Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 18: Đừng Tưởng Ai Cũng Mê Mình


Bạn đang đọc Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương – Chương 18: Đừng Tưởng Ai Cũng Mê Mình


Đến chết tính cách cũng không thay đổi!
Tia thương hại hiếm có trong mắt Phong Li Dạ sớm đã không còn sót lại chút gì.

Sao mà hắn có thể quên được, trước đó mấy ngày, nữ nhân này hạ dược hắn, đê tiện hèn hạ!
Hắn đứng dậy.

Khi đứng dậy, đầu vẫn còn hơi choáng váng.

Tuy nhiên, sau khi hắn đi ra ngoài động, bước chân đã hồi phục ổn định.

Nếu như không phải có chút ý thù địch với hắn từ trước, Sở Khuynh Ca nhất định sẽ sùng bái tên này.

Sức khỏe này, quả thật dũng mãnh muốn chết.

Không chỉ đâm ba nhát dao, còn rơi xuống vách núi, cả người đều là thương tích.

Mặc dù nói bọn họ rất may mắn, bị cành cây cản trở, đã giảm bớt phần lớn lực rơi xuống.

Nhưng nghiêm túc một chút, đó là vách núi sâu vạn trượng đó!
Ngày thứ hai tỉnh lại liền có thể đi lại bình thường!
“Còn ngây ra đó làm gì?” Bên ngoài động truyền đến giọng nói không chút hơi ấm của Phong Li Dạ.


“Ta sẽ không ôm ngươi quay về đâu, nếu như ngươi không muốn tự đi, vậy thì cứ ở đây làm mồi cho sói hoang đi.


“…” Khó khăn lắm mới có một tia thiện cảm dâng lên, giờ thì hết hẳn.

Sở Khuynh Ca vịn vào vách đá đứng dậy, khó khăn bước ra.

Vừa rời ra khỏi cửa hang động, vẫn là bóng lưng thon dài đẹp đẽ của Phong Li Dạ, đẹp đến lóa mắt.

Quả thật rất đẹp trai.

Nhưng, đẹp trai cũng chẳng có tác dụng gì!
Người này mấy ngày trước còn hủy đi trinh trắng của nàng!
“Nơi này là đáy của vách núi, có thể đi lên sao?”
Đường ở thời cổ đại, nàng không quen thuộc, chỉ có thể đi theo hắn.

Nhưng nàng không ngờ rằng, khi bước đến bên hắn, cô đã thấy sắc mặt hắn rất khác thường.

“Ngươi đang sốt rồi!” Thân là bác sĩ, theo thói quen chìa tay muốn chạm vào trán hắn.

Đầu ngón tay còn chưa chạm vào đối phương liền bị ánh mặt lạnh như băng chặn đứng.


“Không phải ta muốn lợi dụng ngươi, chỉ là ta xem xem ngươi sốt bao nhiêu độ thôi.


Khoảng bao nhiêu độ chỉ cần nàng sờ một chút là biết ngay.

“Thật nực cười!”
Phong Li Dạ lạnh lùng hừm một tiếng, xoay người đi ra con đường nhỏ bên cạnh sơn động.

“Cứu ngươi là trách nhiệm của bản thế tử, không phải ta muốn hay không, đừng tưởng ai cũng mê mình!”
Sở Khuynh Ca hận không thể một cước đá hắn từ phía sau, nàng là công chúa thay hoàng thượng đích thân ra trận, có nguy hiểm gì hắn đương nhiên không thể không cứu!
Đây là trách nhiệm của một quân nhân, nàng không phải không biết, ai mà tự mình đa tình chứ?
Nhưng sắc mặt Phong Li Dạ đỏ bừng thành như vậy, có vẻ sốt cao!
Nếu không phải nhìn hắn tự thay mình đâm ba nhát dao, lại cứu mình nữa, ai quản hắn chứ?
“Thật sự ngươi đang sốt rất cao, ta đề nghị ngươi dừng lại nghỉ ngơi một lát, quanh đây có không ít cây thuốc, ta có thể tìm thấy…”
“Bách tính Mạc thành có thể đợi sao?” Phong Li Dạ không hề quay đầu.

Bóng lưng cao lớn, cả người kiên định.

Hóa ra hắn vội vàng quay trở về để chỉ huy đại quân tiếng vào Mạc thành, bảo vệ thành cùng với tướng sĩ Mạc thành! Suy cho cùng Sở Khuynh Ca vừa mới xuyên không đến thời đại này, vẫn không có quá nhiều hiểu biết về chiến sự nơi biên thành.

Hắn không quay về sẽ làm chậm trễ tình hình quân sự.

Sở Khuynh Ca không chú ý, một tiếng bộp vang lên, nàng đụng trúng phía sau của hắn.

Vốn dĩ cho rằng nam nhân ghét bỏ nàng đến chết này nhất định sẽ chỉ trích nàng mượn cớ tiếp cận.

Không ngờ vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy toàn thân hắn tràn đầy khí lạnh.

Đầu ngón tay của Sở Khuynh Ca căng thẳng, có sát khí!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.