Nhật Ký Dưỡng Thành Thiếu Niên Phản Nghịch

Chương 22


Bạn đang đọc Nhật Ký Dưỡng Thành Thiếu Niên Phản Nghịch – Chương 22


Không ai có thể hiểu được tâm trạng của Quý Lan sau khi nghe câu “Tôi là diễn viên Nhâm Xử An”.
Lúc đó trong nháy mắt máu huyết cả người anh như muốn sôi trào lên hoặc trong nháy mắt như muốn đông cứng lại.
Sống lưng anh cứng đờ, một giọng nữ quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào tai anh, tuy giọng nói có chút ngập ngừng nhưng lại chững chạc, nó hoàn toàn trùng khớp với giọng nói trong hồi ức của anh.

Nhưng vốn anh đã không kịp suy nghĩ gì nữa rồi, dường như ý thức thụ động để cơ thể bên trong bóc tách, giống như một quả cầu tình cảm nhẹ nhàng bay lên không trung và bay đến dòng hồi tưởng xa xăm.
Anh cảm thấy mình đang ở trong biển mây cuồn cuộn của ký ức.
Trong biển mây đó có những tiếng chửi rủa, tiếng gào thét, vết thương thể xác và cả vết thương trong lòng.

Còn có một giọng nói dịu dàng, xuyên qua màn sương đến bên tai anh nói rằng: Tôi sẽ luôn ở bên cạnh em.
Điều này khiến anh bất chợt nhớ đến sự dựa dẫm và thất vọng đối với người kia vào mười mấy năm trước.
Nhâm Xử An.
Người phụ nữ đã ở bên anh ba năm, bảo anh hãy tin tưởng và dựa dẫm vào cô, vậy mà trong nháy mắt người đó lại bỏ rơi anh.
Dù có quên tên ai thì Quý Lan cũng sẽ không bao giờ quên được tên của người này.
Năm mười hai tuổi, lúc anh cho là cả thế giới này đã bỏ rơi mình thì thần tiên tỷ tỷ đã xuất hiện.
Dù không phải lúc nào thần tiên tỷ tỷ cũng ở bên nhưng cô chưa từng rời đi trong ba năm ấy, dù không nhận được câu trả lời nhưng anh biết, thần tiên tỷ tỷ sẽ luôn ở bên mình.
Sự đề phòng trong tâm trí bị bóc ra thành từng mảng, anh đã tin thần tiên tỷ tỷ, tin cô ấy sẽ mãi mãi bên cạnh anh.
Nhưng cuối cùng, cô cũng giống như những người bố mẹ vô trách nhiệm kia mà bỏ rơi anh.
Anh cô đơn một mình, tất cả mọi người đều chỉ có thể ở bên anh trong một thời gian.
Thần tiên tỷ tỷ thần thông quảng đại, miệng vàng lời ngọc nói: “Tôi sẽ luôn ở bên em” chẳng qua chỉ là… lời nói gió bay mà thôi.
Tất cả những đau đớn, dựa dẫm và nhớ nhung đều như màn sương có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Tâm trạng của Quý Lan rất hiếm khi hỗn loạn.
Đã hai mươi năm rồi, đã hai mươi năm kể từ lần đầu tiên gặp gỡ.
Và đã mười bảy năm kể từ ngày chia xa.
Anh đã không còn là Quý Hưng sống dưới đáy xã hội bị mọi người cười nhạo, chửi bới là “con trai của kẻ giết người” từ lâu rồi.
Nhâm Xử An chính là Nhâm Xử An này sao?
Mười bảy năm trước, sau khi phát hiện thần tiên tỷ tỷ đã rời đi, anh oán hận và từng nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ tha thứ cho người đã biến mất trong thế giới của mình mà không nói một lời như vậy.
Lúc bước đến cô không hỏi sự đồng ý của anh, lúc rời đi cũng chẳng để lại một câu nào, rốt cuộc cô coi anh là gì hả?
“Sau này chúng ta nhất định sẽ gặp nhau, hãy chờ tôi.”
Khi anh oán hận, nhớ nhung, khi cảm xúc tiêu cực tràn ra trong ngực thì những lời thì thầm của thần tiên tỷ tỷ sẽ lại dâng lên trong tâm trí, khiến trái tim anh tan chảy.
Đó có thể chỉ là lời nói ngẫu nhiên của thần tiên tỷ tỷ nhưng nó lại khắc sâu ở trong lòng anh.
Anh đặt con búp bê trên đầu giường và treo bức tranh lên tường phòng ngủ.
Mỗi ngày khi mở mắt dậy, dù mệt mỏi và buồn ngủ đến đâu, chỉ cần nhìn vào chúng thì trong cơ thể anh lập tức dâng lên một nguồn động lực vô tận.
Sau đó là mười bảy năm ròng rã.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, anh mới hiểu thật ra anh chưa bao giờ oán trách thần tiên tỷ tỷ.
Anh chỉ hy vọng hai người có thể gặp lại nhau thôi.
Lúc này trong đầu anh bỗng hiện lên vô số hình ảnh lúc thần tiên tỷ tỷ thấy anh thì cô sẽ vui vẻ chào đón anh chứ? Hay để tránh bị nghi ngờ nên cô sẽ chỉ nhẹ nhàng mỉm cười và dùng cách thức mà chỉ hai người có thể hiểu để tỏ ý chào anh?
Quý Lan thở một hơi thật sâu.
Anh cố đè nén sự kích động và mong đợi trong lòng, sau đó thì nói ra những lời lạnh lùng như thường ngày: “Bên ngoài có chuyện gì vậy? Đừng lãng phí thời gian nữa.”
Nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt đã giảm xuống đáng kể.
Sắc mặt Nhâm Xử An đột nhiên thay đổi, cô đứng tại chỗ một lúc rồi lộ vẻ xấu hổ và lúng túng không biết làm sao.
“Phụt.”
Phương Vũ nhìn thấy phản ứng của Nhâm Xử An, cô ta đưa tay lên che miệng.
Nét mặt cô ta ngầm lộ ra vẻ cười nhạo nhưng lại giả vờ nhẹ giọng an ủi: “Từ trước đến giờ Quý Lan luôn nóng tính như vậy.

Cô cũng đừng cảm thấy mất mặt, tôi sẽ không cười nhạo cô đâu.”
Tiếng cười của cô ta, đến người điếc cũng còn nghe thấy nữa là, đúng thật là nói dối không chớp mắt.
Biểu cảm này của Phương Vũ khiến Nhâm Xử An tức giận đến nghiến răng.
Nhưng trong lòng cô lại tự trách mình nhiều hơn.

Vì lý do riêng mà cô đã đến muộn, vì vậy mới phải bỏ đi cơ hội của chính mình, lãng phí nó một cách dễ dàng như vậy.
Ngay cả khi cơ hội ở trước mắt rồi mà cô còn không nắm được, điều đó thật sự khiến cô rất thất vọng.
Khi phó đạo diễn nghe thấy lời nói của Quý Lan, ông ta lập tức đưa tay cầm lấy hồ sơ diễn viên trong tay Tiểu Lưu, vừa định gọi diễn viên kế tiếp vào phỏng vấn, thì bỗng nhiên giọng nói của Quý Lan vang lên:
“Không phải đến thử vai sao? Sao lại không vào?”
Đột nhiên Nhâm Xử An hít thở không được thông, một sự hưng phấn đang dồn lên đại não của cô.
Cô liếc nhìn trợ lý phó đạo diễn bên cạnh với ánh mắt khó tin, nhưng lại thấy biểu cảm của trợ lý cũng đang khiếp sợ nhìn về phía cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí, cả hai đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
“Cái gì…” Phương Vũ khinh thường nhỏ giọng nói.
Lúc nhận ra rằng mình không nghe nhầm thì trong mắt cô ta ánh lên một tia oán hận… Vốn Quý Lan là một người rất lạnh lùng.

Khi cô ta vô tình ngã xuống trước mặt Quý Lan, anh sẽ lạnh lùng mà liếc cô một cái.


Vậy mà lần này Nhâm Xử An đến trễ trong buổi thử vai, Quý Lan lại chủ động để cô vào thử như vậy?
Không phải cô chỉ là một diễn viên không tên tuổi thôi sao?
Nghĩ đến ánh mắt của Quý Lan khi nhìn cô vào mấy ngày trước, Phương Vũ lập tức trừng mắt nhìn trợ lý phó đạo diễn đang đưa Nhâm Xử An vào phòng, móng tay cô ta đã cắm sâu vào lòng bàn tay mình.
Một tiếng cười khẽ phát ra từ phòng chờ khiến Phương Vũ vội vàng quay đầu lại.
Ánh mắt tức giận lướt qua các diễn viên trong phòng, những người này được xem một vở kịch hay thì cúi đầu xuống, nhưng vẫn không thể giấu được nụ cười châm biếm trên khóe miệng.
Phương Vũ… luôn gây rắc rối nhưng lúc nào cũng đều bị mất mặt.
Nếu đoạn clip về tình huống hôm nay bị quay lại và đăng lên mạng Internet, không chừng lại được phát sóng và thêm mắm dặm muối nữa ấy chứ.

Đôi mắt sáng ngời chứa đựng sự mong đợi và hưng phấn, nóng bỏng đến mức suýt nữa làm Quý Lan muốn rút lui.
Bàn tay đặt trên bàn siết lại thật chặt, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn lướt qua Nhâm Xử An.

Mái tóc dài buộc nửa gọn gàng, hai má trắng nõn ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, và… một đôi mắt sáng ngời.
Nhưng khi đôi mắt sáng ấy nhìn anh thì lại không hề dao động, cứ như đang nhìn một người xa lạ vậy.
Máu trong người Quý Lan chợt lạnh đi.
Người trước mặt thực sự không biết anh chứ không phải là đang giả vờ.
Anh cầm hồ sơ diễn viên do trợ lý phó đạo diễn đưa rồi nhìn vào phần tuổi tác trong vòng hai giây.
Hai mươi tư tuổi.
Hai mươi năm trước, Nhâm Xử An mới bốn tuổi.
Nhịp tim anh hỗn loạn đến mức gần như bật ra khỏi lồng ngực, dần dần anh mới lấy lại bình tĩnh và khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.
Không phải thần tiên tỷ tỷ, đây không phải là Nhâm Xử An mà anh muốn tìm.
“Thầy Quý, cảm ơn anh đã cho tôi một cơ hội.”
Giọng nói trong trẻo trước mặt đột nhiên vang lên khiến Quý Lan ngẩn ra.
Giọng nói quen thuộc lại lần nữa mở ra ký ức của anh, hai giọng nói như hòa làm một vậy.
Giọng nói này thực sự giống hệt những gì anh đã nghe từ nhiều năm trước.
Cô gọi anh bằng thái độ và lời nói hoàn toàn xa lạ.

Quý Lan không nhíu mày mà lại lạnh lùng nhướng mắt nhìn cô gái tràn đầy năng lượng phía trước.
Hai mươi bốn tuổi, thật chẳng thể nhìn ra đây chính là Nhâm Xử An một chút nào, đây là người trong ký ức của anh sao?
Lòng anh vô cùng rối bời.
Anh muốn nghe người này giới thiệu về bản thân, muốn biết tất cả thông tin về cô, thậm chí anh còn muốn mở điện thoại để tìm kiếm mọi thứ về cô ngay lập tức.
Anh nắm chặt tay rồi trầm giọng nói: “Tự giới thiệu đi.”
“Phụt!” Đạo diễn Mạch Tử đang uống nước ở bên cạnh gần như muốn phun ra.
Ngay sau đó, nét mặt ông ta lộ vẻ kinh hãi, liếc nhìn nhà sản xuất đang ngồi một bên và trao đổi với nhau bằng ánh mắt, rồi lại nhìn Nhâm Xử An đang đứng với vẻ mặt tò mò.

Quý Lan là người luôn có tư tưởng phải quý trọng thời gian, lần này diễn viên đến muộn không những anh không tính toán, mà còn kêu người ta giới thiệu đi nữa?
Mặt trời mọc ở đằng tây rồi sao?
Kiềm lại sự tò mò của mình với Nhâm Xử An, nhà sản xuất Trương Lê hắng giọng nói: “Được rồi, trước tiên cô tự giới thiệu một chút đi.”
Giữa phòng, có một nhân viên ở phía đối diện đang cầm máy tính bảng ghi hình lại.
Cảm giác bất ngờ này khiến tim Nhâm Xử An đập dữ dội.
Cô cố gắng điều chỉnh lại nét mặt của mình để niềm vui trong lòng không quá lộ ra ngoài, cô đưa tay vỗ nhẹ vào ngực để xoa dịu tâm trạng đang kích động.
Sau khi bình tĩnh thì cô mới giới thiệu ngắn gọn về tình hình cơ bản của mình.
Cũng như nói chuyện phiếm bình thường thôi, chỉ cần trả lời những câu hỏi của đạo diễn và nhà sản xuất là được.
Khi trả lời, cô sẽ nhìn vào mắt đối phương một cách thoải mái và đôi khi cô cũng liếc nhìn Quý Lan đang im lặng không nói gì, như muốn tỏ ý rằng cô đã không làm lơ sự tồn tại của anh.
Quý Lan là người rất ít nói, anh chỉ im lặng nghe giọng của Nhâm Xử An đang thoải mái trò chuyện với đạo diễn về hiểu biết của mình đối với vai diễn, thỉnh thoảng ánh mắt của Nhâm Xử An còn lướt qua, khiến trái tim anh vô thức khẽ rung lên.
Cảm giác về giọng nói này… thật sự quá giống nhau.
Cảm giác thân quen cứ quẩn quanh trong lòng anh.
Còn vấn đề tuổi tác, anh sẽ tự nhủ rằng vì người đó là thần tiên tỷ tỷ nên cô có thể xuyên không hoặc là không hề già đi, nhưng mà…
Nếu người trước mặt là thần tiên tỷ tỷ, vậy sao Nhâm Xử An lại không nhận ra anh? Nếu người trước mặt không phải là thần tiên tỷ tỷ, vậy sao lại có nhiều điểm trùng hợp như vậy?
Ngay cả khi muốn tránh bị nghi ngờ “đi cửa sau” trong buổi thử vai thì cô cũng không đến mức phải nhìn anh như nhìn một người xa lạ vậy chứ?
Khả năng diễn xuất của Quý Lan quả thật có liên quan mật thiết đến sự tinh tế trong tình cảm của anh.
Ánh nhìn của người khác cũng không thể qua được mắt anh.
Khẽ đặt ngón tay lên đầu gối, lông mày của Quý Lan dần dần cau lại, giữa lông mày hiện lên những ngọn đồi nho nhỏ.
Mắt anh dần tối sầm lại.
Đạo diễn Mạch Tử và Nhâm Xử An đã trò chuyện một lúc về nhân vật đại tiểu thư nhà họ Hạ, cảm thấy Nhâm Xử An hiểu rất rõ vai diễn này nên ông ta vô cùng hài lòng và không hỏi thêm câu nào nữa.

Sau đó ông ta ngẩng đầu nhìn xem Quý Lan có muốn hỏi gì không.

Nhưng khi nhìn lên thì chợt thấy đôi mắt âm trầm của anh.
Nó âm u như mây đen đang kéo đến.

Mạch Tử khẽ mở miệng, nhưng những gì ông ta muốn nói như bị mắc lại trong cổ họng.
Biểu cảm như vậy thì rõ ràng là tâm trạng của anh đang không được tốt.
Cả ngày hôm nay, Quý Lan luôn lộ ra biểu cảm này với các diễn viên lần đầu thử vai, nó không khỏi làm cho các cô gái sợ hãi.
Mạch Tử chọc cùi chỏ vào khuỷu tay Quý Lan nói: “Quý Lan, cậu có gì muốn hỏi không? Nếu không có câu hỏi nào thì để Nhâm Xử An bắt đầu đi.”
Bị ai đó đẩy nhẹ vào khuỷu tay khiến Quý Lan chợt cau mày rồi nhìn Nhâm Xử An.
Anh từ từ cụp mắt xuống che đi ánh mắt âm trầm đó.
Thần tiên tỷ tỷ là một diễn viên và cô cũng từng nhắc đến các cuộc phỏng vấn với anh.

“Cuộc phỏng vấn” này nên gọi là buổi thử vai mới đúng.
Cùng một người, cùng một câu hỏi thì câu trả lời sẽ giống nhau đúng không?
Sau khi cân nhắc một lúc, Quý Lan đột nhiên hỏi: “Nếu buổi thử vai hôm nay không thành công thì cô sẽ làm gì?”
Mọi người có mặt ở đó:?
Quý Lan vẫn luôn ít nói và bình thường anh chỉ chuyên tâm vào diễn xuất trong các buổi thử vai, còn những chuyện khác anh không quan tâm.

Nhưng lần này anh lại chủ động đặt câu hỏi, lẽ nào… anh thật sự coi trọng nữ diễn viên Nhâm Xử An này sao?
Nếu thực sự để ý, thì tại sao anh lại hỏi là “Nếu không thành công”!
Chỉ có thể nói là, người bình thường có thể hiểu được ý tứ của vị lão sư này sao?
Nhâm Xử An đột nhiên cảm thấy căng thẳng, đưa ra câu hỏi kiểu này có phải là dấu hiệu báo trước buổi thử vai hôm nay của cô sẽ thất bại không?
Lúc này, theo thông lệ của những buổi tuyển chọn, thì có lẽ cô nên cho Quý Lan thấy sự tự tin, khát khao và sự theo đuổi với vai diễn…?
Vì vậy, cô hắng giọng rồi nhìn Quý Lan bằng đôi mắt kiên định, vững vàng nói: “Riêng về diễn xuất, tôi tự tin mình có thể đảm nhiệm được vai diễn Hạ tiểu thư này.”
Cô dừng một chút, đột nhiên cười khẽ, nói chung là tự chế giễu bản thân: “Nếu như thử sức thất bại, tôi sẽ đi theo thầy Quý cho đến lúc nào tôi hỏi được kỹ năng diễn xuất của mình thiếu sót ở chỗ nào, hiểu rõ được khiếm khuyết của mình ở đâu.

Nếu có thể diễn tốt nhân vật này, có khi lại được thầy Quý ưu ái cũng không chừng.

Nói chung… tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ.”
Bàn tay Quý Lan nắm chặt thành nắm đấm, hơi run rẩy không kiểm soát được.
Giống nhau.
Câu trả lời gần như giống nhau như đúc.
Người trước mặt anh lúc này rõ ràng chính là “Thần tiên tỷ tỷ”, chính là Nhâm Xử An, không thể nhầm lẫn được.
Trong ánh mắt của anh có chút tức giận, đôi môi mỏng mím chặt vào nhau, gương mặt căng thẳng.

Trái tim đau quặn thắt, một nỗi xót xa, tủi hổ khó diễn tả tràn dâng lên trong lòng anh.
Tại sao cô lại nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ như vậy, thật sự đã quên mất anh rồi sao?
Dù anh đã đổi tên, gương mặt của anh coi như đã trưởng thành hơn, nhưng dù sao đi nữa cũng không thể dễ dàng bị lãng quên như vậy chứ?
Trong lòng tràn đầy hờn dỗi, anh hít thở sâu hai lần mới giảm bớt cảm xúc đang dao động.
Những người không hiểu con người của Quý Lan thì chỉ biết anh lúc nào cũng mang vẻ mặt không cảm xúc, ánh mắt lúc nào cũng lạnh lùng cho nên không thấy được sự khác lạ của Quý Lan.

Còn những ai thân quen thì nhìn vẻ mặt của anh lúc này có thể thấy rõ là anh đang tức giận.
Đó không phải là sự tức giận bình thường.
Mạch Tử và Trương Lê cảm thấy Quý Lan chủ động đặt câu hỏi thì rất ngạc nhiên nên đã chú ý đến biểu hiện của Quý Lan, thấy phản ứng của anh như vậy, họ đều âm thầm hít vào một hơi.
Cô bé Nhâm Xử An này dường như không có làm gì sai mà?
Buổi thử vai thất bại, biết được nguyên nhân của mình và biết mình còn thiếu sót ở đâu, điều này thực sự có lợi cho sự phát triển trong tương lai.
Tức giận một cách khó hiểu với một cô gái nhỏ mới gặp lần đầu thực sự không phù hợp với tính khí của Quý Lan.
Bởi vì sự im lặng của Quý Lan nên không khí trong phòng như rơi vào bế tắc.
Hơi thở xung quanh trở nên áp lực khiến Nhâm Xử An cảm thấy có chút buồn phiền và lo lắng.
Lúc này, điện thoại di động cô để trong túi quần đột nhiên rung lên.

Tiếng rung của điện thoại đặc biệt rõ ràng trong môi trường đang yên tĩnh khác thường, khiến cô cảm thấy căng thẳng, lập tức ấn hai lần vào nút màn hình khóa để tắt cuộc gọi.
Chỉ hai giây sau khi tắt máy, điện thoại tiếp tục rung lên, cô lại vội vàng tắt máy, lúng túng nói: “Tôi thực sự xin lỗi.”
Cô vội vàng ngồi xe đến đây, trong lòng buồn vui lẫn lộn nên đúng là đã quên tắt điện thoại di động.
Sắc mặt của Quý Lan dường như càng trở nên tồi tệ hơn.
Nhâm Xử An nhìn thấy sắc mặt như vậy của Quý Lan, cô nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt của anh có gì đó không đúng lắm.
Sự áp chế thầm lặng toát ra từ Quý Lan khiến người khác lo lắng.

Cô do dự một lúc, cuối cùng nói: “Thầy Quý, tôi nói có chỗ nào không đúng, xin thầy hãy cho tôi một lời khuyên.”
Thái độ của cô rất khiêm tốn, khiêm tốn hơn nhiều so với thái độ bình thường của cô đối với mọi người.
Trương Lê đứng bên cạnh cũng nói đỡ cho Nhâm Xử An: “Tôi thấy với thái độ thành khẩn của cô ấy.


Nếu anh có suy nghĩ gì thì cứ nói thẳng, anh không nói gì lại làm cho cô ấy sợ hãi.”
Trương Lê vừa nói xong, trong phòng vang lên một âm thanh chói tai của chân ghế bị kéo miết vào sàn nhà, khiến mọi người cảm thấy ghê cả chân răng.
Quý Lan đứng dậy, nắm chặt tay đến nỗi bàn tay run lên nhét vào trong túi quần.
Mọi người đều tập trung ánh mắt nhìn vào anh, nhân viên ghi hình đứng đó thậm chí còn há hốc mồm.
Rời khỏi chỗ ngồi, Quý Lan thở phào một cái, trầm giọng nói: “Tôi không khỏe, xin lỗi, tôi đi về trước.

Sau khi kết thúc buổi thử vai hôm nay tôi sẽ xem lại video một lần nữa, mọi người cứ tiếp tục đi.”
Nói xong anh bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của mọi người mà sải bước rời khỏi phòng.
Trợ lý Tiểu Tống khẩn trương nhặt áo khoác và khăn quàng cổ của Quý Lan lên, gật đầu với Mạch Tử và Trương Lê cùng những người khác rồi vội vàng đi theo Quý Lan, rời khỏi phòng.
Căn phòng im lặng.
Bầu không khí vừa bị đè nén bỗng chốc biến thành im lặng xấu hổ.
Mọi người quay lại nhìn Nhâm Xử An.
Nhâm Xử An cũng cứng đờ cả người.
Khuôn mặt cô trở nên ngơ ngác, không, là chết lặng mới đúng.
Cô đã hỏi một cách nghiêm túc, nhưng không hiểu sao lại chọc cho Quý Lan lạnh lùng này tức giận, thậm chí còn khiến anh bỏ chạy?
Cô thật đúng là có khả năng.
Thành thật mà nói, nếu nói ra vấn đề này có thể không khiến Nhâm Xử An mất mặt, trái lại còn khiến người khác thay đổi cách nhìn nhận về cô.
Trong những năm qua, đây không phải là lần đầu tiên Quý Lan tức giận.

Từ trước đến giờ, lời nói lạnh lùng của anh luôn khiến người khác xấu hổ và khiến họ muốn tìm lỗ chui xuống đất.

Sau khi nổi giận, đây cũng là lần đầu tiên anh bỏ đi mà không trút giận lên đối phương.
Ngay cả Mạch Tử và Trương Lê cũng nhìn về phía Nhâm Xử An bằng con mắt khác.
“Trước đây Quý Lan có quen cô gái này à?”
“Không phải đâu, trước đây tôi cũng có nghe nói về cái tên Nhâm Xử An trên hot search.”
“Quý Lan không phải người dễ tức giận, cho dù biết cũng sẽ không có thái độ như vậy.”
Hai người trao đổi ánh mắt một lúc, cuối cùng nhà sản xuất Trương Lê khẽ ho một tiếng, phá vỡ sự im lặng kỳ quái: “Quý Lan không được khỏe nên đi nghỉ ngơi trước.

Nhâm Xử An đúng không? Cô sẽ bắt đầu diễn thử vai của chúng tôi.”
Nhâm Xử An được gọi tên, mím môi xấu hổ gật đầu: “Tôi đã biết.”
Nói xong cô hít thở sâu, điều chỉnh tâm trạng để tập trung vào vai diễn.
Khó khăn đối với vai diễn đại tiểu thư nhà họ Hạ là cô ấy trải qua hai giai đoạn khác nhau.

Một là khi cô ấy vừa từ nước ngoài trở về, tinh thần hăng hái tràn đầy và ước mơ vô hạn về tương lai.

Giai đoạn thứ hai là khi cô ấy thấy gia đình họ Hạ dần dần suy tàn.

Cô nhận ra rằng muốn thay đổi hiện trạng nước mất nhà tan không phải là chuyện có thể làm trong thời gian ngắn.
Cảnh quay thử vai là một đoạn ngắn, nhưng đó là sự kiện quan trọng làm thay đổi hoàn toàn tâm lý của tiểu thư nhà họ Hạ, chính là cái chết của người cha yêu thương cô từ khi cô còn nhỏ.
Nhâm Xử An chớp chớp hai mắt.

Khi mở ra lần nữa, trong mắt đã có một tầng nước mắt, đuôi mắt đỏ lên.

Quý Lan rời khỏi phòng, phớt lờ ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, đi về phía hành lang của công ty.
Không khí lạnh lẽo bao trùm khiến đầu óc đang nóng bừng bừng bừng tỉnh táo lại.

Anh thở ra một hơi dài, cuối cùng cũng buông đôi tay đang nắm chặt của mình ra.
“Anh Lan, mặc quần áo vào đi, bên ngoài rất lạnh.”
Tiểu Tống đuổi kịp theo và đặt chiếc áo khoác lên vai Quý Lan.
Quý Lan liếc nhìn Tiểu Tống đáp một tiếng: “Cậu đi đi.”
Tiểu Tống do dự một chút, sau đó gật đầu: “Em biết rồi, em về chỗ cũ đợi anh.”
Sau một thời gian ở bên Quý Lan, Tiểu Tống cũng hiểu một chút về tính khí của Quý Lan, biết rằng anh ấy chỉ ít nói một chút, cũng hơi lãnh đạm nhưng tâm tình cũng không tệ, vẫn thường xuyên để anh ta nghỉ ngơi nhiều hơn.

Không giống như mấy đại gia khác, chuyện gì cũng đều giao cho trợ lý đi làm.
Lúc mới tới Ám Lam làm trợ lý thì quả thực Tiểu Tống cũng không cam lòng, nhưng sau đó cũng đã nguôi ngoai đi rất nhiều.
Sau khi Tiểu Tống rời đi, Quý Lan đứng trên ban công ngoài trời của công ty, hai mắt thâm trầm nhìn sâu vào khoảng không.
Lâu lắm rồi anh mới hành động bồng bột như thế này.
Nhưng khi nghe những lời của Nhâm Xử An, anh thực sự không muốn ở lại căn phòng đó dù chỉ một giây.

Cô ấy gọi anh là “thầy Quý”.

Thậm chí còn nói chuyện với anh bằng một giọng điệu xa lạ và tôn trọng như vậy.
Thầy Quý, rõ ràng đó là một cái tên đáng kính mà nhiều người sẽ gọi, nhưng nó khiến Quý Lan cảm thấy không thoải mái.
Hốt hoảng.
Hình như có một hòn đá nhỏ mắc vào trong giày, không đau nhưng lại khiến người ta lúc nào cũng cảm thấy khó chịu.
Khi nghĩ đến câu nói “đừng làm cô bé sợ hãi” của Trương Lê, trong lòng anh đúng là có chút muốn bật cười.
Nhâm Xử An là thần tiên tỷ tỷ của anh, là người biết rõ quá khứ của anh, liệu còn có thể bị thái độ của anh hù được sao?
Làm sao cô có thể sợ hãi được?
Anh đã tưởng tượng ra rất nhiều thái độ của Nhâm Xử An khi đối mặt với anh, nhưng anh không ngờ rằng Nhâm Xử An lại không nhận ra anh.
Ánh mắt rất xa lạ khiến anh đau lòng.

Bên cạnh anh ba năm, thần tiên tỷ tỷ đã quên rồi sao?
Anh đột nhiên cảm giác được mình là một người có cũng được không có cũng được, đối với thần tiên tỷ tỷ mà nói không hề là người quan trọng gì.
Anh nỗ lực chăm chỉ, ngày đêm quay phim, leo lên vị trí trên vạn người, đều là vì cái gì?
Kỷ niệm quý trọng nhất lại bị người ta quên lãng.

Thứ anh nâng niu quý trọng chính là thứ mà người khác không thèm quan tâm.
Nhận thức được điều này, trái tim của Quý Lan đau nhói.
Từ mâu thuẫn trong lòng, dần dần tin tưởng, đến ỷ lại, cuối cùng vẫn là… bị người khác bỏ rơi và lãng quên.
Vừa ấm ức, vừa bị thương tổn, anh cúi đầu xuống, trên mặt không khỏi toát ra vẻ cô đơn.
“Thầy Quý.”
Một giọng nam rõ ràng đang rất phấn khích ở phía sau cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của Quý Lan.
Cái tên gọi này khiến anh theo bản năng nhíu mày một cái.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Sở Dĩ Lam từ từ tới gần.
Sở Dĩ Lam năm nay hai mươi lăm tuổi, chỉ kém Quý Lan bảy tuổi, nhưng Quý Lan đã ra mắt sớm hơn.

Khi anh ra mắt năm mười tám tuổi, Sở Dĩ Lam mới mười tuổi.

Nói không khoa trương chút nào, Sở Dĩ Lam nhìn Quý Lan đóng phim mà lớn lên.
Cũng bởi vì trong lòng vẫn sùng bái các vai diễn không chê vào đâu được của Quý Lan như vậy, cho nên mới tìm mọi cách để trở thành một diễn viên.
“Tôi vừa gặp Tiểu Tống ở công ty.

Nghe nói thầy Quý đang ở đây, vì vậy tôi đến chào hỏi một tiếng.”
Hôm nay Sở Dĩ Lam đến ký hợp đồng.
Cách đây vài ngày, đoàn làm phim “Ám Dũng” đã chọn được một vai quan trọng, anh ta đã có cuộc trao đổi ngắn với Quý Lan trong buổi thử vai, khi biết tin mình giành được vai nam số ba của “Ám Dũng”, anh ta vui mừng đến mất ngủ.

Vô tình giành được vai diễn này có nghĩa là anh ta sẽ hoạt động cùng nhóm với thần tượng.
Được hợp tác với thần tượng, đây là niềm mơ ước trong lòng của rất nhiều người.
Không ngờ sau khi gia nhập giới giải trí hai năm, anh ta đã làm được điều này, anh ta thực sự là một thiên tài nhỏ.
Quý Lan bây giờ không thoải mái khi nghe đến từ “Thầy Quý”.
Anh nhướng mày một cách khó hiểu, đôi môi mỏng khẽ mở ra, trầm giọng nói: “Đừng gọi tôi là thầy Quý.”
Sở Dĩ Lam kêu lên một tiếng, sau đó nhanh chóng gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười tươi: “Vậy thì… tôi gọi anh Lan được không?”
“Ôi… Có rất nhiều người gọi anh như vậy, hay tôi gọi anh là thần tượng đi.” Sở Dĩ Lam kéo cằm nghĩ ngợi giây lát, sau đó tự vỗ tay một cái rồi quyết định: “Được, sau này cứ gọi như vậy đi.”
“Thần tượng, lần này tôi với anh có rất nhiều cảnh gặp nhau, tôi sẽ cố hết sức để không làm vướng chân anh.”
Quý Lan đang phiền não vì thần tiên tỷ tỷ của mình.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Sở Dĩ Lam như một đứa trẻ có tính cách sôi nổi, cứ huyên thuyên liên tục bên cạnh khiến anh càng phiền não hơn.
Nhíu mày một cái, anh vừa định tìm cớ rời đi thì lại nghe thấy điện thoại di động của Sở Dĩ Lam đột nhiên vang lên.
Sở Dĩ Lam cau mày khi nhìn thấy tên người gọi.
Sau khi ra hiệu với Quý Lan, anh ta lập tức trả lời điện thoại: “Em vừa làm gì vậy? Anh gọi mấy cuộc cũng không trả lời, còn tắt máy nữa.”
Trong chiếc điện thoại di động cách Quý Lan hai mét, giọng nói quen thuộc truyền ra: “Vừa rồi tôi đang thử vai.

Anh gọi nhiều như vậy là có chuyện gì gấp sao?”
Mới bỏ đi được mười phút lại nghe thấy giọng nói của Nhâm Xử An phát từ điện thoại của người khác, tim Quý Lan bỗng nhiên đập rạo rực.
Không có biểu hiện gì trên khuôn mặt, nhưng bàn tay trong túi lại bị siết chặt một lần nữa.
Thì ra trong buổi thử vai, người gọi cho tiên nữ tỷ tỷ chính là Sở Dĩ Lam.
Sở Dĩ Lam cũng không ngờ Nhâm Xử An đang thử vai vào lúc đó, đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.
Anh ta gãi mũi bằng ngón tay của mình: “Anh không làm hỏng buổi thử vai của em chứ?”
Nhâm Xử An ở bên kia điện thoại dừng lại một lúc rồi cười khúc khích: “Không làm hỏng buổi thử vai của tôi, chỉ là khiến tôi làm một tảng băng lớn tức giận bỏ đi.”
Nhâm Xử An không nghĩ rằng Quý Lan bị kích thích bởi tiếng rung của hai chiếc điện thoại di động.
Nhưng khi Sở Dĩ Lam hỏi, cô ấy cũng nói đùa một câu như vậy.
Ba chữ “Tảng băng lớn” khiến hai mắt Quý Lan sáng bừng lên.
Thần tiên tỷ tỷ trước đây thường dùng biệt danh “Tảng băng nhỏ” để gọi anh.

Điều này có nghĩa là thần tiên tỷ tỷ không quên anh?
Vẻ mặt anh lạnh lùng nhưng lại không nhịn được liếc nhìn điện thoại của Sở Dĩ Lam.
“Nếu em không có vấn đề gì với buổi thử vai thì anh cũng không cảm thấy áy náy nữa.”
Sở Dĩ Lam có vẻ yên tâm hơn, vén mái tóc nâu dài ngang vai ra: “Anh gọi điện thoại để nói, bây giờ anh có nói chuyện của em với bố anh thì cũng vô dụng, đã có người đưa hồ sơ cá nhân của em tới công ty.

Đoán là sau khi đọc xong họ tìm kiếm hot search thì thấy những cảnh trong quá khứ của em.

Các giám đốc điều hành của công ty nghĩ rằng em là một hạt giống tốt và muốn ký hợp đồng với em.”
Đã nhận được lời khen ngợi từ đạo diễn trong buổi thử vai, và sau khi buổi thử vai kết thúc lại biết rằng Tinh Diệu Culture muốn ký hợp đồng, Nhâm Xử An ở đầu dây bên kia đã chết lặng một lúc, tự hỏi mình đã gặp may mắn như thế nào.
Không đợi Nhâm Xử An nói, Sở Dĩ Lam đã nói tiếp: “Ký hợp đồng với Tinh Diệu của bọn anh, anh chắc chắn sẽ không như công ty hiện tại không coi trọng em, còn ức hiếp em nữa.”
Không được công ty coi trọng, bị người khác ức hiếp?
Khi Quý Lan nghe thấy những lời như vậy, sự hỗn loạn trước mặt anh biến mất ngay lập tức.
Hai mắt anh hơi nheo lại.
Thần tiên tỷ tỷ bị người ta ức hiếp?
Trong lòng thở ra một hơi, Quý Lan nói với Sở Dĩ Lam: “Hãy hỏi xem cô ấy hiện tại đang ở đâu.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.