Đọc truyện Nhật Ký Dưỡng Thành Liếm Cẩu FULL – Chương 18: Phế Vật
Edit: Vũ Quân
Sự tình cuối cùng vẫn bị Lý Huy làm ầm ĩ đến hiệu trưởng, ngày hôm sau Đường Miên nhận được điện thoại của hiệu trưởng, bảo cô đi đến phòng ông một chuyến.
Tuy nói lúc ấy dưới sự tức giận Đường Miên khó có được một hồi mạnh mẽ nhưng khi chân chính ngồi trong văn phòng hiệu trưởng, trong lòng cô vẫn thấp thỏm bất an như học sinh tiểu học bị giáo viên chủ nhiệm hẹn nói chuyện.
Về tình cô cảm thấy Lý Huy có trách nhiệm khá lớn, nhưng về lý vẫn là Hạ Nhai động thủ.
Hiệu trưởng họ Ngô, mang mắt kính vẻ mặt văn nhã, ông nhìn ra Đường Miên khẩn trương, đứng dậy rót cho cô cốc nước.
“Cô giáo Đường đừng khẩn trương, sự tình trải qua tôi đều hiểu, hôm nay không phải tìm cô tới truy cứu trách nhiệm.” Ông đem nước đặt lên bàn, ngồi xuống sofa đối diện Đường Miên.
“Tôi biết cô là người mới, vừa vào đã phải nhận lớp 10 chắc chắn có áp lực rất lớn, sự tình lần này cô cũng không thể đoán trước được……”
“Cảm ơn hiệu trưởng Ngô.” Đường Miên nghe ra hiệu trưởng Ngô đang an ủi cô, sau khi nói cảm ơn cô cầm cốc nước lên nhấp một ngụm nhỏ:
“Vậy xin hỏi bây giờ Hạ Nhai bị xử phạt như thế nào, tôi hy vọng trường học có thể xử nhẹ, dù sao lúc ấy thầy Lý…”
“Tôi biết, cô giáo Đường.” Hiệu trưởng Ngô tựa hồ có chút ngoài ý muốn, Đường Miên thế nhưng lại mở miệng nói chuyện giúp Hạ Nhai, ông trầm ngâm một lát.
“Tình huống của Hạ Nhai có chút phức tạp, tôi và niên cấp chủ nhiệm cũng còn đang thương lượng, nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra em ấy phải thông báo phê bình.”
Thông báo phê bình? Xử phạt này cũng quá nhẹ nhàng ngoài dự đoán.
“Vậy thầy Lý bên kia……”
“Bên thầy Lý đã chấp nhận kết quả này.” Hiệu trưởng Ngô nói.
“Dù sao cách thầy ấy dạy học sinh cũng có vấn đề, tôi cũng bảo thầy ấy trở về suy nghĩ lại một chút.”
Đường Miên còn không phục hồi lại tinh thần, lúc ấy Lý Huy rời khỏi phòng học quả thực là hận không thể giết người, sao đến chỗ hiệu trưởng lại dễ nói chuyện như vậy.
Nhưng nếu sự việc đã được giải quyết: “Vậy hiệu trưởng gọi tôi tới là……”
Vốn dĩ lần này hiệu trưởng Ngô gọi Đường Miên tới là muốn xem một chút cách nhìn của cô về chuyện này, nếu cô thật sự không có cách nào đảm nhiệm, vậy lại đổi chủ nhiệm cho lớp 10 một lần nữa, đem Đường Miên điều đi lớp khác……
Đương nhiên, hiện tại chắc là không cần nữa rồi.
Xem ra Ngô Mẫn nói không sai, tính cách Đường Miên nhìn thì mềm mại, nhưng thật ra lại cứng cỏi ngoài ý muốn, không chừng lại thật có thể lấy nhu thắng cương, thay đổi tiểu tử Hạ Nhai ngoan cố kia.
“Không có gì, a đúng rồi, Hạ Nhai xin nghỉ bệnh một tuần, là tôi cho phép.” Hiệu trưởng Ngô đỡ gọng kính.
“Bọn Vương Hiểu Quang hẳn là đã nói với cô rồi chứ?”
“Vâng…
Đã nói rồi.” Hạ Nhai phát sốt, sáng sớm Vương Hiểu Quang thấy cô đã gấp không chờ nổi truyền đạt tin tức này, Đường Miên đứng lên.
“Nếu không có việc gì thì tôi đi trước?”
Hai chữ đi đi đến bên miệng lại bị hiệu trưởng Ngô giữ lại: “Đúng rồi, cô gọi điện cho ba Hạ Nhai đi, đem chuyện này nói đơn giản một chút.”
Ba Hạ Nhai còn chưa biết chuyện này sao? Tuy rằng Đường Miên cảm thấy có chút kỳ quái nhưng vẫn gật đầu, sau khi rời khỏi phòng hiệu trưởng cô lập tức về văn phòng tìm được số di động của ba Hạ Nhai gọi qua.
“Alo, xin chào.” Đầu dây bên kia giọng nam trung niên thập phần lễ phép.
“Tôi là Hạ Thanh, xin hỏi ai vậy?”
Hạ Thanh? Cái tên này Đường Miên cảm thấy có chút quen tai, trong khoảng thời gian ngắn cô lại không nhớ nổi là ai.
“Chào ngài, Hạ tiên sinh, tôi là Đường Miên, chủ nhiệm lớp của Hạ Nhai.”
Bên kia điện thoại lâm vào trầm mặc, qua một lúc Đường Miên mới nghe thấy đầu bên kia mở miệng, ngữ khí cũng đã hoàn toàn thay đổi thành bộ dáng khác: “Nó lại làm chuyện gì?”
Ngữ khí không kiên nhẫn này cùng với ngữ khí vừa rồi tiếp điện thoại quả thật như hai người khác nhau, nếu không phải giọng nói vẫn vậy, có lẽ Đường Miên sẽ cho rằng đã đổi người nghe điện thoại.
“Là thế này, ngày hôm qua em ấy…”
“Thôi, bây giờ tôi có chút vội, không có thời gian nghe công tích vĩ đại của nó.” Người đàn ông không đợi Đường Miên nói chuyện đã trực tiếp đánh gãy.
“Các cô cứ xem rồi xử lý đi, dù sao chỉ cần các cô không đuổi nó thì thế nào cũng được.”
Đây cũng quá tùy tiện đi! Đường Miên cảm giác đối phương đã sắp cúp điện thoại nên nhanh chóng mở miệng: “Cái kia……
Bây giờ có phải em ấy đang bị bệnh ở nhà không, ngài……”
“Tôi không ở cùng với nó, không rõ tình hình gần đây của nó, nhưng mà nó có thể tự chăm sóc tốt cho mình.” Tốc độ nói của người đàn ông rất nhanh, giống như súng máy đánh đến đầu Đường Miên không rõ.
“Xin lỗi bên này tôi có rất nhiều việc, còn có chuyện gì không? Xin hãy nói ngắn gọn.”
Cô nuốt nước miếng, không dám chậm trễ thời gian quý giá của vị tiên sinh này nữa: “Vậy hôm nay tạm thời như thế, về sau có việc tôi lại liên hệ với ngài.”
“Không phải tôi vừa mới nói sao, chỉ cần không đuổi nó thì tùy các cô xử lí như thế nào cũng được.” Hạ Thanh nói xong dừng một chút.
“Cô là chủ nhiệm lớp mới của nó đúng không, về sau phiền cô, không cần gọi điện cho tôi.”
Đường Miên bị Hạ Thanh làm cho trợn mắt há hốc mồm, trong khoảng thời gian ngắn cũng quên cúp điện thoại, cô đã nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của một người phụ nữ khác:
“Là ai vậy?”
“Phế vật kia lại gây chuyện……”
Lời nói còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cắt đứt, Đường Miên một mình ngồi tại chỗ ngẩn ra hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Phế vật.
Đại não Đường Miên còn đang tiêu hóa hai chữ này, cô giơ di động ngơ ngác nhìn phía trước, đột nhiên có chút khó có thể tưởng tượng nổi cuộc sống trước đây của Hạ Nhai rốt cuộc là như thế nào.
Mẹ qua đời, ba gọi mình là phế vật.
Đường Miên không biết dưới vẻ bề ngoài không sao cả của Hạ Nhai đã phải trải qua điều gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến bây giờ một mình Hạ Nhai bị bệnh ở nhà cô đã cảm thấy như nghẹn ở cổ.
Cô ngồi xuống, suy nghĩ do dự trong chốc lát, lại gọi cho số điện thoại vừa rồi.
“Không phải tôi đã nói……” Bên kia điện thoại người đàn ông đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
“Cô rốt cuộc có nghe rõ tôi đang nói cái gì không?”
“Tôi nghe rõ, ba của Hạ Nhai.” Đường Miên đem bốn chữ sau nói đặc biệt rõ ràng.
“Nhưng vừa rồi tôi muốn nói chính là Hạ Nhai không gây ra chuyện gì ở trường học, gần đây em ấy rất nỗ lực, lần này nhận được phần thưởng tiến bộ số một, em ấy là một đứa trẻ tốt, thông minh lại biết cố gắng, chỉ cần đừng từ bỏ em ấy, nhất định em ấy sẽ là một đứa trẻ rất ưu tú!”
=====
Chậm trễ chút, sang ngày mới luôn rồi…
.