Nhật Ký Dưỡng Thành Liếm Cẩu

Chương 23: Phiền Toái


Đọc truyện Nhật Ký Dưỡng Thành Liếm Cẩu FULL – Chương 23: Phiền Toái


Edit: Vũ Quân

Hạ đại lang ở nhà đùa giỡn Cừu nhỏ cả một tuần, cuối cùng cũng đến trường học, nhưng cùng ngày tiết Ngữ văn lại vào buổi chiều nên cả buổi sáng anh không gặp được Cừu nhỏ, Hạ đại lang chán đến chết nhìn hành lang đối diện phòng học, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Cừu nhỏ ôm tài liệu dạy học và giáo án đi vào phòng của lớp 6.


Còn chưa đợi Hạ đại lang mở miệng dò hỏi, Vương Hiểu Quang đã không nhịn được trực tiếp gõ bàn hỏi Tiếu Thần: “Báo cáo nhỏ, sao Đường Miên lại đi vào lớp 6?”

Buổi sáng Tiếu Thần đến văn phòng lấy bài tập vừa lúc nghe thấy chuyện này, bây giờ được hỏi thì lập tức đỡ mắt kính: “Hôm nay có giáo viên xin nghỉ, cô giáo Đường đi dạy thay.”

Xin nghỉ thì không có gì, dạy thay cũng không có gì, nhưng cố tình lại là lớp 6 của tên ngốc Lý Huy kia.


Hạ Nhai bây giờ đã có việc để làm, đôi mắt anh lười biếng nhìn chằm chằm cửa lớp 6, từ góc độ của anh vừa lúc có thể thấy vị trí bục giảng trong lớp 6, tóc dài của Cừu nhỏ hôm nay bối cao cao ở sau đầu, lộ ra đường cong ưu nhã của cái cổ thiên nga, khiến cho Hạ đại lang nhìn mà trong lòng ngứa ngáy.


Đang nhìn cùng Hạ Nhai còn có Vương Hiểu Quang, cậu một bên nhìn một bên còn vuốt đám râu chưa cạo sạch trên cằm: “Hạ ca, hôm nay kiểu tóc này của Đường Miên thật xinh đẹp ha.”

Hạ Nhai liếc Vương Hiểu Quang một cái: “Về sau phải gọi là cô giáo Đường, rõ chưa?”

Sống lưng Vương Hiểu Quang tức khắc chợt lạnh, từ trên lưng ghế truyền đến tiếng va chạm rất nhỏ, bên trong có hương vị cảnh cáo mười phần.

“Tốt Hạ ca, tôi biết rồi Hạ ca!” Trên người cậu chảy ra mồ hôi lạnh, Vương Hiểu Quang nhanh chóng mở miệng: “Vậy Hạ ca anh minh thần võ của chúng ta, ngài cũng đang nhìn cô giáo Đường hả?”

“Cô giáo Đường hôm nay quả thật là khuynh quốc khuynh thành……” Hạ Nhai lười đáp lời, Vương Hiểu Quang còn đang ở bên cạnh nghẹn ra từng từ: “Mỹ……
Mỹ lệ……
Mỹ diễm….
Trâu bò!”

Chớ có hỏi, hỏi chính là trâu bò.


Hạ Nhai lạnh lùng, đôi mắt hình viên đạn phi thẳng về phía Vương Hiểu Quang: “Hôm nay cậu bị bệnh à?”

Vương Hiểu Quang tủi thân muốn chết, đột nhiên lại phát hiện đối diện có manh mối.


“Ôi, Hạ ca, anh xem bên kia có phải có chút kì lạ không?”

*Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp*

Không cần Vương Hiểu Quang nói, Hạ Nhai cũng phát hiện ra…
vừa rồi Cừu nhỏ đứng trên bục giảng nửa ngày cũng không mở tài liệu ra, cũng không di chuyển, có lẽ đã gặp phải phiền toái gì đó.


Ở bên kia Đường Miên đứng trên bục giảng, cô đang cảm thấy thật sự gặp nguy cơ lớn lần thứ hai trong sự nghiệp của mình.


“Cô giáo Đường, Hạ Nhai lớp cô đánh thầy Lý của bọn em, chuyện này cứ bỏ qua như vậy sao? Chẳng lẽ cô không thấy nên bảo Hạ Nhai đến trước mặt lớp em xin lỗi thầy Lý à!”

“Đúng vậy, răng cửa của thầy Lý cũng bị gãy, còn chảy nhiều máu như thế, theo em thấy có thể kiện án hình sự rồi!”

Đường Miên mới vừa đi vào còn chưa bắt đầu dạy, đám học sinh đã giống như tìm được chỗ phát tiết, từng câu chất vấn giống như mưa rền gió dữ đánh về phía cô.
Tay cô đặt trên giáo án không tự giác nắm chặt: “Các bạn học, chuyện này nhà trường đã xử lý rồi, chúng ta ở trên lớp học không cần lại…”

“Kia thì tính là xử lý cái gì, thông báo phê bình cũng coi như là xử lý sao! Theo em thấy đuổi học cũng không đủ, hẳn là phải báo cảnh sát, đem Hạ Nhai ném vào cục cảnh sát!”

“Chúng em nghe nói trong nhà Hạ Nhai có bối cảnh, nhà trường đã chịu uy hiếp cho nên mới xử lý sơ sài với chuyện này, có phải cô Đường cũng cầm phí bịt miệng của bọn họ cho nên mới bênh vực người mình như vậy không?”

“Cô giáo, cô cầm bao nhiêu tiền vậy? Cô còn có đạo đức của người giáo viên không, vì tiền mà có thể nhìn học sinh đánh giáo viên mà không lên tiếng!”

Cô biết chuyện Lý Huy bị đánh chắc chắn đã lan truyền trong trường học, nhưng lại không nghĩ tới đã bị truyền tới nông nỗi như vậy.
Đường Miên nghĩ rằng bây giờ có nói với học sinh rằng lúc ấy cách làm của Lý Huy không ổn thì họ cũng cho rằng đó là cô lấy cớ, nhưng nếu không nói sẽ bị coi như cam chịu cách nói của bọn họ.

“Các bạn học, chúng ta học trước đi, về chuyện này hết tiết rồi lại nói, được không?”

Đường Miên thở dài, nhưng lời còn chưa dứt lại bị âm thanh của đám học sinh bao phủ.


“Cô giáo Đường, nếu cô cũng không muốn giúp thầy Lý nhân rộng chính nghĩa, chúng em chỉ có thể sau khi tan học đến lớp 10 tìm người.”

“Đúng vậy, sự tình còn chưa giải quyết chúng em cũng không có lòng đi học, chừng nào cô giúp chúng em giải quyết thì chúng em mới không ồn nữa!”

Nhân rộng chính nghĩa?

Đường Miên đứng trên bục giảng, nhìn đám học sinh giương nanh múa vuốt bên dưới, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết nên nói gì mới tốt, cô cảm thấy mình quả nhiên vẫn còn quá non, đối mặt với học sinh chất vấn như vậy mà cô lại nghĩ muốn lãng phí thời gian một tiết học đi nói rõ ràng với bọn họ.


Vậy thì tính là chính nghĩa cái gì?

Cô thở dài, nghĩ vẫn là đi ra ngoài tìm Ngô Mẫn xin giúp đỡ vậy, kết quả cô vừa quay người đã thấy thiếu niên cao gầy ngược sáng đứng ở cửa phòng học, anh cười xấu xa khiến Đường Miên cả kinh chạy nhanh về phía trước hai bước muốn đem anh đẩy ra ngoài phòng học.


Nơi này chính là địa ngục lốc xoáy của dư luận, cô muốn chạy còn không kịp, nhân vật chính như anh lại còn tự mình đưa tới tận cửa!

“Muốn ầm ĩ hả? Được thôi.”

Tay Hạ Nhai khoanh trước ngực, dựa nghiêng trên cạnh cửa phòng học, ánh mắt áp bức cực mạnh, đám học sinh vốn đang cực kì kích động đột nhiên tất cả không còn âm thanh, mấy nam sinh đang đứng lên đối diện với ánh mắt của anh cũng tự giác ngồi trở về chỗ.

Toàn bộ phòng học ở chỉ trong khoảng nửa khắc đã trở về lặng ngắt như tờ.


“Răng cửa thầy Lý của các cậu là do tôi đánh gãy, muốn ầm ĩ thì tan học đến tìm tôi đây, lúc nào cũng hoan nghênh.”

***

Hôm nay Hạ đại lang bắt đầu ngày đầu tiên làm liếm cẩu.


Là một đồng nghiệp trong tương lai của Đường Miên phần nào tôi có thể hiểu cách xử lí tình huống của cô ấy.
Có thể nhiều người cho rằng giáo viên như vậy là quá hiền, không đủ cứng rắn, chưa phù hợp…
Nhưng tính cách của Đường Miên vốn mềm mỏng, cô ấy mới 22 tuổi vừa ra trường, thời gian đứng trên bục giảng chưa lâu, tuổi nghề và kinh nghiệm còn thiếu.
Không cần làm giáo viên những ai từng đi gia sư chắc cũng hiểu cảm giác hoang mang trong thời gian đầu đi dạy, mà chẳng riêng gì giáo viên nghề gì cũng vậy cũng cần thời gian để làm quen và trở nên thuần thục.
Từ đầu đến giờ tôi vẫn luôn thấy Đường Miên là một giáo viên tốt, vậy nên nếu có ai định nhận xét tiêu cực thì xin hãy bao dung và nhìn thoáng ra một chút.


151 votes up chương sau.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.