kịp dứt lời, Nhâm Xử An lại nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của Quý Lan.
Đột nhiên cô nhíu mày, nheo mắt đe dọa: “Anh lại vừa mới giỡn em?”
“Anh không có.”
Quý Lan lắc đầu, trông rất ngoan ngoãn và ngây thơ.
Anh nắm lấy tay Nhâm Xử An đặt lên môi mình và tặng cho nó một nụ hôn nhẹ nhàng: “Anh rất vui khi được thấy An An vì anh mà đỏ mặt, tim đập liên hồi.”
Nhâm Xử An bĩu bĩu môi che đi gò má đang ửng hồng.
Nhẹ nhàng rút tay ra, cô lẩm bẩm: “Mồm mép anh càng ngày càng láu lỉnh đấy.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.