Nhật Ký Dưỡng Thành Thiếu Niên Phản Nghịch

Chương 64


Bạn đang đọc Nhật Ký Dưỡng Thành Thiếu Niên Phản Nghịch – Chương 64


Nhâm Xử An hét lên, mặt đỏ bừng bừng.
Cô chỉ đùa giỡn một chút thôi, không ngờ lại rắc rối như vậy.
Cứ như có tiếng gì đó đổ vỡ vậy.
Đầu bên kia điện thoại bỗng lặng im không một tiếng động.

Vài giây sau mới nghe được giọng của Quý Lan nặng nề vang lên: “Em đùa giỡn tôi sao?”
Giọng của anh trầm thấp như gằn từng tiếng khiến người ta có chút khiếp sợ.
Nhâm Xử An ngẩng đầu hít một hơi thật sâu.

Quả nhiên nhóc con vẫn xem cô là  thần tiên tỷ tỷ.

Tất cả những điều này có chút gì đó quen thuộc,nhưng cũng thật mơ hồ, giống như đó chỉ là thói quen còn lưu lại từ thời thơ ấu.
Cô có chút ngượng ngùng, ngón tay vân vê tà áo trong vô thức.

Cô cần phải nhanh chóng tìm thứ gì đó để khỏa lấp cảm giác này.
Không phải đã nói đó là một trò đùa rồi sao?
Dù sao cô dùng từ “thích” chỉ là đùa giỡn, cũng không phải nói “thích” một cách nghiêm túc.
Một người trưởng thành như Quý Lan, cũng đã trải qua nhiều chuyện thì liệu có thể bị lừa gạt dễ dàng như vậy sao?
Nhâm Xử An đang cố gắng để tìm một lý do, không ngờ Quý Lan lại lên tiếng.

Giọng của anh không có sự lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.

Phần còn lại chính là sự bất bình sâu sắc.
Nhưng dường như trong đó cũng hàm chứa chút giận hờn, không vừa ý.
Tựu chung lại, đó chính là giọng điệu làm nũng của một cậu nhóc.
Anh lầu bầu trong miệng: “Tôi nghiêm túc thích em nhưng cô lại chỉ muốn đùa bỡn với tôi.”
Chết… chết tiệt thật.
Nhâm Xử An mở to hai mắt, sững sờ trong giây lát.

Dường như có gì đó vừa nổ tung trong đầu khiến cô giật mình, cả người như chìm vào trong làn sương mờ ảo.
Hai bàn tay cô nắm chặt lại, khuôn mặt đột nhiên nóng bừng lên.
Không còn nghĩ ngợi được gì nữa.
Cô giơ tay vỗ vỗ lên má mình.

Sau đó lấy tay bịt kín điện thoại để ngăn âm thanh truyền tới đầu bên kia.

Cô lăn qua lăn lại trên giường khiến cho nó phát tiếng kêu sột soạt.
Trời ơi, tên nhóc Quý Lan này lại có suy nghĩ như vậy về cô sao?
Cũng bởi vì Quý Lan che giấu quá tốt tình cảm của mình.

Cô rất sợ Quý Lan vẫn xem cô là thần tiên tỷ tỷ, điều đó sẽ khiến cho cô không thể làm gì đó với anh.
Không biết rằng Quý Lan có suy nghĩ như vậy từ bao giờ nữa.
Lăn qua lăn lại vài vòng trên giường, lúc này Nhâm Xử An mới bình tâm trở lại.

Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, khiến cho những lọn tóc trên trán bị thổi tung lên.
Sau đó chúng lại từ từ hạ xuống trước mặt cô.
Sau khi bình tâm trở lại, lúc này cô mới bắt đầu suy nghĩ đến chuyện vừa xảy ra.
Có phải… câu nói lúc đầu của Quý Lan là cố ý muốn trêu đùa cô?
Phản ứng vừa rồi của Quý Lan là cố ý bắt nạt cô.

Nhâm Xử An nghiến răng nghiến lợi.
Tên nhóc này muốn vượt mặt cô đây mà!
Thật sự không ổn chút nào.
Nhâm Xử An cố gắng trấn tĩnh lại, chậm rãi thở ra một hơi.
Bình tĩnh nào, không thể để tên nhóc này qua mặt mình được!
Cô cười nhẹ một tiếng, giọng vô cùng bình tĩnh: “Nhóc con nói gì vậy, vừa rồi tôi chỉ đùa với em thôi, em sẽ không tin là thật chứ?”
Nhiệt huyết trên người Quý Lan phút chốc đã tiêu tan sạch sẽ.

Chỉ có trời mới biết Quý Lan đã hưng phấn đến như thế nào sau khi nghe Nhâm Xử An thốt ra câu nói kia.
Thần tiên tỷ tỷ quả thực cũng có chút tình cảm với anh.
Cô không còn xem anh như một cậu nhóc nữa.
Quý Lan sung sướng đến nỗi phải cố gắng lắm mới kiềm chế được tâm trạng của mình.

Anh trầm giọng, cố tỏ vẻ bình tĩnh để nói ra niềm vui sướng trong lòng mình, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên.
Anh chưa từng nghĩ đến sẽ có kết quả như vậy.
Bỗng nhiên Quý Lan cảm thấy kích động, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Anh mấp máy môi, lắp bắp nói: “Xin lỗi… Tôi… Tôi nói lung tung thôi…” Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, cảm giác như nghẹt thở.

Hai tay để trên bàn nhẹ run lên.

Quý Lan không biết nói gì thêm, chợt nghe trong điện thoại truyền đến tiếng cười khúc khích.
Đây chính là kiểu sau khi lừa được người ta rồi thì cười đắc chí.
Niềm vui sướng vừa dâng lên lập tức bị dìm xuống.

Trong lòng Quý Lan vừa tức giận, lại vừa cảm thấy buồn cười.

Bao nhiêu năm qua Nhâm Xử An vẫn không thay đổi, vẫn luôn thích trêu đùa anh.
Chọc giận người ta, sau đó lại an ủi, vỗ về.
“Em lại bắt nạt tôi.”
Giọng điệu của anh hơi bất mãn, pha lẫn chút kiêu kỳ, nhõng nhẽo: “Tôi không để cho em trêu đùa tôi nữa đâu…”
Nói xong, đôi tai anh bỗng nhiên đỏ bừng lên.
Nhâm Xử An bĩu môi, cố ý nói: “Được thôi, tôi sẽ đi trêu đùa người khác, Sở Dĩ Lam cũng không tệ lắm.”
“Em…” Quý Lan nhíu chặt đôi mày.
Anh tức giận giơ tay bóp chặt con thú nhồi bông.
Nắm chặt một lúc lại nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Có vẻ anh đã nản lòng, không còn giữ được vẻ kiêu căng lạnh lùng nữa.

Quý Lan bình tĩnh lại, nhưng hai má đã đỏ bừng, giọng nói có chút nặng nề: “Không được tìm cậu ta, em chỉ được vui vẻ với tôi thôi.”
Nhâm Xử An cắn môi.
Quý Lan thật sự rất đáng yêu.

Sao có thể có một người vừa trưởng thành lại vừa ngây thơ như vậy chứ?
Nhưng vẫn đáng yêu như lúc trước.
Nhớ lại trước kia lúc cô chạm mặt phải Lý tổng đang định gây khó dễ mình lúc Tết, kiểu người vừa ngây thơ lại vừa trưởng thành giống như anh thật sự rất đặc biệt, khiến cho cô không khỏi động lòng.
“Thấy anh nghe lời như vậy, tôi miễn cưỡng cho anh một cơ hội.” Nhâm Xử An đầy vẻ đắc ý, bắt chéo chân ngồi trên giường.
Nghe giọng có vẻ hí hửng của Nhâm Xử An, Quý Lan không kiềm chế được, bất giác bóp chặt điện thoại trong tay.
Lại thua cô rồi.
Đối với Nhâm Xử An, anh chưa từng từ chối điều gì.

Nhưng trái tim anh bây giờ như đang muốn nhảy loạn lên.

Anh đã nói thẳng ra rằng mình thích cô, vậy mà Nhâm Xử An vẫn chưa đáp lại.
Vì thế, Quý Lan hắng giọng nói: “Tôi cũng muốn nghe em nói em thích tôi.”
Nói xong, đôi mắt anh tràn đầy mong chờ câu trả lời nhưng chưa đợi được câu trả lời đã nghe “tút” một tiếng.
Đó là tiếng điện thoại bị cúp ngang.
Khuôn mặt mềm mại của Quý Lan dần trở lại vẻ lạnh lùng.

Trong lòng anh chợt cảm thấy luống cuống.

Như vậy là… thần tiên tỷ tỷ chỉ muốn trêu đùa anh chứ không hề có chút tình cảm nào?

Một cuộc gọi khác đã cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Nhâm Xử An và Quý Lan.
Là Đoạn Tranh Vanh gọi tới điện thoại của Nhâm Xử An.
Đoạn Tranh Vanh rất ít khi gọi điện cho cô, chủ yếu là liên lạc qua tin nhắn.

Giờ anh ấy gọi điện thoại chắc hẳn là có chuyện gì đó gấp gáp lắm.

Vì vậy cô vội chuyển cuộc gọi: “Ôi, anh Đoạn Tranh Vanh.”
Có vẻ như Đoạn Tranh Vanh đang ngồi trên xe, trong điện thoại còn truyền đến tiếng gió vù vù.
“An An, tối nay có bữa tiệc từ thiện, cô sẽ tham dự.

Tôi đã chuẩn bị quần áo cho cô rồi, vài phút nữa tôi sẽ tới đoàn phim, cô với Đoạn Tiểu Lê chuẩn bị đi.

Nhanh lên nhé.”
Đoạn Tranh Vanh nói rất nhanh, dặn dò qua loa Nhâm Xử An vài câu rồi cúp máy.
Chắc anh ấy còn phải liên hệ với chuyên gia trang điểm và stylist cho nên không thể trao đổi nhiều hơn.
Nhâm Xử An còn chưa kịp hỏi anh ấy lúc nào sẽ đi.
Thấy Đoạn Tranh Vanh gấp gáp như vậy, Nhâm Xử An cũng không dám chậm trễ, vội vàng chuẩn bị một chút, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Đoạn Tranh Vanh đã chờ trước cửa, thấy Nhâm Xử An và Đoạn Tiểu Lê đi ra, anh ấy mở cửa xe.
“Chúng ta sẽ đi trang điểm một chút.

Hôm nay tôi rất vội, cũng may mà cô đã quay xong phân cảnh của mình rồi.” Quả thực Đoạn Tranh Vanh đang rất gấp gáp, mái tóc vốn được vuốt cẩn thận giờ cũng trở nên rối tung.
Mọi người lên xe, nhanh chóng xuất phát.
Lúc này Nhâm Xử An mới có thời gian mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
Tin nhắn của Quý Lan: “Sao đang nói lại cúp điện thoại thế?”
Nhâm Xử An quay sang liếc nhìn Đoạn Tranh Vanh.
Đoạn Tranh Vanh cảm nhận được ánh mắt của cô, vội đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời của mình, miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, tôi đang nghĩ có nên nói thật ra không.” Nhâm Xử An nói.
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Đoạn Tranh Vanh, Đoạn Tiểu Lê liền giải thích: “Chú à, vừa nãy chú gọi tới đúng lúc chị An An đang nói chuyện với anh Quý Lan đấy.”
Nhâm Xử An gật đầu nói: “Đúng thế đấy, cho nên giờ anh ấy trách tôi đang nói chuyện mà cúp điện thoại.”
Đoạn Tranh Vanh ngỡ ngàng.

Anh ấy vội vàng đưa Nhâm Xử An đi công việc, sao lại trách anh ấy được? Cuối cùng Nhâm Xử An cũng không nói tới chuyện Đoạn Tranh Vanh đưa mình đi, mà chỉ nhắn trả lời Quý Lan: “Có công việc đột xuất thôi.”
Quý Lan nhanh chóng trả lời:
“Tôi có cảm giác tôi còn không quan trọng bằng công việc của em.”
Gấu Túi Không Ngủ: [Anh thật là…]
Gấu Túi Không Ngủ: [Có vẻ đúng như thế đấy.]
Gấu Túi Không Ngủ: Gửi hình mặt cười.
Quý Lan cũng có công việc, buổi tối anh phải tham dự sự kiện của một nhãn hàng.

Lúc này anh đang ngồi trong phòng trang điểm.

Chuyên gia trang điểm thấy vẻ mặt của Quý Lan tối sầm lại, tay cầm chổi trang điểm mà không biết có nên tiếp tục hay không.
“Thầy Quý, bây giờ chúng ta…”
Quý Lan nhíu mày, không nói chuyện được rõ ràng thì anh cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Hôm nay anh đã bất chấp hình tượng của mình để nói thẳng với cô tâm tình của mình.

Anh cũng không bận tâm việc mình làm có hơi vội vàng.
Vì vậy anh quay lại nói với chuyên gia trang điểm: “Thật ngại quá, tôi phải ra ngoài gọi điện thoại chút đã.”
Ra khỏi phòng trang điểm, Quý Lan đứng cạnh cửa sổ nhìn xe cộ tấp nập qua lại.

Vài giây sau điện thoại được kết nối, anh nghe giọng Nhâm Xử An thì thầm trong điện thoại: “Này, sao tự dưng lại gọi điện thế?”
Quý Lan mím môi, cuối cùng nói thẳng: “Tôi sợ em đùa giỡn, không muốn nói chuyện tình cảm với tôi.”
Giọng của Quý Lan không lớn nhưng Đoạn Tranh Vanh đang ngồi cạnh Nhâm Xử An.

Vì Nhâm Xử An nghe điện thoại nên mọi người trên xe đều im lặng, không ai nói chuyện nữa.
Giọng của Quý Lan truyền tới tai của Đoạn Tranh Vanh không sót câu nào khiến cho anh ấy sửng sốt liếc mắt nhìn Nhâm Xử An.
Nhâm Xử An bị Đoạn Tranh Vanh nhìn như vậy, lập tức mặt đỏ bừng cả lên.
Cô xấu hổ mím chặt miệng, sau đó nói mấy câu qua kẽ răng: “Anh có thể đừng nói thẳng chuyện đó ra được không?”
Quý Lan ấm ức: “Tôi cũng là học theo em thôi.”
“Vừa nãy tôi ở một mình, bây giờ có anh Đoạn Tranh Vanh ngồi bên cạnh tôi đây này.” Nhâm Xử An ngượng ngùng không dám nhìn Đoạn Tranh Vanh.
Đoạn Tranh Vanh vội vàng quay đầu đi hướng khác.
Quý Lan im lặng một lát, sau đó nói: “Do tôi hơi lo lắng… nhưng… Tôi sợ thôi.”
Bộ dạng ấm ức như vậy, ai không biết còn tưởng Nhâm Xử An bắt nạt anh đấy chứ.
Nhâm Xử An vỗ đùi, tức giận nói: “Anh sợ cái gì? Tôi thích anh từ lâu rồi mà anh lại giả bộ đáng thương như vậy.”
Nói xong, cô lập tức cúp điện thoại.
Cô nói xong được một lúc mà trong xe vẫn im lặng, không ai nói câu gì.

Kể cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng.

Nhưng Đoạn Tiểu Lê và Đoạn Tranh Vanh đều đang nhìn trộm cô.

Nhâm Xử An giận quá hóa thẹn, lại hung hăng vỗ đùi một cái, quát nhẹ: “Các người nhìn cái gì vậy? Tôi thích Quý Lan thì có gì lạ đâu?”
Hai chú cháu họ Đoàn vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Bọn họ giả bộ như không nghe, không nhìn thấy gì.
Đầu bên kia, Quý Lan lại nghe tiếng điện thoại “tút tút” nhưng lần này tâm trạng của anh khác với lần trước.

Khuôn mặt lạnh như băng của anh không nhịn được mà nở nụ cười.
Gương mặt anh trở nên mềm mại, giống như băng tuyết giữa mùa đông được ánh mặt trời chiếu rọi, tan chảy thành những giọt nước.
Nhâm Xử An nói đã thích anh từ lâu rồi.
Trong lòng Quý Lan vừa cảm thấy ngượng ngùng, lại vừa vui mừng.

Anh cúi đầu xuống.

Những ngón tay thon dài bất giác nắm chặt rồi lại buông ra, thậm chí cũng không biết phải làm gì.
Trong đầu anh nhớ lại những chuyện trước kia, nhưng cuối cùng cũng không tìm được manh mối gì chứng tỏ thần tiên tỷ tỷ thích anh.

Chắc là do Nhâm Xử An diễn tốt quá nên đã lừa được anh.
Chính xác thì… cô bắt đầu thích anh từ khi nào?

Suy nghĩ của Nhâm Xử An từ từ chùng xuống.
Cô tức giận, trong đầu nghĩ muốn mắng Quý Lan vài câu, bỗng nhiên điện thoại lại báo có tin nhắn, là một tin nhắn trong mục “Bạn mới”.
Nhâm Xử An mở ra xem, phát hiện người nhắn tin là… Lương Nhạc.
Nhìn thấy tên Lương Nhạc, cô nhớ lại ngày hôm đó Lương Nhạc chạy theo Quý Lan, nói với anh ấy: “Tôi thích anh.”
Mà Quý Lan đã hỏi lại Lương Nhạc có thật sự thích anh không, thậm chí còn hỏi rất nghiêm túc.
Thật kỳ lạ khi Quý Lan nghiêm túc trả lời câu hỏi của Lương Nhạc.

Nhưng thật ra không phải Quý Lan thích Lương Nhạc và Lương Nhạc cũng chưa hẳn đã thích Quý Lan.
Nhâm Xử An bĩu môi.
Cô không có ác cảm gì với Lương Nhạc nhưng vì có liên quan tới Quý Lan nên cảm thấy không được thoải mái.
Do dự một lát, cuối cùng cô cũng đồng ý kết bạn với Lương Nhạc.
Lương Nhạc chắc chắn là đang cầm điện thoại.
Sau khi Nhâm Xử An đồng ý kết bạn, chưa đầy năm giây đồng hồ, cô ta liền gửi một lời chào cho Nhâm Xử An.
Ngay sau đó…
Lương Nhạc: [Tôi đã khóc hết nước mắt lúc cô rời khỏi phim “Ám Dũng” đấy.]
Lương Nhạc: [Đại tiểu thư và sĩ quan, tôi thật sự không thể hiểu nổi.]
Lương Nhạc: [Sao có thể như vậy được?]
Lương Nhạc: [Tôi thật sự muốn cạy đầu biên kịch xem ông ấy rốt cuộc là nghĩ như thế nào mà viết toàn cảnh đẫm nước mắt như thế.]
Lương Nhạc: [Nói thật là cô và Sở Dĩ Lam rất hợp với nhau đấy.]
Lương Nhạc: [Hai người quả thật rất xứng đôi đấy.]
Lương Nhạc: [Hai người có thể thử diễn tình chị em xem thế nào?]
Lương Nhạc: [Cứ thử đi, tôi chắc chắn sẽ trở thành fan CP trung thành của hai người đấy.]
Lương Nhạc: [Hai người rất phù hợp, tôi có thể nói chuyện với bác tôi.]
Nhâm Xử An sửng sốt.
Ông già xem điện thoại di động trên tàu điện ngầm.jpg
Phiền cô không đem những cảm xúc trong phim ra ngoài đời thực được không?
Còn đi nói chuyện với bác mình sao?
Cô và Sở Dĩ Lam bây giờ không có chút gì tương đồng cả, sau này cũng sẽ không có, sao có thể đến mức đi gặp cha mẹ được?
Gấu Túi Không Ngủ: [Cô đừng nói như vậy.]
Gấu Túi Không Ngủ: [Tôi với Sở Dĩ Lam tuyệt đối không thể nảy sinh quan hệ gì khác cả.]
Gấu Túi Không Ngủ: [Cô làm ơn nhanh chóng bỏ suy nghĩ ấy đi, đây là tà giáo đấy!!]
Gấu Túi Không Ngủ: Cầu xin.jpg
Bên kia Lương Nhạc im lặng một hồi lâu,
Khoảng hai phút sau cô ta mới hỏi lại một câu.
Lương Nhạc: [Cô thực sự không muốn thử sao?]
Lương Nhạc: [Tuy Sở Dĩ Lam mới nhìn có vẻ không được đường hoàng cho lắm, nhưng anh ta cũng rất trẻ trung.]
Lương Nhạc: [Tôi biết anh ta rất cẩn thận.]
Lương Nhạc: [Cũng biết quan tâm người khác.]
Lương Nhạc: [Nhìn anh ta cũng thấy rất ổn đấy.]
Nhâm Xử An biết Lương Nhạc đang tham gia CP, cô có cảm giác muốn khích lệ cô ấy.
Vì thế cô cau mày, suy nghĩ cách giải quyết.
Bỗng nhiên cô nảy ra một ý, cong môi cười nhẹ.
Gấu túi không ngủ: [Nếu cô mà còn khuyên nữa thì tôi sẽ đem hết mấy lời cô khen Sở Dĩ Lam cho cậu ta xem…]
Gấu túi không ngủ: [Cho Sở Dĩ Lam xem tất cả ảnh chụp màn hình luôn.]
Lương Nhạc gửi một loạt “…” sang.
Ngay sau đó…
Lương Nhạc thu hồi một tin nhắn.
Lương Nhạc thu hồi một tin nhắn.
Lương Nhạc thu hồi một tin nhắn.
Ba câu cô ta khen Sở Dĩ Lam bị thu hồi bằng tốc độ nhanh nhất.
Nhâm Xử An không nhịn được phải tự cho mình một like.
Hai người này đúng là bạn xấu của nhau, nhất định không thể để người còn lại biết được mình từng khen người ta.
Mỗi lần gặp nhau phải mắng nhau vài câu mới chịu được.
Lương Nhạc: [Tôi… Tôi không khen anh ta.]
Lương Nhạc: [Nhưng CP hai người có real thật mà!]
Lương Nhạc: [Tôi đã xem hết tất cả mấy cái video của hai người do cư dân mạng cắt ghép rồi, đúng là có mùi thật á.]
Lương Nhạc: [Hình ảnh]
Nhâm Xử An mở ảnh ra xem.
Là bài viết của một người có tên là “Nhâm Sở bình an”.
Nhâm Sở bình an…
Tên này… Đặt cũng được đấy, nhưng mà cô với Sở Dĩ Lam thật sự không thể bình an bên nhau đâu.
Ầy, anh Lan vẫn tốt hơn.
Điện thoại di động lại rung lên mấy lần nữa.
Lương Nhạc khuyên cô thêm vài câu, sau đó cô ta nói là phải tham gia hoạt động của một nhãn hiệu nên không có thời gian nói chuyện phiếm thêm nữa.
Cuối cùng cô ta còn gửi cho Nhâm Xử An một bức ảnh tự sướng.
Cô ta nói thêm một câu cuối cùng: [Nếu lần sau chúng ta lại cùng cướp một vai với nhau, tôi sẽ đè bẹp cô.]
Ồ, vẫn huênh hoang y như cũ.

Nhâm Xử An nhếch miệng cười cười, cô nàng Lương Nhạc này, có lẽ là vì được bố mẹ anh trai chiều chuộng nên không có nhiều ý xấu lắm.
Trừ việc hung hăng quá đáng ra thì cũng không có chỗ nào khác khiến người ta ghét.
“Lần này tôi chỉ có thể đưa cô tới cửa bữa tiệc tối thôi, tôi và Đoạn Tiểu Lê không vào được.”
Đoạn Tranh Vanh nhìn tin nhắn trên di động một chút, anh ấy cau mày một chút, sau đó mới nói: “Chúng ta phải chờ một lát.”
Nhâm Xử An thấy chờ chút cũng không sao nên gật gật đầu.
Mười phút sau, một chiếc xe MPV dừng lại trước mặt bọn họ.
Cửa xe mở ra ngay sau đó, Chu Mạt Mạt bước xuống trên đôi giày cao gót tầm 10cm, cô ta được trợ lý Trương Văn đỡ xuống xe.
Cô ta mặc chiếc váy đỏ rực rỡ, thân hình cao gầy, lớp trang điểm trên mặt hơi dày, rất phù hợp với chiếc váy đỏ trên người.
Vốn dĩ Nhâm Xử An đã thấp hơn cô ta một chút, cô lại còn không muốn đi giày cao gót quá cao nữa.

Giờ cô đứng cạnh Chu Mạt Mạt, bị cô ta lấn át hẳn, trông khí thế đã chênh lệch khá lớn với Chu Mạt Mạt rồi.
Chu Mạt Mạt cúi đầu, nhẹ nhàng liếc Nhâm Xử An một cái.
“Chúng ta vào thôi.”
Khí chất của Chu Mạt Mạt rất hợp với màu đỏ.
Nhưng Đoạn Tranh Vanh biết cô ta không hề thích màu đỏ, càng không thích đi giày cao gót cao hơn 7 cm.
Anh ấy đẩy kính, nhìn Chu Mạt Mạt nói: “Hai người đều là người của Ám Lam, đây là lần đầu tiên Xử An đến nơi như thế này, cô hãy giúp đỡ cô ấy một chút.”
Chu Mạt Mạt sao không biết ý của Đoạn Tranh Vanh chứ.
Cô ta không cười, cũng không tức giận mà chỉ hững hờ nhìn lướt qua Nhâm Xử An một cái.
“Cùng là nghệ sĩ trong một công ty, đương nhiên phải giúp đỡ nhau một chút.”
Nhâm Xử An im lặng.
Cô cảm thấy thái độ của Chu Mạt Mạt đối với cô bây giờ hình như không giống hồi trước lắm.
Thật ra, nếu cô đứng ở một góc độ khác thì cũng sẽ phải thở dài vì Chu Mạt Mạt.
Hiện tại cô và Quý Lan đã thẳng thắn với nhau rồi nhưng cô vẫn nhớ những cảm giác của mình lúc trước.
Không dám thể hiện tấm lòng mình, chỉ cảm thấy cứ tiếp tục tình trạng thế này cũng tốt rồi.
Có phải bao nhiêu năm nay Chu Mạt Mạt cũng vậy hay không?
Cô và Chu Mạt Mạt cùng bước vào bên trong hội trường buổi tiệc tối.

Bên trong có rất nhiều người đang tụ tập, mười người cười nói vui vẻ, túm năm tụm ba lại cùng nhau.
Nhâm Xử An tham gia quá ít hoạt động nên những nghệ sĩ mà cô quen biết cũng không nhiều lắm.

Vậy nên tạm thời cô vẫn chưa thấy có ai quen.
“Lúc người tổ chức bữa tiệc nói tôi có thể mang theo một người nữa thì tôi đã biết người đi với tôi chắc chắn sẽ là cô.” Chu Mạt Mạt đột nhiên lên tiếng.
Khi cô ta nhìn Nhâm Xử An, trong mắt cô ta hình như có một chút tự giễu rất nhẹ.

Nhưng chỉ thoáng qua một lát, cô ta đã lấy lại vẻ lạnh nhạt thường ngày.

Vẻ lạnh nhạt này, chính là Chu Mạt Mạt trong kí ức của Nhâm Xử An.
Tao nhã, dịu dàng, hoàn mỹ, chỉ cần đứng đó đã có vẻ ung dung.
Cô cảm thấy hình như Chu Mạt Mạt hơi khác trước, cô không lên tiếng, chờ Chu Mạt Mạt nói tiếp.

Cô ta cầm một ly rượu lên, nhấp nhẹ một ngụm.
Cô ta đứng đó, ánh mắt lướt qua người Nhâm Xử An, hướng ánh nhìn lạnh nhạt ra ngoài cửa sổ.
“Lúc quay phim “Ám Dũng”, tôi cố tình làm khó Giang Đồng.”
“Lúc ghi hình “Nơi tụ họp vui vẻ”, tôi cũng cố ý ngã.”
Dáng người cô ta cao gầy, bộ váy đỏ bao bọc lấy thân hình như ngọc của cô ta.
Trong lúc nói chuyện, giọng nói của cô ta cũng lạnh nhạt, không hề cảm thấy xấu hổ hay hối hận về những việc mình đã làm.
Chỉ có hững hờ.
Rất thản nhiên.
Làm là làm.
Không hề hối hận, không có xin lỗi, cũng không vì vậy mà tỏ ra buồn rầu.
“Xưa nay anh ấy rất ít nói, đối với ai cũng vậy, không ai có thể đến gần anh ấy.”
“Càng là thế thì lại càng bí ẩn hơn, càng khiến người ta muốn tìm hiểu.

Rất nhiều fans của anh ấy có lẽ cũng có tâm trạng này.”
“Từ lần đầu nhìn thấy anh ấy, tôi đã yêu anh ấy.”
“Tám năm, cô có biết tám năm là gì không.”
Lúc Chu Mạt Mạt nói những lời này, cô ta quay đầu lại, im lặng nhìn Nhâm Xử An.
“Đuôi mắt có nếp nhăn, ngây thơ hóa trưởng thành, yêu thích trở thành cố chấp.”
“Đương nhiên tuổi cũng dần lớn hơn.”
Lần đầu tiên gặp Quý Lan, cô ta bằng tuổi Nhâm Xử An.
Nhưng người với người, số mệnh không giống nhau.
Ám Lam nâng đỡ cô ta, từ lúc cô ta mới bắt đầu sự nghiệp cho đến tận bây giờ.

Đặc biệt là lúc mới bắt đầu sự nghiệp, gần như tất cả tài nguyên tốt nhất đều được đưa đến trước mặt cô ta, để cô ta lựa chọn.
Cô ta cũng từng hào hứng, từng chờ mong, từng suy nghĩ lung tung, nghĩ rằng mình rất đặc biệt đối với người ấy.
Giống như lời bài hát đó nói…
“Em ảo tưởng rằng có lẽ anh đang giả vờ không nhìn em, để em biết rằng càng không chiếm được lại càng quý giá hơn.”
Cô ta mong chờ mãi đến khi bước qua cái tuổi hay nghĩ ngợi lung tung.

Sau đó cô ta nghĩ, cứ thế thôi, có lẽ Quý Lan chỉ không tin vào loại quan hệ thân mật nhất giữa hai người đó.
Chỉ cần cô ta còn ở Ám Lam thì cô ta sẽ mãi mãi là người ở gần Quý Lan nhất.
Ai cũng không giữ được Quý Lan, ngay cả chính cô ta cũng vậy.
Đồng nghĩa là ai gần Quý Lan cũng không thể gần bằng cô ta được.
Thế là đủ rồi.
Cô ta không nói, Quý Lan cũng vờ như không biết.  Thoáng một cái, thời niên thiếu cứ trôi qua như vậy.

Đây chính là trạng thái lý tưởng nhất mà cô ta nghĩ tới.
Cô ta chưa từng nghĩ rằng sẽ có một người phá vỡ trạng thái cân bằng này.

Điều mà cô ta nghĩ rằng không thể đã biến thành có thể.
Hoảng sợ, không cam tâm, đố kỵ.
Và chứng kiến mình đang dần mất đi.
Đây là kết quả mà cô ta chờ đợi suốt tám năm.

Ai có thể bình tĩnh như không có việc gì xảy ra chứ?
Cô ta không làm được.
Những chuyện mất lý trí cô ta đã làm rồi, sự thù hận cần phải bộc phát cũng đã phát ra.

Sự đố kị không giảm bớt, nhưng hoảng sợ và không cam tâm đã từ từ biến mất.
Từ trước đến nay, Quý Lan chưa bao giờ thuộc về cô ta.

Dù Nhâm Xử An có xuất hiện hay không cũng không thay đổi được sự thật đó.
Tám năm nay, cô ta chỉ đang tự lừa dối bản thân thôi.
Chỉ đến thế mà thôi.
Những chuyện xảy ra trong mấy năm vừa qua, thoáng lướt qua trong đầu cô ta như đèn kéo quân.

Quay đầu ngoảnh lại, phát hiện ra đa số chuyện vẫn khá hài lòng.

Yêu thầm là vậy đó, chỉ cần yên lặng dõi theo cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Khóe mắt Chu Mạt Mạt hơi ươn ướt.
“Ai…”
Cô ta nở nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng lắc đầu như che giấu một thứ gì đó.

Cô ta không nhìn Nhâm Xử An mà chỉ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Chỉ một lát sau cô ta đã điều chỉnh tốt cảm xúc.


Cô ta quay đầu lại, dùng sắc mặt khá phức tạp để nhìn Nhâm Xử An.
Cô ta chậm rãi nói: “Nhâm Xử An, trong một thoáng tôi từng hận cô nhưng cũng… Ước được như cô.”
Cô ta nói xong, uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Bỏ đi một cách phóng khoáng.
Chu Mạt Mạt không cần Nhâm Xử An trả lời.

Cô ta chỉ cần cô im lặng lắng nghe mà thôi.

Lúc này cô thấy Chu Mạt Mạt nở nụ cười, bị một đám người vây quanh.
Dưới ánh đèn, trang sức trên người cô ta tỏa ánh sáng lấp lánh.
Đây chính là Chu Mạt Mạt trong ấn tượng của cô trước khi vào Ám Lam.
Cô hít sâu một hơi.
Lúc ở trong đoàn làm phim “Ám Dũng”, đúng là cô không thích Chu Mạt Mạt nhưng chưa đến nỗi ghét.

Giờ cô nhìn dáng vẻ này của Chu Mạt Mạt lại cảm thấy trong lòng dâng lên chút chua xót.
“Ai da, đây không phải là Nhâm Xử An sao.” Một giọng nói hơi quen thuộc nhưng khiến người ta không nhớ nổi là ai vang lên sau lưng cô.
Nhâm Xử An quay đầu lại.
Thấy Phương Vũ mặc một bộ váy trắng, kéo tay một người đàn ông trung niên hơi mập.
Trên gương mặt xinh đẹp của cô ta lộ ra một nụ cười trào phúng rõ ràng.
Cô ta cong môi nói: “Sao không có ai đi cùng cô vậy?”
Sau này cô ta đóng trong một bộ phim lớn, tuy kĩ thuật diễn vẫn không có gì nổi bật nhưng dù sao cũng là vai nữ hai, lại dựa vào gương mặt xinh đẹp làm dấy lên một đợt sóng, gần đây cô ta đang tỏa sáng như mặt trời ban trưa.
Nhâm Xử An lặng lẽ đánh giá người đàn ông bên cạnh cô ta.
Chẳng lẽ đây chính là “Tổng giám đốc Khương” mà cô từng nghe qua sao?
“Chị Xử An, em đến rồi đây.” Một giọng nam dịu dàng vang lên, Hoắc Khưu Dung cầm theo chút điểm tâm đến cạnh Nhâm Xử An.
Anh ta cao hơn Nhâm Xử An một cái đầu, cụp mắt nhìn Nhâm Xử An, đôi lông mi dưới ánh đèn đổ một tầng bóng mỏng manh.
Nhâm Xử An hơi run nhưng phản ứng lại rất nhanh.
Cô cười cười nói: “Sao lâu quá vậy.”
“Chọn ít đồ ăn cho chị Xử An.”
Hoắc Khưu Dung vò vò tóc, gật đầu nhìn hai người Phương Vũ ra hiệu: “Chúng tôi ra ngoài hóng gió một chút.”
Bọn họ chỉ nói ngắn gọn mấy câu, hai người Nhâm Xử An đã quay người đi trước.

Phương Vũ nhìn hai bóng người một cao một thấp từ từ đi mất, hai mắt híp lại.
Cô ta nhớ kĩ mối thù, không báo không được.
Bỗng dưng cô ta cảm thấy có người đang nhìn, bèn quay đầu nhìn lại.
Thấy Chu Mạt Mạt – ngôi sao sáng nhất của Ám Lam đang hững hờ nhìn cô ta.
Tuổi tác và kinh nghiệm của hai người ở đây.
Phương Vũ khách sáo chào hỏi.

Chu Mạt Mạt cũng lễ phép đáp lại hai người.

Cô ta có ấn tượng với Phương Vũ, có ấn tượng cả với người đàn ông bên cạnh Phương Vũ.
Có vẻ ông ta lập nghiệp nhờ ngành du lịch, hai năm nay mới bắt đầu lấn sân sang mảng truyền hình, nền móng không sâu lắm nhưng được cái có tiền, cũng có chút quan hệ.
Chu Mạt Mạt lạnh nhạt nói: “Đừng có đối đầu với Nhâm Xử An nữa, không có chuyện gì tốt lành đâu.”
Phương Vũ nhíu mày.
Ánh mắt nhìn Chu Mạt Mạt của cô ta lập tức mất đi sự thân mật: “Chuyện của tôi không mượn cô quan tâm.”
Cô ta thiếu ít chuyện tốt lành hay sao?
Cô ta chỉ muốn cảm thấy thoải mái chút, chỉ thế thôi.
Nhâm Xử An đi theo Hoắc Khưu Dung ra ngoài.

Không khí bị dồn nén được xả ra khiến cho cô thở một hơi thật dài.
“Lúc nãy cảm ơn cậu đã giúp tôi nhé, tôi thật sự chẳng muốn phí lời với cô ta tí nào.”
“Không có gì, giúp đỡ chị Xử An cũng là chuyện nên làm mà.” Hoắc Khưu Dung trả lời.
Anh ta len lén liếc nhìn Nhâm Xử An một cái, rồi quay đi rất nhanh.

Trước đây anh ta thường tìm chuyện để nói với Nhâm Xử An nhưng hôm nay anh ta lại im lặng.
Trong thoáng chốc, dường như anh ta còn thấy được hình ảnh ngày đó ngay trước mắt.
Sau khi anh ta rời khỏi phòng nghỉ, bỗng nhiên lại nghĩ ra vài câu hỏi mới muốn hỏi Nhâm Xử An một chút.

Lúc quay lại, anh ta thấy Quý Lan đè Nhâm Xử An lên tường, cúi đầu bên tai Nhâm Xử An.
Anh ta không thấy vẻ mặt của Quý Lan nhưng có thể nghe thấy anh nói nhỏ.
“Đồng ý với anh.”
Lần đầu tiên Quý Lan dịu dàng như vậy, trong giọng nói còn mang theo ý làm nũng.
Mà Nhâm Xử An cũng trả lời như rất quen.
Trong nháy mắt, hình như anh ta đã biết gì đó.

Bình thường anh ta luôn quan  tâm Nhâm Xử An, thậm chí chỉ cần một câu nói, một vẻ mặt anh ta đã biết thái độ của cô.
Vì vậy anh ta hiểu rõ, Quý Lan và Nhâm Xử An có mối quan hệ thân mật.
Đại khái là anh ta không thể nào lay chuyển được.

Vẻ mặt Hoắc Khưu Dung thoáng cô đơn.

Hai người không nói gì, hình như bầu không khí bây giờ cũng hơi kỳ lạ.
Anh ta bèn đưa ít điểm tâm cho Nhâm Xử An: “Ăn chút không?”
“Trông có vẻ rất ngon, nhưng mà béo lắm…” Nhâm Xử An nhìn qua nhìn lại.
Tuy miệng nói là béo nhưng chỉ mấy giây sau cô đã không nhịn được, thò tay ra cầm một cái.

Chỉ ăn một miếng thôi, lúc về chạy thêm vài bước là được.
Đúng lúc cô thò tay ra thì nghe “Rắc” một cái.
Hai người đột ngột quay lại, chỉ thấy bóng cây thấp thoáng lên như từng có người đứng trong đó.

Hoắc Khưu Dung phản ứng cực nhanh, lập tức chạy ra nhìn nhưng vẫn không thấy ai.
Chỗ này là vườn hoa, có khá nhiều lối nhỏ và cây cối, chỉ cần vòng qua mấy ngã rẽ là mất hút.

Nhâm Xử An nhấc váy đi đến cạnh Hoắc Khưu Dung, nhìn quanh vài cái.
Cuối cùng, hai người họ nhìn nhau.
“Chị Xử An, hay là chúng ta về đi.” Hoắc Khưu Dung nhướn mày.
Nhâm Xử An gật đầu: “Ừm, tôi cũng cảm thấy hình như bên kia có người.”
Không ngờ lại có người chụp trộm, cũng may hai người không hề làm gì không phù hợp.

Nhưng dù vậy, vẫn phải đề phòng có người muốn bôi đen, đổi trắng thay đen.
Nhâm Xử An lập tức nói rõ mọi chuyện với Đoạn Tranh Vanh.
Cô cũng nhìn chằm chằm vào Weibo, một khi xuất hiện tình hình gì cũng có thể nhanh chóng đáp trả.
Cô vừa mới thẳng thắn với Quý Lan, cô không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì bây giờ.

Nhưng chưa kịp thấy ảnh cô và Hoắc Khưu Dung ở cạnh nhau thì cô lại thấy video của Quý Lan và Lương Nhạc.
Video rất ngắn, chỉ có mấy giây.
Bởi vì video vừa bắt đầu chưa đến ba giây, Quý Lan bỗng dưng ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào ống kính.
Vẻ mặt anh lạnh lùng cứng rắn, mang theo thứ khí thế ép người, có vẻ rất đáng sợ.

Nhưng giây phút anh nhìn sang Lương Nhạc thì khuôn mặt lại trở nên dịu dàng.
Sự dịu dàng rất nhỏ.
Lần gần nhất mọi người thấy vẻ mặt này của anh là trong  “Căn phòng kì diệu”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.