Đọc truyện Nhật Ký Dưỡng Thành Mẹ Kế – Chương 30Quyển 2 –
~~~Quà Giáng sinh~~~
Chương 5.
Để tóm được cái đuôi của Dịch Nguyệt Mai, Liễu Xuân Oánh không có việc gì liền đi trò chuyện với mấy bác gái hàng xóm, vô tình cố ý hỏi thăm bọn họ về Dịch Nguyệt Mai lúc còn ở đây.
Cô không nghĩ tới là mình thực sự tìm được một ít manh mối. Lý Lỗi và Dịch Nguyệt Mai trước khi ly hôn có một trận cãi nhau lớn, nhưng cụ thể vì lý do gì thì không có ai biết.
Cô thương cảm, chỉ có thể tìm hiểu trên người đương sự. Vừa lúc, Dịch Nguyệt Mai chủ động mời cô, nói có việc muốn nói chuyện với cô.
Liễu Xuân Oánh đúng hẹn đến nơi. Cô còn chưa ngồi xuống, nước chưa uống một ngụm, đã bị Dịch Nguyệt Mai giành trước nói thẳng vào vấn đề, “Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền mới có thể rời khỏi Lý Lỗi? Hai mươi vạn chắc đủ đi! Không cần do dự, cô nên về thôn mở cửa hàng đi. Thấy thiếu sao? Cô đừng cho là tôi không biết hiện tại cô đang nghĩ gì. Cô cảm thấy mình được Lý Lỗi cưới hỏi đàng hoàng, hôn nhân được pháp luật bảo hộ, nên kê cao gối ngủ chứ gì.
Cô phải biết rằng nếu không phải tôi chủ động rời đi, cô sao có cơ hội gả cho Lý Lỗi. Cô đã hưởng thụ hơn một năm phú quý, giờ nên trả lại cho tôi. Cô phải biết rằng Lý Lỗi vẫn luôn yêu tôi. Nếu cô có suy nghĩ không nên có, đến lúc đó có thành khó coi thì đừng có trách tôi. Hai mươi vạn cho cô, tôi còn thấy quá nhiều.”
Cô ta tự tin tươi cười, giống như cô sẽ làm theo đúng như lời cô ta nói vậy. Nếu không phải Liễu Xuân Oánh đã đổi “tim”, nguyên chủ rất có khả năng bị Dịch Nguyệt Mai dọa sợ, run rẩy đáp ứng, sau đó tránh trong phòng khóc thút thít một mình.
Huống chi, nếu sự thật đúng như Dịch Nguyệt Mai nói, người tìm cô nói chuyện nên là Lý Lỗi chứ không phải cô ta. Cô ta tìm cô như vậy, đúng là rắn vẽ thêm chân, khiến cho cô xác định được Lý Lỗi căn bản không có suy nghĩ muốn ly hôn với cô.
Mẹ chồng thực sự quá điêu ngoa, ở vị trí và thân phận của cô không nên đối nghịch, không chỉ tự tìm phiền toái cho bản thân mà còn trở ngại đến tiến độ hoàn thành nhiệm vụ. Lý Lỗi là con trai của Trương Quế Hoa, một câu nói của anh còn có tác dụng hơn mười câu nói của cô.
Cho nên cô vẫn luôn cố gắng tranh thủ kéo Lý Lỗi về phe mình. Ngày thường trước mặt mẹ chồng cô mềm yếu một chút, giành lấy sự đồng tình từ Lý Lỗi, giúp cô nói chuyện. Chỉ tiếc là Lý Lỗi thường xuyên không ở nhà, không có người xem thì có biểu hiện hoàn mỹ đến đâu cũng không đạt được hiệu quả mong muốn.
Cô không để ý đến sự khiêu khích của Dịch Nguyệt Mai. Cô ta cho rằng cô ta là ai? Không phải đối tượng nhiệm vụ của cô, lại còn là đối thủ. Với thái độ thiếu đánh của cô ta, cô có thể nhẫn nại mới lạ, không phản kích một chút thì cô không phải Liễu Xuân Oánh.
Cô không nghe lời cô ta nói, ngồi vào chỗ, uống một ly nước ấm, sau khi cảm thấy toàn thân ấm hơn một chút, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên nói: “Thế là thế nào? Tôi là vợ hợp pháp của Lý Lỗi, nếu anh ấy thực sự muốn ly hôn với tôi, toàn bộ tài sản sau kết hôn của tôi và anh ấy đều phải chia đôi. Mà theo như tôi biết được, phần lớn tiền tài của Lý Lỗi là kiếm được trong một năm này, tính ra thì so với hai mươi vạn của cô còn nhiều hơn. Cô cho rằng tôi là đồ ngốc giống cô sao? Mắt mù, nhìn bảo bối thành rác rưởi.”
Một câu này trúng ngay vết thương của Dịch Nguyệt Mai. Chính xác, tại sao lúc trước cô ta lại ngốc như thế? Tưởng là cao phú soái, kết quả là cái hố, mà cô ta chính vì cái hố đó mà từ bỏ tất cả, nhà cửa, tiền tiết kiệm, công việc, tất cả đều mất hết.
May mắn, gã đàn ông kia là người sĩ diện, giúp cô đem chuyện cô trèo tường này đẩy hết lên người Lý Lỗi, cũng may mắn là lúc trước Lý Nhai Tiết không biết việc cô vì muốn mau chóng thoát khỏi cái mác đã kết hôn mà trực tiếp từ bỏ quyền nuôi nấng cậu, nếu không hiện tại cô ta muốn lại gần Lý Lỗi cũng khó.
Có điều, ai biết lúc trước cái người chỗ nào cũng hơn người đàn ông của mình lại biến thành như vậy, rất nhiều người trước mặt cô đều mang vẻ vui sướng khi người gặp họa. Cô ta nghĩ lại không khỏi tức giận.
Nhìn Lý Lỗi ngày càng xuất sắc, cô ta cảm thấy bản thân giống như trở lại thời đại học, khi đó Lý Lỗi cũng tự tin như vậy, soái khí mê người, là nam thần trong lòng không ít người.
“Đừng nói nữa, cô tưởng tôi muốn sao? Ai bảo người…..” Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa cô ta đã nói ra bí mật. Xem ra cô ta quả thật xem thường ả đàn bà này. Tưởng là bánh bao mềm, không ngờ lại là một con hồ ly, bản thân còn trúng phép khích tưởng của ả.
Tinh thần Liễu Xuân Oánh tập trung cao độ lắng nghe, sợ bỏ lỡ điểm mấu chốt. Kết quả Dịch Nguyệt Mai lại nửa đường phát hiện, cô rất tiếc nuối. “Hết rồi sao? Cô nói xong thì tôi đi đây.” Hôm nay cô muốn biết đáp án là không sai, nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian với cô ta. Thấy đến giờ nấu cơm rồi, cô còn ngồi tiếp thì trễ giờ đưa cơm cho Lý Nhai Tiết mất.
“Cô……” Dịch Nguyệt Mai tức giận đến cổ đỏ bừng lên. Ngoại trừ mụ già khó tính kia, cô ta chưa từng bị ai không cho mặt mũi như vậy.
Liễu Xuân Oánh chép miệng, cô ta cho rằng cô ta là ai? Chẳng lẽ chỉ cho phép mình giận người khác mà không cho người khác tức lại à? Cô không để ý cô ta nữa, bước tiếp ra ngoài.
“Đứng lại!” Cô ta đuổi theo, hất cốc nước trong tay lên mặt Liễu Xuân Oánh.
Liễu Xuân Oánh cũng tức muốn điên rồi. Trời lạnh như thế, ra ngoài trời nước trực tiếp đông thành băng, đây là muốn mạng người mà. “Phục vụ, cho tôi cho ly nước cam.” Cô lạnh lùng chặn ở cửa, không cho Dịch Nguyệt Mai rời đi. Vừa bắt nạt cô xong đã muốn đi, không có cửa đâu.
Chờ nước cam được đưa tới, cô nhận lấy, hất thẳng lên mặt Dịch Nguyệt Mai, “Cô mời tôi uống nước sôi để nguội, tôi mời cô uống nước cam. Có qua có lại mới toại lòng nhau, đúng không?” Nói xong cô thanh toán tiền rồi đi, không để ý đến Dịch Nguyệt Mai đang không ngừng hét chói tai.
Chút chậm trễ này làm thời gian nấu ăn giảm đi không ít. Cô làm vài món ăn không tốn nhiều thời gian, vội vã chạy tới trường học, nửa đường gặp được Lý Lỗi đi công tác về. “Anh mau quay đầu, tới trường học!” Cô cảm thấy lời nói này của mình có chút không phù hợp với tính cách của nguyên chủ, mất bò mới lo làm chuồng, lập tức thay đổi: “Anh nhanh lên, không thì Nhai Tiết sẽ không có thời gian ăn cơm đâu.”
Lý Lỗi nhìn thoáng qua Liễu Xuân Oánh, không nói chuyện, khuôn mặt cứng đờ. Anh nhanh chóng quay đầu đi tới trường học, trong đầu lại nghĩ người phụ nữ này thay đổi thật nhiều. Vừa nãy anh căn bản không thể nhận ra, rõ ràng là khuôn mặt giống nhau, cách ăn mặc cũng giống, nhưng lại cho cảm giác rất khác biệt.
Lúc nhìn thấy Liễu Xuân Oánh, Lý Nhai Tiết rất cao hứng, nhưng vẫn theo thói quen khẩu thị tâm phi, “Hừ, bà chậm quá. Tôi đói muốn chết rồi!” Cậu thở phì phì nhận lấy, mở hộp ra. Thơm quá.
Tên “gấu con” này! Cô thật sự hoài nghi bản thân nếu ở thế giới thực gặp được một “gấu con” như vậy, cô còn có thể nhẫn nhịn sao? Khả năng cao là cô đã sớm cúi chào người đàn ông kia. Vốn dĩ hai người chẳng có cảm tình gì, dựa vào cái gì mà cô phải nghẹn khuất như vậy.
“Đây là lời con nên nói sao? Mau xin lỗi dì!” Lý Lỗi đến muộn một bước, liền nghe được lời nói không biết lớn nhỏ này của Lý Nhai Tiết. Anh cau mày, mặt không biểu cảm, mười phần khí thế, Lý Nhai Tiết vẫn luôn sợ bộ dáng này của anh. Đây cũng là nguyên nhân cậu vẫn luôn cảm thấy Dịch Nguyệt Mai thực sự yêu thương cậu, bất cứ lúc nào cô ta đều nói năng nhỏ nhẹ với cậu.
“Con xin lỗi!” Nói xin lỗi xong, cậu lập tức cách Lý Lỗi rất xa. Thái độ này có gì giống một cặp cha con. Nháy mắt cô minh bạch vì sao Dịch Nguyệt Mai lại tùy ý nói ra lời son sắt như vậy.