Đọc truyện Nhật Ký Dưỡng Thành Mẹ Kế – Chương 44Quyển 3 –
Việc Liễu Xuân Oánh không nghe được là điều không ai nghĩ tới, may mắn chỉ là tạm thời, nhưng anh cũng có thể thấy cái tát vừa rồi của Dịch Ngọc Mai lớn đến cỡ nào, anh càng cảm thấy Dịch Ngọc Mai đáng giận.
Lý Lỗi cực kỳ đau lòng. Anh còn tự xin nghỉ một đợt thật dài để chăm sóc Liễu Xuân Oánh.
Lý Gia Kiệt khóc đến rối tinh rối mù. Cậu không nghĩ tới mẹ kế sẽ đối đãi với mình như thế. Cậu hoàn toàn buông xuôi khúc mắc, thật lòng đối xử với cô như mẹ đẻ.
“Đinh, chúc mừng, dũng cảm giải cứu Lý Gia Kiệt, đạt được mười điểm, hiện tại tổng cộng ba mươi điểm, thỉnh không ngừng cố gắng. Đồng thời hữu nghị nhắc nhở, thỉnh không cần rối rắm việc tham gia chương trình học của mình có đáng giá hay không, có mang đến thay đổi gì hay không, sau khi hoàn thành tất cả các chương học học, cô sẽ biết rõ lựa chọn của mình rốt cuộc là gì! Đồng thời, sẽ có một kinh hỉ chờ đợi cô, việc này liên quan đến hạnh phúc sau này của cô, cho nên, xin hãy nghiêm túc hoàn thành chương trình học lần này đi.”
Điểm khen thưởng lần này cũng không khiến cho Liễu Xuân Oánh có phản ứng quá lớn, ngược lại trong đầu cô toàn lời hệ thống nói. Cô cảm thấy rất kỳ quái, hệ thống không phải khiến cô trở thành một mẹ kế tốt đủ tư cách sao?
Hơn nữa, hóa ra cô cũng không biết bản thân tích lũy trong lòng nhiều điều nghi ngại như thế, vậy mà hệ thống lại cảm nhận được.
Cô ôm lấy Lý Gia Kiệt đã ngủ trong lồng ngực, trong lòng cô cảm thấy phiền muộn. Mình thực sự muốn tiếp tục huấn luyện như thường lệ sao? Nói thật ra, mỗi khi một chương trình học bắt đầu, thế giới đó đều khảo nghiệm năng lực nhẫn nại của cô, đủ các loại sự kiện kỳ lạ trực tiếp đổi mới tam quan của cô.
Nhưng tin tức cuối cùng của hệ thống rất hấp dẫn, cô thật sự có chút luyến tiếc. Cô đã hoàn thành hai chương trình học, chỉ cần nỗ lực thêm chút nữa liền có thể kết thúc.
Đấu tranh hồi lâu, cuối cùng cô quyết định tiếp tục kiên trì. Sau khi đưa ra được quyết định, không lâu sau cô liền thiếp đi.
Đến khi hai người một lớn một nhỏ có tầm quan trọng nhất trong lòng mình ngủ say, Lý Lỗi mới nhẹ nhàng bước ra ngoài phòng bệnh VIP. Đã xảy ra chuyện lớn như thế, nếu anh không thể cho người phụ nữ của mình sự công bằng, dạy dỗ Dịch Ngọc Mai một chút, anh không phải là đàn ông.
Anh suy nghĩ, rồi gọi điện thoại cho một người bạn của mình, yêu cầu anh ta hỗ trợ, nhưng không nghĩ tới khi anh nói ra tên của Dịch Ngọc Mai, bên kia lại im lặng hồi lâu, sau đó nói thẳng ra là sẽ rất phiền toái, người phụ nữ kia rất có bối cảnh, là con gái của một quan chức lớn nào đó, rất được sủng ái. Anh ta hy vọng Lý Lỗi suy xét lại, tốt nhất là có thể nhẫn nhịn bỏ qua chuyện này.
Từ nhỏ đến lớn Dịch Ngọc Mai vẫn luôn được nuông chiều. Để tránh cho cô ta bị bắt nạt, người cha làm quan lớn cho cô ta học võ, không nghĩ tới cô ta lại luyện được chút bản lĩnh. Giá trị vũ lực của cô ta có thể lớn hơn hai người đàn ông. Nguyên nhân người chồng hiện tại của cô ta đòi ly hôn với cô ta cũng là do không chịu nổi bạo lực gia đình từ cô ta, cho nên, một cái tát của cô ta có thể đánh cho Liễu Xuân Oánh bị điếc tạm thời cũng không phải chuyện kỳ quái.
Về mặt lý trí, Lý Lỗi biết thừa bản thân hẳn nên nhẫn nhịn cho qua, nhưng về mặt tình cảm, anh lại cảm thấy không thể nhịn được. Dân không thể đấu lại với quan, cho dù hiện tại anh có tiền hơn người bình thường.
“Nếu người cha làm quan lớn của Dịch Ngọc Mai xảy ra chuyện, vậy tất cả sẽ không có vấn đề gì.” Nói trắng ra là, chỗ dựa của Dịch Ngọc Mai là người cha tốt của cô ta, nếu cô ta mất đi chỗ dựa, cô ta chẳng là cái gì.
Người bạn chỉ muốn nói đùa nhưng lại không nghĩ tới Lý Lỗi thật sự đặt lời nói của anh ta trong lòng.
Dịch Ngọc Mai vô cùng hối hận lúc ấy bản thân không thể tiếp tục nhẫn nhịn. Hình tượng cô ta xây dựng trước mặt Lý Lỗi bấy lâu cứ như thế bị hủy hoại toàn bộ. Nghĩ đến cái khoảng khắc anh tát mình, cô ta thật sự cảm thấy đau lòng. Nếu anh không phải Lý Lỗi, không phải là người đàn ông cô ta coi trọng thì cô ta đã sớm đánh anh ra cám.
Trang điểm một phen, cô ta cố gắng làm bản thân thoạt nhìn ôn nhu xinh đẹp, mang theo hộp cơm cô ta cố ý đặt làm theo yêu cầu ở một nhà hàng nổi tiếng, đi đến công ty của Lý Lỗi thì lại được báo là Lý Lỗi xin nghỉ phép ở nhà.
Việc Lý Lỗi bởi vì Liễu Xuân Oánh mà xin nghỉ làm cả người Dịch Ngọc Mai chìm vào làm sương đen, “Liễu Xuân Oánh, sao mày không biến mất khỏi thế giới này đi? Đúng vậy, nếu mày biến mất, Lý Lỗi chính là của tao.” Cô ta điên điên khùng khùng lẩm bẩm, càng nói đôi mắt mở lớn, biểu tình cũng càng thêm kích động. Cô ta trực tiếp vứt bỏ đồ ăn trong tay, lao xuống tầng.
Nhân viên lễ tân chỉ cảm thấy người này thần kinh không bình thường. Lời nói của bệnh nhân tâm thần có thể coi thành sự thật sao? Cô gái đó khẳng định là không thể nên cũng không đặt lời nói của cô trong lòng. Hơn nữa, xã hội hiện tại là xã hội pháp chế, đâu dễ dàng làm một người biến mất.
Liễu Xuân Oánh ngủ một giấc, lúc dậy đã là buổi tối, Lý Lỗi cũng đã đến từ sớm, bên cạnh anh có mấy cái hộp giữ nhiệt, bụng cô phối hợp tình thế rầm rì vang lên.
Nhưng Liễu Xuân Oánh nghe không được âm thanh, cô chỉ cảm thấy bản thân thật sự rất đói.
Lý Lỗi cười ôn nhu biết cô không nghe được, anh cũng không nói lời nào, mở hộp giữ nhiệt ra, mùi hương lập tức tỏa ra, ngủi mùi thôi đã biết hương vị của đồ ăn không tồi, “Lần sau anh lại mua đồ ăn của quán cơm này đi, hương vị không tồi.” Cô cho rằng Lý Lỗi cố ý đi mua đồ ăn ở một nhà hàng nổi tiếng nào đó.
Thấy Liễu Xuân Oánh ăn uống ngon lành, trông rất thỏa mãn, anh cảm thấy bản thân về nhà vội vàng của buổi trưa chuẩn bị cũng không có gì mệt mỏi.
Ăn no, cô lười nhác nằm trên giường, vẻ mặt đầy sảng khoái, làm Lý Lỗi cảm thấy ngứa ngáy, không nhịn được hôn ở khóe miệng cô một cái, trực tiếp dọa Liễu Xuân Oánh sợ đến mức nhảy dựng lên.
Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện thân mật như vậy với một người đàn ông sau một thời gian dài. Trước kia thì sao? Chỉ cần cô gặp phải tình cảnh có một tẹo yếu tố không hài hòa, hệ thống lập tức cắt ngang, trực tiếp đưa Liễu Xuân Oánh vào không gian huấn luyện, một góc cũng không cho cô nhìn thấy.
Cô cảm thấy hơi ngượng ngùng, trái tim đập liên hồi. Cô còn chưa từng yêu đương đã nhảy cóc xa như vậy, cô có chút không thể tiếp thu.
Lý Lỗi cũng không có ý tứ gì khác, khẩu vị của anh không nặng như thế. Ở bệnh viện làm việc này, chẳng qua anh nhìn thấy phản ứng đáng yêu của Liễu Xuân Oánh, lập tức môi liền đưa tới.
Hệ thống phát hiện, lập tức cắt ngang. Lúc Liễu Xuân Oánh quay trở lại, trên dưới toàn thân đều nóng bừng, cảm giác thật kỳ quái.
Bởi vì biết mình không phải bị điếc vĩnh viễn, tuy bác sĩ không nói mất chính xác bao nhiêu thời gian, Liễu Xuân cũng không nóng vội, ngày hôm sau, khi bác sĩ nói có thể xuất viện, cô lập tức thu dọn về nhà, mặc kệ Lý Lỗi có đồng ý hay không.
Chỉ cần nhìn thấy cái giường bệnh kia cô liền có suy nghĩ đen tối. Cô không có biện pháp, cô từng này tuổi còn chưa trải qua quá trình yêu đương chân chính, trong lòng cô cũng có khát vọng.
Cô nhớ rõ một lần nào đó ở thế giới thực, mặt cô không thể hiểu được tự dung nổi nhiều mụm. Cô đi gặp bác sĩ thì bác sĩ rất nghiêm túc nói với cô rằng cô thiếu đàn ông, âm dương không hài hòa, cần có đàn ông điều hòa.
Lúc ấy Liễu Xuân Oánh nghe thấy đáp án này, trự tiếp bị dọa, bản thân cũng mới có 29, không thể thiếu đàn ông như thế đi.
Có điều, cũng bởi nguyên nhân này, cô đẩy nhanh tiến độ xem mặt của mình, cuối cùng, rõ ràng cô biết Lý Lỗi có một đứa con gái riêng, cô vẫn suy xét thử kết giao với anh ta.
Cô cảm thấy bản thân còn nằm trên cái giường kia, cô sẽ càng suy nghĩ nhiều, đến lúc đó không biết cô có làm một số việc không hài hòa một tí nào không, dù sao đó là điều hệ thống nghiêm cấm mà.
Cô tới để làm mẹ kế, không phải tới để yêu đương.
Về đến nhà, bởi vì là người bệnh, rất nhiều chuyện được Lý Lỗi trực tiếp đảm nhiệm, lúc này Liễu Xuân Oánh mới phát hiện đồ ăn mình ăn lúc ở bênh viện là do Lý Lỗi làm. Cô không nhìn ra tay nghề của anh lại tốt như thế.
Sau khi hoàn toàn buông bỏ khúc mắc, Lý Gia Kiệt càng thích quấn lấy Liễu Xuân Oánh. Cậu lần lượt gắp đồ ăn mình thích vào bát của Liễu Xuân Oánh, rồi nhìn cô đến khi cô ăn vào, cậu mới mỉm cười.
Liễu Xuân Oánh cảm thấy mặc kệ trẻ con vốn như thế nào, sau khi biết nghe lời đều đáng yêu như này.
Cô nhịn không được hôn lên khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của cậu, trực tiếp làm mặt Lý Gia Kiệt đỏ bừng, nhưng cậu cũng dũng cảm hôn lại Liễu Xuân Oánh một cái.
Lý Lỗi hơi ghen tị, con trai và vợ mình hôn nhau, vì sao lại không hôn anh một cái. Anh chen vào giữa hai người, nhìn bọn họ, chỉ vào khuôn mặt mình tỏ vẻ mình cũng muốn.
Liễu Xuân Oánh cười thành tiếng, không nghĩ tới Lý Lỗi cũng có một mặt ấu trĩ như này.
Rõ ràng Lý Lỗi xin nghỉ rất nhiều ngày, nhưng hình như trong khoảng thời gian này anh cũng rất vôi, đi sớm về muộn, so với lúc đi làm còn bận hơn. Cô hỏi anh đang bận việc gì, Lý Lỗi cười tủm tỉm trả lời, “Anh muốn tặng em một món quà!”
Bởi vì anh thường xuyên ở bên ngoài, lại không yên tâm Liễu Xuân Oánh và Lý Gia Kiệt ở nhà, nên anh còn cố ý mời một dì giúp việc. Người này làm việc nhanh nhẹn, nhưng nhiều món có hương vị cứ na ná nhau, Lý Gia Kiệt bị tay nghề của Liễu Xuân Oánh và Lý Lỗi nuôi hư cái miệng nên thật sự ăn không đủ no. Sau khi cậu oán giận vài câu, thấy mẹ kế bắt đầu làm việc trong phòng bếp, cậu bị Lý Lỗi dạy dỗ mấy câu, bắt cậu phải nhận lỗi.
Lúc ấy Lý Lỗi thấy tai của Liễu Xuân Oánh không nghe được, làm chuyện gì đều rất nguy hiểm, đặc biệt là phòng bếp, chỉ hơi không chú ý mà không nghe được tín hiện báo trước, nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ.
Liễu Xuân Oánh ngược lại không cảm thấy có vấn đề gì. Cô nhìn Lý Gia Kiệt dường như gầy mất một vòng, cô đau lòng, nấu cơm không biết mệt.
Lý Gia Kiệt sau khi bị Lý Lỗi dạy dỗ một hồi liền giống ba mình, lúc nào cậu cũng chằm chằm Liễu Xuân Oánh, không cho cô làm việc gì, thậm chí giặt quần áo cũng bị Lý Lỗi nhận làm.
Liễu Xuân Oánh cảm thấy thực bất đắc dĩ, chỉ là tai cô không nghe được, chứ không phải tay chân có vấn đề. Cô muốn lén làm việc, kết quả là rất nhanh liền thất bại hoàn toàn, Lý Gia Kiệt quả thật là một đứa bé thông minh.
Có điều, quần áo Lý Lỗi giặt thật sự rất sạch, cô yên lặng tán thưởng anh.
Việc gì đều không phải làm, Liễu Xuân Oánh quá nhàn, hệ thống cũng bởi vì tình huống đặc thù lần này của Liễu Xuân Oánh mà đặc biệt chăm sóc cô, sử dụng phương pháp khoa học tiên tiến, tiến hành trị liệu chứng điếc cho Liễu Xuân Oánh, nếu không thì không biết bao lâu tai cô mới có tiến triển, sẽ vô cùng ảnh hưởng đến tiến độ của chương trình học.
Chuyện này hệ thống không nói ra, xem như phúc lợi ẩn của Liễu Xuân Oánh.
Dưới sự trị liệu tiên tiến của hệ thống, vốn đang không biết phải đợi lâu mới nghe lại được chút âm thanh, kết quả là sau một tháng, tai của Liễu Xuân Oánh có thể nghe được âm thanh rất nhỏ, Liễu Xuân Oánh lập tức cho dì giúp việc nghỉ làm, tỏ vẻ mình đã có thể làm tất cả công việc nhà.
Lý Gia Kiệt thật cao hứng, mẹ kế rốt cuộc cũng tốt lên, áy náy trong lòng cậu nhạt đi một chút. Cậu kích động ở trước mặt cô nói ra một đống, mà Liễu Xuân Oánh càng nghe trong lòng càng cảm thấy không thoải mái, Lý Gia Kiệt lại bắt đầu nói lắp.
Bởi vì suốt một tháng nay, Liễu Xuân Oánh đều không nói chuyện đủ 1000 câu, nên tất nhiên bị trừ điểm. Tháng này có 31 ngày, mà điểm của cô vốn là 30, nói cách khác kỳ thật hiện tại cô đang –1 điểm, cảm giác mắc nợ thật say.
Cô lại một lần nữa lôi ra thơ từ ca phú, bắt đầu điên cuồng đọc, đồng thời cũng muốn để Lý Gia Kiệt lớn tiếng đọc chậm cho cô nghe, mà kế hoạch này sau một ngày thực thi đã bị bỏ dở, vì cô bị bắt cóc.
Một sự kiện thần kỳ đến cỡ nào a!